Bất chợt tỉnh lại. Vừa mở mắt, lại thấy trần nhà thanh lịch, lại cảm nhận sự mềm mại êm ái đến mức muốn tan hết cơ thể ra của chiếc giường, y lập tức nhận ra chính mình đang ở đâu. Không nghĩ tới hắn còn có thể dẫn y về nhà, hắn sẽ không còn giận y nữa chứ? “Tiêu tiên sinh, cậu tỉnh.” Thím Vương lập tức đi đến, chậm rãi kéo rèm cửa sổ ra. Toàn bộ gian phòng lập tức tràn đầy ánh mặt trời ửng đỏ nhẹ nhàng. “Xin hỏi hiện tại đã là mấy giờ rồi?” Tiêu Thạch che đầu, gian nan ngồi lên, thím Vương săn sóc thay y đệm gối xuống dưới lưng. “Gần năm giờ chiều rồi.” “Tôi lại ngủ cả ngày?” “Cậu ngủ say lắm, tôi cũng không dám lại gần, sợ đánh thức cậu.” Thím Vương cười, từ phía sau bưng lại một chén cháo nóng tỏa hương thơm ngon lành, “Cậu nhất định là đói bụng rồi, ăn ngay cho nóng. Bác sĩ nói không nên ăn đồ dầu mỡ, phải tĩnh dưỡng, chút nữa tôi đem canh lên nha.” “Thím Vương, cảm tạ thím.” “Tiêu tiên sinh, người cậu nên cảm ơn không phải tôi, mà nên là cậu chủ. Tôi chưa từng thấy cậu ấy quan tâm ai như cậu. Xem ra, cậu thật sự rất quan trọng trong lòng cậu chủ đó.” “… Thím Vương, sau này có thể gọi tên của tôi không?” “Sao có thể thế được, cậu là bạn của cậu chủ mà.” “Không, tôi không phải!” Tiêu Thạch vội vã phủ định, “Cảnh tiên sinh là ông chủ của tôi, tôi chỉ là nhân viên cũ của anh ấy mà thôi.” “Thế nhưng, người có thể làm cho cậu chủ mang về nhà chăm sóc, hẳn có thể gọi là bằng hữu của cậu chủ rồi” thím Vương mỉm cười, “Cậu an tâm ở đây tĩnh dưỡng đi, nếu như lại giống lần trước, bỏ đi không nói tiếng nào, sẽ lại làm cậu chủ tức giận, vậy cũng không tốt.” “Ngày đó tôi rời khỏi… Cảnh tiên sinh rất tức giận sao?” Tiêu Thạch cẩn trọng hỏi thăm. “Đương nhiên rồi. Cậu không biết đâu, lúc tức giận cậu chủ cực kỳ đáng sợ, nhưng kỳ thực cậu ấy là một người tính tình khá tốt, trong lòng có chuyện, cũng sẽ không trút giận lên người khác. Nhưng tôi lại thấy được đó chính là do cậu chủ nén nhịn, không muốn tổn thương người khác.” Cảnh Mộ Chi là người tính tình cực tốt? Trong lòng y hiện lên dấu chấm hỏi to đùng đùng. Bất quá, nhớ lại lúc hắn ở Ma Cao mắng y xong rồi đấm lên tường, sâu trong nội tâm y, bắt đầu cảm thấy ấm áp. Nếu như, thành tâm thành ý xin lỗi hắn, như vậy hắn có thể tha thứ không? “Cảnh tiên sinh không ở nhà sao?” “Vâng, cậu chủ giờ đang ở công ty, chắc là sẽ mau quay về.” “Vâng.” Nhưng mà cũng không đúng như lời thím Vương nói. Cảnh Mộ Chi không chỉ không sớm trở về, thậm chí qua giờ cơm cũng chưa thấy bóng dáng. Nghe từ phòng khách tiếng đồng hồ lần lượt điểm giờ, Tiêu Thạch lại càng thêm lo. Mới vừa uống thuốc gây buồn ngủ, nhưng tiềm thức lại nhớ Cảnh Mộ Chi, trằn trọc một lúc lâu cho đến khi vừa ngủ sẽ liền lập tức giật mình tỉnh giấc, lặp lại nhiều lần như thế… Thẳng đến khi gần sáng, phòng khách cuối cùng cũng có tiếng