Đao Phong Dữ Thi Hành
Chương 26
Sau khi được đưa về từ Vũ trấn, cuộc sống năm tư ở học viện cũng bắt đầu ngay tức thì. Tôi cố ý ghi nhớ giai điệu của bản nhạc Carayon đàn đêm ấy, hy vọng Turandot có thể nhận ra tên của nó.
“Đoạn sau là 《Bản xô nát Edburg thứ sáu》,” sau khi nghe xong màn biểu diễn đứt quãng của tôi Turandot nói, “Do Risinni của Phổ Quốc sáng tác. Nhưng đoạn trước đó tớ không nhớ ra”
“Không phải cùng một bài sao?” Những phím đàn kia dường như trôi nổi bồng bềnh trước mắt tôi. Tôi thấy chúng bị hai tay của một người chậm rãi nhấn xuống trong một buổi tối nào đó “…Phải rồi, tớ cũng nghĩ thế”
“Khá giống một loại ca dao nào đó. Là điệu hát dân gian——lạ nhỉ, tớ chưa nghe bao giờ” Turandot vê một góc nhạc phổ trên giá đàn nói rằng “Thế có chuyện gì vậy Vicente, tớ có thể giúp gì cho cậu đây?”
Tôi nhờ cô ấy dạy mình bản nhạc này. Năm ấy tôi học đàn dương cầm vô cùng hờ hững, về phương diện này kém xa Turandot hiểu biết sâu sắc. Cô lập tức đồng ý, còn hào hứng tìm nhạc phổ cho tôi.
Mỗi tuần chúng tôi đều hẹn gặp nhau ở phòng đàn, lúc nào tôi cũng đàn một lần cho cô ấy nghe trước, cô ấy lại uốn nắn từng lỗi sai của tôi. Lúc giảng bài Turandot thường vô thức trút bỏ sự ngượng ngùng, giống như cái tuổi thùy mị tăng lên một đoạn dài, chăm chú nghiêm cẩn đến độ khiến tôi có chút dở khóc dở cười.
Nhưng mà vào sáng chủ nhật thứ tư, tôi đúng giờ ngồi trong phòng đàn chờ cô ấy đến, thế rồi nửa tiếng sau ý thức rằng, lần này cô thật sự lỡ hẹn mà không báo trước.
Đúng là tôi chưa nhận được bất kỳ tin tức gì của cô ấy. Lần cuối cùng tôi thấy cô ấy là vào tiết văn hôm thứ sáu. Tôi nhớ lại vẻ mặt Turandot lúc đó——hết tiết cô ấy tạm biệt tôi trông tinh thần vô cùng phấn chấn, mái tóc quăn đung đưa theo bước chân cô, không có vẻ gì là gặp chuyện.
Trong lòng tôi không nhịn được thấy lo: đương nhiên tôi không cho rằng cô ấy là người sẽ ngủ quên vào lúc này.
Điệp thư tôi lục tục gửi cho cô ấy đều không có hồi âm, tôi đi loanh quanh một vòng, đúng như dự đoán cũng không thấy bóng dáng cô. Cả bụng tôi chất đầy âu lo, chợt nhớ ra còn có một người cũng có thể biết chút gì đó, bèn mở bàn tay ra kết một bức điệp thư mới.
“Cậu biết Turandot đi đâu không?”
Hồi âm của Coleman đến còn nhanh hơn tôi tưởng:
“Không có chuyện gì nguy hiểm. Cô ấy đang ở phòng”
“Không hẳn là “không có chuyện gì’” Tôi viết, “Hai ngày nay cậu ấy đột nhiên mất liên lạc, chẳng nói chẳng rằng đã thất hẹn, tôi hơi lo tình hình của cậu ấy”
Tôi ở tại chỗ đưa tay cầm chiếc lá rụng rớt xuống đỉnh đầu, ngay lúc định xuất phát thẳng tới khu nhà ở của Turandot liền thấy con hồ đẹp màu đen mới đến nãy kia lần thứ hai bay trở lại. Nó lượn hai vòng quanh tay tôi rồi mới dừng lại, giống như truyền tải sự lưỡng lự của người viết.
Một tay tôi nâng nó mở ra, nhìn thấy trên đó viết một câu ngắn gọn:
“Cô ấy giận tôi”
Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi tôi không nhịn được ôm bụng cười lăn lộn, dứt khoát ngậm chiếc lá vào miệng, cái tay rảnh viết lên điệp thư: “Không ngại kể một chút chứ? Tôi cho rằng cô ấy căn bản không tức giận với cậu đâu”
Cách một lúc, tôi liền nhận được hồi âm mang giọng điệu bình tĩnh của Coleman.
