Đạo
Chương 342 : Tin tức
Tiêu Thần híp hai mắt lại, đôi mắt đen như mực hiện lên tia óng ánh, nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy đôi mắt đó nháy mắt xuất hiện hai đạo hàn quang.
Nhưng người này dám liều lĩnh đến cướp bảo vật không kiêng nể gì cả, chắc là rất tự tin vào thực lực của bản thân.
Như vậy, nếu mình ngược lại cướp sạch của bọn họ, nói thế thì sẽ là một chuyện tình cực kỳ tuyệt vời.
Trong lòng Tiêu Thần khẽ cười.
Hai mắt lại càng híp lại, trong đó hiện lên vẻ âm trầm. Vẻ mặt ba người phía trước thực sự quá bình tĩnh, đối mặt với bảy người sư huynh đệ hắn, vẫn có giữ được vẻ vững vàng, nếu không phô trương thanh thế, thì tất nhiên có con bài tẩy chưa lật. Nhưng ánh mắt của hắn dừng trên người ba người, cũng chả nhận thấy điểm bất đồng nào cả, khiến trong lòng càng trở nên mất kiên nhẫn hơn.
Tại đây bên trong Hải Thú Lĩnh, thời gian là báu vật, mỗi một nhịp thở trôi qua cũng có thể bị người khác đuổi kịp và vượt qua. Lần này mục tiêu của hắn là cùng bảy đại môn phái kia tranh giành sống chết, vậy bây giờ lại xuất hiện đâu ra ba tên gia hỏa không rõ lai lịch lại làm lãng phí thời gian của hắn.
Hơn nữa, cho dù ba người phía trước còn có hậu chiêu, chẳng lẽ hắn lại phải e ngại sao!
- Cho các ngươi thời gian ba tức, giao ngọc điệp cùng túi trữ vật ra, ta tha các người rời đi, bằng không thì đừng có mà trách ta vô tình!
Khi nói chuyện, sắc mặt hắn đầy u ám, một cỗ khí tức mạnh mẽ nháy mắt toát ra từ trong cơ thể, đạt đến cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.
Lúc này, sắc mặt sáu tu sĩ đứng sau đều không tốt, khí tức trong cơ thể lúc ẩn lúc hiện, tu vi toàn bộ đều trên Kim Đan kỳ.
Bảy tu sĩ Kim Đan kỳ, đi trong Hải Thú Lĩnh dĩ nhiên là một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, khó trách họ lại hung hăng càn quáy như thế.
Ánh mắt đảo qua một lượt. Càng hiện lên vẻ tàn nhẫn trong đó, nhẹ nhàng phất tay, hai gả Kim Đan kỳ phía sau nháy mắt ra tay
Hưu!
Trong tiếng xé gió, toàn bộ tu vi hai tu sĩ Kim Đan kỳ nháy mắt bộc phát ra, phóng thích pháp bảo, tốc chiến tốc thắng.
Hành sự quyết đoán, không dây dưa.
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, nhìn thấy hai pháp bảo chém tới, một tay năm chặt vào hư không, hình như có một bàn tay vô hình xuất hiện, đem hai pháp bảo kia nắm trong tay, mặc cho chúng điên cuồng giãy dụa, cũng không có chút tác dụng nào.
Thản nhiên ra tay, pháp bảo bị trấn áp trên không, sắc mặt hai tu sĩ Kim Đan kỳ đại biến, Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, một cỗ uy áp mạnh mẽ từ nguyên thần phát ra, đem Vưu Danh Đường bao phủ vào bên trong.
Phốc!
Sắc mặt đám người Vưu Danh Đường càng tái nhợt, trong miệng phun ra máu, nhìn về phía Tiêu thần đầy vẻ kinh hãi.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ!
Ý niệm như vậy sinh ra trong đầu, Vưu Danh Đường nhất thời cười khổ, khí tức trên người thu liễm lại, nhanh chóng mở miệng nói:
- Chúng vãn bối xuất thân từ Lăng Vân Tông, hôm nay có mắt như mù, có chút mạo phạm xin tiền bối hãy rộng lượng tha thứ!
Phía sau, sắc mặt sáu tu sĩ Lăng Vân Tông cũng tái nhợt thi lễ.