động, Tiêu Thạch nguyên bản ngủ chưa sâu lập tức tỉnh dậy. Tiếng bước chân dần dần rõ ràng, dừng lại ở ngoài cửa… Tiêu Thạch vô thức khép mi giả vờ ngủ. Y rõ ràng khát khao thấy nam nhân kia, vì cớ gì đến con mắt cũng không dám mở? Tâm tình phải sợ trái sợ này chính là yêu sao. Cửa bị nhẹ nhàng mở ra, hơi thở của nam nhân kia từ từ tới gần… Mí mắt khẽ run, hô hấp trở nên gấp gáp… Nhưng mà, khi mùi vị của người đó nghe như sát bên người y lại giống như hắn muốn lấy vật gì đó trên giường, rồi bỏ ra ngoài, tiếng bước chân dần dần rời xa… Y mở mắt, lại là bóng lưng của người kia dứt khoát biến mất sau cánh cửa. Nhịn không được, chân trần xuống giường, đi mở cửa phòng. Trong phòng khách, chỉ để mở một cái đèn bàn, tia sáng nhàn nhạt chiếu vào thân thể nằm vắt ngang sôpha. Dựa đầu lên chiếc gối mới vừa lấy từ giường, người chỉ đắp một tấm chăn thật mỏng. Máy điều hòa phát ra tiếng động khe khẽ, như tiếng cá heo gọi bạn giữa biển sâu, toàn bộ căn phòng như chìm giữa mặt nước mênh mông tĩnh lặng. Tiêu Thạch gần như run rẩy đi lại gần, nín hơi nhìn hắn. Nam nhân đưa lưng về phía y, vẫn không nhúc nhích, như là đang ngủ. Tay hắn lộ ra bên ngoài, ba ngón băng kín mít, này là vết thương lúc tức giận đấm tường mà ra sao. Đưa tay định chạm vào chỗ băng đó, muốn nhìn thấy hắn mỉm cười để dịu dàng ngập tràn trong con ngươi huyền bí, muốn lại được hắn đau buồn kéo vào ***g ngực ôm thật chặt… Nhưng mà, nam nhân toàn thân đều tỏa khí lạnh, bàn tay y đưa ra đến nửa đường, ngập ngừng mãi, vẫn là không dám hạ xuống. “Xin lỗi.” Hắn vẫn như trước, không hề cử động, thật sự đã ngủ hay là làm bộ không nghe thấy, Tiêu Thạch không thể biết được. Ngược lại, y càng gần với hắn thì lại càng cảm thấy chật vật, bi thương cùng khốn khổ. Lúc đối diện với nam nhân này, y luôn luôn nói năng ngớ ngẩn, luôn luôn làm những chuyện vụng về. Là do y không biết phân biệt, làm việc lỗ mãng, rốt cuộc chọc đến người ta nổi trận lôi đình. Nên giờ nhận lại cách đối đãi như thế này, cũng là tự y gieo gió gặt bảo, chẳng thể trách ai được. Thế nhưng y thực sự mong muốn bây giờ nam nhân ấy có thể quay về hướng này, la hét cũng tốt, châm chọc khiêu khích cũng tốt, chỉ là đừng giống như vậy, hờ hững với y! Nhưng mà mặt biển xanh kia vẫn tĩnh lặng, y hèn mọn thu lại tất cả tình cảm thành một khối nhỏ nhoi. Muốn làm một con cá lớn bơi lội suốt ngày, cần dũng khí lớn lao, lấy biển thay đất trời, lấy suốt đời tự do mà đặt cược. Y cũng không ngại ném đi toàn bộ tâm tình, nhưng không rõ vì sao vừa tới gần hắn, y lại trở nên nhu nhược, tâm can co thắt. Có phải vì y, chẳng biết chút gì về người kia? “Cảm tạ anh.” Dù y có muôn vạn điều muốn nói, nhưng nhìn bóng lưng này, y đành lặng lẽ nuốt vào. Y cắn môi dưới, nhẹ nhàng rời khỏi đó. Đành bơi về chỗ góc nhỏ nương thân, lắng tai nghe ngóng… Ở bờ biển