“Hôm qua tôi có nói với Turandot: ‘Sau khi tốt nghiệp có thể tôi sẽ không vào nội viện học chuyên sâu mà đi làm những việc tôi cần phải làm’. Cô ấy nói: “Nguy hiểm lắm không?’. Tôi nói: ‘Có lẽ’. Cô ấy im lặng ăn xong cơm với tôi mới nói: ‘Nếu có thể tớ hy vọng bọn họ không cần cậu làm gì hết’. Tôi hỏi cô ấy tại sao? Đột nhiên mắt cô ấy đỏ bừng, ậm ừ kêu hai câu, tôi lập tức bị đẩy ra ngoài cửa”
Tôi đắn đo viết: “Tôi nhớ cậu chưa bao giờ bộc bạch tâm tư của mình với cậu ấy nhỉ? Có thể là cậu ấy hiểu lầm gì đó”
“Hiểu lầm?”
“Cái này về sau lại nói. Tôi chỉ là rất tò mò, sao cậu không nói thẳng ra?”
“Trước đây tôi không thể làm thế. Tôi không muốn dẫn mối quan hệ này đến sai lầm, sẽ gây bất lợi cho cô ấy”
Bất lợi——tôi nhìn chằm chằm vào từ này. Vì sao cậu ta lại lựa cách nói này? Coleman và Turandot là thanh mai trúc mã. Cậu ta có được thiên phú như thế, sớm muộn cũng sẽ có một vị trí ở Gerundnan, dù cho không hề có bối cảnh thì dựa vào thực lực cũng đủ để sau khi tốt nghiệp trở thành một thành viên của quân tiên phong. Mặc dù gia thế Turandot khổng lồ cũng tuyệt đối không cần lo lắng địa vị kém hơn.
Tôi chợt nhớ tới suy đoán của mình cho tới giờ về thân phận của Coleman. Không thể cho ra kết luận gì, chỉ có một ít suy đoán dựa trên manh mối có được, mà một trong số đó chính là họ của cậu ta, một dòng họ không phổ biến cũng chẳng hiếm lạ ở nước mình.
Quân chủ đương nhiệm của Gerundnan là Toskaya Kim, nắm trong tay lòng trung thành lấy Viện nguyên lão dẫn đầu cùng với quyền tham nghị Hội ma pháp, tiếng hô ở Gerundnan lấy ông làm đại biểu cho vương quyền có thể tha hồ lấn át thế lực một phương. Ông đã qua thời kỳ trung niên từ lâu, nhưng chính quyền dường như vẫn nằm vững trong tay ông. Ngoài nhân tố thủ đoạn của bản thân ra, cũng phải tính tới đứa con trai cả cũng khá được nhân dân tán thưởng của ông. Song đứa trẻ đó chỉ mới chừng hai mươi, tốt nghiệp học viện Huaisan với tư cách học sinh tài năng, bất kể là phong độ lễ nghi, xử sự ngoại giao hay phẩm hạnh thường ngày đều không có gì để chỉ trích, việc tham gia soạn thảo《Dự luật bình đẳng nhân quyền số ba mươi bảy》được khen ngợi rất nhiều, có thể nói là tấm gương trẻ tuổi trong miệng mọi người, trong lòng ngầm thừa nhận người thừa kế vương vị có một không hai.
Nhưng ngoài con cả được tán thưởng, dưới gối của đức vua hình như còn có một đứa con út, tuổi tác không chênh lệch với con cả là bao, nhưng sự hiện diện còn xa mới bằng đứa con cả.
Sóng gió giữa Viện nguyên lão và Hội ma pháp chưa bao giờ thật sự lắng lại. Đặc biệt là gần đây có liên quan đến lời đàm tiếu về sức khỏe của nhà vua, các hoạt động của Hội ma pháp ở thời điểm này lại đột nhiên tích cực dị thường, sóng ngầm giữa hai bên lại càng mãnh liệt. Nếu Coleman thật sự là đứa con út của đức vua vậy thì có thể hiểu được thái độ của cậu ta đối với Turandot, người đại diện cho thế gia phía sau.
“Tôi không cần cô ấy trở thành gì hết” Coleman nói với tôi lúc ở Vũ trấn.
Có lẽ đấy không phải sự tự cao tự đại của một kẻ đang yêu, mà là câu nói thật thà nhất từ đáy lòng bộc thốt ra bởi sự ràng buộc về thân phận treo trên cái vị trí cao kia chăng?
Tôi hít sâu một hơi, mới chậm rãi viết: “Cách nói này giống như một cái cớ. Không ai cần phải giấu ai ở sau lưng mới sống tốt được”
Tôi không biết cậu ta có thể hiểu được bao nhiêu ám chỉ của tôi. Mặc dù cậu ta không nói thẳng thân phận của mình với tôi, nhưng ở trước mặt tôi cũng không kiêng kị. Tôi mong cậu ta hiểu rằng——tôi không hi vọng thấy họ chia tách bởi nguyên nhân trên.
