Đảo Tường Vy

Chương 34 : Tin tưởng

Cứ thích đi bộ như vậy. Như thể đi bao lâu cũng không đủ. Là một mùa đông lạnh nhất Bắc Kinh suốt mười chín năm qua. Nhiệt độ buổi sáng dưới âm độ, lạnh táp vào mặt, mất hết cảm giác. Nhưng họ cứ lầm lũi đi trên con đường vắng vẻ vào lúc tinh mơ như vậy. Bầu trời cứ tối tăm và tĩnh mịch như thế, vài ánh đèn thưa thớt và cái lạnh cuồn cuộn. Cô là một phụ nữ mà phải sau ba mươi mốt năm, anh mới gặp được. Nhất định là anh đã không cẩn thận để đánh mất cô ở nơi nào đó, không tìm lại nổi. Thế nên cô trở thành một đứa trẻ cô nhi. Anh không thể mang cô về nhà được nữa. Anh chỉ có thể mất cô một lần nữa. Họ bước đi rất nhanh như thời trẻ. Có lúc chạy gằn. Một đầu phố. Lại thêm một đầu phố. Ôm nhau. Ra sức chạy như con chim xoè cánh. Đột nhiên như quay trở lại mười năm trước. Như thể một đôi trai gái quấn quýt. Mãi đến khi già đi. Mãi cho đến chết. Những thời khắc đó, cuộc sống chân thực đó còn ở đâu? Nếu chúng ta có thể gần gũi Bắc Kinh vào những sớm tinh mơ, chạy qua đầu đường tối om còn vương chút đèn đường, băng qua cơn gió lớn lạnh thấu xương, rồi bắt đầu bay lên. Giới hạn của chúng ta ở đâu? Liệu có đủ sức quay về bên biển cả? Khiến chúng ta chìm đắm trong ái ân dưới biển sâu tới chết đi. Khiến chúng ta trường tồn, mãi cho đến khi tan biến không chút dấu vết. Em chỉ biết, thế giới này trong đúng thời khắc đó có phần khác nhau bởi sự tồn tại của anh. Có một chút khác biệt nho nhỏ, đủ để em cảm nhận được ý thức vỗ cánh bay lên. Không còn chìm đắm trong cuộc sống đơn điệu ngày lại ngày. Chìm đắm trong cái thành phố cô đơn này.Ước gì chúng ta có thể nắm tay nhau cùng bay trên bầu trời thành phố, bay qua muôn ngàn đèn đóm sáng chói và đám người bừng bừng. Bay qua đám pháo hoa tưng bừng sau lưng, bay qua cái buốt giá gầm gào, xộc thẳng lên các tầng mây. Bay tới nơi chúng ta xuất phát. Rồi ôm siết lấy nhau. Chúng ta sẽ trở thành cặp bạn tình say nồng. Có thể trải qua vô số những gập ghềnh và sống đi chết lại. Nhưng kỉêu đó chỉ dùng để gây tổn thương nhau hoặc giã từ nhau. Không thể dùng để sống cho nhau. Không biêt ở đâu, em đã từng gặp anh. Như thể anh chính là người mà em chờ đợi nhưng không thể đợi nổi. Thế nên mỗi một chúng ta lại lên một chuyến xe lướt qua nhau. Vì chờ đợi và nhẫn nại đầy ắp đau khổ. Chúng ta bắt đầu già đi. Mệt mỏi như thế, muốn tìm một chỗ để ngồi xuống. Muốn tìm sự an ủi. Muốn giành được mục tiêu mà không cần phân tích kỹ, chỉ cần thoả mãn một cách mù quáng. Xe có thể chạy nhanh hoặc chậm. Có thể xuyên qua con đường ngầm âm u hoặc đại dương tĩnh mịch. Đôi khi có thể dừng lại hoặc tiếp tục. Có thể giống như một bọc nước trong suốt to đùng, cuốn em đi. Khi chúng ta gặp nhau, đã băng qua hơn mấy trăm năm ánh sáng. Gặp gỡ và yêu nhau dưới đáy đại dương tĩnh mịch sâu ba nghìn mét. Đây là một cuộc tình quá rõ ràng. Anh sẽ không còn có cơ hội chạm thêm vào một thứ tình cảm rành mạch như vậy nữa. Không còn gặp được những người quả quyết như vậy. Em không chút nghi ngờ. Em tin vào sự chân thành của anh, cũng như tin vào sự yếu mềm của em. Tin vào cái đẹp của anh, như thể tin vào tội lỗi của em. Tin vào quyết định của anh, như thể tin vào thời gian.