Đạo

Chương 379 : Bất hối

Lạc Vân Cốc, Dược viên, lương đình. Cơ Nguyệt Vũ sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, trong mắt hiện lên vài phần an tâm. Trong hình tròn ký hiệu, ngọc giản kia chi chít những vết nứt nhỏ, nhưng chưa hoàn toàn vỡ vụn, nói vậy Tiêu sư đệ mặc dù bị trọng thương, nhưng tánh mạng không còn đáng ngại. - Tiêu sư đệ tính tình luôn cẩn thận, lần này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, khiến cho hắn lâm vào hiểm cảnh sinh tử như vậy. - Xem ra sư đệ ở bên ngoài, hiển nhiên đã trải qua vô số Tinh Phong Huyết Vũ, chính là không biết, đến khi nào hắn mới có thể trở về. Trong lòng Cơ Nguyệt Vũ âm thầm thở dài, cảm giác được trong cơ thể truyền đến một trận suy yếu. Lần này vì trợ giúp Tiêu Thần, huyết mạch chi lực trong cơ thể nàng hao tổn rất nhiều, chỉ sợ không điều dưỡng nửa năm trở lên thì không thể nào khôi phục lại như trước, sơn nữa trong khoảng thời gian này tu vi của nàng chỉ sợ cũng không cách nào tiến triển thêm. Nhưng dù vậy, trong nội tâm của nàng không hề có nửa điểm hối hận. Nếu trong lòng đã muốn lấy Tiêu Thần, cho dù trả giá nhiều hơn nữa, cũng là cam tâm tình nguyện. Nhưng vào thời khắc này, biến cố chợt nổi lên, giữa phù văn trên hư không, nguyên thần ngọc giản Tiêu Thần đột nhiên chấn động kịch liệt. Sắc mặt Cơ Nguyệt Vũ chợt đổi, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng cũng mạnh mẽ áp chế đi, hai mắt chăm chú nhìn vào ngọc giản. Răng rắc. Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, một vết nứt xuất hiện trên ngọc giản, gần như đem nó phân thành hai nửa. Tiêu Thần cùng ngọc giản này tương liên nhau, hiện giờ nó chầm chậm vỡ ra theo thời gian, đợi cho ngọc giản này hoàn toàn vỡ vụn, chính là lúc Tiêu Thần thân vong. - Làm sao có thể như vậy, sư đệ thương thế dĩ nhiên đã được khống chế, tại sao lại đột nhiên bị trọng thương nữa. - Đến tột cùng là người nào ra tay với hắn, lại có thể trong nháy mắt khiến hắn bị thương như vậy, cận kề với cái chết! Mặt mày Cơ Nguyệt Vũ không còn chút huyết sắc nào, trong lòng đã lâu rồi không có bối rối như vậy. - Tuyệt đối không được phép rối loạn, lần này bất luận như thế nào, cũng phải bảo về cho sư đệ bình an! Vết rạn nứt trên ngọc giản đang dần tăng lên, chướng tỏ thương thế Tiêu Thần không ngừng nghiêm trọng lên, nhưng không hề có thêm vết thương mới, hiển nhiên Tiêu Thần giờ đã thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng thương thế không cách nào chữa khỏi được. Trong lòng Cơ Nguyệt Vũ an tâm một chút, nhưng nội tâm nàng lo lắng mỉnh còn chưa kịp hành động, ngọc giản này sẽ vỡ vụn ra. - Hấp thu viễn cổ huyết mạch lực, không tiết bất cứ giá nào, bảo vệ tánh mạng sư đệ! Cho dù sắc mặt tái nhợt, cơ thể sớm đã vô cùng suy yếu, nhưng Cơ Nguyệt Vũ thanh âm vẫn kiên định như trước, không chút chần chờ. Bởi vì mất đi phần lớn máu tươi. Bàn tay hồng thuận kia lúc này trắng bệch, trên đầu ngón tay xuất hiện một giọt huyết châu vô cùng chói mắt. Đầu ngón tay điểm lên phía trên phù văn, một cỗ hấp lực từ trong đó phát