Đạo Trưởng Thành Thân Đi

Chương 30 : Đạo trưởng đáng thương

Đoạn Tang Mặc nhẹ nhàng nới lỏng tay ra, không cúi đầu xem ta mà vẫn nhìn hai người đứng sau lạnh lùng tận xương tủy, cười nhạt hỏi. “Trung Cộng, Trung Ương, sao hai người các ngươi không yên thân ở Đoạn phủ mà đến đây?” “Nhị, nhị thiếu gia.” Hai tên gia đinh bối rối quỳ xuống, không dám ngước mắt nhìn Đoạn Tang Mặc. Ta thấy Đoạn Tang Mặc lúc này có vẻ vô cùng nguy hiểm, xấu hổ cười nói: “Sư đệ, sao ngươi cũng đến đây?” Rõ ràng ta vì bảo vệ đóa hoa nhỏ trong nhà kính như hắn nên mới ký kết hiệp ước bất bình đẳng còn hơn nhục mất nước với Thanh Vận nhưng ai ngờ cuối cùng hắn cũng biết, ta đây trả giá lớn như thế còn có ý nghĩa gì nữa chứ! Đoạn Tang Mặc lúc này mới hạ cặp mắt lạnh như băng nhìn ta, khiến lỗ chân lông của ta dựng hết lên. “Hai ngày nay sư tỷ và sư phụ luôn lần lượt lén lút ra ngoài, nghĩ ta với sư huynh là đồ ngốc sao!” “...” Ách... Vì sao lời này từ miệng ngươi nói ra giống như ta với Thanh Vận đang lén lút yêu đương vụng trộm? Ta xấu hổ cười cười nhìn Đoạn Tang Mặc không giải thích gì thêm. Bên kia một người thở hồng hộc chạy tới, sờ soạng từ đầu đến chân ta, sau đó dùng sức kéo ta, ôm vào lòng. “Thất nhi, may mà ngươi không sao!” Giọng nói vừa hỗn loạn vừa rất lo lắng và hoảng hốt. “Sư phụ! Mới vừa rồi người ở đâu!” Ta nghiến răng nghiến lợi hỏi. “Sư phụ sợ theo sát quá dễ bại lộ nên cách xa một chút, thực xin lỗi...” Thanh Vận vừa ôm ta vừa thở hào hển, giống như vừa chạy tăng tốc hết tám trăm dặm tới đây. “...” Ta lại nổi gân xanh. Từ lúc gặp Thanh Vận, gân xanh của ta có vẻ hoạt động thường xuyên hơn trước, rất hay nổi lên. Giờ phút này mấy chuyện tôn sư trọng đạo gì đó toàn bộ lui hết cho ta!! “Thanh Vận! Ngươi đi chết đi!!” Ta dùng sức đẩy Thanh Vận ra, nổi trận lôi đình mắng. Mới vừa rồi nếu Đoạn Tang Mặc không xuất hiện kịp thời thì giờ đây ta đã đến Tô Châu bán trứng vịt lâu rồi! Còn có thể bị hắn ôm chặt như vầy sao! Thanh Vận bị ta đẩy ra có vẻ hơi xấu hổ, nhìn qua thấy ba đôi mắt đang chằm chằm vào chúng ta xong lập tức hất phất trần ra vẻ thản nhiên, ung dung ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh nói: “Thất nhi không sao thì vi sư đã yên tâm...” Dối trá!! Đoạn Tang Mặc hờ hững liếc ta với Thanh Vận, sau đó lại chuyển sang hai gia đinh đang quỳ gối cúi đầu: “Chuyện lần trước Đường Thất rơi xuống sông cũng do các ngươi làm?” “Dạ...” Hai tên gia đinh thành thật trả lời. Dù sao sự tình đã đến nước này, bọn họ nói không cũng chẳng ai tin! “Là sư tỷ!!” Ta bất mãn nhắc nhở. Ta không tôn sư trọng đạo với Thanh Vận là thật sự có nguyên nhân, Đoạn Tang Mặc gọi thẳng tên ta là tội đại bất kính! Ta vốn nhỏ tuổi hơn hắn, chỉ có thể dùng thân phận ngăn cách, nay hắn gọi thẳng tên ta như vậy khác nào xem ta như sư muội của hắn. Kháng nghị nghiêm trọng!! “Là mẫu thân ta sai các ngươi làm, đúng không?” Lúc Đoạn Tang Mặc nói ra lời này, giọng đã sớm khàn khàn. “Không, không phải, việc này không liên quan đến phu nhân, là, là lão gia phân phó.” Một gia đinh phản bác nhưng vì chột dạ nên vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Đoạn Tang Mặc. “Không phải! Hai người các ngươi không phải do mẫu thân ta mang về Đoạn phủ sao! Sao