Đào Thoát

Chương 88

EDITOR : OANH LOVE Trước cửa phòng cấp cứu , Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ lo lắng đứng chờ ngoài phòng giải phẩu , Lam Tĩnh Nghi chạy tới cầm lấy tay Nạp Lan Luật giọng nói run rẫy “ Địch đâu ?” “ Đang được bác sỉ phẩu thuật bên trong !” “ Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?” Lam Tứ nói “ Vốn ba người bọn anh dự định hôm nay lén lút đi nhìn em , chính là …khi mới vừa đặt chân ra khỏi cửa không lâu đã có người tập kích bọn anh , Địch vì bảo vệ anh và Luật nên đầu bị trúng đạn….” “ Đầu…có nghiêm trọng không ?” Lam Tĩnh Nghi biết mình hỏi câu này rất dư thừa bởi vì hai người Luật và Tứ vẫn trầm mặc không ai trả lời cho cô biết . Thời gian từng phút từng giây trôi qua , Lam Tĩnh Nghi một chút nhẫn nại cuối cùng cũng đều mất sạch sẽ , trong nội tâm cô càng ngày càng lo lắng , càng lúc càng sợ hãi , gương mặt không còn chút huyết sắc , tay Lam Tĩnh Nghi cũng nhè nhẹ run rẫy . Nước mắt cô không tự giác tràn đầy hốc mắt , hai tay bởi vì quá mức khẩn trương mà siết chặt . Nạp Lan Luật và Lam Tứ nhẹ nhàng nắm tay cô , kéo Lam Tĩnh Nghi vào lòng ôn nhu an ủi . Rốt cuộc Lam Tĩnh Nghi không cách nào áp chế khóc thành tiếng , đem nội tâm sợ hãi toàn bộ phát tiết ra ngoài . Cô luôn cho mình hoàn toàn có thể trở về như lúc trước kia , lúc chưa gặp ba người bọn họ , nhưng bây giờ cô đã hiểu rõ , cô không thể nào thực hiện được . Bởi vì tình cảm ngày ngày bất tri bất giác tích lũy không ngừng , mới đầu chỉ là cô chưa phát giác ra , nhưng khi đến thời điểm mấu chốt , tình cảm cứ như nước lũ tràn về , khắc sâu tận xuong tủy trong linh hồn cô không cách nào quên được . Nạp Lan Địch không thể chết được , cậu ấy làm sao có thể chết , cậu ta mạnh mẽ như vậy , cường hãn mà lạnh lùng , giống như mãi mãi ngoại trừ cậu ta không ai có thể đánh ngã , cậu bá đạo , lãnh khốc như vậy , nhưng trong sinh hoạt từng li từng tí cậu vẫn thường lộ ra một chút nhu tình với cô . “ Đều là em không tốt…..nếu như không phải em quyết tuyệt , muốn ra bên ngoài sống một mình , Địch cũng sẽ không bởi vì muốn đến nhìn em mà bị thương….” “ Chuyện này không liên quan đến em , là có người đã sớm để ý muốn ra tay với bọn anh , mặc kệ em có ra ngoài sống hay không , một ngày nào đó bọn họ nhất định cũng sẽ ra tay…em không cần phải tự trách….” “ Không phải , tất cả đều là bởi vì em …..