Đạo

Chương 371 : Nguy cơ đến

Tiêu Thần hơi trầm ngâm, sau đó chậm rãi mở miệng nói: - Tại hạ lúc trước từng nói qua, cùng Lý gia các ngươi có uyên nguyên sâu xa, bất quá sợ rằng chỗ sâu xa này toàn bộ các ngươi ở đây không ai biết được. Đám Lý Huyền Đức gật đầu, trong trí nhớ bọn hắn, gia tộc cũng chưa từng cùng Lưu Vân tiền bối có nửa điểm quan hệ, giờ phút này nghe vậy, trong lòng lại càng tò mò. Tiêu Thần nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói: - Gia sư Lý Vũ Hiên, nói như thế, các ngươi đã minh bạch chưa. - Cái gì? Đám người Lý Huyền Đức nghe vậy sắc mặt nháy mắt cuồng biến, trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ không thể tin được. Nói xong bọn hắn phát hiện như thế đối với Lưu Vân tiền bối cực kỳ bất kính, Lý Huyền Đức lập tức đứng dậy kính cẩn thi lễ, - Thỉnh Lưu Vân tiền bối chớ trách móc, chính là việc này quá mức kinh người, Vũ Hiên tiên tổ năm đó rời nhà, thọ nguyên chỉ còn trăm năm, hiện giờ chỉ sợ sớm đã thăng tiên, sao có thể thu tiền bối làm đồ đệ. Sắc mặt Tiêu Thần ôn hòa vẫn chưa lộ ra nửa điểm hờn giận cười nói: - Ta đoạt được đạo thống của Vũ Hiên tiên sư sau khi tọa hóa lưu lại, sau đó thông qua ngọc giản mới biết sư tôn xuất thân Trường Phong thành Lý gia, đợi cho tu vi có sở thành, liền vâng mệnh sư tôn tới đây, không ngờ gặp đúng sự việc ngày hôm nay. Lập tức liền đem sự tình giản lược thuật lại một lần, đương nhiên trong đó có sửa chữa tóm gọn lại, vẫn chưa khiến cho mọi người sinh nghi. Lý Huyền Đức nghe vậy sắc mặt kích động đỏ lên, giờ phút này đứng dậy đi đến trung đường hướng Từ Đường quỳ xuống, - Hậu đại Lý Huyền Đức, bái tạ Vũ Hiên tiên tổ phù hộ Lý gia ta! Về phần đám Lý gia trưởng lão, cũng là thần sắc kích động, ào ào đi tới quỳ xuống. Đợi cho mọi người một lần nữa ngồi xuống, không khí nhất thời trở nên thoải mái rất nhiều. Lưu Vân tiền bối không ngờ là đệ tử Vũ Hiên tiên tổ, như vậy chính là người trong nhà, trong lòng mọi người cũng giảm bớt đi vài phần câu nệ. Giờ phút này kia Lý Huyền Đức thoáng chần chờ, cuối cùng chắp tay nói: - Lưu Vân sư thúc, không biết ngài hiện giờ tu vi đến tột cùng đạt được loại cảnh giới nào, Huyết Nhãn Ma Quân kia tu vi đạt Nguyên Anh trung kỳ cảnh giới, cũng bị ngài thoải mái trảm sát. Một đám Lý gia trưởng lão nghe vậy, trên mặt cũng là lộ ra vài phần vẻ chờ mong. Lưu Vân sư thúc chính là cây trụ của Lý gia, hắn tu vi càng cao, địa vị Lý gia tự nhiên càng được củng cố. Tiêu Thần nghe vậy hơi trầm ngâm, thấy mọi người tầm mắt tất cả đều lộ ra ý tò mò, lập tức nhẹ giọng nói: - Dưới Bất Trụy, thế gian người có thể diệt sát Lưu Vân, không nhiều lắm. Dưới Bất Trụy, thế gian người có thể diệt sát Lưu Vân, không nhiều lắm. Những lời này tuy rằng cực kỳ bình thản, nhưng rơi vào trong tai đám người Lý Huyền Đức, nháy mắt khiến cho bọn hắn trong lòng lật lên vô tận Kinh Đào Hãi Lãng! Dựa theo ý tứ của Lưu Vân sư thúc, tu vi hiện giờ của hắn đã gần đạt tới Bất Trụy cảnh giới, Nguyên Anh viên mãn cảnh giới! Tu vi như vậy, quả thật là tồn