Một tiếng sau, Chu Lạc lái xe đến đường núi bên ngoài hang động, trên xe có sẵn một triệu tiền mặt, đám đông bao vây hang động đã rút lui hết. Kim Hổ kề súng cạnh trán Chử Tuân, ra khỏi hang động. Lúc này Chử Tuân đã bị roi da quất máu me be bét, Chu Lạc nhìn Chử Tuân, mắt anh đỏ ngầu. Anh phải siết chặt hai tay mới có thể kìm nén xúc động giết người trong lòng mình: “Tôi đã làm theo yêu cầu của các anh rồi, tiền ở trong xe, người bao vây quanh đây cũng đã rút hết, các anh có thể thả người rồi.” Kim Hổ hét lên: “Mày không đem vũ khí đấy chứ? Đứng tại chỗ quay hai vòng cho tao xem đã.” Chu Lạc cởi luôn áo, phơi bày lồng ngực trần trụi, anh xoay hai vòng tại chỗ theo yêu cầu của chúng, đoạn nói: “Tôi không mang theo gì hết, Chử Tuân ở trong tay các anh, tôi không thể mạo hiểm tính mạng của nó. Trì Chí, anh biết vị trí của Chử Tuân trong lòng tôi mà, anh thả nó ra, tôi bảo đảm sẽ để các anh đi.” Kim Hổ kiểm tra khắp xung quanh xong, gã gật đầu với Trì Chí. Lúc này, Trì Chí mới đẩy Chử Tuân về phía trước, “Cút đi.” Chử Tuân lê cơ thể chảy máu ròng ròng về phía Chu Lạc, mà Trì Chí và Kim Hổ đứng sau lưng vẫn nhắm họng súng đen ngòm về phía cậu. Chử Tuân mỉm cười với Chu Lạc, mấp máy môi nói “Cháu không sao”. Chu Lạc cắn môi đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, đến khi Chử Tuân đã đi nửa quãng đường Trì Chí mới cất súng dẫn Kim Long lên xe. Đợi hắn ta nổ máy xong, Kim Hổ mới nhanh chóng nhạy vào, nhưng họng súng vẫn chĩa về phía Chử Tuân. Chiếc xe việt dã vừa nổ máy, lúc này, Chu Lạc bỗng vọt nhanh về phía Chử Tuân, tay phải tạo dáng cầm súng chĩa lên trời. Tiếng súng vang lên giữa núi rừng tĩnh lặng, bánh chiếc xe việt dã bị bắn thùng. Lúc này Chu Lạc đã chạy đến chỗ Chử Tuân, anh ghì Chử Tuân vào lòng mình, sau đó quay lưng chắn trước cậu. “Chạy, chạy mau!” Anh hét lên. Tiếng súng vẫn chưa dứt, thấy dấu tay của Chu Lạc, ba tay bắn tỉa của phủ giám sát đang nấp trên cây cao mười mấy mét lập tức tấn công dồn dập chiếc xe việt dã kia. Bốn bánh xe đều đã bị bắn thủng, lốp xe cọ lên mặt đường phát ta âm thanh chối tai. Kim Hổ ngồi trong xe lớn tiếng chửi: “Đ*t mẹ nó, dám gài tao, chết hết đi!!” “Pằng”, tiếng súng vang lên sau lưng Chu Lạc, song anh lại chẳng thấy đau chút nào. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Chử Tuân đã ôm thắt lưng đè anh xuống dưới, mà viên đạn từ họng súng trong tay Kim Hổ đã ghim thẳng vào bụng Chử Tuân. Cơ thể Chử Tuân lay động, cậu gục xuống đất. “Chử Tuân!!!” Chu Lạc ôm cậu, điên cuồng gào thét. Mấy tay bắn tỉa bên kia đã nhảy xuống, điên cuồng bắn người trong xe. Trong lúc hỗn loạn, Trì Chí ngồi trên ghế lái đã bị bắn trúng ngực, chiếc xe việt dã nhanh chóng trượt trên đường núi gập ghềnh, cuối cùng lao thẳng xuống vách núi chếch phía sau, cả người và xe cùng rơi xuống vực. “Tiểu Tuân, nhìn chú đi mà, cháu đừng doạ chú.” Chu Lạc ôm Chử Tuân vào lòng, anh đưa tay che bụng Chử Tuân, nhưng máu tươi như dòng sông chảy mãi, cuồn cuộn trào ra từ cơ thể Chử Tuân. Chẳng