Địch nếu như xảy ra chuyện gì , em nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình…” Không biết qua bao lâu , cánh cửa phòng giải phẩu mở ra , bác sỉ mệt mỏi lên tiếng “ Phẩu thuật rất thành công , nhưng Địch thiếu gia bị thương quá nặng , hơn nữa ảnh hưởng đến não bộ , cậu ta hiện tại còn đang hôn mê , còn đang trong thời kỳ nguy hiểm , nếu cậu ta vẫn một mực hôn mê không tỉnh…..Hiện tại chỉ có thể nhìn xem có thể xuất hiện kỳ tích hay không , thực xin lỗi , tôi đã tận lực !” Nạp Lan Địch nằm trên giường bệnh , trên đầu quấn kín băng vải , trên người cắm các loại thiết bị duy trì tính mạng , lông mi cậu dài phủ mí mắt , giông như đang nằm ngủ . Lam Tĩnh Nghi một mực không ngủ không nghỉ canh giử bên cạnh cậu , nhẹ nhàng nắm tay cậu , cậu mong cậu có thể nhúc nhích , có thể mở mắt nhìn cô , chính là cô lần lượt thất vọng . “ Về nhà nghỉ ngơi đi em , ở đây có anh trông chừng !” Nạp Lan Luật nắm vai của Lam Tĩnh Nghi thương tiếc khuyên nhủ . Lam Tĩnh Nghi một ngày một đêm chưa được chợp mắt , cả người tiều tụy rất nhiều . “ Không cần đâu …em muốn bên cạnh trông chừng Địch , chờ anh ấy tỉnh lại !” Lam Tĩnh Nghi khóc mang theo cố chấp . “ Vậy thì em uống chút nước trái cây a , em một mực đều không chịu ăn gì làm sao chịu nổi !” Lam Tứ đưa qua một ly nước chanh . Lam Tĩnh Nghi lắc đầu từ chối “ Em uống không nổi !” “ Nghich ngợm , không chịu ăn uống gì hết , nếu như Địch tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của em như vậy , nhất định sẽ đau lòng !” Nạp Lan Luật đưa ly nước trái cây qua , đưa lên môi Lam Tĩnh Nghi bắt buộc cô phải uống hết . Sau khi uống xong , thân thể Lam Tĩnh Nghi chậm rãi ngã vào ngực Nạp Lan Luật , Nạp Lan Luật nhẹ nhàng đem cô đặt trên giường , giúp cô đắp kín chăn . “ Tĩnh Nghi mệt muốn chết rồi !” Cậu đau lòng nói . Lam Tứ cũng tiến tới “ Tĩnh Nghi cũng sợ mất đi chúng ta !:” “ Không phải chúng ta mà chỉ là một mình tôi thôi !” Nạp Lan Địch từ đầu đến giờ vẫn một mực nằm im trên giường đưa tay đem ống dưỡng khí tháo xuống , ngồi bật dậy , cậu càng nói , liền ngay lặp tức nhận được hai ánh mắt công kích từ Nạp Lan Luật và Lam Tứ . “ Anh không phải bị trúng đạn bỏ mình sao ? Gỉa dạng người chết giống như thật , là muốn đem bảo bối chúng ta dọa sợ hãi như vậy !” “ Anh có phải hay không nên sớm tỉnh lại , không thấy Tĩnh Nghi lo lắng thành cái dạng gì sao , đúng thật là lòng dạ độc ác !” Đôi mắt Nạp Lan Địch nhìn sang hướng Lam Tĩnh Nghi đang ngủ mê man ,đôi mắt lộ ra ôn nhu “ Lòng ng ác mới có thể biết được mức độ thật tâm….Cho nên , nói các cậu thành sự thì ít bại sự thì nhiều là như vậy đó , nếu hoán đổi vị trí , hiện giờ hai người các cậu là người nằm trên chiếc giường này , chỉ sợ , khi nhìn thấy Tĩnh Nghi tiến đến sẽ lập tức ngồi bật dậy , như vậy chẳng phải là hỏng hết kế hoạch sao ?” “ Qúa bất công , dựa vào cái gì mà mỗi lần người thực sự được hưởng phúc lại là anh ?” “ Đương nhiên , các cậu không thấy được Tĩnh Nghi lo lắng cho tôi thành cái dạng gì sao ? Bởi vì , trong lòng Tĩnh Nghi người mà cô ấy quan tâm nhất chính là tôi !” “ Chưa chắc , chúng tôi nhường cơ hội lại cho anh bởi vì anh sinh