Đạo
Chương 225 : Mộc gia thương khố, thương ba lão giả
Bước vào cửa phòng, Tiêu Thần đưa tay hung hăng vỗ trên túi trữ vật, liền đem một bộ trận kỳ tế ra, phất tay bày ra cấm chế ngăn cách thần thức tra xét! Cấm chế này tuy rằng không thể chống cự Nguyên Anh tu sĩ cường hành đột phá, nhưng dùng để báo động trước cũng đã đủ rồi.
Khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, từ nguyên thần truyền ra một đạo ý niệm.
Lát sau, thanh âm mỏi mệt chen lẫn hưng phấn của Tiểu Điện truyền đến.
- Tìm Bổn thần có sự tình gì, ta hiện tại bề bộn công việc, nếu như không có chuyện gấp gáp không cần quấy rầy ta!
- Lực lượng, lực lượng ta mất đi đang từng chút khôi phục, hắc hắc, nhiều nhất nửa tháng, Bổn thần liền có thể một lần nữa khôi phục phong thái trước kia, thấy ai không vừa mắt liền chỉ cần trực tiếp đem hắn đập bẹp!
Thằng nhãi này thực lực nhanh chóng khôi phục, khí thế có thể nói là nháy mắt tăng vọt, khi nói chuyện hùng hổ mười phần.
Tiêu Thần giờ phút này chẳng muốn cùng nó nhiều lời, trầm giọng nói:
- Chuyện ta nói, ngươi tốt nhất làm được, nếu không ta dám cam đoan trước khi chết nhất định sẽ mang ngươi cùng đi!
Câu nói đầu tiên, liền để cho Tiểu Điện giật nảy mình một cái, nghe Tiêu Thần nói chuyện không giống giả bộ, thằng nhãi này nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.
- Trong bảy ngày, ta mặc kệ làm sao ngươi làm được, tóm lại nhất định phải cùng bản thể hoàn toàn khế hợp, phát huy uy lực của đạo khí.
- Bảy ngày! ! ! Không có khả năng, Bổn thần làm không được, không phải đã nói trong hai tháng hoàn thành là được sao!
Tiểu Điện nghe vậy nhất thời kêu rên bi thảm.
Tiêu Thần biết rõ bản tính thằng nhãi này, tuyệt đối chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lập tức cũng không lằng nhằng, liền đem việc hôm nay giản lược thuật lại một lần.
- Lần này cực kỳ hung hiểm, Mộc Hiển Thánh kia thân là Nguyên Anh tu sĩ, nếu ngươi không thể khôi phục uy lực, ta tất nhiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Nhưng trước khi ta chết. . . Ta nghĩ, ý của ta ngươi đã rất rõ ràng.
- Hiểu rồi! Bổn thần có thể không hiểu sao! Mang ta cùng đi, ngươi chết thì chết sao lại đối với ta như vậy!
Tiêu Điện kêu bi thảm liên tục,
- Đáng thương Bổn thần bị phong ấn vô tận tuế nguyệt, vừa mới đạt được tự do khôi phục uy lực, không nghĩ tới cư nhiên còn chịu uy hiếp của ngươi!
- Đáng thương a đáng thương!
- Hiển Thánh lão quỷ chết tiệt, lại có thể ác độc như vậy, hắn làm như vậy không chỉ là đang ép ngươi vào tuyệt lộ, mà cũng là hại Bổn thần! ! Dám đối với ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống dễ chịu! ! Cùng lắm Bổn thần tự bạo bản thể, đem cả Mộc gia hắn san thành bình địa! Mặc dù không làm gì được lão bất tử kia, nhưng tử tử tôn tôn của hắn khẳng định chết không còn một mảnh!
- Dám làm cho ta khó chịu, ta sẽ để cho hắn tuyệt tự!
Tiêu Thần nghe vậy trong lòng vừa động, khóe miệng lộ ra vài phần ý cười, tán dương:
- Quả nhiên là biện pháp tốt.
Tiểu Điện:
- @¥¥%%...
- Chủ nhân tối thân ái của ta, sự tình chúng ta làm phải cẩn thận chuẩn bị chu toàn, không thể xúc động, tự bạo ngẫm lại không được tốt lắm đâu, chúng ta hảo hảo sống sót không phải tốt hơn sao, ngài ngàn vạn lần chớ suy nghĩ cực đoan a.