mấy chốc tay Chu Lạc đã ướt đẫm máu tươi. Chu Lạc cúi đầu bối rối hôn Chử Tuân, dòng nước mặn tràn ra từ khoé mắt: “Bé cưng ơi, trả lời chú đi mà, nhìn chú đi được không? Cháu có đau không? Hả? Nếu đau phải nói với chú đấy nhé, cháu đừng im lặng như vậy, chú không chịu nổi, không chịu được đâu…” Mặt Chử Tuân đã trắng như tờ giấy, cậu run rẩy vươn tay xoa mặt Chu Lạc: “Cháu không đau… Không đau chút nào đâu… Chú đừng khóc… Người xấu đã chết hết chưa?” “Chết rồi, chết hết rồi. Cháu đừng có sao đấy, đã nghe chưa? Cháu không thể bỏ chú lại được Chử Tuân… Chú cũng chết theo cháu đấy… Cháu mà thế này chú cũng sẽ chết mất…” Chu Lạc vùi đầu bên cổ Chử Tuân oà khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời Chử Tuân thấy anh khóc, khóc xót xa đến vậy, đau thấu tâm can đến vậy. Khi ấy trái tim Chử Tuân như bị ai đó bóp chặt, đau đớn không sao thở nổi. “Cháu sai rồi… Chú đừng giận cháu… Được không? Chú đưa cháu về nhà đi… Về nhà rồi xích cháu bên cạnh chú… Sau này cháu không đi đâu hết… Chỉ ở cạnh chú… Làm chó con của chú…” “Được, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà thôi. Tiểu Tuân ngoan nhé, cố gắng lên, nếu không chú không bao giờ tha thứ cho cháu đâu, không bao giờ…” Viên đạn không ảnh hưởng đến nội tạng, Chử Tuân nằm trên giường nửa tháng đã có thể xuống đất. Lúc cậu tỉnh lại Chu Lạc vui mừng khôn xiết, anh nhào tới vừa khóc vừa hôn cậu. Nhưng sau khi Chu Lạc xác nhận với bác sĩ tình hình của cậu, biết cậu đã hết nguy hiểm lại xụ măjt với cậu cả ngày, dù cậu có làm nũng với anh thế nào, Chu Lạc cũng mặc kệ cậu. Cậu biết mình gây hoạ, làm Chu Lạc phải lo lắng, vậy nên Chử Tuân nghĩ đủ mọi cách lấy lòng Chu Lạc. Hôm nay Chu Lạc đến đón cậu về nhà, trên đường về anh vẫn không thèm nhìn cậu, về đến nhà chỉ dìu Chử Tuân đến ghế sô pha rồi vào bếp ngay. Cậu ngồi trên sô pha một lúc, sau đó đứng phắt dậy ngã lăn ra đất, “Ui… Shh…” “Sao thế?!” Chu Lạc nghe tiếng bèn chạy ra, thấy cậu nằm dưới đất, anh lo lắng ra mặt. Chu Lạc lao tới đỡ Chử Tuân dậy, “Vết thương có bị rách không? Có đau không?” “Đau, đau lắm ạ…” Cậu giả bộ ngã lên người Chu Lạc, tay chân cùng quặp lên người anh, “Chú ơi, thương thương cháu đi mà…” Lúc này Chu Lạc mới nhận ra cậu lại cố ý chọc mình, anh vỗ mạnh lên đầu cậu, kéo cánh tay Chử Tuân muốn gỡ cậu khỏi người mình. Nhưng Chử Tuân nhất quyết không chịu thả ra, cậu dính chặt trên người Chu Lạc như miếng salonpas, “Đừng mà, đừng mà, chạm vào vết thương của cháu rồi, đau quá đi…” Quả nhiên, nghe cậu nói vậy Chu Lạc dừng lại ngay, nhưng anh vẫn không ôm lại cậu mà lạnh lùng nói: “Chú không kéo, tự cháu cút xuống.” “Ứ ừ.” Nói xong, cậu lại dán sát vào Chu Lạc. Lúc này hai người đã dính chặt vào nhau không có lấy một khe hở, cậu vòng chân quanh hông Chu Lạc, dán sát vào người anh. Đã hơn nửa tháng hai người không làm gì, lại đang là lúc dồi dào sức trẻ, vừa cọ mấy lần Chu Lạc đã có phản ứng. “Chú ơi, chim hót rồi này… Hay là chú làm cháu đi.” Cậu thò tay vào quần Chu Lạc xoa nắn. Chu Lạc khẽ thở dốc, lạnh lùng nhìn cậu, “Cút ra chỗ khác.” “Ơ, chú đừng giận mà. Chú đừng giận được không chú? Cháu sai rồi, cháu không dám nữa đâu, cháu hứa luôn dám nữa đâu, nha? Nha chú?” Cậu vừa nói vừa cúi đầu mổ lên môi Chu Lạc, Chu Lạc không tránh, nhưng vẫn cứ lạnh lùng với cậu. Quấy cả buổi Chu Lạc vẫn không chịu mềm lòng, Chử Tuân đành phải ngoan ngoãn nằm bò trên vai Chu Lạc nói nhỏ: “Cháu biết chỉ khi Kim Long chết rồi chú mới yên tâm, nhưng như vậy thì nguy hiểm quá, cháu không nỡ để chú đi. Cháu thà đỡ vài phát súng nữa cũng không muốn thấy chú bị thương, cháu không chịu nổi.” “Vậy chú thì sao? Chú thì chịu nổi cháu bị thương sao? Lúc cháu làm những chuyện này có nghĩ đến nhỡ đâu cháu gặp chuyện thì chú phải làm sao? Cháu muốn chú chết đúng không Chử Tuân?” “Cháu đã lên kế hoạch cả rồi, chuẩn bị từ rất lâu rồi, sao cháu nỡ bỏ lại chú được chứ. Chẳng qua cháu quá chủ quan trước tên vô dụng Trì Chí kia thôi. Cháu thật sự không cố ý đâu, chú đừng giận mà, cháu suýt chết rồi đó, khó khăn lắm mới sống được mà chú còn không quan tâm cháu nữa. Cháu buồn lắm luôn, sắp khóc rồi đây này…” Chử Tuân xoa mặt Chu Lạc, vậy mà mắt cậu lại long lanh nước thật. Chu Lạc sao nỡ nhẫn tâm với cậu, anh thở dài nhìn cậu, “Chử Tuân, chú yêu cháu, cháu phải nhớ là chú yêu cháu. Cháu không thể im ỉm đặt mình vào nguy hiểm như vậy lần nữa, cháu cũng không được giấu chú, có lẽ trước đây trả thù là chuyện quan trọng nhất với chú, nhưng từ khi biết mình thích cháu, trên đời này đã không còn thứ gì quan trọng hơn cháu nữa rồi. Cháu hiểu chứ?” Cậu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đen láy của Chu Lạc, tình yêu đang sôi trào trong đôi mắt ấy, tất cả đang tràn về phía cậu. Cậu ôm Chu Lạc, nói nhỏ: “Cháu hiểu rồi, cháu sẽ không làm vậy nữa đâu, chú tin cháu được không?” Lúc này Chu Lạc mới ôm lại cậu, đáp: “Được.” Cậu ngẩng đầu hôn Chu Lạc, rụt rè đưa lưỡi thăm dò trong khoanh miệng anh. Hai người ôm nhau, hô hấp giao thoa, hơi thở nóng rực vờn quanh giữa hai người. Họ ôm nhau rất chặt, đều có vẻ lo lắng khi mất rồi lại được, cậu mút mát đến khi nước bọt tràn ra khỏi môi Chu Lạc, chầm chậm chảy xuống từ khoé miệng. Chu Lạc siết chặt cậu, nỉ non từng hồi, “Bé cưng, bé cưng của chú.” Ánh trăng hắt vào từ ngoài cửa, rọi lên cơ thể trần trụi trắng nõn của Chu Lạc. Anh ngửa đầu như chàng thiên nga dạo chơi trên biển sắp bị niềm sung sướng cùng cực này kéo xuống đáy biển u tối. Bỗng có một bàn tay trên mặt biển kéo anh lại, đưa anh khỏi những xoáy nước hỗn loạn, cuối cùng anh cũng có thể cởi bỏ mọi ràng buộc để lao vào vòng ôm mơn mởn và ấm áp ấy. Anh trở thành con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển, Chử Tuân là mái chèo của anh, cậu chèo chống anh, điều khiển anh, chỉ khi họ quấn quýt bên nhau như vậy mới có thể lái về phương xa. Trăng tỏ treo cao trên biển, thất lý hương ngoài hành lang đang độ khoe sắc, cả hòn đảo nhỏ cùng chìm trong giấc ngù giữa gió biển mặn ẩm, mà họ cũng ôm nhau chìm trong cõi mộng ngọt ngào. —.