ra trước chúng tôi vài giây đồng hồ mà thôi , trong lòng Tĩnh Nghi quan tâm ai nhất chỉ có cô ấy là người rõ ràng hơn bất cứ ai a !” Nạp Lan Địch không nói thêm gì nữa , miễn cưỡng mở miệng “ Gỉa bộ người bệnh cũng rất mệt mỏi , tôi còn muốn ngủ thêm một chút nữa !” Nạp Lan Lục cùng Lam Tứ vôi vàng giử chặt Nạp Lan Địch ngăn cậu ta lại “ Anh , chớ ngủ , cầu xin anh nhanh chóng tỉnh lại trước mặt Tĩnh Nghi đi , có phải anh muốn đem cô ấy hành hạ đến chết mới thôi sao !” Nạp Lan Địch nhếch môi “ Chuyện này phải xem sau rồi hẳng tính , đem Tĩnh nghi ôm qua đây cho tôi xem môt chút !” Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ cùng lúc buông cánh tay đang giử chặt Nạp Lan Địch ra , may mắn cậu ta có chuẩn bị từ trước mới không bị ngã lại trên giường . Chỉ thấy Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ hai tay ôm vai nói “ Anh không cần tiếp tục lừa gạt Tĩnh Nghi nữa !” Lúc Lam Tĩnh Nghi tỉnh lại , thì trời cũng đã sáng , cô vội vàng ngồi dậy , không biết đêm qua tại sao mình lại ngủ . “ Tỉnh !” Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ hướng cô chào hỏi , hai người bọn họ giống như cả đêm qua chưa từng chợp mắt . Lam Tĩnh Nghi không để ý đến , nhanh chóng lấy nước ấm giúp Nạp Lan Địch lau mặt rửa tay . Một bên lau , vẫn không quên nói chuyện cùng Nạp Lan Địch “ Địch , anh nhanh tỉnh lại có được không , anh có biết chúng ta đều rất lo lắng cho anh không , đều tại em , đều tại em không tốt , em không nên cố chấp như vậy , nếu như anh tỉnh lại , muốn em làm cái gì cũng được , em thề sẽ không lại ròi khỏi bon anh nữa….” Ngón tay Nạp Lan Địch giật giật , Lam Tĩnh Nghi cho là mình hoa mắt , nhưng ngón tay Nạp Lan Địch lại tiếp tục nhúc nhích , Lam Tĩnh nghi vứt khăn , lấy tay vuốt ve gương mặt Nạp Lan Địch , kinh hỉ không dám tin vào mắt mình , sau đó cô kêu lên “ Địch , Địch , anh đã tỉnh , anh thật sự tỉnh ?” Sau đó cô xoay người chạy ra ngoài “ Bác sỉ , Nạp Lan Địch , anh ấy tỉnh rồi …!” Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ trên mặt thoáng qua một chút thương tâm bốn mắt nhìn nhau , nhỏ giọng nói “ Có cần phải hưng phấn đến như vậy không …..?” sau đó bon họ chứng kiến người nào đó đang nằm trên giường khóe môi đăc ý mỉm cười . Lam Tĩnh Nghi chứng kiến Nạp Lan Địch chậm rãi mở mắt , đôi con ngươi đen kia bắt đầu có chút thần thái , giờ phút này , trong lòng cô vô cùng cảm ơn ông trời , cô nhẹ nhàng cầm tay của cậu “ Địch , anh đã tỉnh !” Khóe môi Nạp Lan Địch nhẹ nhàng đóng mở , Lam Tĩnh Nghi đem lổ tay áp sát gần miệng cậu , nghe cậu nói “ Không….