Đạo

Chương 430 : Ảo ảnh

- Giết! Thế hệ tu sĩ chúng ta, cho dù tử vong toàn bộ, cũng quyết không lùi bước! - Chúng ta không thể để hâu bối bị người khác nô dịch, nuôi nhốt, giờ đây liều mạng phản kháng, dù vạn kiếp bất phục, cũng không hối hận. - Giết chết thượng tộc, trả cho chúng sự cực khổ gấp bội! Chư vị đạo hữu, chúng ta ẩn nhẫn vô tận năm tháng, chỉ vì sự vùng dậy ngày hôm nay, đưa nhân tộc thoát khỏi kiếp nạng. Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Trong tinh vực, vô số tu sĩ điên cuồng gào thét, sát khí nồng đậm phá thể mà ra, đem phiến không gian này hoàn toàn phá vỡ. Oanh! Oanh! Oanh! Thần thông giao đấu, huyết vũ đầy trời, vô số tu sĩ ngã xuống. Trong tiếng gầm giận dữ, một tiền bối nhân tộc ầm ầm tự bạo, trước khi chết khóe miệng biểu hiện sự bình yên, thanh thản, trong lòng chỉ muốn đem cái gọi là thượng tộc kia cùng nhau xuống địa nguc. . . . . . Cường giả thượng tộc, uy lực vô tận, nhe răng cười giơ tay nhấc chân, huyết nhục bay toán loạn, vô số tiền bối nhân tộc ngã xuống. - Chư vị đạo hữu, theo ta giết người này! Một tu sĩ gầm nhẹ, tiện đà độn quang thẳng đến một thượng tộc cường giả, ầm ầm tự bạo. Xung quanh hơn mười tu sĩ nhân tộc, không chần chừ nửa điểm, lao vào tự bạo, huyết tế sinh mệnh bản thân diệt sát người này! Hơn hai mươi tiền bối tự bào, cuối cùng mới oanh chết tên thượng tộc đó. . . . . . Tinh vực đại lục, mười lăm vạn tiền bối nhân tộc chém giết cùng thượng tộc, trăm họ lầm than, huyết hoa nở rộ. Một thân ảnh to lớn đạp không đi tới, xung quanh phạm vi ngàn trượng, toàn bộ thượng tộc tất cả đều hôi phi yên diệt, không có chút sức phản kháng. - Chư vị đồng đạo, ta muốn đi sâu vào đại lục, giết thủ lãnh thượng tộc, hoàn toàn phá bỏ gông cùm xiêng xích cho tộc nhân chúng ta. - Trận chiến hôm nay, dù chết cũng không lùi. Tiếng quát khẽ quanh quẩn không dứt trên toàn đại lục. - Chúng ta dù chết không lùi! - Chúng ta dù chết không lùi! - Chúng ta dù chết không lùi! Vô số tiền bối nhân tộc ngửa mặt gầm lên, thanh âm lộ ra sự không cam lòng, sự oán hận cùng hào khí bất khuất vô tận. Nam tử to lớn im lặng, chân bước ra, thân ảnh hóa thành lưu quang, gào thét đi trước, vô số cấm chế mạnh mẽ ầm ầm bùng nổ, nhưng vẫn không thể ngăn cản thân ảnh này. Nhịp bước ung dung, ẩn chứa tín niệm kiên định, nhìn như không nhanh, nhưng chỉ mấy bước đã vượt qua không gian vô tận, tiến sâu vào đại lục. Vách núi huyết sắc, cao vạn nhận, hình vong cung, độ dày không thể tính được. (Nhận: đơn vị đo lường ngày xưa, nhà Chu định ra 1 nhận là tám thước khoảng chừng sáu thước bốn tấc tám phân bây giờ). Nam tử trầm mặc, đôi mắt tràn ngập bi phẫn, - Vách núi máu này, chính là do máu tươi vô số tộc nhân chúng ta đúc mà thành. - Cái gọi là thượng tộc, đem sinh linh chúng ta như súc vật nuôi nhốt, tùy ý giết hại, chỉ để thỏa mãn tâm tư bản thân. - Đáng chết! Toàn bộ đáng chết! Nam tử mở miệng, âm thanh rung chuyển trời đất, như tiếng thần linh giận dữ. - Huyết mạch nhân tộc ta đúc trúc mà thành, sao ngăn trở ta. - Hôm nay ta diệt hết cái gọi là thượng tộc, huyết mạch đồng tộc, mở ra con đường đi tiếp cho ta, thù của các ngươi, để ta gánh vác thay. - Nợ máu trả bằng máu, cừu hận trước nay, hôm nay giải quyết toàn bộ. Răng rắc! Vách tường máu, khi thanh âm nam tử vừa dứt, màu máu kịch liệt quay cuồng, vô số vết rạn xuất hiện, nhanh chóng sụp đổ. Nam tử từng bước bước đi, nháy mắt thân ảnh biến mất, không thấy gì nữa. - Chỉ là con kiến dưới trần, lại dám nghịch tập thượng tộc, xâm nhập trọng địa tộc ta, muốn chết! - Một tiếng hét to vang lên, phong vân biến sắc, một lão giả lăng không bay đến, mi tâm có hình ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lão giả này rất mạnh, khí tức trong cơ thể phát tán ra khiến cho không gian xung quanh chấn động không ngừng. - Hôm nay chúng ta đến đây, chính