Đạo
Chương 233 : Nguyên thần dị biến, bát phương chú ý
Tiêu Thần bị bao phủ bên trong kim quang, cái loại cảm giác mơ hồ này nhanh chóng tiêu tán, hắn bị kéo trở về hiện tại, nghe được Ngu Cơ khóc, cảm giác đau đớn trong cơ thể không ngừng tăng lên, cũng nhìn thấy ánh mắt oán độc của Mộc Thiên Hành!
Bản thân dần dần tiêu tán, ánh mắt không cam lòng lần thứ hai hiện lên.
- Gia tộc, tông môn cần có ta thủ hộ, người hại ta vẫn còn sống, ta tuyệt đối không thể chết, tuyệt đối khồn thể chết!
Cảm ứng được ý chí kiên định của hắn, kim ấn kia lần đầu tiên bay ra khỏi người dừng ở trên đỉnh đầu hắn, tản mác ra kim quang vô tận, đem toàn thân hắn bao phủ. Tại trong kim quang, nguyên thần suy yếu của hắn nhanh chóng dừng lại, thân thể hư nhược cũng dần khôi phục lại!
Uy lực kim ấn vô cùng khủng bố, một khi ra tay là có thể nghịch chuyển sinh tử!
Tiêu Thần ngây ngốc, trong lòng mừng như điên! Từ lúc hắn tu đạo tới nay nhiều lần gặp phải tử cảnh, nhờ vào Nghịch Thiên Kim Ấn này mới có thể sống sót! Nhưng trừ phi hắn lâm vào thời khắc sinh tử nếu không tuyệt đối sẽ không dễ dàng xuất thủ, Tiêu Thần vẫn chưa ý thức được, trên người hắn lá bài tẩy lớn nhất không phải là Tiểu Cốt, Tiểu Chuyên, Tiểu Điện, thậm chí cũng không phải đại lượng Huyết Ngọc Long Nha Mễ, mà là Nghịch Thiên Kim Ấn này! Uy lực của nó không cần phải nói, ít nhất đã vượt qua khỏi nhận thức của Tiêu Thần.
Lúc này tuy được kim ấn tương trợ, Tiêu Thần vẫn cảm thấy vô cùng thống khổ, đạt đến cực hạn chịu đựng. Hơn nữa tại lúc kim ấn mạnh mẽ trấn áp lực huyết mạch bài xích, cơ thể bắt đầu chậm rãi dung hợp! Tuy rằng tốc độ thật chậm, nhưng cũng để Tiêu Thần thấy được một luồng sinh cơ.
Ngu Cơ lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nhìn thấy kim ấn nho nhỏ trên đầu Tiêu Thần, trong mắt nàng sinh ra vài phần kinh sợ. khí tức kim ấn kia vô cùng cao quý, mặc dù nàng mang hyết mạch Vương tộc Cổ Ma, nhưng lúc này cũng muốn quỳ xuống! tuy Ngu Cơ kinh nghi vô cùng, nhưng trong lòng càng thêm vui mừng, có vật ấy tương trợ, đệ đệ hẳn là có thể vượt qua tử kiếp này!
Trong thôn linh đại trận, Mộc Thiên Hành toát ra ánh mắtvô cùng tuyệt vọng! Vật đổi sao dời, sinh tử nghịch chuyển trong nháy mắt! lúc trước hắn là dao thớt, lúc này hắn là thịt cá.
Phốc! Phốc! Phốc!
Tơ máu lần thứ hai len lỏi vào trong cơ thể hắn đi vào trong tận xương tủy, đem toàn bộ sinh cơ hấp thu hoàn toàn! Không chỉ sinh cơ của Tiêu Thần lúc trước, mà sinh cơ của hắn cũng đều bị cắn nuốt!
Đệ tam hấp, thân thể suy đồi!
Kim ấn giúp Tiêu Thần trấn áp cỗ huyết mạch bài xích, thân thể hắn như đã khôi phục bình thường, đôi mắt hơi có vẻ ảm đạm, vì nguyên thần hắn bị thương nặng vẫn chưa hồi phục.
Đệ tứ hấp! Thân thể Mộc Thiên Hành co rút kịch liệt, non nửa nguyên thần pháp lực bị lôi ra ngoài cơ thể!
Cơ thể Tiêu Thần truyền đến từng trận loạn hưởng, tinh khí nguyên thần khôi phục hơn phân nửa.
Đệ ngũ hấp! Mộc Thiên Hành hai mắt ảm đạm, pháp lực dao động trong cơ thể hầu như không còn!
Nguyên thần Tiêu Thần nháy mắt khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn tinh thuần hơn, pháp lực trong cơ thể đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn!
Giờ khắc này, đệ lục hấp đã đến
Đột phá!
Luyện khí kỳ tầng thứ mười tám!
Tiêu Thần trải qua bị cắn nuốt sau đó là cắn nuốt ngược lại, sau nhiều lần trải qua thống khổ, vách ngăn Luyện Khí Kỳ cuối cùng, rốt cuộc cũng bị đánh vỡ!