Lăng Vân Tông tuy rằng vẫn không được xếp vào hàng bảy đại tông phái, những cũng là đại phái có đã truyền thừa gần hai ngàn năm, tục truyền tu vi tông chủ Huyền Huyền Tử đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí có hy vọng đạt đến đẳng cấp Bất Trụy.
Người này đã nói như vậy, tự nhiên đã suy nghĩ rồi, hy vọng Tiêu Thần băn khoăn về Lăng Vân Tông mà không dám hạ sát thủ với bọn họ.
Tiêu Thần nghe vậy lồng mày hơi hơi giãn ra, thu hồi uy áp của nguyên thần. Trong lòng Vưu Danh Đường cũng hơi hơi thả lỏng, nhưng lời nói của người phía trước cũng làm toàn thận bọn họ căng cứng, sau đó sắc mặt tái nhợt thấm đẫm mồ hôi lạnh.
- Bổn quân cũng không hiểu tại sao Lăng Vân Tông lại tồn tại, nhưng hôm nay các ngươi gặp phải ta, nếu không thể bỏ cái gì bồi thường cho thỏa mãn ta, đừng trách bổn quân ra tay tàn nhân, để bọn ngươi phải lưu lại ở đây.
Tiêu Thần khoanh tay mà đứng, thản nhiên nói.
Mặc Chiến nắm chặt tay, Lưu Vân tiền bối tu vi như vậy, mới là mục tiêu hắn theo đuổi.
Sắc mặt Mặc Hề ửng hồng, đôi mắt đẹp hiện ra tia sáng kỳ dị liên tục.
Đến cả tu sĩ Lăng Vân Tông cùng Vưu Danh Đường trong lòng đều lo sợ không yên. Tạm dừng một lát, hắn âm thầm cắn răng, lập tức tiến lên từng bước, kính cẩn thi lễ nói:
- Khởi bẩm tiền bối, trong tay vãn bối có một tin tức, mong rằng sẽ cực kỳ hữu dụng, nếu ngài đáp ứng thả ta bình yên rời đi, vãn bối sẽ nói chuyện này cho ngài.
Sắc mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, nhưng trong lòng hơi động một chút, thản nhiên nói:
- Chuyện gì? Nói ta nghe một chút, nếu bổn quân vừa lòng, tự nhiên sẽ để chư vị đạo hữu rời đi.
Nói đến đây, hắn thoáng tạm dừng, đột nhiên nặng giọng nói:
- Nhưng nếu đạo hữu ăn nói bừa bãi lừa gạt ta, bổn quân cam đoan rằng bất kể như thế nào thì đạo hữu cũng phải trả một cái giá thật đắt vì điều đó.
Âm thanh rét lạnh, ẩn chứa sát khí dày đặc, tràn ngập khắp không gian.
Trên đầu Vưu Danh Đường đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể bảo vệ vẻ vững vàng như cũ.
- Tiền bối yên tâm, tại hạ đâu có điên mà dám lừa gạt tiền bối chứ. Vãn bối cùng các sư đệ sau khi tiến vào Hãi Thú Lĩnh, trong úc vô tình đã phát hiện được tu sĩ của một trong bảy đại tông môn – Thiên Tông đang bí mật tập kết, đám người vãn bối sinh nghi, lập tức đi theo sau, cũng ở cách nơi này khoảng năm ngàn dặm về phương bắc đã phát hiện một bí mật kinh người.
Nói đến đây, trong mắt người này hiện lên vẻ khiếp sợ, hiển nhiên khi hồi tưởng lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Một mảng nước biển trong phạm vi ngàn trượng đầy Lôi Đình lực, đùng đùng rung động, phủ lên trong giống như một mảng Lôi Trì. Mà sâu bên trong Lôi Trì, có một quả trứng lớn quỷ dị to hơn mười trượng đang trôi nổi ở đó. Tuy rằng vãn bối không biết lai lịch của quả từng lớn đó ra sao, nhưng Lôi Trì ở đó, tồn tại bao nhiêu năm tháng bên trong Hải Thú Lĩnh, tất nhiên không phải là vật bình thường. Về sau bởi vì tại hạ bị lộ hành tung, nên bị đám người đó đuổi giết. Bất quá tin tức này đã để lộ ra ngoài, không ít tán tu cùng cao thủ bảy đại môn phải tìm tới, đến nỗi bây giờ rốt cuộc đã thành cục diện gì, vãn bối cũng không biết được.