lúc này lại đứng về phía cha ta!” Đoạn Tang Mặc nhìn hai tên gia đinh trước mắt, cặp mắt sắp nhòa lệ trở nên sắc bén. Lời của Đoạn Tang Mặc khiến hai tên gia đinh nhất thời không thể phản bác được nửa câu. “Trở về nói cho mẫu thân! Nếu người dám thương tổn Đường Thất lần nữa, ta sẽ tự tay áp giải người vào nhà lao huyện nha!” Đoạn Tang Mặc nói xong lập tức nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm xúc, hai bàn tay ép sát bên mình cũng nắm chặt lại. “Dạ, dạ, tiểu nhân đã biết.” Dứt lời bọn hắn lập tức đứng dậy chạy trốn bay biến, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Đoạn Tang Mặc vẫn bất động tại chỗ, đôi môi vốn dĩ rất nhợt nhạt giờ càng tái đến mức gần như trong suốt, đôi tay nắm chặt đầy căm phẫn. Ta đứng một bên nhìn vẻ mặt khó coi của Đoạn Tang Mặc, không biết nên làm gì. Lúc trước để Thanh Vận gạt hắn vì không muốn hắn biết sự thật tàn khốc này. Mẹ ruột của hắn vì độc chiếm trượng phu mà nhẫn tâm hy sinh hạnh phúc của hắn, khiến hắn từ nhỏ mang theo số mệnh khắc nữ nhân bị người nguyền rủa, lớn lên trong cô độc. Chuyện tàn khốc như vậy bảo Đoạn Tang Mặc làm sao chịu được.. “Sư đệ, chúng ta về đi. Không phải ngươi nói ăn gà sẽ nổi da gà sao, hôm nay sư tỷ đã mua cánh vịt!” Ta cười cười tiến kéo tay áo hắn đi về hướng đạo quán. Ta là sư tỷ, ngoại trừ việc chà đạp hắn cũng nên an ủi hắn lúc thương tâm! Đúng vậy, chỉ còn cách này!! Ta nhất thời cảm động rơi nước mắt trước tình cảm đồng loại vĩ đại vô tư vừa rồi. Ai ngờ Đoạn Tang Mặc đột ngột bị ta kéo nên lảo đảo suýt té, ta buồn bực nhìn lại hắn, hình như sắc mặt tái nhợt khác thường. Lúc này, giọng nói đầy kinh ngạc của Thanh Vận vang lên. “Mặc nhi, ngươi bị thương!” Ta lần lượt dòm kỹ Đoạn Tang Mặc từ đầu đến chân nhưng vẫn không phát hiện hắn bị thương ở đâu, ta buồn bực đang tính vòng ra sau hắn thì bị Đoạn Tang Mặc giữ lại. “Sư tỷ, đừng nhìn!” Bàn tay lạnh lẽo của Đoạn Tang Mặc kéo ta lại, giọng điệu hơi luống cuống. Đoạn Tang Mặc càng nói vậy tức là càng cố che giấu, ta dùng sức rút tay về, may mắn Đoạn Tang Mặc không dùng sức, nếu không sao ta có thể dễ dàng đắc thủ như vậy. Ta vòng ra sau hắn, chỉ thấy một mảng đạo bảo vốn trắng trong thuần khiết đã bị nhuộm đỏ sẫm, máu tươi từ miệng vết thương cuồn cuộn chảy ra không ngừng, nồng đậm như tô son. Ta kinh ngạc nhìn lại nơi Đoạn Tang Mặc vừa đứng lúc nãy, đó là một vách đá lởm chởm còn dính máu. Đúng là nơi hai tên gia đinh đánh lén ta. Ta biết vừa rồi tên gia đinh kia đẩy ta mạnh thế nào, Đoạn Tang Mặc bỗng dưng xuất hiện đỡ hết, đương nhiên tất cả đều dồn lên mình hắn, vậy mà đến bây giờ ta mới phát hiện hắn bị thương. Từ khi Đoạn Tang Mặc gặp ta, tựa hồ luôn đảm nhận vai diễn bao cát. Ta luôn miệng an ủi hắn, hứa sẽ đối xử tốt với hắn nhưng vì sao lần nào cũng khiến hắn bị thương? Mắt ta chợt thấy cay cay… “Sư đệ, chúng ta đi thôi. Sư tỷ tìm đại phu băng bó cho ngươi.” Dứt lời ta lấy ra một cái khăn bịt kín miệng vết thương, chặt quá thì sợ hắn đau, lỏng quá lại sợ không kín. “Không cần, sư tỷ.” Đoạn Tang Mặc nghiêng người gạt tay ta. “Ta không về, đa tạ sư tỷ và sư phụ đã chiếu cố trong suốt thời gian vừa qua.” “Đoạn Tang Mặc, ngươi có ý gì đây!” Ta trừng mắt nhìn hắn. Dĩ nhiên ai nghe cũng