“Ô oa… Chủ nhật nằm ở trên giường phơi nắng cảm giác thật là thoải mái a… Em thật muốn đi du lịch, em thật muốn nằm tắm nắng, em còn muốn ngắm mấy anh đẹp trai …”
Cửa bị đá mở tung ra, Tiêu Thạch mặt lạnh thò đầu vào.
“Nếu tỉnh thì rời giường, rửa mặt, đi ăn, không nên mơ mộng hão huyền.”
“Anh thật sự rất giống cha em.” Hoa Vi Vi xụ mặt.
“Nếu như anh thật là cha em, thấy em gần sáng mới chịu về, sẽ chặt chân em.” Tiêu Thạch khó chịu, đưa cho cô một đĩa trứng chần.
“Con cái lớn rồi, cũng phải có thú vui riêng chứ.” Hoa Vi Vi huơ tay phản đối.
“Tiểu thư, em cùng người khác “lêu lổng” về khuya như thế, còn nói chỉ là 『 tiêu khiển 』sao hả?”
“Cái gì “lêu lổng”, tụi em là đàng hoàng hẹn hò nha.”
“Đúng vậy a, hẹn hò với một lão gia hơn em hai mươi tuổi sao.”
“Cái gì lão gia, người ta mới tuổi trung niên thôi nha. Là đang tuổi thành công sáng chói như mặt trời, nhiệt tình vô cùng.” Hoa Vi Vi tiến đến bên cạnh y, ” Ủa, anh cũng thấy sao?”
Cô vốn định tối nay mới nói cho y hay .
“Trưa hôm bữa, anh còn thấy hai cái mặt trời, một ở trên cao còn một là cái bụng bia.”
“Anh sao lại thẳng thừng vậy hả? Hiện tại là thời đại nào rồi, hình dáng bên ngoài đâu có còn quan trọng chứ… Quan trọng nhất là tiền… Không, là nội tâm đẹp đẽ.” Hoa Vi Vi dõng dạc.
“Vi Vi, em yêu ai anh cũng không phản đối, thế nhưng, cùng một người lớn tuổi như thế…”
Hoa Vi Vi dùng nĩa xiên lên một miếng trứng, cắt lời lải nhải của Tiêu Thạch, “chí ít, hắn đối với em tốt, hắn nói sẽ nuôi em, cho em biệt thự và xe hơi, còn có thẻ tín dụng không hạn mức nữa.”
“Em yêu hắn sao?”
“Em yêu tiền của hắn.”
“Tiền rất quan trọng?”
Nghiêm túc trong mắt của Vi Vi làm y đau lòng.
“Không biết, thế nhưng em mệt mỏi quá rồi, tiểu Thạch ơi. Em không muốn sống thế này nữa, mỗi ngày cùng anh chen chúc trong nhà trọ tồi tàn, không ăn trứng chiên thì ăn mỳ gói, sau đó còn phải tươi cười hạ mình đi hầu mấy lão háo sắc… Tất cả mọi người đều là người mà, dựa vào cái gì bắt em khổ như thế? Không bằng nhận thức rõ hiện thực, lợi dụng lúc còn trẻ, mau mau bắt lấy một món hời.”
“Vi Vi…”
“Tiểu Thạch, em không giống anh. Anh đơn thuần như thế, quật cường, nhẫn nại, lại có thể chịu được cực khổ, không có gì đánh ngã được anh. Cho dù chết, cũng có thể không cần đảo mắt mà dùng con đường ngay thẳng nhất. Thế nhưng em lại sợ, em sợ khổ, sợ cô đơn, sợ già rồi sẽ không còn ai yêu chiều, anh có hiểu em không?”
“Anh hiểu.”
Hoa Vi Vi tựa vào ngực y, bờ vai nhỏ nhắn run khẽ khàng.
Là y không tốt, là do y bất lực, không thể cho cô cuộc sống nhàn nhã, càng không thể đem lại hạnh phúc cho cô.
“Vi Vi, anh chỉ là mong muốn em có thể hạnh phúc.”
Nếu y làm không được, y mong rằng sẽ có người khác làm được.