tại nổi trội trên đời, so với Vũ Hiên tiên tổ năm đó còn cao hơn rất nhiều! Như vậy, có Lưu Vân sư thúc trấn thủ, Lý gia bọn hắn tất nhiên thịnh vượng! Đang lúc mọi người hưng phấn tột độ, cũng không người nào phát hiện trong mắt Lý Hiền kia nháy mắt hiện lên vài phần âm u, lập tức bị che dấu thật sâu xuống. Tiêu Thần cười khẽ, hơi trầm ngâm, trực tiếp xuất ra một túi trữ vật. - Trong này có chút pháp bảo, chính là ta ngẫu nhiên đoạt được, hiện giờ đối với ta không có tác dụng lớn, Huyền Đức gia chủ cầm đi để vào trong gia tộc nội khố, tìm tìm cơ hội phát xuống. Nói xong, liền đem túi trữ vật tung về phía trước. Lý Huyền Đức kính cẩn tiếp nhận, thần thức thăm dò vào trong đó, đột nhiên như bị sét đánh, sắc mặt dại ra, tiếp theo đỏ lên, hiện lên vẻ mừng như điên, đem túi trữ vật kia gắt gao cầm trong tay, cứ như sợ bị người khác cướp mất. . . . . . Lý gia biệt viện, chỗ cư ngụ của đại trưởng lão. Tuy rằng đều là Lý gia tu sĩ, nhưng không phải dòng chính, liền không thể vào ở lão trạch (nhà cũ), đây là quy củ Lý gia tổ huấn định ra, Lý Hiền tuy rằng tác phong cường ngạnh, nhưng cũng không cách nào thay đổi điểm này. - Đại ca, làm sao bây giờ, Vũ Hiên tiên tổ lại còn một gã đệ tử, Lưu Vân này tu vi mạnh mẻ như thế, chỉ sợ ngày sau chúng ta khó sống! Phía sau người này, một gã Lý gia trưởng lão thần sắc lo lắng, thấp giọng nói. - Không sai, đại ca, chuyện này ngươi nhất định phải mau nghĩ biện pháp, nếu không chúng ta lúc trước bất kính với Lý Huyền Đức, hắn hiện giờ có Lưu Vân sư thúc ủng hộ, quyền thế không ai có thể so, chỉ sợ hắn sẽ tìm cơ hội gây bất lợi với chúng ta. Một người khác nghe vậy, trong mắt cũng là hiện lên vài phần lo sợ không yên. Lý Hiền ở phía trước bước nhanh, giờ phút này nghe vậy sắc mặt hơi khó coi, thấp giọng trách mắng: - Việc này không nên nói lung tung, trở lại mật thất bàn lại! Nói xong không tiếp tục nhiều lời, chẳng qua theo khí tức âm lãnh ầm ầm tán phát ra, cũng đủ để tỏ rõ giờ phút này trong lòng hắn xao động tới cực điểm. Ba người trong đầu buồn bực đi về phía trước, tiến vào mật thất, Lý Hiền phất tay bày ra cấm chế, ngồi tại vị trí chủ tọa. Mặt khác hai gã Lý gia trưởng lão đều ngồi bên dưới, đều trầm mặc, không khí nhất thời như lắng lại. - Đáng giận! Lão phu vất vả bố trí hồi lâu, rốt cục đợi được cơ hội như vậy, chỉ cần Lý Huyền Đức bị thua, ta sẽ trực tiếp đem vị trí gia chủ huỷ bỏ, đến lúc đó chờ ta thượng vị, đem việc chúng ta gia nhập Hoàng Tuyền tông nói ra, Cẩm gia, Dương gia kia dám làm gì với chúng ta! - Kế hoạch chu đáo chặt chẽ là thế, thế nhưng lúc này đều bị Lưu Vân phá vỡ, lão phu không cam lòng! Lý Hiền gầm nhẹ liên tục, mặt khác hai gã Lý gia trưởng lão sắc mặt cũng lộ vẻ không cam lòng. Ngay tại lúc ba người hết đường xoay sở, đột nhiên có một mai ngọc giản truyền tin bề ngoài đen thui, nháy mắt xuất hiện trong mật thất. - Hoàng Tuyền tông đại nhân truyền tin ngọc giản, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Lý Hiền sắc mặt khẽ biến, hắn có thể làm được chức vị