Đoàn người theo Mạc Tầm Hoan đi vào từ lối cửa sau, một lão nô đưa họ đi xuyên qua hoa viên, tới thư phòng ở tiền viện. Vừa hay lúc đó có một vị công tử áo xanh chậm rãi bước từ trong thư phòng ra, nhìn thấy Mạc Tầm Hoan liền cười nói: “Mạc Vương tử, hôm nay rảnh rỗi rồi ư?” Ánh mắt hắn lúc nhìn lướt qua Sắt Sắt, nụ cười trên khóe môi bất giác ngưng đọng. Sắt Sắt cũng ngẩn người. Người trước mặt hóa ra lại là Dạ Vô Nhai, từ sau ngày chia tay ở yến tiệc vương tôn, bao ngày nay nàng không hề gặp lại hắn. Lúc này, trong lòng Sắt Sắt bỗng trào dâng cảm giác áy náy vô cùng. Trên yến tiệc vương tôn, Dạ Vô Nhai đã từng chịu một kiếm cho nàng, nàng vẫn còn chưa kịp nói lời cảm ơn. Sau đó hắn còn bỏ cả thể diện đòi lại công bằng cho nàng trước mặt Dạ Vô Yên. Những việc hắn đã làm cho nàng thật khiến nàng cực kỳ cảm động. Sắt Sắt không ngờ, Mạc Tầm Hoan lại quen biết Dạ Vô Nhai. Nhưng nghĩ lại thì chuyện này chẳng có gì lạ, hôm đó chính Dạ Vô Nhai đã giới thiệu Mạc Tầm Hoan với Sắt Sắt. “Ngũ Hoàng tử, e rằng Tầm Hoan phải quấy rầy, ở trong phủ huynh một thời gian rồi.” Mạc Tầm Hoan từ tốn nói. Ánh mắt Dạ Vô Nhai vẫn nhìn chằm chằm vào Sắt Sắt, nghe thấy thế liền khẽ “ừ” một tiếng, cười nói: “Ta bảo người dưới xếp phòng, mọi người có thể yên tâm ở lại đây.” Sắt Sắt thoáng do dự, thực ra nàng không muốn ở trong phủ Dạ Vô Nhai. Mạc Tầm Hoan có nói một câu, hắn nói đám người đến giết hắn đã phát hiện ra Sắt Sắt ở cùng hắn, bọn chúng chắc chắn sẽ không tha cho nàng. Sắt Sắt tuy không biết những kẻ giết Mạc Tầm Hoan là ai, nhưng nàng đã thấy thủ đoạn hung bạo tàn độc của chúng. Giờ nàng lại không còn nội lực, vẫn nên tránh đi là hơn. Phủ đệ của Dạ Vô Nhai là nơi khá an toàn, dẫu sao hắn cũng là Ngũ Hoàng tử đương triều. Dạ Vô Nhai nhanh chóng sắp xếp cho Sắt Sắt ở một tiểu viện yên tĩnh trong hậu viện, rồi để cho Mạc Tầm Hoan và hai thị nữ Anh Tử, Nhã Tử ở nơi khác. Hậu viện không có ai, cực kỳ yên tĩnh, ngoài cửa sổ, lá chuối xanh mướt không ngừng đung đưa trước gió. Sắt Sắt thấy màu xanh mê người của lá chuối, trong lòng nàng bỗng dâng lên nỗi lo lắng không diễn tả thành lời. Cùng với đó là rất nhiều nghi vấn đột nhiên xuất hiện. Sự nghèo khổ của Mạc Tầm Hoan khiến nàng thực khó lý giải. Thân là Hoàng tử một nước sao có thể thê thảm đến mức đó. Còn cả những thị vệ của Mạc Tầm Hoan nữa. Nàng không ngờ họ lại là Nhẫn Giả. Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc hơn là hóa ra Mạc Tầm Hoan lại có mối thâm giao với Dạ Vô Nhai. Dạ Vô Nhai tính tình điềm đạm, rất nho nhã lại nhân từ, hơn nữa xem ra hắn rất lạnh nhạt với ngôi vị, môn khách trong nhà cũng rất ít, trong triều không có mấy đại thần ủng hộ. Hắn cũng vì thế rất ít qua lại với quan viên. Nhưng Mạc Tầm Hoan và hắn tại sao lại thân thiết như vậy thật khiến Sắt Sắt bất ngờ và khó hiểu. “Đang nghĩ gì thế?” Một giọng nói rõ ràng cắt đứt mạch suy nghĩ của Sắt Sắt, lúc quay đầu nhìn lại, Dạ Vô Nhai đã đứng ở cửa, chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt mang