Đạo

Chương 124 : Ngươi còn nhớ ước hẹn năm đó cùng Tiểu Hà

- A! Lão già đầu trọc sắc mặt dại ra, hung hăng giật râu của mình, đau đến nhe răng trợn mắt, ánh mắt nhìn về phía đại hán kia lộ ra vẻ kính sợ. Mà hai tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ lúc trước từng lạnh nhạt với đại hán, giờ phút này liếc nhìn nhau, mắt thấy đại hán không chú ý đến hai người họ, trên người chợt lóe lên độn quang, chật vật bỏ chạy. - Người này là ai? Vì sao lại trợ giúp Lạc Vân cốc chúng ta? - Người này rất lợi hại, dễ dàng giết chết Tam lão huyền thị, có người này tương trợ, lần này Lạc Vân cốc chúng ta nhất định có thể hoàn toàn tiêu diệt Liệt Diễm Tông cứu Tiêu Thần trưởng lão! - Không cần quản hắn là ai, chỉ cần là bạn không phải địch, tất cả Lạc Vân cốc chúng ta đểu hoan nghênh. Tu sĩ Lạc Vân cốc âm thầm kinh hỉ, còn tu sĩ Liệt Diễm Tông kia như bị tạt gáo nước lạnh vào người, nhất thời rùng mình một cái, ánh mắt oán độc nhìn về phía đại hán kia bên trong lại có ý sợ hãi vô tận. - Tu vi người này cao siêu không thể nào đoán biết được, nếu là ta giao thủ cùng với hắn, chết là chuyện chắc chắn không cần phải ngờ! - Sư tổ Minh Tiêu đã ngã xuống, giờ phút này chưởng môn Thiên Cơ Tử chỉ có thể lấy một chọi hai, cho dù lấy mạng đổi mạng cũng tuyệt đối không thể chiếm được thế thượng phong, tông môn lần này chạy đâu cho khỏi nắng a. - Biết rõ không thể, cần gì phải liều chết, nếu biết rõ tất bại, cần nắm bắt lấy cơ hội, giữ được tính mạng mới phải. Mắt đám người trưởng lão của Liệt Diễm Tông lộ ra ý hiểu, người tu đạo thọ mệnh vượt xa người thường, nên sẽ càng hiểu được nỗi khổ của luân hồi, đương nhiên không muốn mấy chục năm khổ tu trôi theo dòng nước, chết như vậy. Trong lúc nhất thời, tất cả thế công kích của Liệt Diễm Tông bắt đầu nhanh chóng yếu xuống, thậm chí có không ít trưởng lão hộ pháp rời đi không để lại chút khí tức, ánh mắt lóe ra không dứt, tình hình rất giống với việc chạy trối chết. Sĩ khí Lạc Vân cốc tăng vọt, sĩ khí Liệt Diễm Tông tụt dốc, hơn nữa thiếu tu sĩ Trúc Cơ dẫn dắt, tức là đã lâm vào thế hạ phong, chỉ còn cách tháo chạy! - Tu sĩ Liệt Diễm Tông nghe lệnh, hợp lại đánh một trận tử chiến, nếu trong lòng người nào mưu toan có ý không muốn chiến đấu vì tông môn, bản tôn dù phải lên trời xuống đất cũng sẽ giết hết kẻ đó, Trừu Hồn Luyện Phách vĩnh viễn không thể luôn hồi! Một tiếng quát lớn kinh thiên động địa, Thiên Cơ Tử lạnh lùng, khiến các tu sĩ Liệt Diễm Tông trong lòng rùng mình, trên lưng đã đổ mồ hôi lạnh. Thiên Cơ Tử nắm giữ Liệt Diễm Tông gần trăm năm, tạo nên ảnh hưởng rất nặng, ngoại trừ nhưng người vẫn còn chần chừ còn lại đã tham gia vào trận chiến, nhưng thật ra chỉ có hơn mười trưởng lão hộ pháp quay lại gia nhập trận chiến, miễn cưỡng duy trì ở xu hướng suy tàn. - Đại hán này rốt cuộc là ai, tại sao đối địch với Liệt Diễm Tông chúng ta? Thiên Cơ Tử mày nhíu lại hỏi : - Vốn là an bài Tam lão Huyền Thị thừa dịp ta cuốn lấy hai người Thanh Vân tử lấp tức nhanh chóng tiêu giệt tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Lạc Vân cốc, cứ như vậy đương nhiên sẽ khiến cho Lạc Vân cốc thối lui, như vậy có thể qua được đại kiếp đầu tiên của Liệt Diễm Tông. Nhưng kế hoạch lần này, tát cả đều bị ngươi này phá hủy! Nghĩ đến đây, Thiên Cơ Tử trong lòng sinh ra một cỗ sát khí, hận không thể băm vằm đại hán kia mới hả hận. - Tu vi người này có thể so với tu sĩ Giả Đan kỳ, sức chống đỡ của thần thức lại càng đạt tới Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa trong tay giữ pháp bảo, lại là địch thủ của tu sĩ Liệt Diễm Tông chúng ta, nếu hôm nay lụi tàn, Liệt Diễm Tông ta coi như số kiếp đã định! Thiên Cơ Tử dù tu vi đạt tới Kim Đan trung kỳ, giờ phút này trong lòng cũng đã bắt đầu bối rối. - Bản tôn Thiên Cơ Tử là tông chủ của Liệt Diễm Tông, xin hỏi đạo hữu cùng nhất tông ta có thù hận gì không? Hôm nay nếu đạo hữu đồng ý không nhúng tay vào giao tranh giữa hai tông, bản tôn sau