Đạo

Chương 235 : Trọng Lâu Các, Bản chuyên tự trồi giáng

Mộc gia, Trọng Lâu Các. Là nơi tu sĩ tiểu bối luận bàn nghiên cứu thảo luận tu hành, nơi này từ trước tới nay náo nhiệt vô cùng. Lầu này phân làm ba tầng, chiếm diện tích hơn ngàn trượng, xây dựng rầm rộ khí thế to lớn. Trọng lâu các ba chữ là do Mộc gia lão tổ thi triển thần thông viết ra, ẩn chứa một tia khí tức Nguyên Anh mạnh mẽ, càng làm cho khí thế tăng lên ngút trời, phảng phất như là mãnh thú ẩn nấp! Hôm nay, trên lầu các so với ngày thường đông hơn rất nhiều, thậm chí rất nhiều tu sĩ Mộc gia thực lực hơi kém chỉ có thể đứng ở quảng trường dưới lầu tụm năm tụm ba bàn tán, trên mặt tất cả đều lộ ra thần sắc lo lắng. Hôm hay lão tổ đột nhiên gào thét rời đi, uy thế kinh thiên khiến cho lòng người phiền muộn hết sức, trong lòng nhịn không được sinh ra bộ dạng kinh sợ, đến tột cùng là chuyện gì, đúng là lão tổ từ trước đến nay thần long thấy đầu không thấy đuôi, thất thố như thế. Tuy chỉ một lát sau, lão tổ liền trở về, nhưng một đám tu sĩ Mộc gia không còn tâm tư tu hành, cho nên hôm nay Trọng Lâu Các mới nào nhiệt như thế. Lầu ba. Mộc gia tu sĩ có thể tiến vào nơi này, đó là người nổi bật trong các thế hệ mỗi người thần sắc đều kiêu căng, mặc dù trong lòng có chỗ lo lắng, cũng không muốn đem cao ngạo này hạ xuống nửa phần. Giờ phút này, một gã Mộc gia tu sĩ bên cạnh góc mở miệng nói: - Hôm nay lão tổ tức giận, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng gần đây không có việc gì ngoài Tiêu Thần sư huynh không thể Trúc Cơ, Mộc gia ta cũng không có đại sự gì, chẳng lẽ việc này đúng là có quan hệ với Tiêu Thần sư huynh? Thanh âm người này vừa dứt, sắc mặt phần lớn tu sĩ Mộc gia đồng thời biến đổi, ánh mắt đồng loạt nhìn về thân người bên trái trong góc cữa sổ. Hình Thiên khẽ cau mày, hôm nay tâm thần hắn vốn không yên, bị ánh mắt bọn hắn tiếp cận, trong lòng sinh ra vài phần nôn nóng. Nhưng những người này thân phận cũng không thấp, cho nên hắn chỉ có thể bưng chén rượu trước mặt một hơi cạn sạch, đối với mọi việc giống như không thấy. Bên cạnh hắn, Lăng Thanh Nhi đầu lông mày nhịn không được phải nhăn lại, trên mặt sinh ra vài phần tức giận, hướng tên tu sĩ Mộc gia vừa nói nhìn lại. Trong nội tâm nàng vốn lo lắng cho Tiêu Thần, lúc này sẽ không cấp cho người này sắc mặt tốt chút nào. Ngoài hai người Quân Vô Hối, Cát Thành Cương, còn lại là Hình Thiên vẫn bình thường nâng tay uống rượu, sắc mặt tự nhiên. Trong mắt ẩn ý tò mò, về sau trong lòng tràn ngập chua xót. Thấy bốn người không có nửa điểm phản ứng, tên tu sĩ vừa mở miệng kẽ nhíu mày, ôm quyền nói: - Hình Thiên đạo hữu, mọi người đều biết ngươi cùng Tiêu Thần sư huynh giao hảo, không biết ngươii có biết nguyên do việc này, có hay không nói cho bọn ta nghe một chút? - Không sai, nếu là Hình Thiên đạo hữu biết tí thông tin nào, cũng nên nói ra, mọi người chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận một phen. - Lão tổ hôm nay làm việc quả thật kỳ quặc, theo ta suy đoán cùng Tiêu Thần sư huynh ắt có quan hệ. - Xin Hình Thiên đạo hữu thẳng thắn cho biết. Bên trong lầu ba, tu sĩ Mộc gia nghe vậy đồng loạt ôm quyền, đặt câu hỏi. Hình Thiên mặt không đổi sắc, hít sâu một hơi, đứng dậy nói: - Chư vị Mộc gia đạo hữu, tai hạ cũng giống như các vị, đối cới việc hôm nay nửa điểm cũng không biết! - Nhưng làm bạn tốt của Tiêu Thần huynh, tại hạ khẩn cầu sự tình phía trước còn chưa biết được chư vị không nên đoán bừa, việc hôm nay đến tột cùng nguyên do vì sao, ta cũng không hề biết, cũng không dễ phán đoán như vậy. Nói xong ánh mắt hắn đảo qua khắp lầu ba, sau đó xoay người ngồi xuống không mở miệng nữa. Một ít Mộc gia tu sĩ nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, quả thật không ngờ Hình Thiên lại có thể nói ra ngữ khí thất kính như thế, thậm chí còn mang tính răn dạy, làm cho trong lòng bọn họ không khỏi sinh ra vài phần căm tức. Nhưng trước lời nói có lý của hắn, bọn hắn không thể phát tác, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ qua. Quân Vô Hối thấy thế liếc mắt nhìn Hình Thiên một cái, nhẹ giọng nói: - Hình Thiên đạo hữu trong lòng lo lắng cho Tiêu Thần đạo hữu, tâm trạng không vui, ta có thể hiểu được, nhưng cũng không cần nói chuyện như vậy, rất dễ đắc tội với người khác. Hình Thiên nghe vậy khóe miệng lộ ra vẻ cười khổ, khẽ lắc đầu không nói. Lấy tính khí cẩn thận lúc trước của hắn tuyệt đối sẽ không như thế, nhưng chẳng biết tại sao khi nghe đến những lời bất lợi với Tiêu Thần, trong lòng sinh ra mộ cỗ lửa giận vô hình, nhất thời xúc động phát tác ra ngoài. Lăng Thanh Nhi cũng tỏ vẻ sùng bái, gật đầu liên tục, hiển nhiên đối với hành động của Hình Thiên cực kỳ đồng ý. Cát Thành Cương vừa bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống, thản nhiên nói: - Bất quá là vài người mang lòng ghen tị, ác ý suy đoán sau lưng người khác, không thể xem là hành vi của quân tử. Thanh âm tuy không lớn, nhưng không hề che dấu, đủ để những người trên lầu ba nghe và hiểu được. Đám người Hình Thiên khẽ ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ người này lại không hề kiêng nể gì cứ thế mở miệng. Việc này trong lòng ai cũng có thể nghĩ ra được, thế nhưng thẳng thắn nói ra như vậy có khác gì là cho Mộc gia tu sĩ một cái tát. - Hừ Thanh âm vừa dứt, Mộc gia tu sĩ trên lầu ba sắc mặt hoàn toàn trầm xuống. Cát Thanh Cương nói những lời ấy, chính là chạm vào chỗ đau của bọn hắn. Những người này từ trước đến nay đều là Mộc gia chính tông đệ tử, tự nhận tài trí hơn người khinh thường những tu sĩ khác. Tiêu Thần ngang trời xuất thế, tu vi thần thông mạnh mẽ đủ để khiến tu sĩ cùng thế hệ sợ hãi, lại có được đại cơ duyên bái làm môn hạ lão tổ, kỳ ngộ bực này tự nhiên làm cho bọn hắn tự nhận là thiên chi kiêu tử trong lòng cực kỳ không vui, sinh ra ý nghĩ ghen tị. - Cát đạo hữu nói chuyện xin cẩn thận, có một số việc không