Đạo

Chương 276 : Nguyên Anh vẫn

- Không cho phép tu sĩ Nguyên Anh tiến vào Bất Trụy động phủ. Lục đại phái các ngươi có phải hay không quá mức bá đạo? Những tiếng ồn ào ào không dứt, bất chợt một âm thanh mang đầy ý tức giận vang lên, chúng tu sĩ không nhịn được giật mình, hướng nơi phát ra tiếng động nhìn lại. Người nói có vóc dáng cao lớn, thân thể tráng kiện, khí thế uy mãnh bức người, từ khí tức có thể cảm ứng ra là một tu sĩ Nguyên Anh, không thuộc bảy đại phái. Người này nói xong, hai người Hoàng Tuyền Thiên Quân của Hoàng Tuyền Tông chớp mắt, trên mặt cười lạnh. Vài tên tu sĩ Nguyên Anh trong Thất Tinh Hải Vực nghe vậy, trong lòng cũng rục rịch, nhìn về thân ảnh tu sĩ Nguyên Anh của sáu tông, bất giác phát ra ý phẫn uất, thậm chí độn quang trên người đã lóe lên, giống hệt đại hán kia mãnh liệt mắng mỏ hành vi của sáu tông. Nhưng vào thời khắc này, Địa Đạo Tử bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, liền dùng một tay hung hăng chém xuống. Hai tu sĩ Nguyên Anh khí cơ tương liên, tạo thành một đại thế vô hình theo đó lan rộng ra, nháy mắt hướng tu sĩ Nguyên Anh vừa mở miệng kia đánh tới. Đại hán kia vẫn còn đang cười lạnh, bất ngờ trừng mắt, lập tức toát ra vẻ sợ hãi vô cùng. Hắn vạn lần không ngờ, Địa Đạo Tử lại có thể bá đạo như thế, một lời không hợp liền hạ sát thủ luôn. Cảm nhận được khí tức khủng bố kia đang đến cuồng đánh tới, người này hét lên, vổ vào túi trữ vật tế ra ba kiện pháp bảo chắn bên người. Ba kiện pháp bảo, tất cả đều thuộc loại thượng phẩm, thậm chí trong đó còn có một tiểu thuẫn gần đạt đến cực phẩm, nhưng dưới một kích này không có được nửa điểm ngăn cản dễ dàng bị đánh nát. Oanh! Giữa sự chấn động kinh đào hải lãng như vậy, tu sĩ Nguyên Anh kia chỉ đúng một mính trên một đảo nhỏ. Lúc này ngan nhiên bị một kích hoàn toàn bị phá hủy. đợi cho nước biển khôi phục lại, thì đã là một mãng mênh mông Về phần tên tu sĩ kia, đã hoàn toàn biến mất, thân thể, nguyên thần không còn nửa điểm tồn tại. Vô số tu sĩ ở Thất Tinh hải vực đối mặt với một kích kinh thiên này, mặt liền dại ra, tròng lòng run rẩy sợ hãi. Một nhân vật cường đại cỡ sư tổ một phái, liền như con kiến bị người dễ dàng diệt sát, hình thần câu diệt. Sắc mặt ba gã Hoàng Tuyền thiên quân trở nên âm u, đồng tử nhịn không được cũng kịch liệt co rút lại. Hiển nhiên không nghĩ đến thủ đoạn Địa Đạo Tử lại tàn nhẫn như thế, trực tiếp giết luôn đại hán kia. Về phần một ít tu sĩ Nguyên Anh trên mặt đất lại càng méo nó sắc mặt nháy mắt trắng bệch, lưng đẫm mồ hôi lạnh, thân thể cứng lại không dám có nửa điểm động tác. - Phàm là người có dị nghị với quyết định này, chính là địch nhân của sáu tông ta, giết không tha! - Lời này lão phu sẽ không nhắc lại nữa. Địa Đạo Tử giết một gã tu sĩ Nguyên Anh, sắc mặt không chút thay đổi. Mặc dù hắn là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng nếu muốn diệt sát hoàn toàn một tu sĩ Nguyên Anh vẫn cực kỳ khó khăn, nhưng lúc nãy là kết hợp đại thế hai tu sĩ Nguyên Anh ra tay, uy thế tự nhiên không thể so sánh. Cho nên giờ phút này lời nói rất có trọng lượng trong lòng tu sĩ Nguyên Anh. Không ai dám mưu tính khiêu chiến điểm này, có thể tu luyện đến cánh giới như bọn họ, không ai không phải thiên tư tuyệt hảo, trải qua bao khó khăn mới đạt được thành quả, tự nhiên không ai lấy tính mạng mình ra mà đùa bỡn. Chứng kiến tu sĩ Nguyên Anh ở toàn bộ Thất TInh hải vực hoàng toàng kinh sợ, Địa Đạo Tử vừa lòng gật đầu, ánh mắt như đao