Đạo

Chương 195 : Không ngại nhất chiến

Lông mi Vệ Tử Thanh nhướng lên cao tới cực hạn, cả người tản mát ra hàn ý cực kỳ lạnh lẽo, làm lòng người bất giác sinh ra ý sợ hãi. Làm người thành thật mà bị ức hiếp tới cực điểm, thì khi bùng nổ sẽ làm cho người ta phải sợ hãi. Sau khi Vệ Tử Thanh, người thừa kế Tam Thiên Đạo Môn luôn luôn trầm ổn và ôn hòa bạo phát, cũng mang đến cho mọi người áp lực tâm lý mạnh mẻ. Đến nỗi người luôn lạnh như băng như Âm Vô Trần, ánh mắt hắn cũng hiện lên một tia vui mừng. Cho dù bây giờ Tiêu Thần thành thật giao ra túi trữ vật, thì hắn cũng tìm cơ hội mà ra tay, bây giờ có người cự tuyệt hợp tác, tuy rằng làm hai người bọn họ cực khó chịu, nhưng hắn cũng nguyện ý nhìn màn này. Ba người đưa mắt nhìn nhau, dù chưa mở miệng thì trên người cũng đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ. Tranh hoa, điểu, côn trùng, chim bay, cá nhảy, đạo bào, hắc y, thanh sam cùng bay phấp phới, cả không gian tựa hồ cũng bị một loại khí thể to lớn bao phủ, làm lòng người sinh ra cảm giác khó chịu. Tiêu Thần lấy một địch hai mà lại không chút rơi vào hạ phong! Trong đôi mắt đen láy tản ra chiến ý mạnh mẽ! - Làm sao có thể, tu vi người này đồng dạng là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy mà so với Vệ Tử Thành và Âm Trần lại không hề rơi xuống hạ phong! - Người này thật sự là Bắc Hoa Châu tu sĩ sao, xem tuổi chỉ sợ còn nhỏ hơn Vệ Tử Thanh cùng Âm Vô Trần một ít, vậy mà có thực lực không thấp hơn hai người! Như vậy tính ra, thiên tư tu luyện của người này so với hai bọn họ còn cai hơn rất nhiều! - Sau ngày hôm nay, người này chắc chắn sẽ nổi danh tại Triệu quốc Tu Chân giới. - Vậy thì hắn phải còn mạng mới được, dám cùng Tam Thiên Đạo Môn, và Vô Thượng Ma Tông đối địch, cho dù hôm nay hắn có thể may mắn bảo toàn được tính mạng, thì ngày sau cũng sẽ bị chèn ép, thậm chí còn mang đến cho tông môn phía sau hắn không ít tai nạn! - Người này ỷ vào tu vi mạnh mẽ mà không biết chừng mực, thật là ngu xuẩn, người như vậy, cho dù tu vi cao tới đâu cũng không có kết cục tốt. Chúng tu sĩ sôi nổi nghị luận, ánh mắt phức tạp, thương hai hoặc kính nể đều có, nhưng đa phần là vẻ trào phúng cùng ghen tị. Ánh mắt Cát Thành Cương dừng trên người Tiêu Thần, trong đó lộ vẻ chờ mong, dù sao so với hắc bào tu sĩ ngày trước thì thực lực bây giờ của Tiêu Thần đã cao hơn trong tưởng tượng của mọi người rất nhiều. Nhìn bộ dáng cao ngạo của Vệ Tử Thành, Âm Vô Trần, không khỏi thấp giọng mắng: - Hai tên gia hỏa cuồng vọng, nếu người này thực sự là hắc bào tu sĩ nọ, thì chỉ sợ sẽ cho các ngươi đẹp mặt! Nếu đường đường là người kế thừa của Tam Thiên Đạo Môn và Vô Thượng Ma tông bị một gã tu sĩ Bắc Hoa Châu đánh đến nghiêng trời lỡ đất, sau chuyện này chỉ sợ sẽ làm cho hai phái ngẩng đầu không nổi, lần này thí