Đào Thoát
Chương 56
Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào căn phòng.
Lam Tĩnh Nghi chậm rãi mở mắt, trước mắt là hai khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại.
“Các cậu làm gì vậy?” Cô giật mình ngồi dậy hỏi.
Nạp Lan Địch cười khẽ, “Luật, em có gặp qua người phụ nữ nào ở trên giường chúng ta mà lại ngủ như chết vậy không?”
Nạp Lan Luật nhún nhún vai, “Hình như không có “
“Người phụ nữ vô tâm vô phế lại không hiểu phong tình như vây, chúng ta thích cô ở điểm nào chứ?”
Hai anh em nghiêng đầu nhìn cô đầy suy nghĩ, ánh mắt Nạp Lan Địch dời xuống phía dưới, thấp giọng nói “Hình như đã hơn một tháng không chạm vào cô, thân thể của cô có phải cảm thấy xa lạ với chúng ta rồi không” hắn đem mũi để sát vào ngực cô, “Trên người của cô sao lại có mùi của người đàn ông khác vậy?”
Lam Tĩnh Nghi khẩn trương nắm lấy góc chăn, vì lời nói của hắn mà trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt.
“Làm gì khẩn trương như vậy, chẳng lẽ bị anh nói trúng rồi?” ánh mắt Nạp Lan Luật chợt lóe.
Lam Tĩnh Nghi mở to mắt, tim đập thình thịch.
“Cô dám sao?” Nạp Lan Địch con ngươi đen láy quét về phía mặt cô, trên gương mặt tuấn mỹ hoàn toàn là sự tự phụ.
Lam Tĩnh Nghi nắm chặt góc chăn, tim còn nhảy ầm ầm trong lồng ngực.
Mặt Nạp Lan Địch cách cô rất gần, hắn nhìn cô chằm chằm, tròng mắt như con báo chuẩn bị vồ mồi “Thực không có cách nào tưởng tượng một tháng này trôi qua như thế nào ” hắn thấp giọng cười khẽ, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tĩnh Nghi “Nhanh xuống giường đi tắm đi” .
Tắm? Lam Tĩnh Nghi khẩn trương nhìn hắn rồi lại nhìn nhìn Nạp Lan Luật.
“Nhanh lên đi, bảo bối” Nạp Lan Luật khoanh tay giục cô. Dưới ánh mắt của bọn họ cô trượt xuống sàn đi vào phòng tắm, đầu óc rối bù hỗn loạn , trong lòng lại lộp bộp nhảy không ngừng.
Bọn họ không phải mới sáng sớm liền muốn… Cô chần chừ nhìn cửa thủy tinh, bộ ngực bởi vì quá khẩn trương mà không ngừng phập phồng.
“Đông” một tiếng cửa đột nhiên bị mở ra, Nạp Lan Luật chui đầu vào, “Này, tắm có cần nhiều thời gian như vậy không, nhanh lên một chút, ra ngoài đi “
Hai tay Lam Tĩnh Nghi khẩn trương ôm ngực núp ở góc tường.
“Điệu bộ này là thế nào, chẳng lẽ tôi đang muốn cưỡng gian cô sao?” Nạp Lan Luật vui đùa hướng cô nháy mắt mấy cái, “Nhanh đi ra nha “
Cô lau khô thân thể, mặc áo tắm đi ra ngoài, bước chân thong thả nghi hoặc.
Cô vừa mới vừa đi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt hai chàng trai lập tức bắn vào trên người cô, Nạp Lan Luật kéo qua cô, hai chàng trai cùng nhau diệt trừ áo tắm trên người cô, Lam Tĩnh Nghi rất nhanh liền xích lỏa lõa đứng giữa bọn họ. Thân thể của cô bởi vì xấu hổ mà phiếm phấn hồng.
Cô kẹp chặt hai chân, nhưng căn bản không thể che được cái gì. Hai vú no đủ êm dịu, nhũ tiêm bởi vì ở bên ngoài không khí lạnh lẽo mà biến cứng, bụng dưới là một vùng lông hình tam giác kéo dài xuống mép đùi, làm cho người ta sinh ra vô hạn mơ tưởng.
Da thịt của cô như sữa nhẵn nhụi bóng loáng, bây giờ giống trẻ con mới sinh mềm mại sáng bóng, đường cong thân thể lung linh phong tình vạn chủng.
Ánh mắt hai chàng trai từ trên cơ thể cô lướt đi, trong con ngươi đen chậm rãi có chút dục vọng chớp động, nhưng mà bọn hắn cũng không động thủ.
Nạp Lan Địch mở tủ quần áo lấy ra nội y cùng quần áo, Nạp Lan Luật thì giúp cô chải vuốt mái tóc dài. Nạp Lan Địch bắt đầu mặc nội y màu trắng cho cô, ngón tay thon dài lạnh lẽo không ngừng xẹt qua bộ ngực của cô, khiến cho thân thể cô run rẩy.
Cuối cùng, hắn cầm lấy một cái quần lót nhỏ để bên chan cô.