nụ cười ấm áp. “Ngũ Hoàng tử, sao huynh lại tới đây?” Sắt Sắt đứng dậy khẽ hỏi. Dạ Vô Nhai chau mày, cười có chút xấu xa: “Vì sao lại gọi ta là Ngũ Hoàng tử, khách khí quá thành ra xa cách đấy, ta vẫn còn nhớ Giang Sắt Sắt đã vung quyền đánh ta vô cùng.” Ánh mắt hắn sáng rực, chú mục vào Sắt Sắt, ai ngờ cô gái thanh tao thoát tục này hóa ra lại là kẻ hôm đó đánh cho hắn một trận nên thân chứ. Tuy hắn bị đánh oan, nhưng lại không hề oán hận. Đối với bọn đạo tặc hái hoa, cô gái nào nghe tới mà chẳng biến sắc, chỉ có nàng là dám đích thân đi bắt thôi. Sự dũng cảm và hiệp nghĩa này khiến hắn đặc biệt thích thú. Sắt Sắt thấy hắn nhắc lại chuyện lần đầu gặp gỡ, liền chớp khẽ hàng mi, cười nhẹ nói: “Lẽ nào Ngũ Hoàng tử vẫn muốn bị đánh sao?” Dạ Vô Nhai ngưng giọng đáp: “Mong còn chả được!” Sắt Sắt cười nghiêng ngả, “Ta có muốn đánh cũng chỉ sợ làm hỏng khuôn mặt của huynh thôi, sau này còn có cô nương nào dám lấy huynh nữa chứ?!” Dạ Vô Nhai đứng thẳng dậy, thần sắc đột ngột trở nên u ám, “Vậy thì càng hay, đời này ta thật chẳng muốn lấy vợ làm gì.” Nếu không thể lấy vợ thật, hắn muốn sống cô đơn quạnh quẽ cả đời này sao? “Khuôn mặt quý giá của Ngũ Hoàng tử, ta không dám đánh đâu. Huynh không định cho ta nhịn đói đấy chứ? Ta chưa ăn tối đâu.” Sắt Sắt nghe vậy, vội chuyển chủ đề khác. Trong mắt Dạ Vô Nhai ánh lên một tia nhìn ảm đạm, “Đâu dám?” Hắn khẽ vỗ tay, cùng lúc đó mấy thị nữ tới cùng hắn kéo vào, trên tay ai cũng bưng một món ăn ngon. Chỉ một lát đã bày đầy cả một chiếc bàn lớn. Hai người im lặng dùng bữa, trong lòng Sắt Sắt vẫn luôn cảm thấy cực kỳ áy náy, nàng biết tâm ý của Dạ Vô Nhai dành cho mình, nhưng nàng cũng biết mình không nên gây phiền toái cho một người tốt đẹp như hắn. E rằng việc nàng ở đây thực sự là sai rồi. Dạ Vô Nhai dường như nhìn thấu suy nghĩ của Sắt Sắt, liền nhanh chóng bỏ đũa, cười khổ sở nói: “Nàng cứ yên tâm ở đây, từ mai, ta sẽ không tới làm phiền nàng nữa.” Trong lòng Sắt Sắt hơi sững lại, hóa ra hắn mẫn cảm như thế, chỉ một chút buồn của nàng mà đã làm tổn thương trái tim hắn rồi. Nhưng nàng có thể nói gì nữa đây? Bất luận nói gì đều chỉ khiến hắn đau lòng hơn mà thôi. Dạ Vô Nhai thầm than thở, thần sắc có lẽ hơi u oán: “Lẽ nào khi nàng và lục đệ đã bỏ nhau, ta vẫn không có cơ hội nào ư?” Sắt Sắt ngẩng đầu, ánh mắt ngừng lại trên đôi mắt đen của hắn. Dưới ánh nến, nỗi đau khổ và thất vọng hiện lên thật rõ ràng, sâu sắc và trầm uất đến mức khiến trái tim nàng đau nhói. Hắn đã từng không cần lo tới sự an nguy của bản thân mà đỡ một kiếm cho nàng, nhưng trong tiềm thức, nàng đã không tin hắn yêu nàng được nhiều như thế. Dẫu sao hắn và nàng cũng chỉ mới gặp mặt hai lần. Có lẽ hắn chỉ hơi thích nàng mà thôi. Vì vậy, nàng cố ý tránh hắn, không muốn hắn tiếp tục chìm đắm sâu hơn. Nhưng trong khoảnh khắc này, nàng mới biết từ trước tới giờ hắn đều rất quan tâm tới nàng. Nàng nhìn hắn, không biết phải nói gì thêm nữa. “Nàng yêu lục đệ rồi ư?” Dạ Vô Nhai khẽ hỏi, giọng điệu rất dè chừng. Thực ra vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ lâu rồi. Nhưng hắn không dám, vì hắn sợ, sợ phải nghe một lời khẳng định từ nàng. Nhưng hắn cũng lại rất chờ mong, mong nàng sẽ cất lời phủ nhận. Hắn không biết từ lúc nào mình đã trở nên ích kỷ như thế, thậm chí lại đi để ý tới Thứ phi của Lục đệ, rồi chỉ mong họ bỏ nhau và mong rằng giữa bọn họ không có thứ được gọi là tình yêu. Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Nhai lại hỏi điều này. Nàng ngước mắt, đáp một cách kiên định: “Ta không yêu hắn, sau này cũng sẽ không yêu hắn.” Nói xong, nàng lại sợ lời nói của mình khiến hắn nghĩ ngời, liền nói thêm: “Phu quân trong lòng ta không phải là hạng người như hắn.” “Vậy là người như thế nào?” Dạ Vô Nhai vội vã hỏi. Là người thế nào ư? Sắt Sắt đột nhiên nghĩ tới Minh Xuân Thủy, nghĩ tới câu mà chàng từng nói với nàng: “Chàng vẫn luôn chờ đợi, chờ một người con gái khiến chàng yêu thích, ngưỡng mộ, có thể kề vai sát cánh bên chàng, cũng giống như nàng vậy. Lúc đó chàng nhìn nàng mà nói, khiến nàng tưởng rằng cô gái có thể cùng kề vai sát cánh mà chàng nói chính là nàng. Nhưng sau cái đêm giải mị dược ấy, nàng biết cô gái mà chàng nhắc tới đó, vốn không phải là nàng. Sắt Sắt tự cười nhạo bản thân, nàng mới si ngốc làm sao chứ? Nàng nhìn Dạ Vô Nhai, dịu dàng nói: “Là một người đàn ông có thể khiến ta yêu thích, ngưỡng mộ, có thể kề vai sát cánh bên ta.” Không phải là nàng bắt chước cách nói của Minh Xuân Thủy, mà vì người nàng muốn tìm đúng là một người đàn ông như thế. Đương nhiên, còn có một tiền đề nữa, nàng không muốn nói ra, đó là người đàn ông đó phải yêu nàng. “Một người đàn ông thế nào sẽ khiến nàng yêu mến và ngưỡng mộ đây?” Dạ Vô Nhai vẫn chưa hết hy vọng. Sắt Sắt cụp mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta cũng không biết nữa, chỉ khi nào gặp rồi, ta mới biết đó là người đàn ông như thế nào thôi?” Dạ Vô Nhai nặng nề bỏ đũa xuống, hắn biết, có lẽ hắn không còn cơ hội nữa rồi. Nàng đã gặp hắn, nhưng hắn chẳng có gì đáng để nàng yêu thích và ngưỡng mộ cả. Hắn đã sớm biết nàng không giống như những người con gái khác. Trong mắt những người con gái khác, hắn mới xuất chúng làm sao. Xuất thân hoàng tộc, gia thế hiển hách, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, tính tình ôn hòa, đối với mọi người rất dịu dàng chu đáo. Những gì mà những cô gái khác đêm mơ ngày tưởng, nàng lại hoàn toàn không thiết đến. Những gì nàng muốn rất đơn giản, nhưng hắn lại không thể đạt tới được. Phu quân trong lòng nàng, có lẽ không cần phải có gia thế hiển hách, tướng mạo phi phàm, chỉ cần đó là người nàng ngưỡng mộ và yêu thương. Đó mới chính là người nàng cần. Dạ Vô Nhai nhìn chăm chú vào Sắt Sắt, đột nhiên trong lòng hạ quyết tâm. Tuy hắn không biết nàng yêu thích loại đàn ông như thế nào, nhưng hắn sẽ bắt mình trở thành một người đàn ông xuất chúng. Đến khi đó, nàng sẽ thích hắn?! Sắt Sắt yên lặng ăn cơm, không hề chú ý tới ánh nhìn kiên định trong đôi mắt Dạ Vô Nhai. Lúc này nàng không hề biết rằng việc