Đảo Tường Vy

Chương 24 : cô

Cô ngần ngừ từ ngoài cửa đi vào. Áo khoác màu đen, giày thể thao bám đầy tuyết, mặt giày ẩm ướt. Chiếc áo phông cổ tròn màu xám hơi lộ hình vòng ngực. Trên ngón tay là chiếc nhẫn cũ kỹ đã phai màu, mặt nhẫn gồ lên, cẩn hạt đá đã trầy xước. Tách xa đám người ồn ào và tiếng nhạc thịnh hành huyên náo. Tiếng vọng âm của chiếc micro cứ chọc thẳng vào màng nhĩ. Cô cởi tuột chiếc mũ len xanh, lộ ra mớ tóc ngắn rối bời. Cô ngồi xuống trước mặt anh. Rất yên tĩnh. Phảng phất như biến thân, thành một loài thực vật đến từ một thế giới và không gian khác. Một loại dương xỉ đã bị mất tích trong rừng sâu nhiệt đới. Mảnh mai. Lá nhọn nhỏ xíu. Ý thức độc lập. Anh rót một tách trà mời cô. Tay xuyên qua mặt đám người xa lạ. Có lẽ cô sẽ thích nó. Anh nói. Cô đón tách trà ấm nóng. Họ nhìn nhau. Rồi không nói tiếp câu nào suốt buổi tối hôm đó. Không để lại số điện thoại. Thậm chí không giã biệt. Cô đứng bên anh, hơi ngại ngần. Vâng. Em biết. Em biết anh ở đây. Nếu hai bên cùng nhận, có lẽ chỉ trong một tích tắc. Anh tự nguyện hoặc bị ép buộc đưa ra thân thế và ý nguyện của mình, đặt vào lòng bàn tay em. Em nắm tay lại, giữ nó thật chặt. Nắm chặt lấy sự xác nhận của anh đã trao cho em, đi qua những ồn ào thế gian và tất thảy những con người không quen biết. Anh đặt nó vào lòng bàn tay em. Anh là người mà em chờ đợi đã lâu nhưng không thể chờ nổi. Tay cô vẫn nắm chặt lời xác nhận của anh, và đứng bên cạnh, không hành động. Anh vẫn thế. Có vẻ như quá mệt mỏi. Luôn có thói quen úp hai tay lên mặt, ra sức chà xát. Như thể anh là một chàng trai đã bước sang tuổi già. Anh dừng lại trong cái thế giới này mà không rõ nguyên do. Có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào, vẫn đang mai phục. Mắt anh ngắm nhìn phía trái gương mặt cô chếch mười lăm độ. Đôi tay xọc vào túi quần vải đen. Bình minh đã ló. Hãy để chúng ta vươn mình, trôi dạt trên mặt biển. Ai lo cuộc đời người nấy. Vì tất cả những thứ xác nhận này đã xảy ra. Cô khẽ tự cười mình. Quay người, bỏ vào thang máy.