luyện giới... Ngự Thú Tông... Bài danh... Người này càng nói về sau thì ngữ khí ngày càng thấp khiến người ta nghe không rõ. Trong lòng Âm Vô Trần cực kì nóng nảy, hắn hận không thể đem Tiêu Thần giết chết tại đương trường, nhưng để tránh cho người khác sinh nghi mà tạo thành phiền toái không cần thiết, nên hắn mạnh mẽ nến ở trong lòng, trầm gọng nói: - Tiêu Thần đạo hữu, tại hạ hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, có đồng ý giao túi trữ vật ra hay không, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình. Tiêu Thần nghe vậy cười nhạt, ánh mắt hắn hóa thành hai đạo lợi kiếm, cắm thẳng vào mắt người này, dường như là muốn thấy được trong lòng người nọ, thản nhiên nói: - Trong lòng đạo hữu sớm đã nổi lên sát khí, cần gì phải làm điều thừa nữa! - Túi trữ vật là tài sản sinh mạng của tại hạ, há có thể giao ra, hai vị nếu có thể nhường đường là tốt nhất, nếu không hôm nay Tiêu mỗ cũng không ngại đại chiến một phen! Chữ chiến vừa thốt ra, khí thế trên người Tiêu Thần đột nhiên tăng cao, đầu tóc đen không gió mà động, giống như một pho tượng chiến thần, đem hai người hoàn toàn áp chế lại! T ừ khi Tiêu Thần lặng lẽ không chút tiếng động đi tới, rồi đến khi không chút lưu tình mà ra tay diệt sát tu sĩ Quỷ Linh môn, rồi ba lần hỏi đáp, bây giờ lại thốt lên đòi chiến! Hành vi loại này, đã kích thích chiến ý được tích lũy trên người hắn! Hắn sớm đã biết được, trận chiễn giữa ba người là không thể miễn! Một trận chiến này, hắn muốn lấy ra tất cả các con bài chưa lật, hắn muốn cho những tên lòng dạ đen tối phải kiêng kị, không dám đối với tông môn hắn làm ra hành động gì, bằng không thì tương lai của bạn họ sẽ là những cơn ác mộng khủng bố! Một trận chiến này, hắn muốn đánh với thế như trẻ tre, muốn cho thế gian hiểu được, Tiêu Thần hắn tuyệt đối không kém thiên kiêu chi tử chút nào! Không ngại đánh một trận! Đây cũng là Tiêu Thần cấp cho Vệ Tử Thanh và Âm Vô Trần một câu trả lời thuyết phục. Lông mi cao gầy của Vệ Tử Thanh đột nhiên hạ xuống, khuôn mặt lại một lần nữa khôi phục sự ôn hòa, nhưng cơ thể phát ra hàn ý, chẳng những không tiêu tán, mà ngược lại càng mãnh liệt hơn. Giờ phút này, hắn ảm đạm cười, nhưng trong mắt lại không có nửa điểm ấm áp. - Nói vậy, ngay tại Thí Luyện giới cướp đoạt Thanh Ngọc kiếm, mà còn có thể che giấu khí tức chính là các hạ? Âm Vô Trần nghe vậy, ánh mắt chớp lên, lệ mang trong mắt đại phát, ánh mắt trở nên tối tăm hơn, âm trầm nói: - Điều này cũng có thể giải thích rõ ràng rằng đạo hữu vì sao không tiếc một trận chiến cũng không muốn giao túi trữ vật cho chúng ta kiểm tra. Nhất thời, đông đảo tu sĩ nghe vậy cũng đồng thời ngẫn ngơ, lập tức nhìn về phía Tiêu Thần với ánh mắt nóng như lửa, tuy rằng trong mắt vẫn có sự sợ hãi, nhưng lúc ánh mắt bọn hắn lóe ra cũng đũ rõ là