Đạo

Chương 355 : Giao thủ

Tà Thiên Hành cười lạnh liên tục, tiểu tử này chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng bằng vào một bộ cương cân thiết cốt có thể hoành hành không cố kỵ, lại có thể đem chủ ý đánh trên đầu của hắn, quả thực muốn chết! - Ha ha, nếu đạo hữu muốn khiêu chiến cùng ta, tại hạ có thể nào né tránh không chiến, một khi đã như vậy, chúng ta trước tiên làm một hồi đi. - Bất quá tại hạ xuất thủ khó khống chế nặng nhẹ, nếu chẳng may đem đạo hữu diệt sát đương trường, không biết liệu có người sẽ vì đạo hữu nhặt xác? Trong lúc cười khẽ thanh âm bình thản, nhưng sát khí trong đó cũng lan tỏa ngập trời, khiến người sợ hãi. Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chớp lên, khẽ cười nói: - Tà Thiên Hành đạo hữu lời nói cực kỳ hữu lý, bất quá việc này đạo hữu đừng lo, dù sao Hoàng Tuyền Tông tu sĩ không ít, người nhặt xác cho ngươi, tự nhiên là không thiếu. - Hừ! Miệng lưỡi bén nhọn, tại hạ thật muốn nhìn xem đạo hữu còn có thể ngông cuồng như thế đến bao giờ. Tà Thiên Hành sắc mặt âm trầm, trên người độn quang chợt lóe, đã xuất hiện tại trung tâm thạch đài, cười lạnh nói: - Đến đây đi, ngươi đã muốn anh hùng cứu mỹ nhân, ta liền cho ngươi cơ hội này. Tiêu Thần cười nhạt, không có nửa điểm chần chờ, chân bước ra, đã xuất hiện cách người này ngoài mười trượng. Bạch Cốt chân quân cười lạnh một tiếng, nói: - Tiểu tử này không biết trời cao đất dầy, chính mình muốn chết, cũng được, lão phu liền cho các ngươi thêm một chút thời gian, đợi khi Thiên Hành đem tiểu tử này trảm sát, nếu các ngươi vẫn ngoan cố, Hoàng Tuyền Tông ta sẽ hướng Yêu Nguyêt Tinh Thần Cung đòi công đạo! Nói xong, người này xoay người dẫn dắt bốn gã Nguyên Anh tu sĩ quay lại chỗ tông môn. Quân Ly tiên tử mặt đẹp âm trầm, trong mắt lệ mang lóe ra. - Vạn lý truyền tin trở về tông môn, triệu hồi các đệ tử, tăng cường đề phòng, một khi việc hôm nay bạo phát, cần chuẩn bị tốt toàn lực tử chiến một trận! Huyễn Nguyệt nghe vậy khẽ gật đầu, đưa tay từ trong túi trữ vật xuất ra một mai ngọc giản, , bắt đầu hướng trong đó lưu lại tin tức. Về phần tiểu tử tuyên bố khiêu chiếu Tà Thiên Hành, tuy rằng trong lòng mấy người sinh ra hảo cảm với hắn, nhưng cũng chỉ dừng ở đó. Bất quá là hành vi tự tìm đường chết, các nàng tự nhiên sẽ không đối với việc này ôm lấy nửa điểm hi vọng. Tử Yên ánh mắt dừng trên người Lưu Vân, tuy rằng nam tử này bộ dạng cực kỳ xa lạ, nhưng đôi mắt trầm ổn, chẳng biết tại sao khiến nàng có một loại cảm giác quen thuộc, ánh mắt phức tạp, mặt đẹp nhịn không được lộ ra vài phần ửng đỏ. - Sao có thể là hắn, lúc trước Bất Trụy động phủ yên diệt, hắn vẫn chưa đi ra, hẳn là đã vẫn lạc trong đó. Tử Yên chậm rãi lắc đầu, đem ý tưởng trong lòngáp chế, ngược lại đi đến bên cạnh Lan Nhược Ly, cẩn