Cũng may ta không có đè chết người ta. “Ừm... Ta... Ta có chút say. Làm phiền... đưa ta tới chỗ cung nữ... à... tìm nha đầu của ta...” Người kia không nói một lời, một tay ôm ngang eo ta, tay còn lại khẽ nâng cằm ta, động tác này là khinh bạc cỡ nào! Ta say thật rồi, nhưng ta vẫn nhận ra người đang ôm ta là một nam nhân. Ta gạt bàn tay lớn mật kia ra, nhíu nhíu mày: “Công tử đang làm gì? Quân tử nên... nên có khí khái của quân tử...” “Nếu không phải nàng nhào tới ta, tại sao ta phải ôm nàng chứ?” Cái gì? Ta nhào tới, nhưng ta đang say mà? Được được, ta có chuyện cầu người, bỏ đi, ta không so đo nữa. “Được rồi.” Ta nhắm mắt, cố chịu đựng cơn váng đầu. “Xin bỏ ta xuống, giúp ta tìm Nhan Hướng... Có được không?” “Đâu cần phiền phức như vậy, ta đưa nàng đi là được rồi.” Người kia cười một tiếng, thân thủ nhanh nhẹn bế ta lên. Tên này sao lại tùy tiện như vậy? Say rượu còn bị nam nhân bế về trước mặt bàn dân thiên hạ, danh tiết của ta còn có thể giữ sao? “Không cần... Thả ta xuống.” Lồng ngực ấm áp khiến mi mắt nặng trĩu, ta hốt hoảng tự cấu vào tay mình, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Ta giãy dụa muốn thoát khỏi, lại bị đôi tay như xích sắt kia kìm hãm, một giọng nói dịu dàng nhưng lạnh lẽo rót vào tai ta: “Ngoan, đồ của ta thì phải về với ta.” Từng chữ từng chữ êm dịu như rượu ngọt nhưng lại ẩn chứa độc dược chết người. Ta bị dội một gáo nước lạnh, nhất thời tỉnh táo ra không ít. Ta cố nhìn thật kỹ khuôn mặt kia, khuôn mặt xinh đẹp để che giấu nội tâm tàn nhẫn như rắn độc. “Ngươi... Thái tử... Hay là...” Ta nghe thấy giọng nói của mình mang theo tia run rẩy cùng hoảng sợ. “Nàng nghĩ bản cung là ai, bản cung liền là người đó.” Khóe miệng nam tử cong lên, nụ cười giễu cợt kia giống như con dao sắc nhọn muốn chọc mù mắt ta. Bảo sao từ lúc nhìn thấy thái tử Tây Kỳ, lòng ta đã thấy không thoải mái. Hóa ra y chính là nữ tử áo đỏ hôm nào muốn giết ta diệt khẩu. Thật là tốt, thật là tốt quá mà, bây giờ thì ta xong đời rồi! Ta cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, thần sắc bình tĩnh đối mặt với y. “Ta không phải đồ vật gì của ngươi, ta là tiểu thư phủ thừa tướng, ngươi đừng nghĩ động vào ta. Cha ta không giết được ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không cho ngươi dễ chịu.” Y nhíu mày, đôi môi cong cong đã mím lại thành một đường thẳng. Y không thèm kiêng nể gì đưa tay lên bóp cằm ta, buộc ta phải nhìn vào mắt y. “Khẩu khí lớn lắm!” Y cúi xuống sát mặt ta. “Nhưng bản cung không thích bị đe dọa.” Trán ta bắt đầu toát mồ hôi. Bản tính tàn độc của người này đã bị ta khơi lên rồi. Xem ra hôm nay ta chạy không thoát, nơi đây lại không có nam tử đeo mặt nạ tới cứu ta. “Tại sao ngươi làm khó ta như vậy, chúng ta đâu có thù oán gì chứ?” Chết thì chết, ít nhất ta cũng phải hỏi cho ra lẽ, tại sao y năm lần bảy lượt muốn ép bức ta như thế. Thật sự là nghẹn khuất, ta ăn cơm cũng nuốt không trôi. Có lẽ ánh mắt ta quá mức dọa người, thái tử Tây Kì hơi thả lỏng vòng tay. Ta nhân cơ hội đó liền muốn thoát khỏi y, ai ngờ lúc ta chuẩn bị xoay người, tên kia thế nhưng đưa tay ôm thắt lưng ta, ép ta dán sát vào người y. Ta vừa thẹn