Tiêu Thần không để ý đến thằng nhãi này cố năn nỉ, thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, không đến tử lộ ta sẽ không làm như vậy.
Nói xong, hắn quyết đoán chặt đứt liên hệ giữa hai người.
Ngươi yên tâm, không đến tử lộ ta sẽ không làm như vậy?
Nhưng nói cách khác, tới tử lộ, ta khẳng định phải làm như vậy!
Tiêu Điểm bi thảm giống như kẻ điên hét lên:
- Chết tiệt, lão quỷ đó chính là Nguyên Anh tu sĩ, ngươi cùng hắn chống lại tuyệt đối hữu tử vô sinh a!
- Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Bổn thần không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được, ta còn chưa có hóa thành nhân hình, chưa cùng một đám mỹ nhân thân thể xích lõa đánh nhau, sao có thể như vậy mà chết đi!
- Dung hợp! Mau dung hợp cho ta! Bổn thần cũng không tin, trong bảy ngày ta dung hợp không xong! Chết tiệt, lão già kia ngươi xuống tay chậm một chút, cho Bổn thần thêm chút thời gian đi! !
. . . . .
Ngày thứ hai.
- Ra mắt Tiêu Thần sư huynh!
Mộc gia thương khố, bốn gã tu sĩ ngoại môn nhất tề khom người thi lễ, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ.
Thân phận Mộc gia hạch tâm đệ tử, quyền lực địa vị không dưới trưởng lão, đối với đám đệ tử bình thường trong gia tộc như bọn họ hoàn toàn nắm quyền sinh sát, những người này tự nhiên không dám thất lễ.
Tiêu Thần mặt không chút thay đổi khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
- Ta cần luyện chế một ít vật phẩm, tới lấy một ít tài liệu, bọn ngươi mau đả khai thương khố.
Thân làm hạch tâm đệ tử, có thể tự do lấy vật phẩm trong thương khố, nhưng hàng năm đều có một chút hạn định.
- Vâng, sư huynh chờ chút.
Bốn người kính cẩn gật đầu, lập tức đưa tay vỗ trên trữ vật, bốn người xuất ra bốn thạch điêu cáp mô (hòn đá trạm hình con cóc).
- Đi!
Trong lúc quát khẽ, dưới pháp lực thôi động, mắt thạch điêu cáp mô đột nhiên mở ra, từ giữa nháy mắt bắn ra một đạo hồng mang, nhất tề chiếu vào phía trên thương khố đại môn.
Ông!
Đại môn kia đột nhiên run lên, bên trên cấm chế linh quang lóe ra không ngớt, một cỗ khí tức mạnh mẻ nháy mắt bộc phát ra. Thương khố Mộc gia, tự nhiên cực kỳ trọng yếu, uy lực cấm chế này cũng cực kỳ bất phàm, cho dù là Kim Đan tu sĩ xâm nhập trong đó cũng sẽ bị oanh sát.
Theo biên hóa của cấm chế, một đoàn xích hồng sắc quang đoàn chậm rãi ngưng tụ mà ra, tản mát ra dao động kỳ dị.
- Tiêu Thần sư huynh, thỉnh đem thân phận lệnh bài xuất ra, để vào trong quang đoàn này.
Một gã Mộc gia tu sĩ đứng bên trái nghiêm cẩn nói.
Tiêu Thần khẽ gật đầu, đưa tay từ trong túi trữ vật xuất ra một khối ngọc bài hình chiếc lá. Lệnh bài kia là biểu thị cho thân phận hạch tâm đệ tử của hắn, trong đó có cấm chế Mộc gia lão tổ bố trí, ngoại nhân tuyệt đối không thể phỏng chế.
Chỉ phút chốc, quang đoàn phun trả lại lệnh bài, thương khố đại môn cũng theo đó từ từ mở ra.
- Tiêu Thần sư huynh, huynh có nửa canh giờ ở bên trong chọn lựa, nhưng vô luận lấy bất cứ vật phẩm gì, đều cần đăng ký trước rồi mới có thể mang ra, nếu không sẽ bị cấm chế công kích.
