Những kẻ mình đồng da sắt kia chẳng kiêng kị gì cảm giác đau đớn, công cuộc né tránh của tôi lại càng trở nên vất vả hơn. Không gian cho người ta đứng thẳng càng lúc càng ít, không chú ý cái tôi sẽ ngay lập tức bị đám đông vây kín bên dưới xuyên thành xâu. Tốc độ ở trong vòng vây như này không còn là nhân tố mấu chốt, nếu một người bị nhốt trong một chiếc bình có kích cỡ bằng người, cho dù phản ứng của người đó có nhạy bén, thân thủ có nhanh nhẹn đi nữa, nhưng chỉ cần chiếc bình thủy tinh chứa người đó bị kẻ khác dùng ngoài lực bóp nát, người nọ cũng chẳng còn hy vọng sống sót. Tôi liếc thấy Coleman quăng đao từ bờ bên kia sang, lại bị bình phong ở giữa không trung bật về lần nữa. Hành động này của cậu ta dường như hấp dẫn sự chú ý của đám tượng kia, khiến cho động tác của chúng khựng lại một lúc. Tôi nhân cơ hội này chống tay lên vai một tên lính trước mắt, nhảy lên đỉnh đầu nó. Những bức tượng chen chen chúc chúc kia như nhốn nháo cả lên, đầu tiên là từng tên chìa vũ khí đâm lên trên, muốn đâm tôi bị thương, nhưng bởi vì động tác không linh hoạt lắm nên thường thất bại. Tôi không ngừng chuyển từ mũ giáp tên này sang mũ tên khác, nhờ sự bất lợi do chúng nó đứng chen chúc mà trốn đằng đông núp đằng tây, ném đủ loại phép thuật từ đỉnh đầu chúng, cố gắng ngăn chặn hoặc đập tan sự tiến công của chúng. Nhưng trong tình trạng chênh vênh như vầy, tôi không có cách nào vẽ phù văn cân bằng ma lực, không giải phóng được trận pháp cỡ lớn, cũng chẳng niệm ra chú thuật gì hữu hiệu——chúng nặng quá, lại cứ di chuyển chậm chạp, chú thuật của tôi không thể nào khóa chúng lại. Có cách nào không? Tôi nghĩ. Nếu không có Coleman ở đây, “Caron” của tôi có thể sẽ thích ứng cục diện kiểu này. Đơn giản là cứng đối cứng, chặt đứt một cánh tay thép, chém tới nỗi gan bàn tay ngứa ran mới thôi, coi bên nào bỏ đao xuống trước; hoặc là cứ thả hồn đao ra, xem có gặp may đốt rụi chúng nó sạch sành sanh không. Cái viễn cảnh dễ như bỡn trong tưởng tượng kia, mê hoặc thần trí người ta, tôi không kìm nổi mà sa vào một chốc, nhưng không thể không tỉnh lại ở giây tiếp theo. Động tác của đám tượng hình như nhanh hơn, cũng đã học khôn, sau khi chiến thuật biển người không có tác dụng, chúng nó phân tán ra thật nhanh, chừa lại chỗ trống quanh tôi khiến tôi trượt chân ngã vào đống tay chân kim loại xen kẽ. Lúc tôi rơi xuống dưới, bóng tối đen ngòm dưới mũ chúng hình như chuyển hướng sang tôi, có cái vặn cổ 360 độ một cách kỳ lạ, chỉnh tề như một gia nhập vào hàng ngũ nhìn tôi. Có cách nào không? Tôi kiệt sức, chúng thì dư sức, vẫn cứ không nhanh không chậm một lần nữa tụ lại phía tôi, giơ cao vũ khí lấp lóe hàn quang của mình. Tầm nhìn của tôi bị bóng đen dưới mũ giáp chiếm giữ, chốn âm u nơi ấy cười nhẹ với tôi, hiện ra rất nhiều hình ảnh biến đổi trong nháy mắt: Odessa cô độc duy trì đại trận, Turandot mắc kẹt trong lồng giam, Coleman bị ném mạnh về bên kia sông. Trong lúc bừng tỉnh tôi nhìn thấy cơ thể cậu ta vẽ thành một đường vòng cung giữa không trung, mà tôi gần như ngay lập tức nắm một vốc đất ném về phía cậu ta… Hình ảnh đống đất đó tạo thành dây kéo Coleman về cũng túm mạnh tôi trở lại với hiện thực. Bóng tối và ánh sáng chói lóa trên đỉnh đầu tôi đang đan xen rơi xống. Lúc này tôi mới nhận ra rằng, thật ra tôi đã hiểu lầm vào trước là chủ. Tôi hoàn toàn không cần