“Nhấc chân lên” hắn yêu cầu
Lam Tĩnh Nghi giơ chân lên xỏ vào, Nạp Lan Địch kéo lên giúp cô, che khuất nơi bí ẩn hấp dẫn kia. Cả khuôn mặt Lam Tĩnh Nghi đều xấu hổ đỏ bừng.
Sau đó Nạp Lan Địch mặc vào cho cô một cái váy công chúa viền hoa màu trắng. Nạp Lan Luật cuốn mấy lọn tóc dài của cô lại, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tinh xảo lại quyến rũ.
Nạp Lan Địch trang điểm giúp cô, người đàn ông này có kỹ xảo hóa trang rất cao siêu
Cô đứng ở trước gương, trong gương là một thiếu nữ hào hoa phong nhã, trong trắng lộ hai má hồng, đôi mắt ngập nước động lòng người, đôi môi đỏ mọng phấn nộn, váy công chúa tinh xảo.
Trong gương cô thoạt nhìn chỉ có hai mươi tuổi, cô không biết vì sao bọn họ lại trang điểm cho cô thành như vậy, cô không thích!
Bởi vì cô đã là người phụ nữ đã thành thục, cô không thích bị người ta nói mình trẻ con, cũng không thích bọn họ trang điểm cho cô thành bộ dáng này.
“Tôi muốn đổi váy…”
Nạp Lan Địch nhíu mày, ở trong gương trừng mắt nhìn cô, cô không khỏi lui lui thân thể.
“Sao vậy, cái này không phải rất tốt sao?” Nạp Lan Luật hỏi, “Cái này hôm qua tôi và địch mới mua cho cô, cô nói như vậy thực sự làm tổn thương tôi và Địch “
“Tôi cảm thấy nó không thích hợp với mình…” Cô lắp bắp.
“Nó rất thích hợp cô” Nạp Lan Địch nói như đinh đóng cột, “Trừ cô ra không có ai có thể mặc được nó” nói xong, hắn chuyển hướng nhìn Luật, “Đi tắm đi, hôm nay cô chọn đồ giúp tôi và Luật, hôm nay chúng ta sẽ tham gia một bữa tiệc rất quan trọng ’, hắn không chờ cô mở miệng đã cùng Nạp Lan Luật đi vào phòng tắm.
Lam Tĩnh Nghi thở dài, đến gần tủ quần áo chọn tây trang cho bọn họ.
Xe đến trước một tòa nhà cấp cao thì dừng lại, cô bị Nạp Lan Địch ôm đi vào phòng khách, trong đại sảnh đã có không ít người, mỗi người đều là quần áo đẹp đẽ quý giá, cử chỉ cao nhã.
Bọn họ vừa đi vào phòng khách lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, mắt đều của tất cả mọi người đều hướng về người phụ nữ trong lòng Nạp Lan Địch là Lam Tĩnh Nghi.
Lam Tĩnh Nghi có cảm giác mình như con khỉ trong vườn thú để cho người ta tham quan, cô không được tự nhiên, ánh mắt không biết để đi đâu.
“Thả lỏng đi, thân thể của cô rất căng thẳng” Nạp Lan Luật thấp giọng nói bên tai cô, bộ dáng vô cùng thân thiết. Đã có người bắt đầu châu đầu ghé tai, không ngừng nhìn về phía hai vị công tử Nạp Lan gia, nhìn tổ hợp kỳ quái hai nam một nữ này xì xào bàn tán.
Lam Tĩnh Nghi cảm xúc bất an, ở trước mặt mọi người Nạp Lan Địch lại coi như không có việc gì mà ôm chặt cô như vậy, còn Nạp Lan Luật mặc dù vẫn chưa đến mức giống như Nạp Lan Địch, nhưng cũng là thân mật đứng ở bên kia của cô, không khỏi làm người ta nảy sinh vô hạn suy tưởng.
Bọn họ không ngừng gật đầu đi về phía trước chào hỏi khách khứa, sau đó đặt cô ngồi vào một chỗ. Lam Tĩnh Nghi mới dám đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh, ánh mắt của cô dừng lại trên một bóng dáng
Cô giật mình che miệng lại. Lam Tứ đang ngồi đối diện với bọn họ, một cô bé trang điểm rất xinh đẹp đang bắt chuyện với hắn, mà sắc mặt Lam Tứ lại lãnh ngạo câu được câu không đáp lại.
Hắn cũng nhìn thấy cô, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật ở hai bên cô, sau đó quay trở lại trên mặt cô, cứ như vậy lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
“Anh, em có phải nhìn lầm rồi hay không, tên nhóc kia là ai?”
Sắc mặt Nạp Lan Địch lạnh lẽo, “Hắn sao lại tới chỗ này “
Lam Tĩnh Nghi cảm thấy thân thể mình lạnh run , ánh mắt Lam Tứ vẫn không rời khỏi cô, ánh mắt của hắn lạnh lẽo ngạo mạn, giống như muốn xuyên thấu qua người cô, làm cho cô toàn thân không được tự nhiên.
Cô cúi đầu uống đồ uống, ép buộc chính mình quên sự tồn tại của hắn, thế nhưng ánh mắt như đèn pha kia làm cho cô không thể nào bỏ qua, cô có chút đứng ngồi không yên.