ra, máu huyết từ trong cơ thể bị mạnh mẽ lôi ra ngoài, chuyển hóa thành vô tận sinh cơ, xuyên thấu vào bên trong phù văn, dung nhập vào ngọc giản. Dưới hấp lực của phù văn, sắc mặt Cơ Nguyệt Vũ càng thêm trắng bệch, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, thân thể mềm mại khẽ run lên, nàng cắn chặt răng, kiên trì không để cho bản thân mình ngã xuống. Huyết sắc năng lượng dung nhập vào trong ngọc giản kia đột nhiên bộc phát ra một chút uy áp, khí tức này cực mỏng, nhưng cũng đủ để bài xuất tất cả huyết sắc năng lượng Cơ Nguyệt Vũ đưa vào, không thể đưa vào trong cơ thể Tiêu Thần. Sắc mặt Cơ Nguyệt Vũ lúc này càng thêm u ám đi. Chẳng lẽ nàng muốn trợ giúp cho sư đệ cung không có cách nào sao? Trong mắt linh quang chợt lóe, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn ngọc giản tràn đầy vết nứt, khóe miệng bỗng dưng hiện lên một nụ cười tuyệt mĩ. - Vì cứu sư đệ, dù có hướng bọn chúng cúi đầu, thì có sao đâu? Nói vậy lúc trước thu được ngọc giản này, đây nhất định là một cơ duyên. Thanh âm vừa dứt, Khuôn mặt Cơ Nguyệt Vũ khôi phục vẻ lãnh đạm, đưa tay vỗ túi trữ vật bên hông, sau đó lấy ra một ngọc giản phong cách cổ xưa toàn thân màu nhũ bạch, chính giữa ngọc giản, có triện một chử cổ, chính là một chữ “Cơ”. Bàn tay trắng nõn khẽ dùng sức, ngọc giản này tức khắc bị bóp nát. Ngọc giản vỡ vụn, bỗng nhiên một cỗ khí tức kì dị khẽ dao động lên, sau đó, hư không trước mặt bỗng dưng gợn lên từng đợt gợn sóng, một cánh cửa màu bạch sắc chậm rãi ngưng tụ mà ra. Tại môn khẩu, một gã râu tóc bạc trắng bỗng dưng xuất hiện, từng bước bước ra, thân ảnh nháy mắt xuất hiện ở bên trong lương đình. Người này xuất hiện trong nháy mắt, bầu trời bổng dưng ảm đạm đi, một vòng tinh tú dày đặc quanh thân hắn, tản mắt ra nhàn nhạt ngân quang. Không hề sử dụng một chút thần thông, nơi thân ảnh xuất hiện, âm dương liền nghịch chuyển, ngày đêm luân phiên, thực là làm cho lòng người kinh hãi. Một cỗ uy áp thản nhiên đem phạm vi mấy trăm dặm bao phủ vào bên trong, vô số tu sĩ hoảng sợ trong lòng, sau đó liền phát hiện thân thể cương cứng lại, tại bên trong uy áp đúng là không có nửa điểm vọng động. Lão giả này, tuyệt đối không phải là phàm nhân! Cơ Nguyệt Vũ từ lúc lão gải này xuất hiện, cũng đã lui ra sau mấy bước, giờ phút này thần tình lãnh đạm hướng hắn nhìn qua. - Như thế nào, nha đầu người rốt cuộc đã nghĩ thông suốt sao, muốn cùng lão phu trở về gia tộc. Thanh âm lão giả ôn hòa vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Cơ Nguyệt Vũ lộ ra vài phần vui mừng. - Đại trưởng lão, hôm này Nguyệt Vũ gọi người đến, hi vọng người ra tay, giúp ta bảo toàn tính mạng cho người này. - Nếu Đại trưởng lão có thể làm được, Nguyệt Vũ liền theo người trở về. Thần sắc Cơ nguyệt Vũ tuy rằng kính cẩn nhưng lại lãnh đạm không có chút ấm áp nào, biểu hiện ra thái độ vô cùng xa cách. Đại trưởng lão kia cũng không để bụng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, tiện đà khẽ nhìn vào ngọc giản nguyên thần của Tiêu Thần, nhíu mày nói: - Người này cùng ngươi ắt