Đạo
Chương 345 : Dưỡng long
Cách Lôi Trì ba ngàn dặm, một đạo thanh sắc với tốc độ cực nhanh đang gào thét tiến về phía trước. Đạo thanh sắc nhàn nhạt khiến người khác không thể nhìn rõ đó mang theo khí tức chậm rãi tản ra xung quanh, vô luận kẻ nào dù là động vật hay trí giả từ xa đều có thể cảm nhận được cổ khí tức này,sau đó, nếu là không rối rít tránh né thì cũng không một ai đám tiến lên cùng với nó có nửa điểm tiếp xúc
Tại đây, bên trong đạo thanh sắc là một thiếu niên trẻ tuổi đang tiếng phía trước. Người này sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trong đôi mắt đen không khó nhìn thấy ý mừng như điên.
- Lần này đi Lôi Trì không nghĩ tới lại chiếm được cơ duyên tạo hóa như thế này.
Trong long Tiêu Thần cảm khái không thôi.
Mới vừa rồi hắn nghịch hành xông vào tận cùng Lôi Đình điên cuồng vận chuyển Thôn Lôi bí pháp hơn nữa còn khống chế được Lôi Thần trong tay, mặc dù trải qua nguy cơ nhưng cuối cùng cũng vô hiểm tiến sâu vào trong Lôi Trì, chổ có một cái trứng lớn
Nhưng ngay lúc Tiêu Thần vươn tay muốn lấy cái trứng thì trong nháy mắt, quả trứng lớn đó hóa thành một đạo hư ảnh Lôi Long, nháy mắt nhập vào mi tâm của hắn sau đó biến mất không thấy dấu vết. Sự việc diễn ra khiến Tiêu Thần cực kỳ hoảng sợ, nhưng sau một phen kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện ra con hư ảnh Lôi Long kia sau khi dung nhập vào mi tâm lại trực tiếp ở cùng một vị trí với huyết sắc Lôi Đình trở thành một đoàn
Theo hư ảnh Lôi Long tiến vào. Huyết sắc Lôi Đình từ một đạo Lôi Đình dần dần hóa thành hình dạng của một con rồng toàn thân một màu đỏ tươi, trên đầu mọc sừng, dưới bụng năm chân đầy đủ, lân giáp khắp người tỏa ra khí tức cao quý.
Biến cố như vậy, hiển nhiên lám cho Tiêu Thần vừa vui mừng vừa lo sợ, thoáng do dự phóng ra một tia thần thức, cuối cùng lại dị thường thuận lợi cùng với huyết sắc kia gắn liền tại một chỗ đồng thời biết được Lôi Long này cùng với quả trứng lớn kia có ẩn tàng bí mật.
Chính tại Lôi Trì này vô tận năm trước, là nơi ở cuối cùng trước khi Lôi Long vẩn lạc, liền đem nội đang cùng tinh khí của Lội Long phong ấn tại nơi này, hi vọng trải qua vô tận năm tháng có thể dựa vào một đạo tinh khí này lần thứ hai sống lại nhưng sau lại không biết phát sinh chuyện gì , phong ấn kia lại xuất hiện tổn hại, khiến cho khe không gian bên trong vì vậy mà xuất hiện, rồi vô tình bị tu sĩ Thiên Tông phát hiện, hơn nữa còn tạo thành cục diện như hôm nay.Nhưng trải qua những năm tháng dài đằng đẳng, đạo Lôi Long tinh khí này dĩ nhiên đã có được một chút căn nguyên, nếu là tùy ý để nó phát triển tự nhiên sợ là phải chờ đến năm triệu năm sau mới thật sự có thể trưởng thành một cách tòan diện.