Lý gia Đại trưởng lão hôm nay, là nhờ âm thầm nhận ủng hộ mạnh mẽ từ Hoàng Tuyền tông. Đưa tay đem ngọc giản bắt lấy, người này thần thức thăm dò vào trong đó, nhịn không được hai mắt tỏa sáng, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. - Hai người các ngươi mau nhìn. Nói xong, Lý Hiền liền đem ngọc giản giao cho hai gã Lý gia trưởng lão. Hai người này sắc mặt nghi hoặc tiếp nhận, tiếp đó giống như Lý Hiền, lộ vẻ mừng như điên. - Ha ha ha ha! Quả nhiên là trời cũng giúp ta, Lưu Vân này đắc tội Hoàng Tuyền tông, khiến Hoàng Tuyền tông tuyên bố tông môn truy sát lệnh, đem người này trảm sát, thậm chí có thể được thưởng một mai Hoàng Tuyền đạo quả! - Thần vật như vậy, đủ để dẫn vô số đại thần thông tu sĩ xuất thủ, Lưu Vân hẳn phải chết không thể nghi ngờ! - Lão phu đem việc này nói cho Hoàng Tuyền tông sẽ là một cái công lớn, đợi khi Lưu Vân vừa chết, liền thỉnh cầu Hoàng Tuyền tông giúp ta thượng vị, đến lúc đó Lý gia tự nhiên rơi vào trong tay lão phu! Lý Hiền ánh mắt sáng ngời, trong lòng sinh ra vô tận lửa nóng. - Hai người các ngươi chờ ở chỗ này, lão phu muốn đích thân yết kiến Hoàng Tuyền tông Quách Thân tiền bối, đem việc Lưu Vân ở Lý gia truyền ra ngoài! Nói xong, người này độn quang chợt lóe, nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa. . . . . . Hoàng Tuyền tông. - Cái gì, đã đã tìm được chỗ ở của Lưu Vân, đang ở Trường Phong thành Lý gia! Đế Ương ngồi trên ghế cao, đợi nghe xong thuộc hạ bẩm báo, trên mặt nhịn không được lộ ra ý cười ôn hòa, nhưng dáng vẻ này phối hợp với đôi mắt băng lãnh vô tình, lại trở thành cực kỳ đáng sợ. - Bổn tông giờ phút này đang tu luyện ở thời khắc mấu chốt, không thể tự mình xuất thủ kích sát người này, truyền dụ lệnh của ta, điều động Thực Cốt, Thực Hồn hai vị thái thượng trưởng lão tại hậu sơn, tự mình dẫn dắt hai mươi trưởng lão hộ pháp, nhất định phải đem Lưu Vân hoàn toàn trảm sát, hình thần câu diệt vĩnh đọa luân hồi! - Đồng thời đem tin tức này tán phát ra ngoài, triệu tập tán tu xuất thủ, tận lực giảm bớt tổn thương cho Hoàng Tuyền tông ta. - Vâng, thuộc hạ lập tức đi lo liệu! Ly Hồn trưởng lão sắc mặt âm lãnh xoay người ra khỏi đại điện, trên người độn quang chợt lóe, thẳng đến phía hậu sơn mà đi. Đế Ương một mình ngồi trong đại điện, nhẹ giọng nói: - Mẫn nhi, ngươi yên tâm, cha rất nhanh liền để cho kẻ giết con cùng đi xuống đó. Thanh âm chậm rãi quanh quẩn trong đại điện âm u, lộ ra khí tức âm lãnh sâm hàn vô tận. . . . . . - Hoàng Tuyền tông tuyên bố tông môn truy sát lệnh, nếu có người có thể trảm sát tu sĩ tên Lưu Vân trong ngọc giản này, sẽ được thưởng một Hoàng Tuyền đạo quả! - Hoàng Tuyền đạo quả, làm sao có thể, Hoàng Tuyền tông lại đưa ra thiên địa thần vật như vậy! Nghe nói vật ấy lai lịch không rõ, nhưng tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn thôn phục loại quả này trùng kích Bất Trụy cảnh giới, có thể tăng lên xác suất thành công! - Thần vật như thế, đủ để sách dẫn vô số lão quỷ bế quan không ra ào ào xuất thủ, Lưu Vân này hẳn phải