hẳn có liên hệ cực kỳ thân thiết, lại có thể cho ngươi vì hắn mà nhượng bộ như vậy. - Bất quá ngươi cũng phải biết, sau khi trở về gia tộc, ngươi liền cùng người này không còn có một chút quan hệ. nếu ngươi đáp ứng việc này, ta liền ra tay bảo trụ tính mạng cho hắn. Sắc Mặt Cơ Nguyệt vũ càng thêm trắng bệch, trong mắt hiện lên vài phần thống khổ, ánh mắt thâm sâu liếc mắt nhìn ngọc giản kia một cái, lập tức nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy. - Việc này, Nguyệt Vũ đáp ứng. Trong mắt Đại trưởng lão hiện lên vài phần thương tiếc, khẽ lắc đầu than nhẹ một tiếng, đây chính là gia quy, cho dù lấy thân phận của hắn cũng không thể can thiệp được, nếu không năm đó cũng sẽ không… Trong mắt hắn hàm chứa sâu đậm vẻ đau đớn. sau đó lắc đầu, ánh mắt khôi phục lại như trước, thủ chưởng trắng nõn như thiếu niên từ trong ống tay áo khẽ đưa ra, hướng nguyên thần ngọc giản Tiêu Thần điểm xuống. Vô thanh vô thức, theo chỉ này rơi xuống, ngọc giản kia lập tức đình trệ vỡ nát, sau đó chậm rãi chữa trị lại. tuy rằng tốc độ chậm chạp, nhưng chỉ cần tánh mạng không nguy hiểm, thì cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn khôi phục lại. - Nha đầu, ta đã ra tay cứu người, ngươi hiện tại có thể theo ta cùng đi rồi chứ? Cơ Nguyệt Vũ nghe vậy khẽ nhíu mày, nói: - Trước khi rời đi, Nguyệt Vũ còn muốn đi đến nơi này, xin Đại trưởng lão cho phép? Người này khẽ trầm ngâm, ánh mắt chợt lóe, khẽ gật đầu, cánh tay vung lên, thân ảnh hai người liên biến mất. Sau khi hai người này rời đi, thân ảnh Thanh Vân Tử chợt hiện ra, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp. ……….. Tiêu Thành. Mộc gia vây thành, tuy rằng cuối cùng cũng thối lui, nhưng nơi này như trước bị đồn đãi là nơi thượng tiên nguyền rủa, dân cư thường ngụ cả thành trì nhất thời tiêu giảm một nửa, thành trì phồn vinh năm đó, giờ bỗng dưng trở nên tiêu điều hẳn lên. Đại viện Tiêu gia. Năm đó như một thành nhỏ, bây giờ sớm đã bị người ta dỡ bỏ, tuy rằng Mộc gia tu sĩ vẫn chưa ra tay, nhưng vì để nịnh bợ, số người nguyện ý đi làm cũng không hề ít. Ví dụ Tử Vi tông này. Lúc trước tại Mộc gia, một lượt bốn người môn hạ đệ tử - bọn người Dương Vĩ toàn bộ đều chết ở trong tay Tiêu Thần, lúc ấy Tiêu Thần được Mộc gia lão tổ xem trọng, Tử Vi tông tự nhiên không có nửa điểm càn rỡ, thành thành thật thật đem việc này ngậm bồ hòn làm ngọt nuốt vào trong bụng. cho đến sau lúc Tiêu Thành gặp biến cố, Toàn bộ từ trện xuống dưới Tử Vi tông hưng phấn không thôi, chủ động hướng Mộc gia xin đí giết giặc, cử môn hạ đệ tử trấn giữ Tiêu Thành, một khi có chút khác thường, liền trực tiếp bẩm báo. Những năm gần đây, nếu không phải có người âm thầm giúp đỡ, chỉ sợ Tiêu gia sớm đã Tan cửa nát nhà. Nhưng dù là vậy. tại địa bàn Tử Vi tông, vẫn có không ít Tiêu gia đệ tử bị chúng trả thù, tuy rằng không chết, kết cục cũng thê thảm vô cùng. - Hình Thiên đạo hữu, nếu ngươi còn dám cản trở Tử Vi tông ta hành sự, tại hạ tất nhiên sẽ đem việc ngày hôm nay tường tận báo cho Mộc gia, đến lúc đó Phá Diệt tông ngươi hãy