Khi nói chuyện, mấy người đó thối lui sang một bên.
Tiêu Thần gật gật đầu, lập tức cất bước đi vào trong. Phía sau, đại môn thương khố liền đóng cửa.
Dọc theo hành lang phía trước đi khoảng trăm mét, trước mặt xuất hiện một toà đại điện hình tròn thật lớn, xung quanh có rất nhiều đại môn, đều tự ghi rõ là phòng chứa vật phẩm gì. Tại một góc đại điện, bày là một bộ bàn ghế, ngồi ở đó là một lão giả độc nhãn đầu bạc cầm trong tay mộc điêu (tượng gỗ). Người này năm đó hẳn là đã nhận lấy thương thế cực kỳ nghiêm trọng, một vết sẹo khủng bố kéo dài từ trán cắt chéo khuôn mặt tới đến cằm, mép thịt rìa ngoài vết sẹo nhăn nhúm tử hồng sắc, trông không khác gì một con rết kịch độc.
Nhưng khi Tiêu Thần cùng ánh mắt lão giả kia đối diện, trong lòng bỗng nhiên máy động, con mắt duy nhất của người kia phát ra tinh quang hình như có thể đem hắn hoàn toàn nhìn thấu. Hơn nữa từ khí tức trên người thương ba lão giả (ông già mặt sẹo) mà xét, lại thì đã đạt được Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong, cách cảnh giới Giả Anh kỳ chỉ một bước nhỏ.
- Vãn bối Tiêu Thần, bái kiến tiền bối!
Tiêu Thần kính cẩn thi lễ, ánh mắt không hề né tránh, thản nhiên nhìn khuôn mặt với những vết sẹo hung tợn cùng ánh mắt kia, hiện rõ vẻ thản nhiên tiêu sái.
Thương ba lão giả khẽ kêu “Di” một tiếng, trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên, lập tức khẽ gật đầu, nói:
- Nói vậy ngươi cũng đã biết được, vật phẩm gì cũng đều cần đăng kí ở chỗ ta trước sau đó mới có thể mang khỏi thương khố, nếu không sẽ bị cấm chế giảo sát phải chết không thể nghi ngờ.
- Vãn bối biết được việc này.
- Ân, đi đi.
Thương ba lão giả nói xong, cúi đầu, trong tay bất giác hơi hơi dùng sức vuốt ve hai cái trên thân mộc điêu.
Ánh mắt Tiêu Thần đảo qua, phát hiện pho tượng kia khắc hình một nữ tử xinh đẹp, trong lòng bất giác sinh ra vài phần kinh nghi. Nhưng hắn biết rõ tiến thoái, không có tiếp tục quấy rầy, thi lễ sau đó ánh mắt đảo qua bốn phía, hướng nơi trữ tài liệu luyện khí bước vào.
Đợi cho Tiêu Thần tiến vào, thương ba lão giả mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vài phần phức tạp, lẩm bẩm:
- Tiêu Thần? Xem ra, hắn là tu sĩ lão tổ lựa chọn lần này, tuổi nhỏ mà có thể đạt tu vi như vậy, thực hiếm có.
- A Chu, nàng có phải hay không rất muốn để cho ta giúp hắn? Nhất định thế rồi, nếu không trăm năm trước nàng cũng sẽ không bỏ ta mà đi. Nhưng là mặc kệ gia tộc này như thế nào, huyết dịch chảy xuôi trong cơ thể ta đều đồng dạng cùng bọn họ, ta trốn tới đây không tham dự bất cứ chuyện gì, nhưng ta không thể xuất thủ phá hư.
- A Chu, nàng có thể tha thứ cho ta không?
Thương Ba lão giả thanh âm càng phát ra dịu dàng, nhưng trong con mắt độc nhất, cũng che kín vẻ bi ai.
. . . . .
Nửa canh giờ sau, Tiêu Thần bước ra từ nơi tamg2 trữ tài liệu luyện khí, thương ba lão giả sắc diện sớm đã khôi phục lại bình tĩnh.
- Tiền bối, đây là chỗ vật phẩm vãn bối muốn lấy đi.
Tiêu Thần vừa nói chuyện vừ từ bên hông xuất ra một túi trữ vật, kính cẩn giao đến trong tay lão giả.