hiểu, cám ơn ta và Thanh Vận đã chiếu cố, giờ xin cáo biệt, thế nên không về đạo quán nữa! “Đường Thất, ngươi hãy xem như chưa bao giờ từng có sư đệ này đi. Trời sinh ta vốn là tai họa, nữ nhân nào gần gũi với ta sẽ không may.” Đoạn Tang Mặc dứt lời bèn nở nụ cười tái nhợt, trong đôi mắt đen như mực còn sót lại chút chua xót và giễu cợt. “Mặc nhi, đừng hồ nháo!” Thanh Vân luôn im lặng nãy giờ rốt cục đã chịu lên tiếng. Ánh mắt tuấn lãng hơi sáng lên, kèm theo chút sắc bén. “Thanh Vận đạo trưởng, sau này...” “Gì mà Thanh Vận, Đường Thất, không biết lớn nhỏ! Ai cho phép ngươi xưng hô như vậy!!” Đoạn Tang Mặc còn chưa dứt lời đã bị ta ngắt ngang, hầm hầm nhéo tai hắn. “Ta bị ngươi hại suýt nữa mất mạng đến hai lần, nay đi chợ mua đồ cũng không yên thân, lúc nào cũng thấp thỏm lo âu, ngươi vừa nói đi là đi? Đoạn Tang Mặc, ngươi ra ngoài hỏi xem, trên đời này ở đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Ngoài trừ ta phước lớn mạng lớn không bị ngươi hại chết, ngươi còn tính gây họa cho cô nương nhà ai nữa đây?” Ta hầm hầm nổi giận mắng hắn, hai tay xiết chặt. Một khi đã nổi nóng rồi thì cần gì biết đối phương có đang bị thương hay không! Đoạn Tang Mặc không than đau cũng không nói năng gì, gương mặt tái nhợt nghiêm nghị cụp mắt, cuối cùng không khỏi khiến ta đau lòng vì dáng vẻ đó. Sư đệ a sư đệ, không phải sư tỷ ác độc, trừ đạo quán ra ngươi còn có thể đi đâu? Với tính của ngươi thì có thể về lại Đoạn phủ sao! Không chừng mất máu quá nhiều mà chết nơi hoang dã! Vốn ngươi chết cũng không sao nhưng vết thương đó là chịu thay cho ta, đương nhiên ta không thể để ngươi bỏ đi như vậy. Đến khi thương thế lành lặn, muốn chết muốn sống đều mặc kệ ngươi, ta cũng không thèm quan tâm!! “Đoạn Tang Mặc ta nói cho ngươi biết, giờ ngươi là bùa hộ mệnh duy nhất của ta, nếu không có ngươi bên cạnh thì thế nào ta cũng sớm đi đời nhà ma. Cho nên hôm nay ngươi đồng ý hay không đồng ý cũng mặc, về lại đạo quán cho ta!!” “Thất nhi, ngươi nên bớt hung dữ...” Thanh Vận cau mày khuyên nhủ. Ánh mắt kia hệt như vừa thấy hổ ăn thịt người... “...” Ta nén giận buông lỏng tay Đoạn Tang Mặc, miệng vẫn không buông tha. “Đoạn Tang Mặc, một câu thôi! Ngươi về đạo quán hay không!” Hỏi là hỏi vậy nhưng ta tuyệt đối không cho hắn cơ hội từ chối! Ta hỏi như vậy để chứng minh Đoạn Tang Mặc còn quyền tự do ngôn luận nhưng đồng thời tước luôn quyền phản kháng của hắn! Đoạn Tang Mặc giương mắt nhìn ta, cặp mắt tối sầm, hờ hững trả lời: “Về.” Nếu hắn về thì đương nhiên ta cũng không cần nói nhiều, sau khi dùng khăn buộc miệng vết thương trên lưng liền nắm bàn tay lạnh lẽo của hắn kéo về hướng đạo quán. Vì trả thù hắn nên ta dốc sức đè lên vết thương của hắn. Ai bảo hắn rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Đi được vài bước, ta bỗng sực nhớ một chuyện bèn xoay người nói với Thanh Vận ở đằng sau: “Thanh Vận, nhặt đồ ăn rơi trên đất mang về đạo quán!” Dứt lời lôi Đoạn Tang Mặc tiếp tục đi về hướng Thanh Vận Quan. Vừa rồi bị hai tên gia đinh mưu hại nên rau xanh lẫn đồ ăn đều rơi xuống đất hết, chỉ tiếc mấy quả trứng gà đã vỡ hết. Lãng phí là tội lỗi lớn nhất!! Phía sau truyền đến tiếng Thanh Vận nổi trận lôi đình: “Đường Thất! Ngươi là đồ bất hiếu!”