Nói xong, Vưu Danh Đường cẩn thận nhìn Tiêu Thần, nhưng nhìn sắc mặt kia không thay đổi, cũng khiến trong lòng hắn động đậy, mồ hôi lạnh nhỏ ra càng nhiều hơn, nhưng vẫn kiên trì hỏi:
- Không biết tin tức này có vừa lòng tiền bối hay không?
Tuy rằng sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, nhưng trong lòng cực kỳ rung động, Lôi Trì ngàn trượng, sinh ra trừng lớn, chuyện này tất nhiên không bình thường! Trong lòng hắn lúc này có chút do dự, có nên tha cho bọn người kẻ xấu này hay không.
- Đồ nhi Tiêu Thần, vi sư cảm giác cự đản(trứng lớn) của Lôi trì cực kỳ bất phàm. Nếu có thể, không bằng con đi đến đó thử một lần, có khi có thu hoạch từ đó cũng không chừng.
Vào thời khắc này, Lý Vũ Hiên ôn hòa nói, âm thanh trực tiếp xuất hiện trong đầu Tiêu Thần.
Nói xong, lại trở lại yên lặng như cũ.
Tiêu Thần nhíu mày, trầm ngâm một lát, liền đi thằng đến Vưu Danh Đường tâm thần đang muốn suy sụp, mới chậm rãi gật đầu nói:
- Tin tức này quả thật có chút tác dụng đối với ta, bổn quân nói là giữ lời, hôm nay thả cho các ngươi bình yên rời đi.
Âm thanh vừa dứt, Vưu Danh Đường cùng tu sĩ Lăng Vân Tông nhất thời trở nên hết sức vui mừng, kính cẩn thi lễ:
- Đa tạ tiền bối tha thứ, chúng vãn bối xin cáo từ.
Nói xong, hắn dẫn mấy người chậm rãi lui về phía sau, sau đó lập tức chuồn thẳng.
Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt hiện lên vẻ mỉa mai, ngón tay vẫy vẫy, thản nhiên nói:
- Bổn quân cho các ngươi rồi sao?
Vưu Danh Đường cùng tu sĩ Lăng Vân Tông nghe vậy thân thể liền cứng đờ, ai da xoay người lại, lòng đầy không yên, trên mặt gượng ép ra một vẻ tươi cười.
- Không biết tiền bối còn chuyện gì cần phân phó, vãn bối sẽ nghe theo.
So với tính mạng, mọi vấn đề đều không là vấn đề.
Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, lập tức nhẹ nhàng nói:
- Đem ngọc diệp cùng túi trữ vật trên người các ngươi giao ra đây, sau đó có thể đi được rồi.
Vưu Danh Đường:…..
. . . . .
- Hai vị đạo hữu Mặc Chiến, Mặc Hề, chúng ta chia tay nhau ở chỗ này.
Sắc Mặt Tiêu Thần bình tỉnh, thản nhiên nói:
- Tại hạ đi đến Lôi Trì, e rằng sẽ có không ít phiền toái, không thể cam đoan được an toàn của đạo hữu.
Mặc Hề nghe vậy sắc mặt nhất thời trở nên ảm đạm, vừa định mở miệng nói, lại bị Mặc Chiến trừng mắt một cái, kính cẩn nói:
- Lưu Vân tiền bối đến đó, hai huynh muội ta được đồng hành củng tiền bối, dĩ nhiên là may mắn rất lớn, lúc này còn muốn tạ ơn tiền bối.
Mặc Hề đỏ mặt cúi đầu, không nói câu gì.
Tiêu Thần thấy thế trong lòng âm thầm thở dài, lập tức khẽ cười, chắp tay nói:
- Hai vị đạo hữu, Lưu Vân đi trước, nếu có duyên thì sẽ gặp lại.