chờ mà đón nhận lửa giận của Mộc gia đi. - Nặng nhẹ thế nào, đạo hữu hãy cân nhắc một phen. Tiểu tử Tiêu gia này dám cả gan ăn cắp pháp bảo của ta, thật là đáng chết, hôm nay vô luận là ai ở chỗ này, cũng không thể vọng tưởng có thể bảo trụ tính mạng của hắn. Lưu Đại Lực sắc mặt âm trầm, tên gọi người này tuy rằng giản dị, nhưng tính cách cũng âm trầm tàn nhẫn vô cùng, chính là đầu mục Tử Vi tông tại Tiêu Thành này. Thanh âm hắn vừa dứt, Tiêu gia đệ tử đang bị tu sĩ Tử Vi tông bắt giữ bỗng há mồm giận dữ hét lớn: - Nói bậy! rõ ràng là các ngươi bắt giữ ta, sau đó cố ý đem ngọc bội kia nhét vào trong người ta, lại vu cáo cho ta trôm bảo vật các ngươi. Thời gian dài bị Tử Vi tông hãm hại, đám Tiêu gia đệ tử này sớm đã hận bọn chúng thấu xương, người này biết là phải chết, lần này mở miệng hét lên một tiếng thật to, không một chút sợ hãi. Lưu đại lực kia trong mắt hiện lên vài phần u ám, lạnh giọng nói: - Nhân chứng vật chứng rành rành, ngươi vẫn còn ngụy biện, vả miệng! Ba! Một gã đệ tử Tử Vi tông ra tay, đệ tử Tiêu gia liền phun một ngụm máu tươi, nhưng trong đôi mắt tran đầy hận ý, không ngừng giãy dụa. Lưu Đại Lực thấy vậy trong mắt lệ quang chợt lóe, sát khí nổi lên, nhưng vào lúc này, Hình Thiên cũng trầm giọng nói: - Lưu đạo hữu, năm đó Tiêu Thần trước lúc rời đi, từng một mình nói với ta, Tiêu gia hắn có thể chịu khuất nhục, có thể gặp nghèo khó, chán nản có thể không người hỏi thăm, nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện thương vong. - Nếu không chỉ cần hắn một ngày không chết, tuyệt đối sẽ bắt người tổn thương Tiêu gia vì thế mà trả giá thật lớn. Lưu Đại Lực nghe vậy chợt biến sắc, tuy rằng tên này đã biến mất gần một năm, nhưng lúc này vừa đề cập đến, cũng như lúc trước làm cho hắn lạnh cả người, trong lòng sinh ra vẻ kính sợ. Trong lòng Hình Thiên khẽ an tâm một chút, lần này hắn đem thanh danh Tiêu Thần hù dọa người này, ngày sau nếu tiếp tục xảy ra việc như thế này, hắn cứ như vậy mà bảo hộ Tiêu thị tộc nhân? Bất kể như thế nào, nếu đã đáp ứng hắn rồi, Hình Thiên cũng như trước kiên trì tới cùng. Nhưng vào giờ phút này, một thanh âm nũng nịu từ phía chân trời truyền đến, giống như tiếng suối reo, mát lạnh động lòng người. - Đại trưởng lão, Tử Vi tông này cùng ta có thù oán. Trên mặt Cơ Nguyệt Vũ ẩn hàm sát khí, ngón tay hướng Lưu Đại Lực kia điểm xuống. Lưu Đại Lực chợt biến sắc, chẳng biết hai người này xuất hiện từ lúc nào, vừa muốn mở miệng liền bị ánh mắt thản nhiên của Đại trưởng lão đảo qua, toàn thân lập tức cương cứng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hải Ngay sau đó, vô thanh vô thức, thân thể Lưu đại lực kia cùng vài tên tu sĩ Tử Vi tông bỗng dưng hóa thành tro bụi, hình thần câu diệt. Đồng tử Hình Thiên kịch liệt co lại, vô tận Kinh Đào Hải Lãng trong lòng nổi lên. Hắn tự nhiên nhận biết được Cơ Nguyệt Vũ, cũng mơ hồ biết được quan hệ giữa nàng cùng Tiêu Thần, nhưng việc hôm nay thật là vượt xa tưởng tượng của hắn, lão giả này là ai, ánh mắt đảo qua liền có thể giết người vô hình, uy lực như