Sau một lúc tôi mới nhận được hồi âm.
“Vicente, trước giờ ở trước mặt cô ấy tôi không biết nói chuyện”
“Tin tôi đi, cậu ấy sẽ tin cậu. Bất kể cậu dùng cách gì để nói ra”
“Tại sao?”
Tôi dường như có thể nhìn thấy vẻ nghi hoặc hiếm thấy của người kia phía sau hồ điệp.
“Tại sao à?” Tôi vân vê ngón tay, nện mạnh vào lòng bàn tay: “Cũng giống như tất cả mọi người đều biết tình cảm của cậu ấy dành cho cậu! Ngay cả tôi cũng biết cậu rất yêu cậu ấy…”
“Bọn họ đều biết” Tôi đón lấy con hồ điệp màu đen bay tới kia, giống như nghe thấy một tiếng thở dài nhỏ đến mức không nghe thấy ẩn trong đó. Lại có một con hồ điệp giống thế nối đuôi tới, “Thế nhưng cô ấy lại không biết”
Tay tôi run lên một cái, quang ảnh của hồ điệp vỡ vụn tan đi. Chiếc lá rụng tôi ngậm trong miệng rơi xuống mặt giày tôi, lại bị gió hất xuống đất, rớt ra xa phía sau tôi.
Tôi chạy như điên tới chỗ khu nhà ở của Turandot.
Tiếng gió thổi rất vang, tôi đang chạy trên đường mới nhớ đến hỏi Coleman: “Cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang chờ cô ấy mở cửa” Cậu ta trả lời.
Tôi chợt vỗ đầu một cái, tạo điệp thư, vừa chạy vừa viết xiêu xiêu vẹo vẹo bên trên:
“Thế thì thỏa thuận, cậu nhất định phải nói rõ ràng với cậu ấy! Tiếp tục canh ở cửa đi! Cậu ấy chắc chắn sẽ đi ra, cậu cũng không được đi——!”
Cậu ta đáp lại hai từ: “Biết rồi”
Chẳng hiểu vì sao tôi có chút kích động rưng rưng nước mắt.
Trong thời gian ngắn chạy qua nửa khuôn viên trường cũng đủ khiến người ta thở phì phò. Tôi cảm thấy mấy lọn tóc lộn xộn trên trán tôi đã bị gió thổi ra sau trên đường chạy, giờ phút này chắc đã vò thành một đống lộn xộn. Tôi không có tâm tư để ý chúng, đếm dãy số đi tới dưới lầu khu nhà ở của Turandot.
Khu này cũng không phải khu căn hộ đơn, hình như Turandot ở trong một phòng sát bên trái tầng ba. Khu nhà không có cổng lớn, trên bức tường gạch màu đỏ chính diện có một cái cổng tò vò tinh xảo, từ bên ngoài loáng thoáng có thể thấy được cầu thang hình vuông hướng lên trên. Lúc này trùng hợp không có ai ra vào tòa nhà, tôi nín thở lách vào cái khe chiều rộng bằng một người giữa cầu thang và tường ngoài cổng tò vò, cố gắng nhớ lại trận pháp ẩn nấp Ode từng dạy tôi, nhanh chóng chấm chấm vẽ vẽ ở vùng quanh người, đồng thời hi vọng hiệu quả của nó có thể kéo dài lâu chút, chí ít đừng kém Ode quá xa.
Bây giờ trong tòa nhà vẫn không có bất kỳ tiếng động nào——tôi không biết liệu mình có thể nhanh chóng nghe được kết quả hoàn toàn dựa vào may mắn không, cũng chẳng thể nói sốt ruột cỡ nào, dựa vào góc độ hiện tại dù bận vẫn ung dung đánh giá bên ngoài.
Dù sao thời gian không muộn, bên ngoài khu nhà này vẫn lục tục có người đi qua. Tôi không làm gì, dứt khoát coi mình là hiệu trưởng, im lặng bình phẩm cách ăn mặc của người qua đường: người này không cài cúc ống tay áo, quá lười; người này nơ đồng phục lệch một góc, chẳng nghiêm cẩn chút nào; người này tùy tiện vắt áo khoác trên vai, thái độ sai sót; người này cũng không phải là hoàn hảo, chẳng qua quần áo có một lớp mỏng tang, vào đầu tháng chín không được ổn cho lắm.
Tôi chợt cảm thấy lớp quần áo mỏng này trông rất quen, lia mắt lên trên, quả nhiên thấy gương mặt của Carayon.
Tóc trên trán hắn cũng bị gió thổi ra sau, cả người như bước ra từ trong ngày hè.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
58 chương
49 chương
21 chương
45 chương
166 chương