Ngu Cơ trở nên ngây ngốc, trong mắt phượng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng,
- Cơ duyên của đệ đệ quả nhiên không nhỏ, mỗi lần gặp nạn đều gặp dữ hóa lành có được đại thu hoạch, lần này vượt qua tử kiếp lại đánh vỡ ngăn cách, tiến giai cảnh giới cuối cùng của Luyện Khí kỳ!
Trong lòng Tiêu Thần đồng dạng cũng mừng như điên, đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ mười tám mang đến biến hóa, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn!
Lúc này nguyên thần hắn co cụm lại, kịch liệt sôi trào, nhưng hắn vẫn không phát sinh việc gì, ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Tại lúc này, nguyên thần tu vi của hắn nhanh chóng tăng vọt, điên cuồng tăng lên đạt đến Kim Đân hậu kỳ cảnh giới! mà lúc này, một tia màu vàng mỏng manh chậm rãi xuất hiện, sau đó nhanh chóng lan ra, đưa cả nguyên thần hắn hóa thành kim sắc. Chẳng biết tại sao khi nhìn đến màu vàng này, trong đầu Tiêu Thần nghĩ đến màu sắc kim ấn, hai màu này gần như giống nhau, chẳng qua kim sắc nguyên thần của hắn mỏng hơn gấp mười lần. mà ở lúc nguyên thần hóa màu vàng này, khiến cho rất nhiều tồn tại thần bí chú ý đến.
Đây là một tòa kim sắc cung điện nguy nga tráng lệ, cao mấy vạn trượng, uy áp bàng bạc chậm rãi phát ra, trôi nổi trong tinh không vô tận, như mãi mãi vĩnh hằng!
Giờ phút này, một tiếng hô kinh ngạc từ trong cung điện phát ra, sau đó, tinh vân bỗng nhiên dừng lưu chuyển, như có một lực lượng vô hình, đem nó trấn áp.
…..
Tại nơi sâu mấy vạn dặm trong lòng đất, ngọn lửa vô cùng vô tận diên cuồng thiêu đốt, nham thạch nóng chảy thành từng dòng màu trắng, từ trong dòng chảy phát ra hơi nóng vô tận.
Vào thời khắc này, bỗng nhiên thế giới vô tận trong nham thạch nóng chảy đột nhiên dừng lại, vô luận là ngọn lửa hay nham thạch đều im lặng, một đạo thanh âm khàn khàn từ dưới nền đất chậm rãi phát ra.
- Qua bao nhiên vạn năm, hiện giờ, rốt cục lại xuất hiện rồi sao?
…..
Một quả tinh cầu được nước biển che kín, biển khơi gào thét, u ám đầy trời, sấm sét vang dội, khí hậu vô cùng ác liệt, nhưng quỷ dị hơn là tinh cầu này không có bất cứ sinh vật nào tồn tại, này gió biển này mây này lôi uy lực vô cùng, nhưng không có sinh mệnh nào có thể cảm nhận được sức mạnh này.
Nhưng ngay lúc này, biển khơi đột nhiên đình chỉ gào thét, cuồng phong dừng lại, u ám tán đi, lôi điện biến mất.
Một quả hồ lô thật lớn từ dưới đáy biên chậm rãi nổi lên. Sau đó liền bay tới bên cạnh một tên tu sĩ mặt áo xám đang đứng trên mặt biển. Thất thải quang mang từ quả hồ lô tỏa ra bao quanh người hắn. Lúc này tay hắn cầm hồ lô ngửa mặt lên trời uống, trong miệng phát ra một tiếng thỏa mãn:
- Rượu sắp uống hết rồi, nếu tiểu gia hỏa này vượt qua khảo nghiệm, nói không chừng lão quỷ trong lòng cao hứng, mới có thể cho ta thêm chút ít uống đi.
Người này nói xong, trên mặt lộ ra vài phần chờ mong.
…..
Trong một tòa thành phàm nhân, một lão giả gầy yếu nhưng đôi mắt có thần, thân mặc đạo bào tay cầm quẻ bàn, trong miệng oang oang nói:
- Tính thiên tính địa tính cả âm dương, biết trước biết sau biết cả việc trước mắt. Lão phu Khiếu Phong Tử, số học Thông Thiên, mỗi ngày một quẻ, tới trước được trước!
- Hừ hừ, lão này là lừa đảo, mỗi ngày đều gạt người, hôm qua còn nói với ta dân chúng Mặc thành sẽ có tai họa ngập đầu, hắn lưu lại chỗ này chính là vì giúp chúng ta hóa giải nguy nan. Ngươi xem xem, trời cao nắng ấm không gian thoáng đãng, chỗ nào gọi là tai nạn ngập đầu!
Cách Khiếu Phong Tử không xa, hai gã công tử thế tục ăn mặc trẻ tuổi đứng đối diện hắn chỉ trỏ.
- Ngô công tử ngươi bị lừa rồi, ta chưa bao giờ tin những người này, nếu như hắn có khả năng tính thiên tính địa tính âm dương, biết trước biết sau biết việc trước mắt, trực tiếp đến đổ phường đánh bạc, chẳng phải thắng dễ dàng sao, việc gì phải ở đây xem bói cho người ta!