“Sẽ có, sẽ có mà … Chúng ta rồi sẽ đều hạnh phúc .”
Mắt cô ánh chút nước, gương mặt hơi mỉm cười làm người ta động tâm.
Đây chính là cuộc sống, thứ nó đem đến cho ta không nhiều, nhưng lại tôi luyện chúng ta hết lần này đến lần khác, làm cho ta hiểu ra thứ gì đáng quý và thứ gì không.
Cùng đi qua năm tháng, hoạn nạn có nhau, đều sẽ biết quý trọng nhau.
“Được rồi, ngày hôm nay là để nghỉ ngơi, anh đã có kế hoạch gì chưa?” Vi Vi hỏi.
“Cho dù có kế hoạch, em cũng có rảnh rỗi mà theo anh đâu?”
“Vậy đi, trưa nay mặt trời kia hẹn em đi uống trà đó. Ai nha, thời gian không còn sớm, em muốn chăm chút trang phục thật là kĩ càng.”
Thân ảnh Vi Vi như bướm lướt qua, Tiêu Thạch mỉm cười lắc đầu. Xem lại thời gian, hẵng còn sớm, y vẫn còn một ngày để tính xem nên mua quà sinh nhật như thế nào.
* * *
Rốt cuộc y như thế này có tốt hay không?
Tủ kính rực rỡ muôn màu, bày biện đủ loại hàng tinh mỹ sáng chói, do dự đưa mắt đến nhìn qua nhìn lại, mãi mà chưa thể chọn được.
Kẹp cravat? Ví? Nước hoa nam? Đồng hồ đeo tay? Những thứ này hắn có thiếu đâu, hơn nữa sang trọng quý phái như thế, y mua không nổi. Trang sức? Đồ trang trí? Vòng tay? Có giống dỗ dành một vị tiểu thư đang tức giận quá không? Kỳ thực, việc khó nhất cũng không phải tặng quà, mà là y không biết dùng tư cách gì để đến tặng quà cho hắn?
Quan hệ của bọn họ, rốt cuộc nên gọi là gì? Cho đến nay cũng chỉ là giữa nhân viên và ông chủ. Nhân viên tặng lễ vật cho ông chủ, ai cũng biết là việc khó xử nhất trong xã hội, huống chi này còn là quà sinh nhật.
Bị mùi nước hoa nồng nặc cùng dòng người đông đúc trong trung tâm thương mại làm cho hoa mắt chóng mặt, Tiêu Thạch cuối cùng không làm được cái gì, chỉ muốn bước ra phía trước trung tâm thương mại, chính là một quảng trường rộng lớn cực kì
Ngẩng đầu, ánh mặt trời trong trẻo gắt gao đổ xuống toàn thân, nhưng mà xa xa kia trời mơ hồ u ám, dự đoán không lâu nữa một trận mưa rào sẽ ghé ngang đây.
Được một ngày nghỉ, trên quảng trường dòng người như nước thủy triều, mọi người đều nhàn nhã dạo chơi, tay xách vai mang túi này túi nọ mua sắm. Tình nhân lại càng không hiếm, tay nắm tay cùng bước trên đường.
Y thèm thuồng nhìn mọi người đi lại xung quanh, trong lòng mơ hồ cảm thấy cô đơn quạnh quẽ. Một mình đứng ở chỗ náo nhiệt này, y lại càng nhớ hắn hơn.
Nhung nhớ xong rồi, y quyết định dứt bỏ tự tôn, cứng rắn tìm ra một cái lý do gặp mặt, còn chuẩn bị tốt tâm lý, nếu bị nam nhân lạnh lùng đẩy ra lần nữa, y vẫn sẽ gặp được hắn lần cuối cùng.
Mới cách đây không lâu, người kia đã từng nhiều lần ra tay giúp y, lòng y lại càng thêm mong muốn. Người kia đối với y, cũng không phải là hoàn toàn vô tình. Như vậy lúc này đây y cố lấy dũng khí, có thể đổi lấy cơ hội cùng một chỗ với hắn hay không?
Mong muốn rất xa vời, thế nhưng, y chỉ muốn thử một lần xem sao.