bên kia, gió ấm có thổi được qua phía này? Y đợi đã lâu, cũng không đợi được chút âm thanh nào dội lại đây, cuối cùng cũng không đợi được nữa, mơ màng ngủ say. Trong mộng ngoài mộng, tất cả đều là nam nhân kia, đôi mắt thâm trầm tựa biển sâu. * * * Ngày trôi qua như thời gian quay ngược lại lúc trước, hoàn toàn khôi phục nguyên trạng. Giống như lúc đầu Tiêu Thạch đến “Lưu Tinh Tự” làm công, chỉ là y không còn gặp Cảnh Mộ Chi nữa. Sau khi dưỡng tốt những thương tổn, y quay về “Lưu Tinh Tự”, tiếp tục làm nhân viên tạp vụ, lại sống cùng Hoa Vi Vi ở căn phòng trọ cũ kỹ. Ngũ Tuệ Quyên sau khi từ Macao trở về, không biết là chịu nhiều kích động quá hay không, chịu tổn thương lớn quá không, mà trở nên an tĩnh lạ thường. Tiêu Thạch nhờ người đưa bà đến trung tâm trị liệu, tuy rằng kết quả không rõ rằng lắm, nhưng nghe nói tiến triển rất tốt. Khác biệt duy nhất là người kia chẳng hề đến “Lưu Tinh Tự” nữa. Trước đây mặc kệ công tác bận bịu, Cảnh Mộ Chi cũng thường đôi ba lần đến “Lưu Tinh Tự” ngồi chơi một lúc, nhưng mà hiện tại Tiêu Thạch đi làm lại cũng được ba tuần, chưa hề thấy hắn ghé qua. Không dám vọng tưởng Cảnh Mộ Chi đang lảng tránh mình, thế nhưng y bị hắn lãng quên hoàn toàn từ cái đêm đó, nên không khỏi liên tưởng. Ánh mắt lạnh lẽo của người kia làm y đau đớn, hắn nói cũng không tính toán số tiền hai vạn tệ kia, cho nên khi Tiêu Thạch không thể không nói “sẽ dùng tiền lương trả” thì lại thấy trong đáy mắt hắn toàn là châm chọc cùng lạnh lùng, tựa hồ cười nhạo y dùng tiền lương còn không biết sẽ trả đến năm tháng nào. Nhưng mà do Tiêu Thạch dứt khoát kiên trì. Y còn muốn cả đời này sẽ không trả hết, mượn cớ ở bên hắn cả đời sao? Y âm thầm tính toán như vậy, cảm thấy một chút mừng rỡ, hoàn toàn không còn thuốc nào chữa được. Nhưng mà, nam nhân cũng không trở lại nữa. Vừa vào tối, trái tim sẽ theo mỗi một lần chuông đồng hồ ngân mà hoảng hốt, ngẩng đầu, nhưng thường sẽ không thấy hình bóng người kia. Hắn tựa hồ quyết ý bốc hơi trước mặt y, ngay cả đến kiểm tra công vụ này nọ cũng chỉ nhờ người khác. Vì vậy y thường giật mình thức giấc vào giữa đêm, một lần lại một lần nhớ về bóng lưng dứt khoát của người kia mà thức trắng đêm không ngủ. Y yêu say đắm hắn tựa hồ vẫn theo quỹ tích tuần hoàn, còn chưa có bắt đầu, cũng đã ác liệt mà kết thúc. Lần này còn làm y khổ sở hơn lúc bị sỉ nhục khi học cao trung gấp trăm lần. Mà cho dù như thế, y vẫn quyến luyến tất cả của người kia, lưu luyến muốn trở về nơi người kia từng dành cho y một chút dịu dàng cùng quan tâm. Rốt cuộc hắn cũng đã từng đến gần y, hắn từng pha trò từng cường hôn y, còn ôm chặt y vào vòng tay êm ái, tất cả rõ ràng đã xảy ra, vì sao y cứ cảm thấy thật huyễn hoặc? Mong tất cả đừng chỉ là giấc mộng của riêng y. Nghĩ như vậy, liền cảm thấy tịch mịch cô đơn không gì sánh bằng.