hướng về phương hướng Hoàng Tuyền Tông. - Không biết sáu tông quyết định như thế, hai vị Hoàng Tuyền thiên quân có đáp ứng hay không? Thanh âm hạ xuống, ánh mắt hai tu sĩ Nguyên Anh nhất tề thay đổi, ẩn hàm sát khí nhìn người này. Suy cho cùng bọn hắn làm việc này đều vì muốn áp chế tu sĩ Hoàng Tuyền Tông. Theo lời Địa Đạo Tử, cả phiến không gian nháy mắt như đọng lại, không khí tựa hồ cực kỳ ngưng động, khiến ít nhiều tu sĩ Trúc Cơ cực kỳ khó thở. Trong hai gã Hoàng Tuyền thiên quân, lão giả cầm đầu dáng người nhỏ gầy, đôi mắt âm u nhìn Địa Đạo Tử, một lúc sau mới phát ra tiếng cười “hắc hắc”, khiến người khác dựng cả tóc gáy. - Hoàng Tuyền Tông ta cùng chư vị đều là bảy đại tông phái ở Đông Nam vực, trước nay đều đồng khí tương liên, nếu sáu tông liên hợp làm chủ, chúng ta tự nhiên nghe theo, nếu không chẳng phải khiến người khác phải chê cười sao. Tuy giọng điệu khách khí, nhưng tiếng khàn khàn giống như đá mài tảng ra, khiến lòng người nảy sinh cảnh giác. Đám người Địa Đạo Tử nghe vậy, trong lòng thoáng thở nhẹ ra, cứ cho là bọn hắn muốn áp chế Hoàng Tuyền Tông, nhưng cũng không muốn trực diện phát sinh xung đột với bọn chúng, tình thế trước mắt không thể nghi ngờ đó là tốt nhất. - Ha ha, nếu chư vị đạo hữu Hoàng Tuyền tông đã biết đạo lý như thế, tự nhiên là tốt nhất. Địa đạo Tử ngoài cười nhưng trong không cười, hơi hơi chắp tay, song phương khí thế giằng co, giờ phút này mới xem như buông lỏng một chút. - Nếu không còn chuyện gì, đám người lão phu xin trở về, chư vị, đợi đến ngày động phủ mở ra sẽ tái kiến. Nói xong, lão giả cầm đầu vung tay áo, từng bước tiến vào bên trong đảo bị hẵ vị bao quanh kia. Ánh mắt hơn mười tên tu sĩ Nguyên Anh Hoang Tuyền tông lạnh lùng, không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể theo đuôi rời đi. Trong đó cũng có cả Thương Cổ. Hoàng Tuyền Tông rút lui, tu sĩ Nguyên Anh sáu tông nhìn chăm chú theo một lát, tất cả đều lộ sắc mặt vui mừng. Gần trăm năm nay, các tông phái giao chiến cùng Hoàng Tuyền Tông đều thua thiệt, lần này lấy được chút thể diện so với trước đây rồi. - Trong khoản thời gian này, chư vị đạo hữu cẩn thận một chút, chớ để bị đùa giỡn bởi thủ đoạn của Hoang Tuyền Tông, chỉ cần động phủ mở ra, chúng ta có thể buông lỏng một chút. Âm thanh Địa Đạo Tử hạ xuống, các tu sĩ Nguyên Anh nhất tề gật đầu, lập tức phân tán ra, trở về trú địa, không đề cập tới. Đợi sau khi đám tu sĩ Nguyên Anh tán đi, khắp Thất Tinh hải vực nhất thời bộc phát một trận hoan hô. - Ha ha ha ha! Thật không ngờ, lần này sáu đại phái lại đưa ra quyết định như thế, tu sĩ Nguyên Anh không thể tiến vào, ta có cơ hội rồi. - May mắ lần này ta lại đến, nếu không bỏ lỡ việc này rồi, không phải hối hận cả đời nha. - Ta đi nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi ba ngày sau động phủ mở ra, liền vào trong đó tìm bảo vật luôn. Đám tu sĩ Trúc Cơ đàm tiếu thoải mái, về phần tu sĩ Kim Đan lại càng mừng như điên! Không có tu sĩ Nguyên Anh tiến vào trong đó, bọn hắn chính là mạnh nhất, cơ duyên đoạt bảo vật càng lớn thêm. - Lão phu đạt tới Kim Đan hậu kỳ, thần thông pháp bảo đều bất phàm, nói vây bên trong không địch thủ rồi. Bất Trụy động phủ lần này, ta tất có đại thu hoạch, thử một lần kết anh, cơ hội lớn đạt Nguyên Anh, ha ha ha! Một gã mặc áo đỏ, sắc mặt đỏ như lửa kích động, lớn tiếng rít gào trong lòng. - Ha ha, lần này vào Bất Trụy động phủ không có lão quái Nguyên Anh, như vậy lấy thủ đoạn bổn công tử, tại đây