Đạo

Chương 241 : Phong khởi, vân dũng, huyết sắc sinh!

Tiêu Thành, Tiêu gia. Từ khi Tiêu Thần đặt chân lên con đường tu chân tới nay. Vận may của Tiêu thị đại khởi, nhất phi trùng thiên, Tiêu Thần bái nhập làm môn hạ lão tổ Mộc gia. Một trăm lẻ tám môn phái Bắc Hoa châu cùng kí minh ước cổ lệnh, chuyện này ở tu chân giới không ai không biết, không ai không hiểu. Hiện giờ, bên ngoài Tiêu gia, tường thành lần thứ hai khuếch trương, cao hơn mười trượng, cả một tòa thành, dưới ánh nắng mặt trời mãnh liệt đạp vào mắt mọi người, lại càng đem một phần năm Tiêu Thành bao phủ vào bên trong. Bên ngoài tường thành, các tu sĩ cẩn thận tập hợp thành các tiểu đội tuần tra, ánh mắt như lưỡi đao, cho dù con muỗi bay vào Tiêu gia cũng bị phát hiện. Đúng lúc này đột nhiên gió nổi lên. Gió này cực quỷ dị, không báo trước giống như bỗng nhiên sinh ra, cát bay đá chạy, gào thét liên tục. Tiếp đó là mây vần lên. Bầu trời ngàn dặm thanh quang vô ngần đột nhiên mây mù quay cuồng ngưng tụ, sắc trời âm u, dự báo điềm chẳng lành. Cuối cùng cũng sinh ra huyết sắc. Tại nơi cuồng phong gào thét, mây đen che trời, một thoáng đột nhiên huyết sắc xuất hiện ở mặt đất, giống như nhưng giọt mưa máu loãng, bay nhanh, khuếch trương mở ra, đem pham vị trăm dặm quanh Tiêu Thành tô thành một màu huyết sắc. Phong khởi, vân dũng, huyết sắc sinh! Đại hung hiện ra! Từng đạo độn quang bay lên từ mặt đất, tu sĩ các tông đóng tại Tiêu gia trong thời gian ngắn sắc mặt cuồng biến, nhìn thiên địa dị biến, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. - Thiên địa dị biến, Tiêu gia tất có đại tai kiếp, đem việc này bẩm báo về tông môn. Người cầm đầu các tông nháy mắt phản ứng, một vật truyền tin lập tức hóa thành lưu quang bay về phía chân trời. Phát ra tin cầu cữu, trong lòng mọi người an tâm một chút, nhưng vào thời khắc này, một cỗ sát khí bạo ngược đột nhiên quanh quẩn trên Tiêu Thành, tiếp theo là những âm thanh phá không liên miên không dứt khiến lòng người chấn động. Trên không Tiêu gia, tu sĩ các tông hoảng sợ ngẩng đầu, hướng phía âm thanh nhìn lại. Nháy mắt, mặt không còn chút máu. Độn quang đầy trời, chi chit như mưa sao băng, tùng đạo khí tức mạnh mẽ từ bên trên tán phát ra, càng làm người ta tuyệt vọng là sát khí phát ra lại nhắm thẳng đến Tiêu thành. Mười bảy người lăng không mà đến, ánh mắt như dao, pháp lực dao động trong cơ thể như biển khơi cuồng nộ, sóng gió ngất trời, một cỗ uy áp di thiên vô hình xuất hiện phía chân trời, khiến lòng người hoảng sợ, mặt tái nhợt lùi nhanh về phía sau. Hiện giờ gió nổi mạnh hơn, mây càng đậm thêm, màu huyết sắc càng nòng đậm. Mộc Mộc cầm đầu, hai bên tám người, phía sau là hơn ngàn đệ tử Mộc gia, khí thế thái sơn áp đỉnh tỏa xuống Tiêu thành. - Hôm nay cầm nã Tiêu thị, ai có gan cản lại, giết không tha. Nói xong phất tay, ngàn tên đệ tử Mộc gia trầm mặc tản ra, đem Tiêu thành vây lại, chật như nêm. Tu sĩ các tông phái nghe thế biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn ra vẻ sợ hãi trong đáy mắt nhau. Ngăn cản, chết không nghi ngờ. Không ngăn cản, nếu sau này tông môn trách phạt cũng là không tránh khỏi kiếp nạn. Nhất thời, ngoài tiếng gió vang lên, đúng là hoàn toàn yên tĩnh xuống. Tu sĩ Mộc gia im lặng tiến đến, dù chưa mở miệng nhưng sát khí trong cơ thể cuồn cuộn như thủy triều, khiến người kinh sợ. Tu sĩ các tông run người, sắc mặt tái nhợt, cổ tay run run, cảm giác như ở vực sâu tử vong, nửa bước đi sai sẽ chết ngay lập tức. Thời gian trôi qua từng chút một. Mộc Mộc nhíu mày, sát khí trong mắt hiện