muốn làm hắn nản lòng lại không hề mang lại kết quả như mong đợi. Tuyền Vương Phủ, Vân Túy Viện. Y Doanh Hương nằm nghiêng trên giường, đôi mắt vô hồn mở to nhìn lên đỉnh màn. Mái tóc dày đen mượt buông xõa, càng làm nổi bật lên vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt nhỏ xinh lúc này đang đầm đìa ngấn lệ. Vân Khinh Cuồng ngồi tựa trên ghế, đang chẩn mạch cho nàng ta. Dạ Vô Yên vội vã đi vào, thấy bộ dạng đáng thương của Y Doanh Hương liền ôm nàng ta vào lòng, khe khẽ, dịu dàng vỗ vai. “Yên ca ca? Muội cứ tưởng rằng sẽ không còn được gặp huynh nữa.” Y Doanh Hương nằm trong vòng tay hắn, lại bắt đầu thút thít. Vân Khinh Cuồng chau mày, đành phải buông bàn tay đang chẩn mạch, bịt tai lại. Hôn mê liền ba ngày, đến ngụm nước còn không uống, hắn quả thực rất hoài nghi không hiểu nước mắt nàng ta ở đâu ra nữa. “Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa! Chẳng phải muội đã khỏi rồi sao!” Dạ Vô Yên thấp giọng đưa lời an ủi. “Yên ca ca, hôm đó muội sợ quá, muội cứ tưởng rằng mình phải chết rồi!” “Hương Hương, đừng sợ, là ta sai rồi, ta không bảo vệ cho muội thật tốt, để muội phải chịu khổ.” Trong lòng Dạ Vô Yên cực kỳ đau xót. “Hách Liên ca ca sao không đến đây?” Y Doanh Hương đột nhiên hỏi, nàng ta sắp chết rồi mà hắn cũng không thèm đến thăm ư? Vẫn còn đang giận nàng sao? Dạ Vô Yên chau mày, “Ta không nói cho hắn biết!” Thực ra Dạ Vô Yên không tìm thấy Hách Liên Ngạo Thiên, hình như hắn đã rời khỏi Phi Thành rồi thì phải. Với sự cường thịnh hiện nay của Bắc Lỗ Quốc, hắn sớm đã không cần phải ở đây làm con tin nữa. Bất cứ lúc nào cũng có thể trở về cố quốc. “Hương Hương, muội có nhìn rõ là kẻ nào ám hại muội không?” Dạ Vô Yên thấp giọng hỏi, giọng điệu có vài phần căng thẳng. Y Doanh Hương lau nước mắt, khẽ nói: “Đó là một người phụ nữ mặc y phục đen, trên mặt cũng trùm khăn đen, muội không thấy rõ dáng vẻ cô ta.” “Người phụ nữ áo đen?” Dạ Vô Yên trong lòng thoáng run, quả nhiên là phụ nữ, “Cô ta đả thương muội thế nào?” “Cô ta điểm huyệt muội, khiến muội không động đậy được. Lúc đó muội cho rằng, cô ta sẽ dùng kiếm giết muội, nhưng kỳ lạ là cô ta lại lấy một chiếc ngân châm ra phi vào muội.” Y Doanh Hương kể lại. Lúc đó nàng ta sợ đến đờ người, lại bị điểm huyệt, nên không thể động đậy. Chỉ cảm thấy cây ngân châm rất mảnh đó cắm lên người, người đó dường như còn định quay lại xem xem đã cắm chuẩn chưa, nhưng vì nghe tiếng Y Na, cô ta liền vội vàng vọt ra cửa sổ. Sau khi tỉnh lại, nàng mới biết nơi cô ta cắm châm vào chính là tử huyệt. Nếu bị cô ta phát hiện ra cắm chưa đủ sâu mà phải cắm thêm chút nữa thì nàng chết chắc rồi. “Muội nói là cô ta điểm huyệt muội trước, để muội không động đậy được rồi mới lấy ngân châm ra đâm muội sao?” Hai tay Dạ Vô Yên nắm lấy đầu vai Y Doanh Hương, nhắc lại một lần nữa, hắn không biết tay hắn đã làm đau Y Doanh Hương. Y Doanh Hương không chịu nổi khẽ kêu lên: “Yên ca ca, huynh làm muội đau quá!” Dạ Vô Yên lúc này mới phát giác ra sự luống cuống của mình, liền vội vã