phải tìm cách giết chết những con rối hình người này. Tôi chỉ cần nhốt chúng lại ——dùng đất làm dây cùng nước sông cách đó không xa. Tôi xoay người nhảy ra khỏi đao kiếm chồng chéo, hai tay nắm một vốc đất truyền ma lực vào cho đến khi chúng kéo ra những dây nhỏ men theo đầu ngón tay tôi, quấn lấy khớp mắt cá chân và khớp gối của mấy tên lính. Khống chế nhiều dây cần ma lực rất lớn, nhưng cũng may tôi không cần phải trói từng tên một, chỉ cần làm hàng tượng đầu tiên ngã, mấy tên chen đến sau sẽ dễ bị vấp. Tôi điều chỉnh vị trí chung quanh, dây trong tay đan thành một tấm lưới dày mà tinh tế, khiến cho những tên lính kia ngã xuống từng tên một, uổng công giãy đạp hai chân trên đất. Tôi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến tận bước này vẫn chưa tính là xong. Tôi chuyển dây ở tay phải sang tay trái, sau đó vẽ phù văn của bùa chú gió phất, quét tất cả đống tượng lính kia vào nước sông. Khi mảnh giáp trụ cuối cùng chìm xuống, trên mặt nước nổi bọt khí, tiếp đó cũng không còn bất cứ dấu vết gì chứng tỏ từng có một đội binh lính chìm xuống đáy sông sâu. Con sông này y như một cái miệng máu lớn có thể nuốt chửng vật khổng lồ, sau khi hài lòng đóng cái miệng lại, liền lặng lẽ trở về không một tiếng động. Trong tình huống phiến đá kia đã biến mất, Coleman nhờ mánh khóe tôi thả ra, cuối cùng cũng sang được bên này sông. Mất đi sự che chắn của đám lính lúc nhúc, trên vách tường bên này lộ ra một cái cửa dộng, một bức màn ánh sáng che bên ngoài động——đây chính là lối ra. Coleman nhìn nó chăm chú, bỗng thay đổi sắc mặt, cũng bất chấp tranh chấp trước đó giữa hai đứa, bật thốt lên: “Tên tướng lĩnh cầm trường mâu kia đâu rồi?” Tôi há miệng, mắt trộm liếc về phía sông——trong trận chiến sống còn ban nãy kia, tôi căn bản quên mất xác nhận xem trong chúng nó có tên nào khác biệt không. Coleman cũng nhìn chằm chằm con sông kia với nét mặt kì lạ, dường như muốn nói gì đó, lại bị tiếng động truyền tới từ phía sau chúng tôi cắt ngang. Đó là tiếng bước chân rất nhẹ truyền đến từ nơi có ánh sáng, kèm theo tiếng kim loại ma sát liên tiếp, chầm chầm mà kiên định tới gần nơi đây. Ngọn nguồn âm thanh ở phía sau bức màn ánh sáng kia, chúng tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cái bóng của một người cao lớn xuất hiện ở phía sau. Đầu tiên là một cái tay kim loại duỗi ra ngoài——trường mâu nó cầm vừa nhọn lại sáng, trên đầu lộ ra ánh đỏ lờ mờ, gần như xuất hiện trong một giây đã dựng thẳng phía sau lưng chúng tôi. Sau đó là hai cái chân bước ra lần lượt, cơ thể mặc áo giáp kim loại, thêm mũ giáp cao ngất cùng với sừng nhọn bên trên, có vẻ cao lớn lẫm liệt lạ thường. Nơi này rõ ràng chỉ còn lại mình con rối này nhưng tôi lại có một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt. Cảm giác này nhắm thẳng vào chỗ hiểm, thậm chí hơn cả cái cảm giác ép sát từng bước mà đám binh lính nhân số đông đúc kia mang đến cho tôi trước đó. Trong một chốc bọn tôi đứng ngây ra vì kinh ngạc. Coleman rút đao đề phòng quan sát, mà tôi dựa vào thói quen chiến đấu trước đó, theo bản năng nắm một vốc đất, tạo thành dây đất tung về phía dưới người nó. Thực tế, tôi vốn chẳng hy vọng cú ném bừa này có tác dụng với nó, lại thấy đống áo giáp kia ngã về phía tôi, lung lay đổ ập trên đất. Dáng vẻ cả người nó quỳ một gối trước mặt tôi buồn cười cực, giống như