Đảo Tường Vy

Chương 14 : Cái đẹp của hiểm nguy

Trên con tàu đi PnomPenh có một cô gái người New Zealand bị bệnh. Cô ta đi cùng bạn trai. Mang theo xe đạp.Ở Việt nam đạp xe đi du lịch, rồi chuẩn bị đi Campuchia. Do quá mệt và bệnh tật, họ đổi sang đi tàu. Nhiệt độ vẫn rất cao. Mặt cô gái đỏ rực, nằm trên một chiếc ghế dài trong toa. Chúng tôi có khoảng sáu người. Phần lớn ghế ngồi trên tàu còn trống. Có hai phụ nữ Anh đứng tuổi đã từng dạy đại học ở Bắc Kinh. Chuyến du lịch dài, nhất là đi du lịch những nước nhiệt đới nghèo quả thực phải rất nhẫn nại. Những con đường mệt mỏi, nóng bức, bệnh tật, mồ hôi. Những toa xe oi bức. Đau bao tử, chóng mặt, run rẩy, sạm nắng, mất ngủ suốt đêm. Nhưng tất cả khách du lịch ba lô gặp trên đường luôn im lặng, không phàn nàn, cũng không có bất cứ hành động gì ảnh hưởng tới người khác. Những cảnh vật bên bờ lướt qua liên tiếp không ngớt: ruộng ngô tràn ngập nắng, hoa sen trong đầm, bãi cỏ, cây măng cụt, chó uống nước ven sông. Bầu trời bao la nóng bỏng. Những khoảng ruộng như bị thiêu cháy. Sống chính là tiến về phía trước với tính khả thi phong phú vô hạn, hùng vĩ vô hạn như vậy. Có một số người vất vả đi làm thuê, kiếm đủ tiền du lịch rồi xin thôi việc, khoác ba lô bắt đầu đi. Có một số người chưa bao giờ ra khỏi thành phố mình ở, thoả mãn với cuộc sống thực tại, thoải mái và ổn định mới khiến họ thấy an toàn. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho mình. Nói một cách khác, người lại bị bó buộc, chưa bao giờ đạt được quyền quyết định cuộc sống của mình. Đối với những người sống trong thôn làng hẻo lánh, họ chưa bao giờ thoát khỏi bần hàn, nhưng rất gần gũi với thiên nhiên. Họ lao động dưới nóng bức, nghỉ ngơi dưới gốc cây. Nếu bạn được ngắm lũ trẻ cùng đàn ông và đàn bà đùa trên sông lúc hoàng hôn, nỗi sung sướng vô bờ mà giản dị trên gương mặt họ, bạn sẽ hiểu được con sông được dùng làm nước uống, làm bồn tắm, làm nơi xả rác này chính là cuộc sống của họ. Nhưng những người khác, họ sống trong thành phố, có cái được gọi là giai tầng xã hội và nghề nghiệp cao sang. Nhưng cuộc sống của rất nhiều người trở nên vô vị, bị hạn chế do quá chuyên sâu. Họ phục tùng bởi chính dục vọng và lòng tham mù quáng của chính họ. Ra sức lấy hư danh và vật chất để chứng minh, và bồi lấp những trống rỗng của mình. Họ ném nhiều tiền vào tiệc tùng và quán bar, tìm kiếm lạc thú trong giải trí thương mại. Họ tránh né phải suy nghĩ và nỗi cô đơn. Không bao giờ tìm kiếm phương hướng thực sự của mình. Họ đánh mất đi cái gọi là cái đẹp của hiểm nguy. Cái đẹp của hiểm nguy định ra một dạng phương thức theo đuổi hư vô. Đó là thứ cảm xúc không liên quan tới kết cục. Không ngừng đi. Vừa đi, vừa để cái đẹp và thời gian thổi ra từ linh hồn. Dường như đang đi trong gió. Biết rõ ko đạt được gì nhưng lòng vẫn vui sướng. Tôi luôn thích gió lớn. Thích tiếng gió reo, chạy tới đón gió, không nghe tiếng thở. Bắc Kinh là thành phố luôn có gió lớn. Nhưng quê hương tôi, vùng duyên hải miền Nam chỉ có bão mà thôi. Nhiều khi, một người lựa chọn ra đi, không phải vì dục vọng,cũng không phải vì bị quyến rũ. Chỉ đơn giản bởi nghe thấy tiếng lòng của mình. Để tôn trọng cuộc sống âm thanh trong nội tâm chính mình, chúng ta từng phải trả những cái giá quá lớn.