Thương ba lão cầm túi trữ vật, thần thức nháy mắt tiến vào trong đó, chỉ chốc lát, đồng tử người này bí mật co lại không ai biết, lập tức trở lại bình thản, đem túi trữ vật trả lại cho Tiêu Thần, phất tay nói:
- Ta đã ghi nhớ, ngươi có thể đi.
Tiêu Thần tiếp nhận sau đó kính cẩn thi lễ, xoay người bước nhanh ra ngoài.
- A Chu, tiểu bối này giống như đã nhận ra nguy cơ, chuẩn bị đào tẩu, hắn so với ca ca nàng thông minh hơn.
- Nàng có biết hắn lấy tài liệu là cái gì không? Ha ha, lại là tài liệu dùng để luyện chế Toái Tâm Linh. Lúc trước nàng tính toán luyện chế ra tặng cho ca ca ngốc của nàng, đáng tiếc nàng không có thành công.
- Tiểu tử này cũng biết luyện chế Toái Tâm linh, xem ra hắn với nàng có duyên phận, cũng được, ta nể mặt nàng giúp hắn một lần, về phần có thể tránh thoát sinh tử đại kiếp nạn làn này không, phải xem vận mệnh của hắn.
Thương ba lão giả thanh âm càng phát ra trầm thấp, khẽ lắc đầu, phản thủ lấy ra một ngọc giản trống rỗng, ghi chép vào đó một danh sách hoàn toàn bất đồng, đặt lên bàn. Hắn vẫn chưa đem ngọc giản này thu hồi, trên tay cầm lấy pho tượng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, vết sẹo vặn vẹo lộ ra khuôn mặt tươi cười dữ tợn quỷ dị, giống như đang chờ đợi ai đó, lại như đang vô thanh cười nhạo điều gì.
Lát sau, đại môn thương khố lần thứ hai mở ra, Mộc Mộc sắc mặt âm trầm đi vào, đến trước mặt thương ba lão giả, khóe miệng hắn hơi hơi run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ bi ai, lập tức khẽ thở dài:
- Đại ca, sao huynh phải khổ thế? Nếu trước đây huynh nguyện ý hướng lão tổ thỉnh tội cầu xin người tha thứ, thì sao có thể rơi vào kết cục này.
Nghe nói chuyện này, thương ba lão giả đường đường chính là đại ca của Mộc gia gia chủ Mộc Mộc!
Thương ba lão giả nghe vậy sắc mặt không có bất kỳ biến hóa, đầu cũng không ngẩng, nói:
- Ngươi hôm nay tới đây có chuyện gì?
Mộc Mộc trầm mặc giây lát, nói:
- Phụng pháp chỉ lão tổ, tiến đến thu ngọc giản ghi chép tài liệu Tiêu Thần đã lãnh.
Thương ba lão giả khóe miệng nhếch lên, có vẻ như xem thường, nhưng trong đôi mắt cũng che kín bi ai.
- Ngọc giản ở chỗ này, cầm đi đi.
Mộc Mộc phất tay đem ngọc giản lấy đi, thở dài một tiếng, lập tức xoay người bước nhanh ra ngoài.
- Nhị đệ, lấy phương thức này tồn tại gia tộc còn có ý nghĩa sao?
Thương ba lão giả đột nhiên ngẩng đầu, vẻ bi ai trên mặt càng nồng đậm.
Mộc Mộc chân không ngừng, bỗng nhiên trầm mặc một lát, trầm giọng nói:
- Đại ca, tương lai huynh sẽ biết ta cùng lão tổ lựa chọn tuyệt đối là chính xác!
- Ta cũng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn thấy Mộc gia suy bại đi xuống!
Nói xong, hắn phất tay mở ra đại môn, nhanh chóng rời đi.
Phía sau, thương ba lão giả hình như đột nhiên đánh mất toàn thân khí lực, yếu đuối ngồi trên ghế, thật lâu sau, phát ra một tiếng sâu kín thở dài.
- Hi vọng dự đoán của ta là sai lầm. . . . .
Truyện khác cùng thể loại
283 chương
501 chương
52 chương
79 chương
126 chương
970 chương
66 chương
20 chương
137 chương