lên, hắn xoay người, ánh mắt sắc như dao, nhìn về phía chân trời. Cùng lúc này sáu trưởng lão Mộc gia đều lộ ra vẻ băng hàn, pháp lực trong người quay cuồng, một đại thế lành lạnh ngưng tụ nhắm thẳng phía chân trời. Phía sau, mây đen quay cuồng, từ giữa phân làm hai, chin người đi trước, phía sau vô số tu sĩ đi theo, tính sơ sơ cũng hơn ngàn người. Hai người Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử ở phía trước, Minh Sát Huyền Thanh ở hai bên cùng năm người khác đứng song song, chính là các lão tổ Kim Đan của tông phái Bắc Hoa châu. Phía sau đều là các tu sĩ đã Trúc Cơ, lực lượng liên hợp của các đại tông phái Bắc Hoa châu. Đoàn người trầm mặt mà đến, lăng không trên bầu trời Tiêu thành, đối diện cùng tu sĩ Mộc gia phía xa xa. Một lát trầm mặc, khí thế càng ngày càng giằng co. Sắc mặt Thanh Vân Tử âm trầm, thần sắc trong mắt chớp động, một lúc sau ôm quyền, nói: - Bắc Hoa châu Thanh Vân Tử, ra mắt Mộc gia gia chủ, không biết lần này các vi hung hổ tới Bắc Hoa châu là có chuyện gì? Thanh Vân Tử mở miệng, chỉ nói tới tu sĩ Bắc Hoa châu, không nhắc đến Lạc Vân cốc. Hi vọng Mộc gia kiêng kị không dám tùy ý làm càn. Trong tràng tất cả các tu sĩ Kim Đan đều là hạng người tâm trí cao minh, ý niệm như thế, trong đầu mọi người đều hiểu rõ. Mộc Mộc kia nghe xong không đổi sắc, hơn mười trưởng lão Mộc gia phía sau cười lạnh liên tục. - Mộc gia chúng ta hôm nay tới đây chỉ là bắt người của Tiêu thị, các ngươi nên rút khỏi việc này đi, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình. Thanh âm lãnh liệt, như đinh đóng cột, sát khí tung hoành. Sắc mặt Thanh Vân Tử trở nên cực kỳ khó coi, đám người Dược Đạo Tử bên cạnh cũng gắt gao nhăn mày lại, không rõ tột cùng là có chuyện gì xảy ra lại khiến Mộc gia có thái độ cường nghạnh đến vậy. Thanh Vân Tử trầm mặc, tu sĩ các tông phía sau cũng trầm mặc, không khí càng lúc càng ngưng trọng, một tia sát khí sinh ra, khiến thiên địa dị biến kịch liệt, gió giục mây vân huyết sắc nồng đậm. Nửa ngày, ánh mắt Thanh Vân Tử đột nhiên yên tĩnh trở lại, nhìn thẳng Mộc Mộc, trầm giọng nói: - Các phái Bắc Hoa châu ta có thượng cổ minh ước, bảo vệ phồn vinh của Tiêu gia, nếu có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, tập hợp tất cả lực lượng, cùng chống lại. - Bằng điều đó, hôm nay ta tuyệt đối không thối lui. Âm thanh hạ xuống, cỗ khí tức mạnh mẽ nháy mắt theo cơ thể bộc phát ra. Kim Đan hậu kỳ! Lúc Tiêu Thần bái nhập làm môn hạ lão tổ Mộc gia, sau khi các tông chúc mừng, khúc mắc trong lòng Thanh Vân Tử đã sớm mở ra, sớm đạt tới đỉnh tu vi trung kỳ, tiếp tục đột phá trở thành tu sĩ đệ nhất Bắc Hoa châu. Khí thế đột nhiên bùng nổ, đám người Minh Sát, Huyền Minh lập tức biến sắc, trong mắt lộ vẻ hâm mộ. Tu vi mấy người từ trước đến nay ngang nhau, mà thời khắc này Thanh Vân Tử đã nhanh hơn bọn hắn một bước. Sắc mặt Mộc Mộc âm trầm, thái độ Thanh Vân Tử cứng rắn vượt quá dự liệu của hắn, vốn tưởng Mộc gia lấy khí thế thái sơn áp đỉnh tóm Tiêu thị dễ như lấy đồ trong túi, không ngờ được lại xuất hiện cục diện như hôm nay. Tuy Mộc gia cường thế tu sĩ Kim Đan có đến mười bảy người, những tu sĩ Bắc Hoa châu ở cùng một chỗ không thể khinh thường, song phương nếu phát sinh xung đột, cho dù Mộc gia thắng lợi chỉ sợ cũng là thắng thảm. Huống chi sau đó chuyện này tất sẽ truyền ra xa xa, Mộc gia giống trống khua chiêng diệt tông môn một châu, chỉ sợ sẽ khiến rất nhiều ánh mắt chú ý, nếu bị người khác nhìn ra điều khác thường, Mộc gia bọn hắn chỉ sợ sẽ không ổn. Lấy Thanh Vân Tử cầm đầu, tu