thận an ủi. Dưới thạch đài. Sắc mặt Mặc Chiến dại ra, Lưu Vân Vân tiền bối chẳng lẽ thật sự thích Lan Nhược Ly, lại có thể vì nàng không tiếc hết thảy khiêu chiến Tà Thiên Hành kia. Tuy rằng tiền bối tu vi rất cao, thế nhưng Tà Thiên Hành cũng không phải hạng người dễ đối phó a. . . Nhưng dù sao cũng cần tin tưởng vào Lưu Vân tiền bối, không thể sợ hãi! Có thể cho dù trong lòng như vậy nghĩ, nhưng mặt hắn vẫn hiển lộ rõ vẻ lo lắng. - Đại sắc lang, rõ ràng nhìn thấy mỹ nhân cái gì cũng không để ý, cư nhiên ở trước mặt bổn cô nương ra vẻ đạo mạo, sau này không để ý tới ngươi nữa. Mặc Hề ánh mắt ửng đỏ, đầu cúi thấp lẩm bẩm không cho ai chứng kiến. - Nàng có cái gì đẹp, chẳng lẽ Mặc Hề ta lại kém nàng, Lưu Vân tiền bối ngươi chờ xem, tương lai khi ta hoàn toàn trưởng thành, ngươi sẽ chứng kiến được ta chân chính, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ yêu thích ta hơn! Tiểu nha đầu nắm chặt tay lại, lập tức cái miệng nhỏ nhắn lại cong lên, - Ngươi có thể vì Lan Nhược Ly không để an nguy của chính mình mà xuất thủ, tương lai ta nhất định cũng muốn được ngươi đối xử như vậy ô ô, đáng ghét chết đi. Huyền Vũ cùng đám thủ hạ huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, minh bạch tâm tư vị đại tiểu thư này, không ít người nhanh chóng đem một chút le lói mới sinh ra trong tim bóp nát. - Sư huynh, huynh có nghĩ Lưu Vân này sẽ bị Tà Thiên Hành đánh chết không? Một gã tu sĩ Lăng Vân Tông thấp giọng nói: - Người này đoạt pháp bảo toàn thân của chúng ta, ta đối với hắn thật không có nửa điểm hảo cảm. Đương nhiên ta cũng không thích tên Tà Thiên Hành kia, nhưng nếu so sánh ta lại muốn Lưu Vân thắng lợi. Dựa vào hành vi của Mặc Chiến, đám Lăng Vân Tông tự nhiên không khó đoán ra thân phận của Tiêu Thần. - Sự tình khó mà nói, Lưu Vân này chính là một gã Nguyên Anh tu sĩ, người nầy che dấu thâm sâu, chỉ sợ có chút sơ xuất thì Tà Thiên Hành thật sự phải bại dưới tay người này. Mọi người nghe vậy có người khẽ gật đầu, cũng có kẻ cười nhạt. Vưu Danh Đường thản nhiên nói: - Tà Thiên Hành này, tuyệt đối không phải là đối thủ của Lưu Vân. Nói xong không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của các sư đệ, trong lòng người này chậm rãi tự nhủ: - Ngươi đến tột cùng ẩn tàng sâu đến đâu, hôm nay liền bộc lộ toàn bộ ra đây đi. Nếu nói người tin tưởng Tiêu Thần, chỉ sợ trừ Mặc gia huynh muội ở ngoài, thì còn duy nhất người này. Nhưng tin tưởng này tới mức nào, Vưu Danh Đường tự mình cũng không biết được, ù ù cạc cạc, cũng không quá chắc chắn! . . . . . Tà Thiên Hành sắc mặt âm lãnh, kế hoạch lần này bị ngăn cản, khiến trong lòng hắn cũng sinh ra vài phần tà hỏa, Lưu Vân này nếu đã tới chịu chết, hắn tự nhiên muốn đem tra tấn một phen, phát tiết tà hỏa trong lòng. - Hoàng Tuyền chưởng. Một kích tùy tay xuất ra, bất quá là vì trêu đùa một phen, nếu không hắn lập tức có thể đem Hoàng Tuyền đại ấn tế xuất, mượn uy lực đạo khí trực tiếp diệt sát đối thủ. Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, nháy mắt minh bạch tâm tư Tà Thiên Hành, lập tức trong lòng cười lạnh không thôi. - Huyết Ngục lão tổ, lúc trước để cho ngươi may mắn thoát đi, hôm nay Tiêu Thần cho dù trả giá đắc, cũng phải đem ngươi lưu lại nơi này! Ý niệm trong đầu chuyển động, ánh mắt Tiêu Thần ngưng lại, nhẹ nhàng chỉ một ngón tay ra. Thôn Thiên nhất chỉ! Đại Sâm La Thủ đệ nhất cảnh thức thứ nhất, bằng vào tu vi Tiêu Thần giờ phút này thi triển ra, uy lực cũng cực kỳ làm cho người ta sợ hãi. Trong thiên địa linh lực chen chúc mà đến, một thủ chỉ trong suốt ngưng tụ mà ra, theo linh lực dung nhập, hình thể càng ngày càng chân thật, cuối cùng thậm chí xuất hiện cả dấu vân tay trên đó. Oanh! Ngón tay hạ xuống, Hoàng Tuyền chưởng nháy mắt bị phá, thế đi không giảm, thẳng đến Tà Thiên Hành điểm xuống. - Hừ! Hoàng Tuyền chưởng nháy mắt bị phá vỡ, trong mắt Tà Thiên Hành hiện lên vài phần ngạc nhiên, lập tức sắc mặt âm trầm xuống, khẽ hừ lạnh, cũng không tránh né, ống tay áo vung lên, trong thiên địa linh lực kịch liệt quay cuồng, ngưng tụ ra một thủ chưởng lớn trăm trượng, đem Thôn Thiên Nhất Chỉ nháy mắt chụp vỡ, sau đó lấy xu thế hỗn loạn vạn quân, ầm ầm hướng Tiêu Thần đánh tới. - Điều động thiên địa linh lực, ngưng hình hóa thành công kích! - Tà Thiên Hành này nguyên thần tu vi cư nhiên mạnh như vậy, sợ rằng có thể so với tu sĩ nguyên anh sơ kỳ! - Nếu thi triển thủ đoạn như vậy, Kim Đan tu sĩ tuyệt không còn mạng, Lưu Vân này hẳn phải chết không thể nghi ngờ! - Người này không biết trời cao đất dầy, chết không có gì đáng tiếc. Trên thú liệp nghiễm tràng, không chỉ có tán tu xung quanh, dù là tu sĩ thất đại phái cũng là trong lòng lắc đầu, hai người tu vi chênh lệch quá lớn, trận so đấu này sờ là lập tức kết thúc. Tử Yên tiên tử đứng cạnh Lan Nhược Ly, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, chẳng biết tại sao, nhìn thấy thân ảnh Lưu Vân kia, tâm hồn thiếu nữ lại sinh ra chút lo lắng. Lan Nhược Ly trên mặt cũng lộ ra vẻ không đành lòng, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng. Nếu thật sự vì nàng mà khơi mào giao chiến tông môn cùng Hoàng Tuyền Tông, không biết sẽ có bao nhiều sư tỷ muội phải vẫn lạc. Nếu việc đã không thể thương lượng, chẳng thà gả cho Tà Thiên Hành đi, cho dù ngày sau nhận hết tất cả cực khổ, cũng tuyệt đối không thể để cho tông môn vì nàng trả đại giới như vậy. Đang lúc mọi người tâm tư thay đổi thật nhanh, đại thủ trăm trượng kia đã ầm ầm nện xuống. Ánh mắt Tiêu Thần vẫn bình tĩnh như trước, giờ phút này trên người độn quang chợt lóe, nhanh chóng hướng lui về phía sau.