nên nói lung tung, nếu không rất dễ dàng kết thù. Người nói chuyện ngồi bên cạnh cửa sổ, trên bàn ba người, giờ phút này tất cả sắc mặt đều bất thiện nhìn Cát Thành Cương. Ba người, Mộc Tâm, Mộc Ngữ. Mộc Vân, chính là tu sĩ thiên tư xuất chúng nhất Mộc gia sau Mộc Thiên Hành, tu vi cũng đã đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, một thân thần thông cực kỳ bất phàm. Hơn nữa ba người mặc dù không phải là thân sinh huynh đệ, lại tu luyện một loại bí pháp, liên thủ với nhau uy lực cực kỳ kinh người, bình thường không sợ tu sĩ Kim Đan kỳ! - Ba huynh đệ chúng ta bế quan trùng kích vào cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, tuy rằng bỏ lỡ thí luyện giới, nhưng đối với đại danh của Tiêu Thần cũng có nghe thấy. Có thể đồn đại phần lớn là giả dối, khuếch đại, người này thần thông đến tột cùng như thế nào ta vẫn chưa chính mắt nhìn thấy, ai cao ai thấp còn không thể biết. Lời ấy thốt ra, một ít phần lớn tu sĩ Mộc gia sinh ra vài phần kiêu ngạo. Tiêu Thần thần thông bọn hắn cũng chỉ nghe nói qua, tuy rằng trong lòng kính sợ, nhưng cũng không hoàn toàn tin phục. - Không sai, việc gì ta phải ghen tị với hắn! Nghĩ tới Mộc gia ta tu chân thiên tài vô số kể, chưa từng chịu qua người nào áp chế. - Ta mà đi ghen tị với Tiêu Thần, thực là vớ vẩn! Người này tuy là môn hạ của lão tổ, nhưng thân phận bất quá cũng chỉ là Mộc gia ta bồi dưỡng xem như là người hộ vệ, thân phận sao có thể so sánh với bọn ta! - Thế nhân người nào không biết, Tu Chân Giới Triệu Quốc lấy Mộc gia ta đứng đầu, ta đây thân là Mộc gia đệ tử, thân phận địa vị đều ăn trên ngồi trước, cần gì phải đi làm cái hành vi tiểu nhân kia. - Người này nói chuyện thất là buồn cười. Mộc gia tu sĩ trên lầu ba lạnh lùng cười, trong miệng lời nói cực kỳ không khách khí. Lăng Thanh Nhi nghe vậy nhất thời mặt phấn tức giận đến đến đỏ bừng, những người này cố ý hạ thấp Tiêu thần, trong nội tâm nàng sinh ra vài phần tức giận, nhịn không được khẽ nói: - Tiêu Thần đại ca nếu là đứng ở chỗ này, các ngươi có dám nói như thế không, chỉ có thể nghị luận sau lưng người khác, hành vi tiểu nhân! Mộc gia tu sĩ nghe vậy lập tức cứng họng, kêu lên một tiếng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, lại không có cách nào phản bác. - Hừ! ba huynh đệ ta vừa mới xuất quan, cũng không biết Tiêu Thần lợi hại thế nào! Nếu ngày sau có cơ hội, tất nhiên muốn cùng hắn hảo hảo luận bàn một phen, làm cho bọn ngươi hiểu được Mộc gia ta mới là mạnh nhất! Mộc Tâm âm trầm, lạnh lùng cười nói. Âm thanh vừa dứt, đột nhiên thiên địa lung lay, mọi người trong mắt ngớ ra, chứng kiến một khối gạch thât lớn bay lên trời, hỗn loạn như vạn quân hướng đến, ầm ầm hướng về nơi nào đó trong Mộc gia nện xuống! Một cỗ khí tức bạo phát mạnh mẽ như hải dương không thể suy đoán, từ trên khối gạch điên cuồng phát ra, sắc mặt mọi người đêu trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy! Cùng lúc đó, một