sĩ các tông Bắc Hoa châu không lùi bước. Sắc mặt Mộc Mộc âm lệ, thiểm quang trong mắt lóe lên không ngớt, tuy hạ lệnh động thủ nhưng hàn khí trên người cũng không có nửa điểm sút giảm. Sau một thoáng trầm mặc, một đạo âm thanh như từ phương xa truyền đến lại như gần bên tai, huyễn hoặc khó hiểu, không thể nắm lấy. - Hôm nay ái dám ngăn cản Mộc gia, giết không tha. Ngữ khí bình thản, không có nửa điểm dao động. Nhưng theo lời ấy hạ xuống, bên ngoài Tiêu Thành, linh khí hư không biến ảo, hình thành từng bông hoa sen nhỏ như bàn tay. Ngưng tụ thành nụ hoa rồi nở ra sau đó liền tàn lụi. Một bong hoa tượng trưng cho một đời người, thở gian vội vàng mà qua. Tại đây nháy mắt thể hiện sinh tử trong thế thế giang, một cỗ khí tức lành lạnh cũng dần dần tràn ngập ra. Cùng lúc đó, phía chân trời một đạo khí tức phóng lên, tốc độ cực nhanh, sợ rằng chỉ vài hơi thở là có thể đến Tiêu thành. - Linh khí hóa hình, Nguyên Anh lão tổ. Thanh Vân Tử biến sắc, trong lòng chua sót Nếu Mộc gia chỉ có mười bảy Kim Đan cùng hơn ngàn tên đệ tử, thực lực Bắc Hoa châu hắn còn có thể ngăn cản nhưng nếu chống lãi lão tổ Nguyên Anh của Mộc gia, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị giết chết. Tu sĩ Nguyên Anh, thần thông thông huyền, vượt rất xa tưởng tượng của thường nhân. Hai đạo nhân ảnh, cước đạp hư không, chậm rãi tới. Hai người bước đi không nhanh, giống như thường nhân hành tẩu, nhưng từng bước hạ xuống liền kéo dài qua khoảng cách rất xa, xuất hiện ngoài hơn ngàn trượng. Lúc đầu tít cuối chân trời, bước vài bước liền đến gần ngay trước mắt. Mộc Hiển Thánh khoanh tay đứng phía sau, bên cạnh là tu sĩ Nguyên Anh Quỷ Vương tông, hai người không có nửa điểm động tác, nhưng thản nhiên phóng thích uy áp khiến sắc mặt tu sĩ Bắc Hoa châu trắng bệch, trong mắt hiện lên vô tận sợ hãi. - Cung nghênh lão tổ! Mộc Mộc cầm đầu, toàn bộ tu sĩ Mộc gia quỳ xuống, sắc mặt thành kính cuồng nhiệt. Bởi vì chỉ cần lúc này có lão tổ hết thảy khốn cảnh đều được bài trừ. Mộc Hiển Thành khẽ gật đầu, ánh mắt dừng trên người Thanh Vân Tử: - Tu sĩ Bắc Hoa châu Tiêu Thần, ngày đó lão phu thấy thiên tư tuyệt hảo, tâm tính trầm ổn, liền đem thu làm môn hạ dốc lòng dạy dỗ. - Nhưng kẻ này lại sinh tham niệm, âm thầm trộm mất chí bảo Mộc gia, đạo khí Thanh Ngọc Điện. - Bị bổn quân chế ngự, lại không chút kiêng sợ dùng đạo khí hủy cung điện của ta, tổn thương vô số Mộc gia đệ tử, lấy tự bạo pháp bảo ép bổn quân, chạy trốn. Nói đến đây, ánh mắt Mộc Hiển Thánh lạnh băng như đao, sát khí trong người tăng vọt. - Cho nên, hôm nay bổn quân cùng đệ tử Mộc gia tới đây, cầm Tiêu thị nhất tộc, bắt Tiêu Thần hoàn toàn diệt sát, nếu ngươi còn dám ngăn cản đừng trách bổn quân vô tình, đem bọn người giết hết. Thanh Vân Tử nghe thế, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, lấy hiểu biết của hắn với Tiêu Thần, trong lòng hiểu được việc này nhất định còn có ẩn tình khác, nhưng lão tổ Mộc gia nói lời chính xác, sát khí ngập trời, nếu tiếp tục ngăn trở, Lạc Vân cốc nhất mạch của hắn hôm nay tất vong. Bên cạnh, đồng tử các tu sĩ Kim Đan kịch liệt co rút, ánh mắt chớp lên không ngớt, hiển nhiên trong lòng đang do dự, đầy bất an, đại quân Bắc Hoa châu tại đây nhanh chóng khuếch tán ra. Một lát sau, độn quang trên người Minh Sát kia lóe lên, dẫn đầu về phía sau, quát: - Tu sĩ Hắc Sát tông, tốc tốc bước khỏi hàng, không được nhúng tay vào việc này. Thanh Vân Tử nghe thế, quay đầu, quát lên: - Minh Sát, nếu người chạy trốn, đó là làm trái thượng cổ minh ước lệnh, phải chịu trừng phạt.