là để diệt sát thượng tộc ngươi! - Từ ngày hôm nay trở đi, nhất giơi chúng ta không còn bị các ngươi nô dịch! Nam tử ngẩng đầu, khuôn mặt mơ hồ, chỉ có hai tròng mắt chói lọi như ngôi sao, tỏa ra hơi khí tức cường liệt cực độ. Oanh! Hai người giằng có, không gian vỡ vụn từng mảnh, cuồng phong từ cửu thiên tràn xuống thổi tan mây mù quanh quẩn nơi đây, lộ ra huyết đằng, cùng với vô số tu sĩ bị huyết đằng vây lấy, mi tâm bọn họ, tất cả đều sạch sẽ. Đôi mắt nam tử biểu lộ bi thương, dần hóa thành sát khí lạnh lẽo. - Các ngươi, đáng chết. Một chưởng đánh xuống, không gian bị chấn thành bột mịn. Nam tử cùng lão già kia giao thủ, thần thông vô tận, giơ tay nhấc chân đều có khả năng hủy thiên diệt địa. Trải qua ba thức thần thông giao đấu, nam tử chiếm thượng phong, lão giả mặt đầy máu, kêu thảm thiết tránh về phía sau. - Hôm nay, toàn bộ thượng tộc ở tinh vực đại lục, cuối cùng sắp bị nhân tộc chúng ta diệt sát. - Nhân giới chúng ta, muôn đời sau không bị nô dịch. Nam tử ngẩng mặt lên trời gào thét, bỗng nhiên thiên không vỡ ra, một cánh tay chừng vạn trượng đột nhiên từ trong khe nứt ấy vươn ra, ầm ầm nện xuống. Cánh tay này, tựa như của Thần Ma, chưa hiển lộ thần thông, chỉ bằng uy lực thân thể phóng thích ra, đã muốn hủy diệt vạn vật. - Thượng tộc! Người là Tôn Giả thượng tộc! Nam tử rít gào - Người vì sao không tuân thủ quy tắc, nhúng tay vào việc trần gian! - Hôm nay chúng ta dù có chết, chúng khiến người trả giá đắt! Trong tiếng gào thét, nam tử nháy mắt biến thân thành ma thần ngàn trượng, sinh ra song giác, giữa lông mày hiện ra năm ánh trăng, một cỗ khí tức thái cổ phát tán ra, tôn quý vô cùng, tựa hồ thiên địa đều phải phủ phục run rẩy. Oanh! Một cước đá xuống, đại địa tan vỡ, ma thân ngàn trượng phóng vút lên cao, gầm thét hướng tới cánh tay vạn trượng kia. Oanh! Thiên địa tĩnh lặng, vạn vật không tiếng động, tựa như luân hồi tái khởi. - Nam tử khấp huyết mà đi, cánh tay kia chẳng biết vì sao, vẫn chưa xuất thủ lần thứ hai. - Tôn Giả! Trên đỉnh núi, lão giả kia máu đã ngừng chảy, nhưng vết thương kinh khủng do thần thông gây ra thì không thể nào tiêu trừ, vô cùng dữ tợn. - Phế vật. Thanh âm thản nhiên từ chân trời truyền đến, như thần linh, vang vọng thiên địa, Lão giả sắc mặt tái nhợt, phủi phục quỳ xuống. - Thu hồi tộc văn của ngươi, bản tôn phong ấn giới này lại, không cho bất kỳ tu sĩ nào phi thăng. - Việc bản tôn ra tay hôm nay, tuyệt không thể truyền ra ngoài. - Thanh âm vừa dứt, lão giả bỗng nhiên kêu thảm, Hỏa Diễm tộc văn trên mi tâm bị mạnh mẽ thu mất. Sau đó cánh tay to lớn rút lui, hết thảy lại tịch mịch. . . . . . Lúc này Tiêu Thần thất khiếu chảy máu, hình dung đáng sợ, nhưng trong đôi mắt tối đen tràn ngập ý bi ai, bình tĩnh dị thường. - Tâm ma, không thể không thừa nhận, thủ đoạn của ngươi so với lúc trước đã cao minh hơn rất nhiều, ảo cảnh thứ hai này ta không thể bỏ qua. - Nhung ngươi cho rằng có thể dùng thủ đoạn như vậy đánh bại ta hay sao. - Chúng ta vốn là một thể, ý niệm ta kiên định, trong lòng ngươi cũng rõ ràng, ảo cảnh có thể đã thương ta, nhưng không cách nào đánh tan được ta, chẳng lẽ đây là toàn bộ thủ đoạn của ngươi? Âm thanh dứt, yên tĩnh không tiếng động. Sau vài nhịp thở, cảnh tượng trước mặt hóa thành một màn tối đen, tâm ma hiện lên, sắc mặt tái nhợt, khí tức uể oải. Bắt chước tạo ra ảo cảnh thứ hai này, tuy rằng chỉ là hư ảnh nhưng cũng khiến nguyên khí hắn hao tổn. Nhìn lên người Tiêu Thần, ánh mắt tâm ma cực kỳ phức tạp, Tiêu Thần tiến bộ cực nhanh, vượt xa tưởng tượng của hắn. Im lặng. Tiêu Thần mở miệng - Tâm ma, việc năm xưa sao ngươi biết được? Điều này trong lòng Tiêu Thần cảm thấy khó hiểu, hắn với tâm ma cộng sinh, có chung trí nhớ, nhưng vừa rồi tâm ma huyễn hóa ra trận chiến tinh vực đại lục năm xưa, hắn lại không biết chút gì. Việc này, rất kỳ quái.