này chắc chắn sẽ hậu tạ! Lời vừa nói ra, khiến tất cả các tu sĩ bất giác đem ánh mắt tập trung lên người vị đại hán trung niên này. Lời đó của Thiên Cơ Tử không khác gì với một loại thỏa hiệp, có thể bức bách tu sĩ Kim Đan trung kỳ như thế, vị đại hán trung niên cũng đủ để kiêu ngạo rồi . Bất quá đại hán kia nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra tia nhìn mỉa mai, khóe miệng khẽ nhếch cười lạnh nói: - Chưởng môn Thiên Cơ Tử, không biết ngươi còn nhớ năm mươi năm trước ở tuyền thành Đại Minh Hồ có người tên Tiểu Hà hay không? Lời vừa nói ra, mọi người đều sững sờ, mặc dù Thiên Cơ Tử trong lòng cũng là hơi mơ màng, cẩn thận hồi tưởng, trong trí nhớ lại hoàn toàn không tồn tại bóng dáng của người này, lắc đầu nói: - Đạo hữu lời ấy ý gì, trong trí nhớ bản tôn không hề nhớ người này? - Quả nhiên như thế, người đúng là kẻ phụ tình bạc nghĩa! Người đàn ông trung niên cười lạnh liên tục, lạnh giọng nói: - Năm mươi năm, tông chủ Thiên Cơ Tử của Liệt Diễm Tông trên đường đi qua tuyền thành Đại Minh Hồ, ngẫu nhiên gặp mưa khẽ nhờ ô một nữ tử, hai người vừa thấy đã yêu nhau đằm thắm... nhiều năm. Nhưng sau này Thiên Cơ Tử lại ra đi không từ biệt, rồi biệt vô âm tín. Tháng sáu cuối năm trước Hạ bà bà khi lâm chung đã uỷ thác, nhất định không ngại phải trả bất cứ giá nào phải giết chết người này, để an ủi Hạ bà bà nơi chin suối! - Thiên Cơ Tử, Hạ bà bà thủ tiết hai mươi năm, ba mươi bảy tuổi cùng ngươi kết vợ chồng, sau đó chỉ cả đời chờ ngươi, nhưng ngươi lại bạc tình bạc nghĩa như vậy, chết quả thực chưa hết tội! Hôm nay, ta tất nhiên muốn cùng đông đảo đồng đạo của Lạc Vân cốc sẽ hủy diệt Liệt Diễm Tông của ngươi! - Oh! Lại có cả việc này! - Thiên Cơ Tử chưởng môn lại kết vợ chồng với một quả phụ bình thường ba mươi bảy tuổi, việc này thật sự không thể tin được! - Có gì mà không thể tin, không thấy rằng người ta được người uỷ thác tìm đến cửa để giết đây à? - Việc năm đó dã tạo ra hậu quả của ngày hôm nay, đúng là ác giả ác báo! Bất quá nếu Liệt Diễm Tông các vị tiền bối biết bị hủy diệt bởi vì tông chủ bội tình bạc nghĩa với mẹ con góa phụ, không biết có tức chết không nhỉ? Từ lúc đại hán bắt đầu nói, sắc mặt Thiên Cơ Tử trở nên âm trầm, đến khi tiếng bàn tán bên tai càng lúc càng nhiều, sát khí trong lòng rốt cuộc cũng không kiềm chế được, quát lên: - Câm mồm, bản tôn cả đời quang minh lỗi lạc, thanh danh ta nào có thể để ngươi tùy ý làm bẩn! - Hôm nay nếu bản tôn không chết, sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết ngươi, mới có thể giải được hận trong lòng! - Hắc hắc, vậy phải chờ tới khi ngươi có thể còn sống sót rồi nói sau! Vị đại hán trung niên nghe vậy sắc mặt không đổi, lạnh lùng cười, giương giọng nói: - Các vị đạo hữu của Lạc Vân cốc, chúng ta nhanh chóng ra tay, đem tất cả tu sĩ của Liệt Diễm Tông giết hết! - Giết! Có đại hán tương trợ, sĩ khí Lạc Vân cốc tăng lên điên cuồng, chỉ sau một lúc, có mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Liệt Diễm Tông bị giết thành mảnh vụn. Thiên Cơ Tử liên tục gầm lên giận dữ, Thanh Vân tử giờ phút này nhìn cục diện giữa sân, ra tay càng tàn nhẫn, để cho hắn không có một giây lơi lỏng, mắt thấy một đám trưởng lão Liệt Diễm Tông bị giết, thế nhưng hắn lại không có biện pháp nào. - Người này thật sự đáng chết, nếu không nhanh chóng giết hắn, hôm nay Liệt Diễm Tông chúng ta tất vong! Trong mắt Thiên Cơ Tử hiện lên vẻ tàn nhẫn: - Lão phu tung hoành cả đời chưa từng thảm hại như ngày hôm nay, giờ cho dù có liều mạng tới mức trọng thường, cùng phải giết chết cho kỳ được hắn. - Đi! Thiên Cơ Tử quyết đoán, trong lòng đã lập ra kế hoạch, đột nhiên đưa tay chỉ về phía trước. Chỉ thấy Tiểu Kiếm đang ở chổ Thanh Vân Tử run lên và chuyển thành màu đen, ô quang tỏa ra mãnh liệt, uy thế điên cuồng phát ra. - Hóa Hình! Thiên Cơ Tử khẽ quát một tiếng, ô quang kia kịch liệt quay cuồng, nháy mắt hóa thành một con quái vật độc nhãn cấp ba cao hơn trượng.