Đạo
Chương 326 : Lựa chọn
Tiêu Thần nghe vậy, không có nửa điểm do dự, cúi đầu quỳ xuống, kính cẩn dập đầu, thanh âm rung động.
- Đệ tử Tiêu Thần bái kiến sư tôn! Hôm nay lời sư tôn nói, đệ tử đáp ứng toàn bộ, chỉ cần Tiêu Thần không chết, sẽ vĩnh viễn che chở cho gia tộc Lý thị không chút tổn thương, nếu làm trại lại lời này, sẽ bị vạn kiếp bất phục, người thần vất bỏ.
Lời nói vừa dứt, hắn há miệng cắn ngón trỏ, một giọt huyết châu nháy mắt nhỏ ra.
Theo lời thề này, huyết châu nhất thời hóa thành tia máu, dung nhập vào mi tâm của Tiêu Thần.
Lý Vũ Hiên thấy thế liền ngây ngốc, thật không ngờ rằng Tiêu Thần không cần suy nghĩ lập tức đáp ứng. Nhất là cuối cùng thi triển lời thề bí pháp, tuy rằng hắn chưa nhìn thấy qua, nhưng tu vi của hắn có thể cảm nhận được huyết châu kia có năng lực chế ước rất mạnh, nếu Tiêu Thần làm trái lời thề, cho dù là bất tử, nguyên thần cũng sẽ bị thương nặng, hơn nữa vĩnh viễn không thể hồi phục.
- Ngươi không suy xét gì mà đã đáp ứng ngay, không phải có chút khinh xuất sao? Nếu đại nạn ập đến với lão phu, ngày mai bị tọa hóa tiêu tán, ngươi không phải là sẽ không nhận chút lợi ích nào sao?
Ánh ắm lão chớp lên, mang theo ý hỏi kỹ.
Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, dập đầu lần nữa, từ từ nói:
- Sư tôn vốn có đại ân đại đức với Tiêu Thân, nêu không có sư tôn ra tay, chỉ sợ đệ tử đã chết ở ngoài kia, cho nên dù sư tôn không có dùng quan hệ sư trò để trao đổi, đệ tử cũng sẽ âm thầm bảo vệ Lý gia, không để người khác ức hiếp, hãm hại.
- Đúng là vì chuyện này, tiểu bối căn bản không cần hỏi, hơn nữa có thể được một tu sĩ thần thông làm sư tôn, nếu ta quá do dự, không phải là quá mức ngu xuẩn sao.
Nói xong, khóe miệng nhịn không được lộ ra ý cười.
Lý Vũ Hiên nghe vậy cười khổ, nhưng trong mắt hiện lên vẻ vui mừng cười mắng:
- Tiêu tử giảo hoạt này, hôm nay đã mệt rồi, vậy hãy tới đại điện nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một phen, đợi ngày mai vi sư sẽ tiếp tục mang ngươi đi tham quan nội phủ một vòng.
Lời mời đi nghỉ ngơi được nói là lúc lão gia hỏa này trừng mắt nhìn, cũng không nói them lời nào nữa.
Tiêu Thần xấu hổ, sau đó cuối đầu lui ra.
Đợi khi hắn rời khỏi đại điện, sắc mặt Lý Vũ Hiên dần dần khôi phục vẻ vững vàng, thấp giọng nói:
- Cuộc đời lão phu không thể đột phá được qua những rào cản để đạt được cảnh giới Bất Trụy, nhưng lão phu thấy người đệ tử này, lại cớ cơ hội làm được rất lớn. Mà Lý gia ta, cũng có cái mà dựa vào, như vậy cho dù lão phu có tiêu tán, trong lòng cũng không có gì vướng bận.
Than nhẹ một tiếng, bên trong đại điện có tiếng vọng vang lên sau đó hoàn toàn im lặng.
. . . . .
Hôm sau.
Tiêu Thần sau khi tu dưỡng, tinh thần mệt mỏi đã thanh tỉnh trở lại, tỉnh giấc, hắn rời giường, hơi sửa sang một chút, rồi bước ra ngoai đi thẳng đến đại điện.
Trước đại điện, Lý Vũ Hiên đang đứng đó im lặng.
- Hì hì, đệ tử có chút mệt mỏi ngủ quên mất, xin sư tôn trách tội.
Tuy là xin được trị tội, nhưng hắn lại cứ cười hi hi ha ha, không có chút sợ hãi nào.
Lý Vũ Hiên khẽ lắc đầu, cũng không có chấp nhặt với hắn. Lấy tu vi của hắn, tâm niệm vừa động cũng nhanh chóng có thể biết được mọi việc trong phủ, Tiêu Thần ngủ say sưa không phòng bị chút gì, điểm ấy quả thật an ủi hắn một chút, đối với nhưng tiểu tiết kiểu này, hắn tự nhiên sẽ không để trong lòng.
- Vậy hãy đi theo ta.
Nói xong, lão quay đầu bước đi.Tiêu Thần cười hắc hắc, theo sát phía sau:
- Sư tôn, chúng ta sẽ đi đâu vậy?
Lý Vũ Hiên nghe vậy khẽ cười một tiếng, nói:
- Biết rõ còn cố hỏi, nơi này dù sao cũng là động phủ của Lang Huyên thượng nhân, đương nhiên cũng có một ít bảo vật, vi sư không dùng đến, chỉ có thể để lại cho ngươi tiên nghi mà thôi.
Tiêu Thân nghe vậy hai mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng. Đồ vật do tu sĩ Bất Trụy cất giữ, tất nhiên đó sẽ là một vật cực kỳ quý giá.
Nhưng lúc này, hắn lại nhíu mày, trầm giọng nói:
- Sư tôn, bên trong nguyên thần của đệ tử có một người thân nhất sống nhờ, tên là Ngu Cơ, căn nguyên nguyên thần của nàng bị trọng thương, đệ tử lần này tiến vào động phủ, mục đích chủ yếu là vì muốn giúp nàng trị thương, không biết sư tôn có biện pháp nào không?
Lý Vũ Hiên nghe vậy dừng lại, khẽ cau mày, trâm ngâm một lát, nói:
- Quả thật là người thân nhất, không cứu không được sao?
Tiêu Thân nghe vậy mừng rỡ, sư tôn đã nói, nói vậy chắc chắn đã có phương pháp cứu chữa, lập tức kính cẩn nói:
- Đệ tử đặt chân vào tu đạo giới, gặp phải vô số nguy hiểm, mấy lần gặp hiểm tử nhưng vẫn còn sống, nếu không có Ngu Cơ tương trợ, chỉ sợ đã chết từ lâu. Đúng là đệ tử và nàng vốn không có quan hệ huyết thống, nhưng đệ tử đã sớm đối với nàng như tỷ tỷ, như là người thân nhất của mình, nếu sư tôn có biện pháp cứu nàng, mặc kệ là phải trả cái giá nào, đệ tử cũng đều đáp ứng.
Lý vũ Hiên thấy thế, khẽ lắc đầu, mặt nhất thời lộ vẻ bất đắc dĩ, thấp giọng nói:
- Ai~~~, vốn ta chẩn bị lần này đem tạo hóa dùng để tăng tu vi nguyên thần của ngươi lên, nếu thuận lợi, có lẽ nguyên thần của ngươi đạt tới cảnh giới hậu kỳ viên mãng, nhưng bây giờ nếu ngươi đã nói vậy, đành phải dùng nó để cứu người vậy. Nhưng ngươi cần phải biết rõ việc này, một khi dùng nó để chữa thương, ngươi sẽ không còn ưu đãi nào nữa.
Nguyên Thần Tiêu Thần bất quá chỉ đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, trong Bất Trụy động phủ đúng là có bảo vật để cho hắn đạt tới cảnh giới hậu kỳ viên mãng, bảo vật như thế này, có thể nói là nghịch thiên.