Một nhóm nhìn như là nữ sinh trung học bước tới, trò chuyện cười đùa nhau, Tiêu Thạch vô thức nhường đường, lại thành ra đi vào khuôn viên của trung tâm thương mại quốc tế Vương Miện.
Nhìn lên tòa tháp xây theo lối kiến trúc phương Tây của trung tâm thương mại, y bỗng nhiên nghĩ đến, đây chính là chỗ Cảnh Mộ Chi đặt trụ sở công ty của hắn.
Nhìn tất cả, y cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Đột nhiên, tầm mắt của y đông cứng lại.
Trước sảnh chính của tòa nhà, cửa thủy tinh tự động mở, một nhóm người nhìn rõ là nhân vật quản lý cao cấp bước ra, mỗi người đều toát ra khí khái không tầm thường, ăn mặc đẹp đẽ sang trọng. Người đàn ông dẫn đầu có vóc dáng cao ngất hòa mỹ, làm lu mờ hết tất cả mọi người xung quanh.
Hắn vừa bước nhanh như gió, vừa dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với họ. Mặc chiếc áo khoác cổ dựng mà hắn rất thích, đeo cà vạt màu bạc sắc tối sang trọng, phối với âu phục màu đỏ bầm, còn có kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, tất cả đều tỏa ra sức cuốn hút kinh người.
Dường như nghe được một chuyện thú vị, hắn ngửa đầu cười to, đôi mắt đen láy thâm sâu phản chiếu ánh mặt trời trong vắt.
Tiêu Thạch giật mình đứng im, toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên trong suốt, dòng người chung quanh y ồn ào đông đảo, thế nhưng trong thế giới riêng của y, chỉ có thể chứa đựng một người, chính là hắn mà thôi!
Nhóm người kia đang đi về hướng y đứng, cùng sát vai người kia, hắn trùng hợp lướt qua cạnh bên y, chỉ cách gang tấc, chỉ cần đưa tay ra sẽ chạm được, hắn không có khả năng không thấy y, thế mà, người kia cũng không hề liếc qua y một lần.
“Cảnh…”
Chỉ mới gọi được một tiếng, hắn đã thờ ơ bước qua y, một làn hương nước hoa tao nhã phảng phất. Tiêu Thạch liền quay đầu lại, nghiễm nhiên chỉ còn lại bóng lưng vững chắc của người kia.
“Cảnh…”
Lại mở miệng lần nữa, nhưng vẫn như cũ chỉ có thể phát ra một chữ duy nhất.
Tựu như vào giờ khắc này, y đột nhiên hiểu rõ, có lẽ nên nói là tỉnh ngộ, kỳ thực từ ngày đó ở Ma Cao, y đã bị người kia bỏ rơi, triệt để bị lãng quên mất rồi.
Lưng truyền đến cảm giác đau đớn như roi quật, đây là vết thương đã từng lành hẳn, đáng lý ra không có bất cứ cảm giác gì, vậy mà giờ khắc này y không chịu nổi phải khom người xuống, cố gắng chống đỡ cơn đau như trời đất đổ sập kia.
Từ nhỏ y đã đặc biệt tập luyện chịu đựng đau đớn, có lúc y quá trầm mặc, đối diện với mẹ đang thịnh nộ lại như lửa đổ thêm dầu, lại càng bị đòn dữ dội hơn, vậy mà y cũng vẫn cắn răng không hề rên lên một tiếng. Thế nhưng vì sao cơn đau này lại ray rức như phát ra từ trong xương tủy? Chẳng lẽ chỉ là do y nhìn thoáng qua người kia?
Y cắn chặt răng, gắt gao kiềm nén tiếng rên trong cuống họng.
“Cậu làm sao vậy? Có khỏe không? Có chỗ khó chịu sao?”
Trên đầu truyền đến giọng nói xa lạ hỏi thăm.
“… Tôi… Không có việc gì, không có việc gì…”
Y không có việc gì, đã qua rồi, tất cả đều đã qua hết rồi.
Thôi lại đành nhịn đi một chút…
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
69 chương
29 chương
117 chương
29 chương
65 chương
77 chương