- Ai, Trương huynh nói rất có lý! Bất quá ngẫm lại thật tức, ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm lão lừa đảo này đòi tiền lại!
Dứt lời, Ngô công tử này đi đến trước mặt Khiếu Phong Tử, dữ tợn nói:
- Lão lừa đảo, mau đưa tiền quẻ hôm qua cho ta, sau đó lập tức cút ra khỏi Mặc thành, nếu không sau này ta gặp ngươi một lần ta đánh một lần, có nghe hay không!
Trên đường cái nào nhiệt hẳn lên, người đi đường ùn ùn kéo đến. Sau khi biết rõ sự tình từ đầu tới cuối, nhìn Khiếu Phong Tử với ánh mắt xem thường.
Ngô công tử kia thấy thế lại càng đắc ý, liên tục tranh cãi không ngớt, la hét muốn đưa hắn đi gặp quan
Khiếu Phong Tử cực ky bình tĩnh, không biết như thế nào tay khẽ động, liền thoát khỏi lôi kéo của người này, thản nhiên nói:
- Hôm qua công tử bói quẻ gì?
Ngô công tử mỉm cười lập tức nói:
- Các vị hương thân phụ lão đều nghe kỹ, bổn công tử hôm qua trong lúc rảnh rỗi, thấy kẻ lừa đảo này thần sắc có vài phần bản lãnh, liền cầm một xâu tiền hỏi hắn, Mặc thành ta trăm năm sau có tai họa gì không?
Nói đến đây, mặt hắn lộ ra vài phần tức giận
- Lão lừa đảo này thu ta một xâu tiền nói cho ta biết hôm nay Mặc thành sẽ có tai họa ngập đầu, hắn ở nơi này là để hóa giải trận tai ương này, làm hại bổn công tử một đêm trằn trọc không thể ngủ được! Nhưng mà hôm nay mọi người cũng thấy, mặt trời sắp lặn rồi, một ngày sắp qua, chúng ta vẫn có thể an ổn đứng chỗ này, không có nửa điểm tai họa! Các ngươi nói, lão lừa đảo này có phải hay không nên kéo đi gặp quan, hảo hảo đánh hắn một trận!
Người đi đường nghe vậy nhất thời cười vang, có người gây rối cũng có người khuyên giải, nói người này tuổi tác đã cao, thu hồi tiền bạc rồi thả hắn đi.
Đối mặt với trường hợp như vậy, Khiếu Phong Tử mặt không đổi sắc, đưa tay chỉ lên trời, thản nhiên nói:
- Giờ phút này mặt trời chưa lặn, ngày chưa qua, công tử làm sao biết lời ta nói không chính xác.
Ngô công tử nghe vậy cười lạnh liên tục, giận dữ nói:
- Hảo một lão lừa đảo cứng đầu, tốt! Hôm nay bổn công tử ở nơi này với ngươi, đợi đến khi trời tối ta xem ngươi còn gì để nói!
Khiếu Phong Tử nghe vậy cười, đua tay chỉ lên trời:
- Không cần, đại kiếp nạn kia đã đến rồi.
Mọi người nghe vậy đồng thời ngẩn ngơ, nhìn theo ngón tay, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Một quả thiên thạch chói sáng, từ phía chân trời phá không bay thẳng đến Mặc thành! Vật này nhìn sơ qua lớn hơn mười dặm, một khi rơi xuống, cả Mặc thành phải tử thương vô số trăm họ lầm than!
Nhưng vào lúc này, không ai phát hiện thân ảnh Khiếu Phong Tử đột nhiên biến mất không thấy.
- A! Là lão lừa… Lão thần tiên!
- Mau nhìn mau nhìn, lại có người bay lên!
- Đúng là lão thần tiên, cầu lão thần tiên từ bi, cứu giúp!
Cả Mặc thành vô số người đồng loạt quỳ xuống, dập đầu liên tục.
Khiếu Phong Tử cũng không thèm nhìn tới, nhìn thiên thạch trên không, điểm ra.
Ông!
Chỉ này vừa ra, cả thiên địa đột nhiên tản mát ra một cỗ dao động kỳ dị, tốc độ thiên thạch kia giảm xuống rồi đột ngột dừng lại, liệt hỏa gào thét, theo đó tán đi.
Ống tay áo vung lên, cự thạch nhất thời rơi xuống ngoài vùng hoan vu cách Mặc thành hơn mười dặm, tạo thành một cái hố sâu, khiến cho mặt đất rung chuyển, vô số người ngã lăn ra. Đợi cho dân chúng Mặc thành ngẩng đầu lên, trên bầu trời cũng không còn vật gì.
Giờ khắc này Khiếu Phong Tử đã đứng ở ngoài tinh cầu này, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phương hướng nào đó, trong miệng nói khẽ:
- Xem ra thế gian này, lại muốn có thêm một gã không giống người như lão phu rồi.
Tuy khẩu khí có chút tiếc nuối, nhưng trong đôi mắt cũng tràn ngập vẻ mong chờ.
Truyện khác cùng thể loại
283 chương
501 chương
52 chương
79 chương
126 chương
970 chương
66 chương
20 chương
137 chương