Nhưng giờ phút này, tất cả những chuyện này lại rơi vào trong tay Tiêu Thần, trở thành một phen thiên đại tạo hóa
Lôi Long tinh khí kia dĩ nhiên là có khả năng biến hóa thành Lôi Long hư ảnh, có được một chút Lôi Long căn nguyên cùng với bản thân mơ hồ không rõ ý thức được giờ phút này cùng huyết sắc Lôi Long kia hợp thành một thể, hình thành huyết sắc Long Thần, nếu dựa theo tình huống bình thường, sau khi vật này dung hợp với huyết sắc Lôi Đình sẽ quay lại cắn trả, thoát ly khỏi Tiêu Thần lập tức trốn vào trong trời đất, từ đó về sau chỉ sợ không người nào có thể đem bắt nó được, nhưng nguyên cớ là doTiêu Thần ở Bất Trụy động phủ năm năm tu hành, từng có vô số lần thử nắm bắt huyết sắc Lôi Đình, tuy rằng vẫn chưa thành công, nhưng đã thành lập nguyên thần cảm ứng cực kỳ củng cố
Lôi Long khí này gần đây chỉ mới có được ý chí mơ hồ, cũng không tự hỏi bản thân có năng lực gì, giờ phút này khi huyết sắc Lôi Đình dung hợp đã bị ảnh hưởng, đúng là đã cùng với nguyên thần của Tiêu Thần hình thành vài phần liên kết, khiến Lôi Long bất tri bất giác liến đem Tiêu Thần cho là người thân, đặc biệt là sau khi tu luyện Thôn Lôi cùng Khống Lôi đại thần thông, bên trong cơ thể khí tức Lôi Đình tỏa ra cực kỳ nồng đậm, làm cho Lôi Long cảm thấy thân thiết.
Tiêu Thần nhận thấy được điểm này, tất nhiên là trong lòng mừng như điên, ý thức ôn hòa cùng với nó trao đổi, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể hoàn toàn đem Lôi Long triệt để thu phục
Gặp phải cơ duyên thế này, chẳng trách với tư tưởng của Tiêu Thần lại mừng như điên không thể kiềm chế được.
- Tiêu Thần ta nghịch thiên tu hành, thân có Thôn Lôi, Khống Lôi hai đạo thần thông, bị thiên đạo ghen ghét, mỗi lần tu vi tăng lên lại phải chịu đựng vô số lôi kiếp oanh giết, mười phần chết chín mới có thể tiếp tục bước tiếp một bước.
- Nhưng giờ phút này, Lôi Long xuất hiện, đem đến cho ta được rất nhiều vui mừng
Ánh mắt Tiêu Thần sáng ngời thần quang, bên trong ti nội tản ra một cỗ chiến ý mạnh mẽ.
- Huyết sắc Lôi Long trong cơ thể ta tuy rằng trước mắt cực kỳ nhỏ yếu, nhưng cũng đã có được một ít Lôi Long căn nguyên, ngày sau cẩn thận bồi dưỡng, không hẳn là không có cơ hội trưởng thành một thân Lôi Long chân chính
- Đến lúc đó trên thế gian này còn ai dám tổn thương ra, thậm chí là thiên đạo cũng không làm gì được ta
Lôi Long này xuất hiện, đối với Tiêu Thần mà nói, tự nhiên là một trận thiên đại tạo hóa
Một lúc sau, tâm tư trong long Tiêu Thần mới chậm rãi bình phục lại, nguyên thần cảm ứng vào trong thấy Lôi Long đang ngủ say, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng vui sướng
Độn quang gào thét, nháy mắt đã đi xa.
Nửa ngày sau
Bên trong Hải Thú Lĩnh có hơn mười tên tu sĩ cùng nhau độn quang giữa không trung hướng về phía trước mà đến
- Lưu Vân đạo hữu, chúng ta tuy rằng tiêu tốn linh thạch tiến nhập vào nơi này, nhưng chung quy không thể so với đệ tử thất phái, trên người mang theo Truyền Tống Phù, đến giờ liền trực tiếp truyền tống ra bên ngoài, chúng ta vẫn là nêm nắm chắc thời gian nếu không sẽ đến muộn, tin chắc rằng những người đi trước tuyệt đối sẽ không chờ chúng ta
Sắc mặt Huyền Vũ cẩn thận, thấp giọng hướng tu sĩ kế bên giải thích
Lưu Vân nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, cười nói:
- Đa tạ bằng hữu nhắc nhở, tại hạ cũng không phải là tu sĩ của đại lục Đông Nam, cũng không hiểu biết về việc này.