“Nhìn xem hắn đang nhìn ai? Đúng là thằng nhóc không lễ phép” Nạp Lan Luật vỗ bàn một cái, chân dài nhảy qua bàn đi về hướng Lam Tứ.
“Nạp Lan Luật…” Cô lo lắng kêu, nhưng chàng trai đã đi rất xa.
“Không cần lo lắng” Nạp Lan Địch đưa đồ uống đặt vào trong tay cô, “Cô chỉ cần ngoan ngoãn uống nước của cô là được rồi “
Nạp Lan Luật khoanh tay đứng trước mặt Lam Tứ, “Mắt cứ nhìn chằm chằm vào đồ của người khác, muốn bị đánh phải không ?”
Lam Tứ thu hồi ánh mắt, cười, “Đồ gì của khác ? Trên người của cô cũng không có dán mác là cấm nhìn “
Nạp Lan Luật cắn răng, nắm tay nắm chặt kêu rôm rốp, “Bản thiếu gia nhìn thấy cậu sẽ không thoải mái, hôm nay coi như cậu gặp may, tôi không tính toán với cậu, nhưng mà hôm nay sinh nhật của tôi và Địch không chào đón loại người như cậu tham gia, cửa ở đó, xin cứ tự nhiên “
Lam Tứ hừ nhẹ, “Sinh nhật của các người thì sao? Các người chỉ là những đứa trẻ phách lối trong mắt không hề để ý tới người khác” hắn quay đầu đi.
Nạp Lan Luật nheo mắt lại, nhìn Lam Tứ, “Muốn sống ở địa bàn của người khác thì nên thành thật một chút, không nên liếc loạn tung tung, phải biết rằng có một số thứ mày không được nhìn ” nói xong, hắn liền quay trở về.
Mắt Lam Tứ nhìn về nới khác, trên mặt của hắn chậm rãi bị một loại ưu thương bao phủ.
Đột nhiên truyền đến am thanh hỗn loạn, ánh mắt của mọi người đều đầu hướng cầu thang cuốn, một người mặc quần áo hoa mỹ, anh tuấn cao quý chậm rãi từ trên lầu bước xuống.
“Lão già hôm nay lại bày ra bộ dáng này Nạp Lan Luật nhẹ xuy. Nạp Lan Địch cũng khẽ hừ một tiếng.
Lam Tĩnh Nghi theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước xuống, lòng cô trong nháy mắt ầm ầm nổ một tiếng, ngây ngẩn cả người, cô căn bản không ý thức được mình đã chậm rãi đứng lên, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên cầu thang.
Trên mặt người đàn ông mang theo mỉm cười ưu nhã, khuôn mặt anh tuấn cũng không vì thời gian mài giũa mà mất đi ánh sáng, trái lại lại có một loại sức quyến rũ thành thục đặc biệt, phát ra từ trong xuong tủy.
Lam Tĩnh Nghi trừng to mắt, khóe môi khẽ run, cơ hồ không thể tin được hai mắt của mình.
Nạp Lan Địch bỗng nhiên kéo thân thể cô qua, để cho cô đối mặt với hắn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Nhìn chằm chằm vào đàn ông như vậy rất không lễ phép, hơn nữa rất dễ làm cho người ta nghĩ rằng cô là hoa si “
“Ba vẫn bị người ta gọi là khắc tinh của phụ nữ, chẳng lẽ thực sự là như vậy sao, cô giáo?” Nạp Lan Luật cũng có chút không vui hỏi cô.
“Ba …ba… ?” Cô nhẹ giọng lạp lai.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ người đàn ông kia là cha của bọn hắn… ? sắc mặt cô càng trở nên tái nhợt , cô dùng tay vỗ nhẹ vào trán, trời ạ, cô có phải đang nằm mơ hay không… !
Nạp Lan Tư Ý cầm ly rượu chào hỏi với mọi người xung quanh, “Cám ơn mọi người đã bớt chút thời gian tham gia tiệc sinh nhât 16 tuổi của bọn trẻ, bữa tiệc sinh nhật hôm nay tôi còn có hai chuyện quan trọng muốn tuyên bố, cũng hi vọng tất cả mọi người có thể làm chứng “
Sinh nhật, hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của bọn họ? Lam Tĩnh Nghi nhìn về phía Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật.
Hai người lộ ra vẻ mặt mỉm cười, “Rất giật mình sao, Hửm? Tại sao trên đời này lại có người phụ nữ thần kinh thô như vậy chứ, ngay cả sinh nhật người đàn ông của mình mà cũng không biết, xem ra hôm nay chắc là sẽ không nhận được quà của cô rồi , nhưng mà đừng lo, chính bản thân bảo bối mới là món quà mà chúng tôi mong chờ nhất. “
Trong lời nói của bọn họ tràn ngập ám chỉ, có mấy người đã nhìn về hướng bọn họ, Lam Tĩnh Nghi cúi đầu, vỗ ngực, thở hổn hển, cô không có cách nào tiêu hóa được những chuyện mà mình gặp hôm nay.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
45 chương
16 chương
81 chương
22 chương
34 chương
32 chương
12 chương