Nói xong, hắn xoay người lại, từng bước di chuyển, thân ảnh liền xuất hiện cách đó mấy trăm trượng, qua mấy nhịp thở đã biến mất hoàn toàn không thấy nữa.
Mặc hề ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đến khi thân ảnh kia biến mất, đôi môi anh đào gắt gao mím chặt lại.
Mặc Chiến thấy thế trong lòng lắc đầu, trầm giọng nói:
- Muội muội, tiền bối tu vi thâm sâu khôn lường, không phải là người muội có thể lưu lại được. Tâm tư như vậy…. sớm cắt đứt đi là tốt nhất.
Tâm ý Mặc Hề đối với Tiêu Thần hắn tự nhiên có thể nhìn ra được, nhưng chênh lệnh giữa song phương thực sự quá lớn. Một khi đã như vậy không bằng sớm cắt đứt tình cảm này đi, tránh để thời gian càng lâu tổn thương càng nặng.
Mặc Hề cúi đầu, bàn tay mềm mại sờ lung tung trên mặt, lập tức vui cười nói:
- Cư nhiên bị cát bay vào mắt, hi hi, Muội muội của ca đâu phải người bình thường nha, tương lai người theo đuổi chắc chắn có thể đủ xếp thành một vòng chung quanh Hãi Hải đại lục.
- Đi thôi đi thôi, lần này chúng ta giàu to phát tài rồi, nhanh chóng tìm nơi an toàn trốn thôi, đạt được mục đích rồi thì đi thôi.
Nàng nhìn trái phải xung quanh mà nói, tuy rằng tiểu nha đầu này nhẹ nhàng bay lên miệng cười cực kỳ hứng khởi, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia thoàng tồn tại một nét kiên định.
. . . . .
- Vưu sư huynh, tại sao huynh phải nói tin tức đó cho người này, hắn đã cướp đoạt toàn bộ bảo vật trên người chúng ta, nếu tiếp tục để cho hắn lấy được cơ duyên bên trong Lôi Trì kia, trong lòng tiểu đệ thật sự không nuốt trôi cái cục tức này
Một tu sĩ Kim Đan kỳ của Lăng Tiêu Tông căm giận mở miệng, nghe được lời đó, ngoại trừ Vưu Danh Đường ra, những người khác đều âm thầm nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ hung quang.
Tiểu nha đầu được kêu là Mặc Hề, thất sự xảo quệt, ngoại trừ bốn pháp bảo ở ngoài, còn lại vơ vét hết mọi thứ đến nửa khỏa linh thạch cũng không còn. Tổn thất nhiều khủng khiếp như vậy, cũng không thể trách trong lòng tu sĩ Lăng Vân tông oán niệm như vậy được.
Vưu Danh Đường nghe vậy chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:
- Hồ đồ, ta đem việc này nói ra tự nhiên ta đã có tính toán rồi. Cho dù người này có tu vi thâm hậu, nhưng những tu sĩ tề tụ ở Lôi Trì tất cả đều không phải là hạng người đơn giản. Nếu hắn ra tay cướp đoạt cơ duyên, không chừng sẽ vẫn lạc trong Lôi Trì. Nếu là như vậy thì coi như giúp ta bớt đi một cục tức.Nói cách khác cho dù người này hắn thu được cơ duyên thành công, đôi với chúng ta cũng chả có tổn thất gì cả. Hơn nữa người này mới có chừng ấy tuổi đã đạt tới canh giới Nguyên Anh kỳ, tiền đồ tương lại vô hạn. Thông qua việc hôm nay, ta có thể kết với hắn thiện duyên, nếu ngày sau gặp lại, có thể sẽ là một may mắn lớn.
Trên mặt đám người của Lăng Vân Tông ra vẻ chợt hiểu, lúc này tất cả đều gật đầu, càng khâm phục sư huynh sáng suốt.
Vưu Danh Đường nghe vậy trên mặt không lộ ra chút tự mãn nào, ngược lại lại nhíu mày, sắc mặt âm tình bất định. Chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác rằng tương lai hai người có thể còn gặp nhau lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
283 chương
501 chương
52 chương
79 chương
126 chương
970 chương
66 chương
20 chương
137 chương