buông tay. Hắn không biết vừa rồi vì sao mình lại kích động đến thế, dường như khác hẳn với con người xưa nay vốn rất trấn tĩnh của hắn. Tên thích khách đó dùng thứ ám khí mà ả ta không quen dùng. Rõ ràng là muốn giá họa cho người khác. Hai mắt Vân Khinh Cuồng bỗng lóe lên một tia sáng, xem ra là đổ oan cho người tốt rồi! Chẳng trách hôm đó khi hắn thấy cái kẻ được gọi là thích khách ấy, toàn thân toát ra khí chất cao ngạo thanh nhã, hắn đã chẳng thấy đâu cái gọi là độc ác tàn nhẫn cả. Nhưng cô gái đó đã bị Tuyền Vương phế võ công. Bây giờ khi biết rõ chân tướng mọi việc sợ rằng lại có kịch hay để xem đây. “Vương gia, xem ra ngài vu oan cho người tốt rồi, ta đã nói trông cô ta không giống hung thủ mà.” Vân Khinh Cuồng khẽ cười nói. Dạ Vô Yên sắc mặt hơi tái, hắn nheo đôi mắt phượng, thanh âm cực kỳ lạnh lẽo, “Vân Khinh Cuồng, ta thấy ngươi đúng là nhàn rỗi hết chuyện rồi, xem ra ta phải sắp xếp vài nhiệm vụ mới cho ngươi thôi. Hôm qua có mật báo nói trong một thôn nhỏ ở Vân Thành đang bị ôn dịch. Ngươi mau đi đi, trong một tháng mà không trừ được mầm bệnh, ta lấy đầu ngươi đó.” Vân Khinh Cuồng bỗng chốc héo rũ người như cành cây nhiễm sương độc, liên tục than khổ. “Hương Hương, muội vừa tỉnh lại, nên nghỉ ngơi đi, ta có việc phải ra ngoài đây.” Dạ Vô Yên nhẹ nhàng đỡ Y Doanh Hương xuống giường, khẽ nói. Dạ Vô Yên sải những bước thật dài ra ngoài, nhanh đến mức không kịp nói lời tạm biệt Vân Khinh Cuồng nữa. Vân Khinh Cuồng nhìn bóng hắn vút qua, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng khóe miệng hắn bỗng nhếch lên thành một nụ cười. Một Tuyền Vương ngay đến Thái Sơn áp đỉnh cũng chẳng chau mày, vậy mà cũng có lúc không kiềm chế được bản thân như thế. Hôm đó Y Doanh Hương không biết sống chết ra sao, hắn phẫn nộ mất kiềm chế còn có thể lý giải được, dẫu sao, Y Doanh Hương cũng là em gái ruột của Y Lãnh Tuyết. Còn bây giờ, Vương gia mất bình tĩnh như thế là vì sao? Xem ra có nhiều chuyện thú vị sắp xảy ra rồi. Dạ Vô Yên bước đi rất nhanh, đến tận khi ra khỏi Vân Túy Viện, bước lên cầu đá hắn mới dừng chân lại. Hắn vội vã đi ra ngoài như thế, để làm gì chứ? Ngay chính hắn cũng không rõ nữa, là muốn đi tìm nàng để xin lỗi ư? Xin lỗi thì có ích gì, hắn đã làm tổn thương nàng, phế bỏ nội công của nàng, hủy hoại sự kiêu ngạo trong nàng. Hắn cầm quân nghiêm cẩn, thưởng phạt phân minh, xưa nay chưa từng xử oan cho ai cả, nhưng hắn lại đổ oan cho nàng. Rốt cuộc là thứ gì đã che mờ mắt hắn, mê hoặc trái tim hắn, khiến hắn gây ra sai lầm to lớn như thế? Vì sao những chuyện có liên quan đến nàng, hắn đều không thể bình tĩnh để suy nghĩ một cách sáng suốt được. Hắn khẽ vẫy ta, một bóng áo đen bay tới bên cạnh hắn mà không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, Dạ Vô Yên lạnh lùng nói: “Từ ngày hôm nay, phái người theo dõi từng vị phu nhân trong hậu viện, có hành động dị thường nào đều phải báo lại cho Bản vương. Nhớ là phải cẩn thận, đừng để lộ hành tung.” Bóng đen đó đáp lời xong liền vung người nhảy lên, biến