vậy, thực là cho người ta sợ hãi! Cơ Nguyệt Vũ khẽ gật đầu nhìn Hình Thiên, lập tức chỉnh trang lại y phục hướng Đại trưởng lão thi lễ, kính cẩnnói: - Thỉnh Đại trưởng lão đợi ở chỗ này một chút. Nói xong linh quang chợt lóe, đi thẳng vào Tiêu gia. Hành động Tử Vi tông lần này sớm đã kinh động đến toàn bộ Tiêu gia, Tiêu Phụ Tiêu mẫu đang lúc mọi người quây quanh, thần tình lúc này cực kỳ lo lắng. Tuy rằng chỉ một năm thời gian, nhưng hai người trong có vẻ già đi rất nhiều. Lúc này nhìn thấy được thân ảnh của Cơ Nguyệt Vũ, trong mắt nhất thời hiện lên vài phần vui mừng, họ tất nhiên là biết, nha đầu kia đối với Tiêu gia bọn họ phi thường quan tâm. Cơ Nguyệt Vũ thu liếm độn quan đáp xuống mặt đất, bước lên mấy bước, hướng Tiêu phụ Tiêu mẫu thi lễ, ấm giọng nói: - Bá phụ, bá mẫu không cần lo lắng, sự việc hôm nay đã được giải quyết, Nguyệt Vũ hướng tới Nhị lão cam đoan, sau ngay hôm nay, tuyệt đói không còn người nào dám hãm hại Tiêu gia. Lời nói vừa ra, đôi môi nàng khẽ mím chặt, nhẹ nhàng quỳ xuống đất, kính cẩn dập đầu, trong mắt hiện lên vài phần bi thương. - Nguyệt Vũ cùng Tiêu lang vốn đã ước định chung thân, đợi hắn từ Mộc gia trở về, liền dẫn ta trở về Tiêu gia bái kiến hai người, kết duyên Tần Tấn, đồng tu đại đạo. nhưng thế sự trớ trêu, sự tình biến đổi, Tiêu lang hiện giờ không biết tung tích. - Nguyệt Vũ phúc mỏng không thể tiến vào Tiêu gia, hôm nay sắp phải đi xa, đặc biệt đến đây từ biệt hai người. Xin hai người không cần lo lắng, Tiêu lang hiện giờ bình yên vô sự, chưa trở về được chắc hẳn là con ẩn tình trong đó, nhưng Nguyệt Vũ tin tưởng, rốt cuộc sẽ có một ngày hắn chân đạo thất thải tường vân trở về. - Xin hai người chuyển lời đến Tiêu lang, Nguyệt Vũ trong lòng chưa bao giờ quên hắn, lần này xa nhau, sợ là khó có ngày gặp lại, trong lòng luôn nhớ thương hắn, mãi mãi không bao giờ quên. - Nguyệt Vũ từ biệt Thanh âm bi thương, hai mắt nàng đỏ lên, cũng không muốn ai nhìn thấy, linh quang chợt lóe, thân ảnh liền xuất hiện bên người Đại trưởng lão kia. - Đại trưởng lão, tâm nguyện Nguyệt Vũ đã xong, có thể theo người rời đi rồi. Đại trưởng lão nghe vậy trong mắt hiện lên vài phần thương tiếc, ấm giọng nói: - Nha đầu, lần đi Trung Châu này, chúng ta sợ là cả đời không hề trở lại, nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ ra tay đem Mộc gia kia giết sạch. Cơ Nguyệt Vũ khĩ trầm ngâm một lát, lập tức khẽ lắc đầu nói: - Thù hận lúc trước, ta tin rằng sư đệ muốn chính mình đích thân ra tay, việc này không cần phiền đến Đại trưởng lão. Trong lòng hắn khẽ thở dài, không nhiều lời, ống tay áo vung lên, thân ảnh hai người biến mất trong nháy mắt không thấy gì nữa. Nhưng cả Tu Chân Giới Triệu quốc trong thời gian ngắn phong vân chợt nổi lên, bầu trời trở thành đêm tối. - Bắc Hoa Châu, Tiêu thành, Tiêu gia được lão phu che chở, người nào dám cả gan gây bất lợi, giết không tha. Thanh âm thật lớn, ẩn chứa tràn đầy khí thế, giống như thượng cổ thần linh gầm nhẹ, cuồn cuộn như thủy triều lan ra, tại trên hư không Triệu quốc không ngừng lặp lại.