vừa giận muốn đẩy y ra, đổi lại bàn tay nóng bỏng của y nhấn lên đốt xương sống, chân ta suýt nữa thì nhũn ra. Ta tự thấy bản thân mình giỏi nhẫn nhịn, thế nhưng bây giờ ta chỉ muốn giơ tay lên cho tên này một cái tát. Thậm chí ta còn có ý muốn nhào lên mà giết chết y, con người tự cao tự đại này! “Ngươi...” Ta nghẹn họng, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng mà không thốt nên nổi một lời. Thái tử Tây Kì nhẹ nhàng xoa lên thắt lưng của ta, ta lập tức đứng thẳng người lên, né tránh đụng chạm của y. Y nhìn ta, bật cười: “Nàng đang thầm nguyền rủa bản cung à?” Ta tức tới nghiến răng nghiến lợi, giọng nói lạnh lẽo biểu đạt sự chán ghét của bản thân: “Ta chính là đang nghĩ xem nên dùng từ ngữ nào để biểu đạt sự vô sỉ của ngươi đó, thái tử điện hạ.” Sau khi ta thể hiện rõ ràng nỗi căm ghét cùng khinh thường đối với y, y ngoài ý muốn không nổi giận mà chỉ cười nhạt một cái. “Bản cung nào có ý xấu, giúp nàng lại bị nàng mắng chửi như vậy? Ít ra bây giờ nàng đang đứng trên mặt đất, cũng không biết là ai vừa nãy mềm nhũn ngã vào lòng người khác.” Ta biết y vừa bấm vào huyệt yêu nhãn, nhưng thắt lưng nữ tử là để y tùy tiện sờ như vậy sao? Ta sắp tức chết rồi! “Vậy đa tạ!” Nói xong ta liền quay người đi thẳng, một khắc cũng không muốn nấn ná ở đây với loại người này nữa. “Từ từ đã. Nàng định cứ thế đi sao?” Y cười cười chắn trước mặt ta. “Vậy ngươi muốn thế nào?” Ta hung hăng lườm y một cái. Nếu còn dám làm khó dễ ta nữa, ta thà ngọc vỡ còn hơn làm mái lành, nhào lên sống mái với y một trận. Như vậy ít ra trước lúc chết cũng xả được cục tức trong lòng. “Đừng căng thẳng như vậy, bản cung chỉ muốn hỏi nàng có quen biết kẻ đeo mặt nạ trắng kia hay không thôi.” Thì ra y muốn hỏi ta về chuyện này. Ta lạnh lùng cười: “Quen thì sao mà không quen thì sao? Ta quen ai ngươi quản được à?” Vẻ mặt y hiện lên sự nghiêm túc chưa từng thấy, y thấp giọng mỉa mai: “Hừ, y trong mắt nàng hẳn là tốt đẹp lắm, ân nhân cứu mạng cơ đấy. Bản cung nói cho nàng biết, ít dây dưa với kẻ đó một chút, bản cung còn chưa có giết nhiều người bằng y đâu!” “Còn có, ngươi đừng tới làm phiền ta nữa. Nếu tên kia là kẻ xấu thì ngươi cũng là ác nhân, ngươi mười ta chín mà thôi.” “Nàng!” Y phát cáu, ta vội quay người chạy về phía tỷ tỷ đang đi tới. Ta nhào vào lòng tỷ tỷ, tỷ ấy đỡ lấy ta, nhẹ nhàng buông lời trách móc: “Muội được lắm, bỏ ta một mình trong đó, bản thân thì đi loạn như vậy. Muội có biết phía trước là cấm cung không?” Cấm cung? Ta rùng mình. Đã tự nhủ không được đi lung tung rồi, cuối cùng duyên phận lại dẫn ta tới đây, thật là đáng sợ. Ta vội kéo tay tỷ tỷ, gấp gáp muốn quay trở về. Tỷ tỷ chần chừ nhìn phía sau ta, cúi người hành lễ: “Thái tử điện hạ.”, sau đó ánh mắt nhìn ta thêm phần kỳ quái. “Tỷ đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau thôi. Thái tử điện hạ, tỷ muội chúng ta quay về trước, ngài cứ thong thả đi dạo tiếp.” Ta thầm kêu khổ trong lòng, vội vàng tươi cười cho có lệ. Lúc ta kéo tỷ tỷ đi khỏi, cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của người kia vẫn dán trên người , sống lưng ta run rẩy. Cuối cùng, ta gần như kéo tỷ tỷ mà chạy trối chết.