Hơn nữa, chuyện đó với hắn cũng là chuyện rất hấp dẫn, nguyên thần trực tiếp lên được cảnh giới hậu kỳ, thực lực Tiêu Thần sẽ tăng vọt lần nữa, giúp hắn tránh khỏi phải mất mấy chục năm thậm chí cả trăm năm khổ tu. Nhưng giờ phút này, sắc mặt hắn không chút do dự, khẽ lắc đầu cười.
- Dù sao cũng sẽ cho ngươi, ngươi muốn dùng nó thế nào là tùy ngươi lựa chọn, tiếc là lần này người để tuột mất cơ hội gia tăng thực lực.
Lý Vũ hiên tuy miệng thở dài, nhưng trong lòng lại cực kỳ vừa ý, nếu Tiêu Thần không phải là hạng người trọng tình trọng nghĩa, lão đâu thể yên tâm thu hắn làm đệ tử, hơn nữa còn để hắn quan tâm đên Lý gia.
- Một khi đã vậy thì đưng chậm trễ nữa, trước tiên đem tỷ tỷ ngươi ổn định lại, chúng ta sang nơi khác.
Nói xong hai người thay đổi phương hướng đi về phía trước, chỉ một lát, đã đi đến Dược Viên.
Dược Viên này có cấm chế cách trở, phòng ngừa dược lực khuyết tán, trong đó gieo trồng dày đặc vô số dược liệu, hơn nữa phần lớn số dược liệu là đã rất lâu rồi.
Thanh sâm quả, ngàn năm nở hoa ngàn năm kết quả, ngàn năm mới chin một trái, từ đó về sau cứ cách một ngàn năm, sẽ gia tăng số lần chín, dược lực tăng lên gấp đôi.
Trái cây chín lần thứ nhất , hiện lên màu đỏ, giống như màu của lửa.
Trái cây chín lần thứ hai , đỏ đậm điểm trắng, hồng bạch xen nhau.
Trái cây chín thứ ba , màu cam nhạt, mũi thơm ngát tạt vào mũi.
. . . . .
Trái cây chín thứ mười , toàn thân màu tím, quý giá vô cùng.
Nhưng luc này, trước mắt Tiêu Thần, ba quả Hạch Tội Sâm cũng đã tím đậm, gần như là màu đen, không biết sing trưởng được bao nhiêu ngày tháng rồi, mới có được vẻ bên ngoài như vậy, dược lực trong đó tất nhiên là rất mạnh, tự nhiên có thể suy ra được.
Liệt Dương hoa.
Nghe đồn hoa này vào thời viễn cổ không tồn tại, bởi vì thời viễn có mảnh vụn mặt trời rơi xuống, nên bây giờ mới có nó xuất hiện ở thế gian.
Hoa Dương Chúc này, chính là vật thuần dương, tu sĩ dùng luyện hóa có thể tăng cường tinh huyết, hơn nữa tuôi thọ cũng theo đó mà tăng vọt.
Đối với tu luyện quỷ đạo của tu sĩ pháp thuật mà nói, đó chính là linh dược quý giá nhất.
Quỷ diện hoa.
Tiêu Thần lúc trước ở trong thí luyện giới, còn từng nghĩ đến cần thu thập hoa này luyện chế Kim Đan Khôi Lỗi, thì đối với hoa đó, hắn không xa lạ gì.
Nhưng lúc này, nhìn quả gần trượng trước mặt, toàn thân màu đen xì, có nhiều tơ máu hỗn loạn, nếu không phải khí tức chúng giống nhau như đúc, chỉ là mạnh mẽ hơn vô số lần, chỉ sợ hắn cũng không dám thừa nhận.
Nhiều linh dược tuyệt với như vậy, nếu có thể lấy tất cả đi, luyện hóa thành đan dược nuốt vào, tốc độ tu luyện đương nhiên sẽ tăng vọt
Tromg lòng Tiêu Thần mừng như điên, nhưng Lý Vũ Hiên nhẹ nhàng nói một câu như giội cho hắn một gáo nước lạnh, đem nhiệt huyết trong lòng hắn hoàn toàn dập tắt.