được ….rời đi …bỏ anh lại….!” Lam Tĩnh Nghi cầm tay cậu đưa lên môi , nước mắt cô từng giọt từng giọt rớt xuống tay cậu , cô gật đầu nghẹn ngào đồng ý . Khuôn mặt Nạp Lan Luật và lam Tứ có chút vặn vẹo , quay sang hướng khác , giống như cũng đang cảm động đến mức sắp khóc theo . Lam Tĩnh Nghi lại không biết , thực sự bọn họ đang cực lực áp chế không bật cười thành tiếng , bả vai hai người bọn họ không ngừng run run , hai người hừ nhẹ , thì thầm với nhau “ Nhìn không ra Địch thật đúng là biết diễn kịch như vậy !” Sáng sớm , Lam Tĩnh Nghi dùng khăn mặt ấm áp lau nhè nhẹ hai bên gò má Nạp Lan Địch , mà ánh mắt Nạp Lan Địch vẫn cứ nhìn theo từng cử chỉ hành động của cô , đôi mắt ấy một mực nhìn vào đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu của cô . Dường như Lam Tĩnh Nghi vẫn chưa phát hiện ra , tỉ mỉ giúp cậu lau mặt , cô rất sợ đụng phải miệng vết thương của cậu. “ Anh nghĩ , muốn hôn nhẹ !” Nạp Lan Địch nói , sau khi sinh bệnh cậu càng giống như một tiểu hài tử . Khóe môi Lam Tĩnh Nghi nhếch lên , cười dịu dàng , cô từ từ cúi đầu xuống , đem môi mình áp xuống môi cậu . Nạp Lan Địch chuyển từ bị động sang chủ động , đem nụ hôn nhẹ từ từ chuyển thành hôn sâu , không khí xung quanh bắt đầu nóng lên chỉ vì nụ hon của cậu . Lam Tứ cùng Nạp Lan Luật hai mắt nhìn thoáng qua , đồng thời trăm miệng một lời “ Thịt ngon tê dại !” ( không biết nó có nghĩa gì luôn , mình ghi nguyên bản gốc ) Rốt cuộc Nạp Lan Địch cũng thả Lam Tĩnh Nghi ra , hai má của cô nhàn nhạt đỏ ửng , nhìn vào mê hoặc động lòng người . Lúc này , Lam Tĩnh Nghi mới quay người sang nhìn Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ nói “ Hai người các anh về nhà trước đi , nơi này có em chiếu cố được rồi !” “ Không cần nghỉ ngơi !” Hai người trăm miệng một lời , đồng thanh đáp . Nạp Lan Địch tiếp lời “ Em không cần lo cho bọn họ , trực tiếp xem nhẹ sự hiện diện của bọn họ là được rồi 1” Nạp Lan Địch vừa nói xong , liền nhận ngay hai ánh mắt sắc bén phóng tới , Nạp Lan Luật và lam Tứ nhìn chằm chằm Nạp Lan Địch , hiện tại không tiện phát tác trước mặt Lam Tĩnh Nghi . Nhưng khi Lam Tĩnh Nghi vừa xoay lưng đi đổi nước , Nạp Lan Luật liền mở miệng “ Địch , anh nằm viện đã được một tháng , có phải nằm viện đến nghiện rồi , không muốn xuất viện nữa phải không ?” “ Chậc , chậc , nhìn dáng vẻ của anh chắc phải nằm lại đây ít nhất 6 tháng đến 1 năm mới khỏi hẳn a ?” Lam Tứ cũng bắt đầu chăm chọc theo . “ Chắc là thế !” Nạp Lan Địch khoái chí nằm trên giường miễn cưỡng mở miệng trả lời . “ Mơ tưởng !” Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ rốt cuộc cũng bộc phát , hai người đồng loạt vọt lên …. Sau khi Lam Tĩnh Nghi trở về , trên giường đã không thấy bóng dáng của Nạp Lan Địch , cô cảm thấy khó hiểu “ ồ” lên một tiếng , mở cửa bước ra ngoài . Ba thiếu niên đứng tai cửa ra vào , Nạp Lan Địch bị kẹp ở giửa hai người , Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ “ thân mật” ôm lấy Nạp Lan Địch mỗi người một cánh tay , ba người đồng loạt nhìn về phía Lam Tĩnh Nghi mỉm cười thật tươi . “ Như thế nào lại muốn xuất viện nhanh trở về nhà ?” Lam Tĩnh Nghi hỏi . “ Bọn anh đã làm xong thủ tục xuất viện , bác sỉ cũng đã nói , Địch hoàn toàn có thể xuất viện về nhà tịnh dưỡng !” Nạp Lan Luật lên tiếng trước . “ Đúng vậy , kỳ thật đã không còn gì đáng ngại !” Lam Tứ ý vị thâm trường tiếp lời . “ Thật sự có thể chứ ?” Lam Tĩnh Nghi có chút lo lắng nhìn về phía Nạp Lan Địch . “ Không cần lo lắng , bảo bối , anh đã tốt lên rất nhiều rồi !” Nạp Lan Địch mỉm cười . Chiếc xe thể thao màu đỏ chạy như bay trên đường , Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng tựa trước ngực Nạp Lan Địch , cô khẽ hỏi “ Anh thật sự không có việc gì sao ?” “ Ân !” Nạp Lan Địch nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô , cúi đầu xuống khẽ hôn cánh môi hồng phấn của cô . “ Tĩnh Nghi , anh có chút không thoải mái !” Bị bỏ qua một bên , Lam Tứ vội vàng kháng nghị . “ Anh cảm thấy chổ nào không thoải mái ?” Lam Tĩnh Nghi từ trong ngực Nạp Lan Địch ngồi dậy , đưa tay sờ trán Lam Tứ “ Hơi nóng một chút , có phải anh phát sốt hay không ?” “ Dù sao cũng rất không thoải mái !” Lam Tứ tựa đầu trên vai cô , Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng vuốt mặt của cậu “ Anh cố chịu đựng một chút , rất nhanh chúng ta sẽ về nhà !” “ Ân !” Lam Tứ càng ra sức đem mặt vùi vào bộ ngực của cô . Nạp Lan Luật lại lên tiếng kháng nghị “ Tĩnh Nghi , em không thèm quan tâm anh sao …đầu anh thật sự rất đau a…” “ Cảm mạo có chút xíu chẳng nhằm vào đâu , sao có thể đau đầu hơn người bị một vien đạn bắn vào đầu ? Cho nên ngoan ngoãn lái xe của cậu đi !” Nạp Lan Địch không nhanh không chậm lên tiếng . Nạp Lan Luật nghiến răng nghiến lợi , đạp ga lái xe nhanh hơn . Tại phòng ngủ biệt thự Dật Lam , Lam Tĩnh Nghi ngồi tựa trên giường , ba thiếu niên ngồi đối diện cô trên ghế sô pha , Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng mở miệng “ Từ nay về sau em sẽ không rời khỏi bọn anh nữa , trừ khi bọn anh chán ghét em….” Ba thiếu niên nhìn nhau , trông đôi mắt đều ẩn ẩn vui mừng . “ Chỉ là em có một số yêu cầu nho nhỏ !” “ Yêu cầu gì em cứ nói ?” “ Không cần đi tìm Jin nữa !” “ Hảo !” Bọn họ đồng thanh đáp ứng . “ Hơn nữa…Một tuần , bọn anh chỉ có thể đụng em hai lần !” Ba người mặt mày đen lại , hết quay sang nhìn người này lại quay sang nhìn người kia , chậm chạp không chịu đồng ý với yêu cầu Lam Tĩnh Nghi vừa nói ra . “ Không đồng ý , coi như em chưa từng nói gì đi …em sẽ tiếp tục sống một mình !” “ Không , bọn anh đáp ứng em !” “ Thật sự ?” “ Chỉ cần em nguyện ý vĩnh viễn bồi bên cạnh bọn anh , mặc kệ điều kiện gì bọn anh cũng đều đáp ứng !” Lam Tĩnh Nghi