trong lòng bọn hắn lúc này cũng sôi nổi sinh ra các loại ý niệm. Tiêu Thần nghe vậy càng cười nhạt cũng không giải thích, lại không bác bỏ, trên người chợt lóe lên thanh mang thi triển ra "Ma Phong Độn", trong thời gian ngắn đã bay lên không trung, nhìn xuống hai người, khẽ cười nói: - Hai vị đạo hữu hao tâm tốn sức suy đoán làm chi, muốn biết cũng không phải không thể, chỉ cần đả bại tại hạ, thì cũng có thể tùy ý lấy đi tui trữ vật của tại hạ. - Không sai, đa tạ đạo hữu nhắc nhở, hai người bọn ta quả thật là không cần vì thế mà hao tâm tốn sức. Đáy mắt Vệ Tử Thanh hiện lên vài phần sắc lạnh, mỉm cười, độn quang chợt lóe, thân ảnh liên xuất hiện tại mười trượng đối diện với Tiêu Thần. - Bắt giữ ngươi, cũng chỉ cần một lần hô hấp! Âm Vô Trần khẽ quát một tiếng, ô quang chợt lóe đã xuất hiện bên người Vệ Tử Thanh, âm trầm nói: - Vệ đạo hữu, tuy rằng người này cuồng vọng tự đại, nhưng nếu hai người chúng ra cùng nhau ra tay đánh bại hắn, chỉ sợ lòng người không phục, ngoại nhân sẽ nói hai ta lấy nhiều thắng ít, không bằng để ta một mình ra tay với hắn là được rồi. Vệ Tử Thanh nghe vậy thì nhăn mày lại, hắn đối với Âm Vô Trần rất hiểu, người này tuyệt đối không phải là người vì cái nhìn của thế nhân mà sợ đầu sợ đuôi, nếu là như thế thì lúc nãy hắn cũng không có ra tay với tu sĩ Thổ Hành Tông. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng. Tuy rằng Âm Vô Trần muốn ra tay trước, tất nhiên hắn cũng không muốn cho người ta biết mục đích, nhưng Vệ Tử Thanh suy nghĩ một lúc liền đáp ứng, là bởi vì hắn cũng có chút lo lắng. Tu vi Tiêu Thần không dưới hai người, hơn nữa còn biết rõ thân phận của họ mà còn dám làm việc này, nói vậy chắc hẳn là hắn có điểm dựa vào. Bây giờ Âm Vô Trân muốn ra tay trước, tự nhiên làm hắn vô cùng mừng rỡ, vì nếu Âm Vô Trần có thể thoải mái thu thập hắn, thì hai người cũng còn phải có một phen tranh đoạt để xem vật đó cuối cùng thuộc về ai. Nhưng nếu Tiêu Thần cực kỳ khó giải quyết, hoặc là hắn còn con bài nào chưa lực, rồi cùng Âm Vô Trần bất phân thằng bại, hoặc miễn cưỡng thắng được, đến lúc đó, hắn lại ra tay bắt giữ Tiêu Thần, không thể nghi ngờ là thoải mái hơn nhiều. Âm Vô Trần nghe được lời ấy, trong lòng đột nhiên trở nên vui vẻ, vẻ nóng rực trong đáy mắt đột nhiên bạo phát. - Năm năm trước, ta đi theo phụ thân tới trước Tây Châu Ma Cực điện tham gia lễ lớn của ma đạo, tuy rằng địa vị Vô Thượng Ma Tông ta có thể sắp xếp ở hạng chót, nhưng cũng may mắn chứng kiến được Ma Cực điện trấn tông thần thông Ma Cực chỉ! - Người này mặc dù là lấy năng lượng của chính đạo Ngũ Hành tu sĩ thúc giục, nhưng thần thông này, vô lận bề ngoài, hơi thở, cùng uy lực đều giống với Ma Cự chỉ, ta có thể nắm chắc bảy thành người này sử dụng thần thông chính là Ma Cực chỉ! - Nếu ta có thể có được ma đạo