Huyền Vũ nghe vậy khẽ khoát tay cười nói:
- Mọi người đều là tán tu, nên quan tâm lẫn nhau, bằng hữu nói như thế lẽ nào xem tại hạ không phải là bằng hữu của người sao?
Lưu Vân khẽ cười
Mà mấy người xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt đặc sắc, Huyền lão đại từ trước đến nay cực kỳ kiêu ngạo, mặc dù đối với tán tu có chút chiếu cố, nhưng cũng chưa bao giờ giống hôm nay, chẳng lẽ tiểu tử này có điểm gì xuất chúng, nên mới làm lão đại nhìn hắn với con mắt khác?
Tuy trong lòng đầy nghi vấn, chính là bọn hắn tùy ý quan sát, cũng không thấy được tên gia hỏa Lưu Vân này có nửa điểm khác thường gì, đành bất đắc dĩ lắc đầu buông tha
Huyền Vũ theo đó cười khẽ một tiếng, nhìn thấy đám người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, nhịn không được cười mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn, chúng ta cũng không phải cô nương xinh đẹp, tập trung tinh thần, cẩn thận một chút dôi chút nữa trong nước nhảy ra Hải Thú, khiến các ngươi chịu không nổi mà bỏ chạy mất bây giờ
Mọi người nghe vậy cười vang
Huyền Vũ tự nhiên có thể nhận thấy được nhiều huynh đệ trong lòng có nghi hoặc nhưng hắn cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy Lưu Vân này sâu không lừơng dươc, cẩn thận thử thăm dò hai lần, đều đều bị hắn nhẹ nhàng thoải mái đẩy ra phía sau, người này cũng khôn ngoan, dù kinh ngạc nhưng cũng không cần phải nhiều lời, chỉ là lời nói trong lúc đó rất có ý kết giao, cùng Lưu Vân kia coi như là nói chuyện thật vui vẻ.
Trên đường đi sóng êm gió lặng, vẫn chưa gặp phải Hãi Thú tập kích, mọi người an toàn đi vào điểm tập hợp.
Nơi này, trên mặt biển, có một người ngoài năm mươi tuổi đang đứng, người này mặt không chút thay đổi, ánh mắt băng lãnh, lăng không mà đứng, ngạo khí kinh người, tu vi cũng đạt đựơc tới cảnh giới nguyên anh sơ kỳ.
Một lát sau, lão giả này nhướng mí mắt, ngay sau đó thản nhiên nói:
- Thời gian đã đến.
Thanh âm hạ xuống, trong đám người nhất thời xuất hiện vài tiếng động hỗn tạp.
Chỉ thấy lão giả kia đưa tay vỗ lên đai trử vật ở bên hông, liền xuất ra một khối vuông lớn chừng một thước, toàn thân tràn đầy hoa văn huyền ảo chứa đựng pháp lực bên trong, giương tay ném đi, vật thể ấy liền đón gió, thể tích nhanh chóng tăng trưởng, chỉ trong gian ngắn hóa thành trăm trượng, lăng không trôi nổi ở giữa không trung
- Đi
Người này dẫn đầu đứng lên đó, lúc sau vô số tu sĩ mới sôi nổi độn quang đi lên đừng ở bên trên bàn ngọc
Ngay sau đó, lão giả liên tục đánh ra pháp quyền, ngọc bàn dưới chân nhất thời tuôn ra một trận thần quang chói mắt, lập tức biến mất không thấy nữa
Truyện khác cùng thể loại
283 chương
501 chương
52 chương
79 chương
126 chương
970 chương
66 chương
20 chương
137 chương