không cần để ý người khác, mặc ta tung hoành sao! Người này thân mặt y sam văn sĩ, bên hông là hồ lô màu xanh, dáng vẻ có vài phần phong lưu phóng khoáng, tu vi cũng đạt tới Kim Đan trung kỳ. - Của ta, bảo vật trong đó của ta hết, ai dám tranh liền giết chết không tha! Một gã đại hán thân mặc áo da thú , ánh mắt điên cuồng như dã thú, trong miệng phát ra tiếng rít gào. Trong lúc nọi người đang tự sướng, Tiêu Thần nhịn không được chau mày, trong lòng sinh ra vài phần nghi hoặc. Lần này Bất Trụy động phủ mở ra, nếu có khả năng nhất đạt được bảo vật không nghi ngờ chính là tu sĩ bảy đại phái, nhưng hiện giờ vì sao sáu tông liên thủ rat ay, cám tu sĩ Nguyên Anh tiến vào trong? Việc này thật kì quặc. Lúc Tiêu Thần chứng kiến Địa Đạo Tử cùng đám người Hoàn Tuyền tông đối nghịch, trong lòng đã mơ hồ suy đoán, sáu tông quyết định như vậy chỉ sợ là vì áp chế Hoàng Tuyền tông. Tuy không biết trong chuyện này có cái tin vịt gì nhưng trong lòng Tiêu Thần cũng hưng phấn cực điểm. Nếu tu sĩ Nguyên Anh không thể đi vào trong đó, tu vi hắn hiện giờ có thể so với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, vậy không ai là đối thủ của hắn cả. Mặc dù bảy đại tông phái đều có tu sĩ Kim Đan vào trong nhưng hắn cũng không có gì phải sợ. - Xem ra vận khí lần này thật tốt, vốn tưởng phải chém giết gian nan một trận, không nghĩ tới kết quả lại như vậy, vận mệnh thật thần kỳ. khiến người không thể không nghiền ngẫm. Tiêu Thần thì thào tự nói, khóe miệng không nhịn được lộ ra ý cười. - Lưu Vân đạo hữu, lần này tu sĩ Nguyên Anh các tông phái không đi vào động phủ, ta nghĩ ắt là có nhiều khả năng đạt được cơ duyên! Không được, ta phải nắm chắc thời gian chữa thương nhất định khỏi hẳn trước khi động phủ mở ra. Liễu Chử hưng phấn, sắc mặt đỏ bừng, hung hăng đấm tay, lập tức nhắm mắt không phí thời gian nữa, có chút điên cuồng chữa thương luôn. Tiêu Thần nghe vậy, mỉm cười cũng nhắm mắt theo, cứ cho là tu sĩ Nguyên Anh không vào động phủ, hắn cũng không dám buông lỏng nửa điểm, dù sao trước mắt cũng là động phủ của tu sĩ Bất Trụy, tồn tại bậc đó khai mở ra tất nhiên sẽ không đơn giản! Toàn lực điều hòa trạng thái, ba ngày sau bắt đầu hành động. Khắp Thất Tinh hải vực, sau khi trải qua một trận ồn ào, liền nhanh chóng bình tĩnh xuống, tất cả mọi người đều muốn nắm chắc thời gian điều chỉnh, cố gắng đạt trạng thái cao nhất khi tiến vào động phủ tiến hành chém giết, tranh đoạt. Trong phiến không gian đều tràn ngập một cỗ áp lực trầm trọng. Ba ngày thời gian, yên lặng trôi qua. Đến một ngày, ánh bình minh đầu tiên xuyên phá mây đen, từ nơi chân trời phát tán ra. Tu sĩ Thất Tinh hải vực nhất tề mở mắt, sát khí trong cơ thể tản mát, khiến cả không gian như ngưng kết lại. Hưu! Hưu! Hưu! Tiếng xé gió kịch liệt vang lên, hơn năm mươi tu sĩ Nguyên Anh đều bay lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống phía dưới. Đại Đạo Tử bước ra, thấp giọng quát: - Hôm nay động phủ mở ra, chỉ cho phép tu sĩ dưới Nguyên Anh tiến vào, nếu không giết không tha! Khi nói chuyện, ánh mắt người này khẽ chuyển, trong lòng hơi hơi thở nhẹ ra, mười bốn tu sĩ Hoàng Tuyền Tông đều ở đây, như vậy không có ai lén lút tiến vào. Ánh mắt ba người Hoàng Tuyền Thiên Quân không thèm nhìn nhau, khóe miệng lập tức cười lạnh. Lúc mọi người ngưng thần chờ đợi, một cỗ khí lực kì dị nháy mắt từ đáy biển phát tán ra, vô số đảo nhỏ khắp Thất Tinh hải vực chậm rãi vận chuyển, một xoáy nước cự đại chậm rãi hình thành.