chết không thể nghi ngờ! . . . . . Một nơi trong núi rừng, đột nhiên phát ra một tiếng nổ kinh thiên, cự thạch bay tứ tung, thân ảnh một bà lão sắc mặt tối tăm nháy mắt xuất hiện. - Hoàng Tuyền đạo quả, thần vật như vậy, cũng đủ để đáng giá lão thân xuất thủ. Nói xong, trong đôi mắt mờ nhạt lệ mang chợt lóe, trên người linh quang lóe ra, thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. . . . . . Tại một hang đá âm u dưới nền đất, ba bộ quan tài sắp hàng thành hình chữ phẩm (品), cả hang đá tràn ngập vô tận Huyền Âm sát khí, đang không ngừng bị điên cuồng thôn phệ tiến vào trong quan tài. Nhưng vào thời khắc này, một mai truyền tin ngọc giản đột nhiên xuất hiện trong hang đá, từ cỗ quan tài lớn nhất nháy mắt lộ ra một khe hở, một bàn tay to trắng bệch thò từ đó ra, nháy mắt nắm lấy ngọc giản kéo vào trong. Chỉ qua vài hơi thở, Huyền Âm sát khí quay cuồng trong hang đá đột nhiên nhất tề run lên, lập tức tiêu tán hết. - Hoàng Tuyền tông tuyên bố tông môn truy sát lệnh? Giọng nam tử trầm thấp nói. - Khen thưởng là cái gì? Thanh âm mềm mại đáng yêu, chính là một nữ tử. - Hoàng Tuyền đạo quả. Thasnh âm Nam tử ngưng trọng, lại dấu không được ý lửa nóng trong đó. - Khách khách, chúng ta còn chờ cái gì, lập tức xuất phát. Người cuối cùng mở miệng, lại là âm thanh một đứa trẻ, giờ phút này vui cười. . . . . . - Hoàng Tuyền đạo quả! Phía trước một căn nhà cỏ tại Thanh Sơn, một lão giả trồng rau cầm trong tay một mai ôn ngọc ngọc giản, trên mặt lộ ra vài phần do dự. - Có thể làm cho Hoàng Tuyền tông không tiếc đại giới tuyên bố truy sát mật lệnh, Lưu Vân này tất nhiên không phải hạng người dễ chọc. - Bất quá Hoàng Tuyền đạo quả thực sự quá trân quý, nếu có thể đem đoạt tới trong tay, cơ hội thành công của ta lại nhiều hơn vài phần! Nghĩ đến đây, một đạo âm hắc sát khí từ đáy mắt lão giả nháy mắt hiện lên. - Lão đầu tử, ngươi đang làm gì đó, mau thu thập một phen, quay về dùng cơm. Trong túp lều, truyền đến tiếng kêu của một bà lão. Lão giả này nghe vậy trong mắt hiện lên vài phần vẻ quỷ dị, lập tức xoay người hướng phía trong bước vào. Một bà lão đang chuẩn bị cơm canh, giờ phút này biết lão giả tới đầu cũng không ngẩng, thấp giọng than thở: - Nhanh ăn đi, nhìn sắc trời hôm nay có thể có mưa, sau khi ăn xong nhớ canh giờ mà lên núi nhặt củi, trong nhà củi lửa có chút không đủ dùng. Lão giả nghe vậy thân thể vẫn không nhúc nhích, trên mặt cũng lộ ra vài phần vẻ quỷ dị, thấp giọng nói: - Không cần, ta lập tức ăn ngay, ăn xong sẽ đi. Bà lão nghe vậy sắc mặt ngây ra, không đợi bà kịp phản ứng, lão giả kia nhanh như tia chớp, nháy mắt đem bà chế trụ rồi há miệng hướng cổ cắn xuống. Một lát sau, lão giả đầy người vết máu đẩy cửa mà ra, lẩm bẩm nói: - Tuy rằng còn chưa phục hồi, nhưng sau khi ăn cũng có thể gia tăng trăm năm thọ nguyên, đủ để lão phu xuất thủ sở dụng. Thanh âm hạ xuống, tiếp theo lão giả chân bước ra, thân ảnh thoáng cái đã biến mất không thấy gì nữa. Phía sau người này, căn nhà cỏ nháy mắt hóa thành tro bụi rồi tiêu tán.