- Nêu ngươi không muốn cứu người, có thể tùy tiện ngắt lấy, dù sao vốn ta chuẩn bị cho ngươi mà.
Mắt thấy người đứng phía trước cười mỉm không thôi, Lý Vũ Hiên nhẹ nhàng bài trừ cấm chế, hai người đi vào trong Dược Viên.
Mùi thuốc nồng đậm xốc vào mũi, mắt chỉ nhìn về phía trước, không liếc sang bên nhìn vô số lịnh dược quý trọng một cái. Nếu là vì chuẩn bị cứu chữa Ngu Cơ, hắn đương nhiên sẽ không có ý khác.
Dược Viên này không lớn, hai người đi một lát, đã đi tới được trung tâm. Phạm vi trong vòng mười trượng trước mắt, chính là nơi đất trống, chỉ có một bãi đá nho nhỏ ở trong đó.
- Đồ nhi, không cần lo lắng nữa, chỉ cần ngươi ở trên thạch đài này tu hành một lát, tu vi nguyên thần có thể tăng vọt đến cảnh giới hậu kỳ, đãi ngộ như vậy, sư tôn không thể cho ngươi lần thứ hai.
Tiêu Thần nghe vậy cười khẽ lắc đầu:
- Sư tôn, hiện tại chúng ta phải làm thế nào?
Lý Vũ Hiên khễ lắc đầu, nói thật phải dùng cơ duyên này trên người khác, trong lòng hắn thật có chút không muốn.
- Ai! Ngươi dùng Nguyên thần đem Ngu Cơ ra bên ngoài cơ thể, để nàng trên bệ đá này, việc còn lại giao cho sư tôn là được.
Tiêu Thần khẽ gật đầu, nguyên thần khẽ động, đưa Ngu Cơ đang ngủ say trong nguyên thần xuất ra ngoài cơ thể. Lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể hơi trong suốt.
Thấy rõ khuôn mặt của Ngu Cơ, trong lòng Lý Vũ Hiên âm thầm lắc đầu, ánh mắt quái dị liếc nhìn Tiêu Thần một cái, cũng không nói thêm gì.
Tiêu Thần đi đến bãi đá kia, cẩn thận đặt Ngu Cơ xuống, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ yên tâm đi, tỷ rất nhanh sẽ khỏi thôi.
Nói xong liếc nhìn nàng một cái, xoay người đến bên Lý Vũ Hiên, kính cẩn thi lễ:
- Sư tôn, chuyện còn lại, xin nhờ ngài.
Lý Vũ Hiên nghe vậy gật đầu, nói:
- Chúng ta rời khỏi Dược Viên trước, sư phụ mở trận pháp ra, cho dù thương thế nguyên thần có nặng đến đâu, chỉ cẩn không hoàn toàn bị tiêu tán, sư phụ chắc chắn cứu sống trở lại. E rằng, tỷ tỷ của ngươi không những có thể khôi phục thương thế, còn có thể có chút may mắn nhỏ.
Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã đi ra khỏi Dược Viên, đứng ở bên ngoài cấm chế.
Lý Vũ Hiên lộ ra vài phần cẩn thận, vung mạnh tay lên khẽ quát:
- Cấp Linh trận, lên!
Âm thanh vừa dứt, trong Dược Viên, vô số đường vân chi chít đột nhiên sáng lên, hình thành Nhất Đạo Huyền Áo đại trận, đem cả Dược Viên bao phủ ở bên trong, mà trung tâm của trận này đó chính là bãi đá kia.
Còn lúc này, Ngu Cơ đang ở trên bệ đá, lâm vào giấc ngủ say.
Truyện khác cùng thể loại
1088 chương
1046 chương
790 chương
85 chương
93 chương
440 chương
7 chương