đạo hung hăng càn quấy gào thét, cũng đột nhiên vang vọng phía chân trời - Mộc gia lão quỷ chết tiệt, ngươi đem chủ nhân bổn thần làm gì rồi, nếu hắn xảy ra chuyện gì, bổn thần tuyệt đối sẽ khiến cho toàn bộ Mộc gia từ nay về sau vĩnh viễn không một ngày bình yên! Mọi người nghe vậy, trên mặt lần thứ hai hoảng sợ! Đồng tử Hình Thiên co lại, nhìn thấy khối gạch thật lớn kia, thất thanh nói: - Đạo khí! Mọi người nghe vậy, trong lòng mới kịp phản ứng. Có uy lực hủy thiên diệt địa như vậy, hơn nữa tự thân có ý thức, chỉ có thể là đạo giai pháp bảo trong truyền thuyết! - Không tốt, kia … khối gạch kia nện xuống linh thọ cung! Đột nhiên, một gã đệ tử Mộc gia hình như thấy một hình ảnh cực kỳ hoảng sợ, tê tâm liệt phế hét ầm lên. Mọi người nghe vậy thân thể đồng loạt run lên, hoảng sợ quay đầu, cũng vừa nhìn thấy một kích diêt thế của khối gạch kia, ầm ầm nện xuống Linh Thọ Cung. Linh Thọ Cung là nơi ở của Mộc gia lão tổ, tự nhiên được bố trí trùng điệp cấm chế, giờ phút này đột nhiên bị công kích dồn dập tự động vận chuyển, nhất thời ánh sáng lóe ra không ngừng! Nhưng đạo khí công kích dữ dội mạnh mẽ, cho dù không thể so với tu sĩ Nguyên Anh toàn lực ra tay, nhưng cũng không kém nhiều. Bất quá sau một lần hô hấp, vô số cấm chế bị mạnh mẽ đánh vỡ, cung điện mất đi cấm chế bảo hộ, tự nhiên giống như cung điện bình thường dễ dàng bị đập nát. Cả Linh Thọ Cung dưới một đạp, hơn phân nửa hóa thành đống hoang tàn! - Hừ hừ! Loại cấm chế bỏ đi này cũng muốn ngăn cản bổn thần, si tâm vọng tưởng! Giờ phút này, khối gạch kia, lần thứ hai hung hăn cười lên - Mộc lão quỷ, mau giao chủ nhân bổn thần ra, nếu không bổn thần nhất định đem ngươi đập thành bánh thịt! Tiếng quát vừa lên, khối gạch kia lần thứ hai giơ lên cao, cả thân mình mang vẻ cổ xưa, thể tích mấy trăm trượng, ầm ầm nện xuống dưới làm cho người ta cảm thấy bị đánh sâu vào trong thị giác, hình như dưới một đập, cả thiên địa phải hỏng mất! - Càn rỡ, người nào dám đến Mộc gia ta giương oai, thực là chán sống rồi sao! Trong đống hoang tàn Linh Thọ Cung, một đạo khí tức kinh thiên trong nháy mắt bộc phát, trong hư không linh khí tự động hóa hình ngưng tụ thành một cánh tay lớn đến ba trăm trượng, giống như Cổ Ma thần thông, hướng khối gạch kia nện xuống! Oanh! Hai cai đụng vào nhau, pháp lực phiêu tán dao động hóa thành một đạo khủng bố hủy diệt hướng bốn phía quét ngang, đem non nửa Linh Thọ Cung còn thừa lại cùng kiến trúc xung quanh phá hủy, mười mấy tên đệ tử Mộc gia chưa kịp phản ứng trong nháy mắt bị vặn thành bộ mịn! Một đạo hắc ảnh từ dưới đất bắn lên, ánh mắt nhìn tình huống bi thảm bốn phía đảo qua, một cỗ sát khí từ trong đầu nháy mắt sinh ra. - Đáng chết, bổn quân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Nhất thời, thiên không trong thời gian ngắn phong vân biến sắc, mây đen đầy trời thiểm điện lôi minh( sấm sét vang dội), một cỗ uy áp vô hình đem toàn bộ Mộc gia bao phủ bên trong!