bị tôi vô tình quẹt chân một cái vậy. Tôi cảm thấy chuyện này còn lâu mới chấm dứt, đang muốn thêm vài biện pháp, Coleman lại ngăn tôi. “Kết thúc rồi” Coleman nói “Chắc là do cậu đã đánh bại những tên lính khác” Tôi vẫn giữ cảnh giác, đưa tay cầm cây mâu kia, nó vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu, giống như được khảm chắc trên găng tay đồng của tướng lĩnh, không nhúc nhích tẹo nào. Chính lúc tôi đứng song song với bức tượng, tôi bỗng nghe thấy có tiếng động vang lên bên trong khôi giáp nặng nề. Nó truyền vào không khí khó tránh khỏi sai lệch, đi kèm với tiếng vang ong ong không rõ. “Ngươi đã chinh phục được ta” Bức tượng kia ngẩng đầu nói, bóng đen dưới mũ giáp sâu không thấy đáy, “Thế nên nó thuộc về ngươi, kỵ sĩ của ta” Từ lúc bức tượng nói chuyện tôi đã hơi nơi lỏng lực trên tay, nhưng vào lúc này, cán mâu trượt ra khỏi nơi nguyên bản được hàn cố định, xoay qua, treo lơ lửng trên bàn tay hơi nhấc lên của bức tượng, đưa thẳng đến trước mặt tôi. Lúc chiến mâu thật sự rơi xuống tay tôi thì bắt đầu bốc cháy, càng lúc càng ngắn lại từ phần đuôi, cho đến khi chỉ còn lại mồi lửa ở mũi mâu. Nhưng mà nó lại không bắn về phía tôi như mồi lửa trong phiến đá trước đó ——trong mông lung, nó tụ lại thành một màu đỏ tươi chói mắt, bay ra giữa không trung, sau đó như có khả năng cảm nhận lòng người, chầm chậm rơi vào lòng bàn tay tôi. Bức tượng kim loại nện từng bước cứng ngắc, lặng lẽ quay về nơi nó canh giữ trước đó. Tôi và Coleman cũng không có ý định tiếp tục đánh nhau với nó, lần lượt đi về phía lối ra. Trước đó sau mỗi lần tìm được mồi lửa, nơi nó từng xuất hiện đều để lại tiếc nuối hoặc nhiều hoặc ít, khiến đội ngũ chúng tôi đi xa rồi cũng không khỏi nhìn lại. Lần này lại thuận lợi viên mãn hiếm thấy, Coleman rảo bước ở phía trước, cửa động màu xám đen sau lưng đã không còn khiến cậu ta quay đầu lại nữa. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại muốn làm thế lần nữa, theo quy luật trước đó: lần trước nữa là vì Ode, lần trước là vì Turandot, lần này là vì một suy nghĩ vu vơ nào đấy. Tôi chỉ muốn nhìn một cái thật nhanh, sau đó tăng tốc đuổi theo bước chân Coleman. Nhưng thứ tôi thấy lại là một cảnh tượng không thể nào quên: Bức tượng tướng lĩnh toàn thân bọc giáp dày kia, bởi vì đưa tay gỡ mũ giáp cồng kềnh bên trên xuống mà mái tóc màu đỏ vàng của hắn tuột ra khỏi mũ, giải thoát khỏi nơi bị phong tỏa toàn diện, xõa tán loạn trên giáp vai bạc màu, từng sợi từng sợi rủ xuống theo động tác của hắn. Hắn nắm nó ở trước ngực, hơi cúi người, từ tốn làm một nghi lễ ngả mũ về hướng chúng tôi rời đi. Tôi biết người bên trong kia không nhìn thấy chúng tôi ở bên ngoài bức màn sáng, cũng như lúc đầu ở trong hang chúng tôi cũng không phát hiện hắn đến. Cho nên hắn không thể nào biết được tôi quay đầu lại giữa chừng, tôi lại biết hắn có một đôi mắt lam xám nhạt. Sự rung động trong lòng khiến chân tôi khựng lại, toàn thân chìm trong sự bối rối cùng cảm giác đau đớn mà lại êm dịu không thể nào thoát thân, hồi lâu mới đuổi theo Coleman, cố hết sức ra vẻ tự nhiên hỏi cậu ta: “Các giáo sư cũng tham dự chiến dịch lần này à?” “Hiệu trưởng bảo: ‘Các giáo sư sẽ giám sát sự an toàn của cả quá trình thí luyện bằng một cách mà các em không ngờ đến’” Trong lúc gấp rút cậu ta không quên liếc tôi một cái, “Sao thế? Trông cậu hốt hoảng vậy”