chí cao thần thông, thì sau này lúc thúc dục ma công hiển nhiên sẽ uy lực vô cùng! Tuy rằng tự học Ma Cực điện trấn tông thần thông là việc tối kỵ, nhứng nếu ta cẩn thận một chút, đem toàn bộ tu sĩ chứng kiếng qua thần thông đều diệt sát, thì cũng không còn vấn đề gì nữa! - Hôm nay ta nhất định phải có được phương pháp tu luyện Ma Cực chỉ! Trong một lần hô hấp, trong lòng Âm Vô Trần đã chuyển qua vô số ý niệm, ý muốn trước hết đem Tiêu Thần bắt sống, rồi sau đó thi triển Sưu Hồn bí thuật tìm kiếm bí pháp Ma Cực chỉ! - Thực Cốt Thủ! Khóe miệng hắn nhếch nhẹ, lộ ra ý cười mang theo vài phần lãnh ý, hung hăng vỗ tay về phía trước, một bàn tay màu đen cỡ nửa trượng ngưng tụ trong không trung, gào thét hướng Tiêu Thần chụp tới. Bàn tay đen như mực, hơi ngưng thật, so với lúc đối phó với Hồ Vĩ Lực thì lớn hơn nữa trượng, hiển nhiên là Âm Vô Trần không dám khinh thường Tiêu Thần một chút nào, giờ phút này đã toàn lực ra tay! Đối mặt với cốt thủ đang gào thét mà đến, ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, trong đó lộ ra khí thế cuống ngạo! Hôm nay, bất luận như thế nào thì hắn đều phải xuất khí thế, toàn thắng đối thủ, mới có thể đạt được mục đích lập up! Cho nên, lúc Thực Cốt thủ xuất hiện, hắn vươn tay trái ra, giấu đi ba ngón, còn hai ngón tay như kiếm thì chỉ về phía trước. Thôn Thiên Song Liên Kích! Hai ngón tay trong suốt, nhìn như là dùng thạch anh điêu tạc, chậm rãi dọc theo ngón tay phun ra ngoài. Hai đường chỉ tuy rằng chia ra, nhưng vẫn có một bộ vị màu trắng rất nhỏ liên kết với nhau. Một cổ hấp lực bá đạo tuyệt luận mạnh mẻ truyền ra, khiến cho linh khí ngoại giới sôi trào, điên cuồng hướng về trong đó mà vào! Mà sau khi linh lực dung nhập vào, lúc này hai ngón tay càng nhưng thật lại, thậm chí còn nhìn rõ cả vân tay, uy thế phát ra cũng càng mạnh mẻ hơn! Thực Cốt thủ cùng Thôn Thiên Song Liên Kích có tốc độ cực nhanh, chỉ trong một lần hô hấp đã ầm ầm đụng nhau. Thực Cốt Thủ thân là một trong những thần thông của Vô Thượng Ma Tông, tự nhiên có thực lực bất phàm, lúc cùng với hai ngón tay va chạm nhau, đột nhiên hóa thành một cổ hắc khí hết sức quỷ dị, không đợi Thôn Thiên Song Liên kích tiến hành thôn phệ, liền chủ động chui vào trong đó. Tuy rằng nó phát tán ra để dung nhập vào hai ngón ta, nhưng lại không có chạy tán loạn, mà hình thành từng đạo kinh mạch màu đen, râm rạp che kín hai đầu ngón tay, nhìn giống như một tấm lưới lớn màu đen. Sắc mặt Tiêu Thần hơi đổi, sau khi Thức Cốt Thủ dung nhập vào, nguyên thần mà hắn dùng để khống chế Thôn Thiên Song Liên Kích đột ngột giảm xuống, thật giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ ngăn chặn ở giữa. Nhưng hắn lập tức lạnh lùng quát khẽ: - Thôn Phệ! Tu vi nguyên thần dưới hắn, toàn bộ pháp thuật thần thông, đều có thể thôn phệ được!