nhìn bọn họ , trong đôi mắt tràn ngập nhu tình . “ Khuya hôm nay có được tính là trong thời gian định ước không bảo bối ?” “ Ân …không tính !” Lam Tĩnh Nghi đứng lên , chậm rãi cởi sạch quần áo trên người mình , da thịt tuyết trắng mịn màng lộ ra , cô ngượng ngùng khép lại hai chân hướng về phía ba thiếu niên bước tới . Ba thiếu niên bị thân thể của cô vũ mị hấp dẫn , tất cả đều mở to mắt , không chớp mắt dù chỉ một cái , vẫn chằm chằm nhìn vào Lam Tĩnh Nghi . Lam Tĩnh Nghi quỳ xuống cởi bỏ đai lưng của ba thiếu niên , dục vọng giữa háng của ba chàng đồng loạt được thức tỉnh , nam căn hùng dũng được phóng thích đi ra . Cô dùng miệng ngập lấy đỉnh nam căn của Nạp Lan Địch , hai tay nắm hai cây gậy thô to nổi gân cuồng cuộng của Nạp Lan Luật và Lam Tứ , nhẹ nhàng khuấy động lên xuống liên tục . Lam Tĩnh Nghi khiêu khích mặc dù không được bài bản lưu loát , nhưng vẫn đủ làm cho ba thiếu niên kích thích phấn khởi , khơi dậy dục vọng kiềm nén đã lâu của bọn họ bộc phát cuồng bạo . Ba người chưa bao giờ nghĩ có một ngày như vậy sẽ diễn ra , Lam Tĩnh Nghi sẽ quỳ gối trước mặt bọn họ chủ động dâng lên đôi mội ngọt ngào , dùng ngón tay mềm mại cùng cánh môi trêu chọc làm tăng lên khoái cảm dục vọng của bọn họ . Hô hấp của ba thiếu niên trở nên dồn đập , thở dốc kịch liệt , tay cũng bắt đầu không an phận , dao động xoa nắn vú của Lam Tĩnh Nghi , xe nắn điểm anh đào đỏ tươi trước ngực cô . “ Ngô…!” Nạp Lan Địch không nhìn được rên rỉ , khoái cảm điên cuồng chưa từng có , cậu luật động ra vào trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô , Lam Tĩnh Nghi ngữa đầu , ngậm lấy cây gậy to lớn của cậu , bú liếm không ngừng . Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ cúi người xuống ngậm lấy bầu ngực của Lam Tĩnh Nghi , đùng đầu lưỡi khiêu khích nụ hoa đang dựng đứng của cô , hai ngón trỏ lại cắm vào khe âm đ*o của cô , liên tục chọc loạn , từng ngón tay được đưa vào , số lần mỗi lúc mỗi tăng số lượng ngón tay trong mỗi lần cắm , lực đạo vừa phải khiến Lam Tĩnh Nghi không ngừng uốn éo thân thể , tiếng rên rĩ ngâm nga vang lên . “ Ân , em không chịu nổi !” d*m thủy chậm rãi ướt đẫm bàn tay Nạp Lan Luật và Lam Tứ , làm cho bọn họ tiến vào huyện khẩu của cô càng thêm thông thuận . “ Muốn bọn anh rồi sao ?” Nạp Lan Địch đem nam căn của mình rút ra khỏi cái miệng xinh xắn của cô , nhanh chóng dời xuống cửa huyệt nơi ngón tay hai thiếu niên đùa bởn ướt sũng . “ Ân ___muốn em ___lặp tức chơi chết em đi ___em khó chịu quá___ưm___” Lam Tĩnh Nghi uyển chuyển yêu kiều mời gọi , ngay lặp tức môi cô bị Nạp Lan Địch phong bế ngăn lại những tiếng ngâm nga đầy mê hoặc của cô . Một màn tình cảm ngọt ngào, mãnh liệt , cuồng dã bắt đầu trình diễn trong ngôi nhà cao cấp . ____ hết____