mất ngay trước mắt hắn. Dạ Vô Yên đi men theo cầu đá, bất giác đi thẳng tới Đào Yêu Viện. Đã mấy ngày nay không có người ở, trong viện hoa rơi đã phủ thành một lớp, hắn dẫm lên những cánh hoa rụng đó bước tới trước cửa viện, rồi đẩy cửa bước vào căn phòng vắng. Trong phòng hơi tối, hắn nhẹ mở cửa sổ, ánh sáng mặt trời rực rỡ liền lập tức tràn vào, nhanh chóng đẩy lùi bóng tối. Trên giường, chăn gối bừa bãi, hiển nhiên đêm đó nàng đã đi ngủ rồi, vậy mà còn bị hắn phái người tới áp giải. Hắn mở chiếc tủ bên giường ra, trong đó bày đầy trang sức châu báu hắn ban cho nàng, còn có cả mấy bộ quần áo bằng lụa quý. Dường như nàng không coi những thứ của cải này ra gì, cứ vứt bừa vào tủ. Khi đi, nàng thậm chí không hề mang theo bất kỳ thứ gì hắn ban cho. Hắn đi lại trong phòng, trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực cùng hơi thở có phần gấp gáp. Hắn do dự mãi trong căn phòng tĩnh mịch mà không biết phải làm thế nào. Hậu viện của Dạ Vô Nhai rất yên tĩnh, nên vô cùng thích hợp với việc luyện công. Cứ đến đêm, Sắt Sắt liền khoanh chân ngồi dưới gốc cây chuối, để lá chuối rộng che phía trên mà luyện nội công tâm pháp. Đã vào cuối xuân, đêm nào cũng có rất nhiều hoa rơi, phủ kín mặt đất. Xuân qua hè tới, chớp mắt đã sắp tới giữa mùa hè. Sắt Sắt ở trong phủ Dạ Vô Nhai vậy là được hơn một tháng. Buổi sớm hôm đó, Sắt Sắt đang ngồi luyện công, trên người phủ đầy cánh hoa rơi, dưới những tàu lá xanh mướt, trông nàng thật vô cùng diễm lệ. Trời xanh, không một gợn mây, cũng không một cơn gió thoảng, lá chuối yên lặng rủ xuống. Khi tia sáng mặt trời đầu tiên rọi qua kẽ lá rọi lên mặt nàng. Thời khắc ấy, khuôn mặt nàng ánh lên tia sáng của sự tự tin, nàng chầm chậm mở mắt, đôi mắt trong veo lấp lánh những gợn thu ba sâu thẳm. Hai tay nàng từ từ đưa lên, luồng chân khí trong người lập tức trào lên dồn dập. Nàng khẽ vung tay, những cánh hoa trên người theo luồng chân khí, bay quanh thân nàng như một đám mây ngũ sắc. Uống loại kỳ dược đó, nội công của nàng quả nhiên tiến triển rất nhanh, mới chỉ hơn một tháng, nàng đã luyện tới tầng thứ ba rồi. Hơn nữa đạt ba tầng võ công mà đã lợi hại vậy rồi. Sắt Sắt bỗng rút đao vẫn quấn quanh eo ra, thanh Tân Nguyệt loan đao ánh lên những tia sáng thanh thoát, tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời. Nàng vung đao, đánh theo các chiêu thức trong “Liệt Vân sáu mươi tư thức.” Mỗi chiêu đều nhẹ nhàng phiêu dật, mỗi động tác đều mềm mại, uyển chuyển. Đây dường như không phải là bộ đao pháp bởi nhìn vào rất dễ khiến người ta tưởng rằng đó chỉ là một điệu múa. Nhưng nếu thực sự cho là như vậy thì thật sai lầm, vì trong khi đang mải ngắm nhìn tư thế đẹp đẽ của điệu múa, thì tính mạng cũng đã đến hồi kết rồi. Dưới những động tác đẹp đẽ uyển chuyển đều ẩn tàng sát khí sắc bén. Những chiêu thức nhìn như không thể làm được gì, lại có thể làm được chỉ trong nháy mắt lấy mạng một ai đó. Khi đang múa đao, kim bài trên cổ Sắt Sắt bỗng lộ ra ngoài, ánh mặt trời rọi tới khiến ánh vàng chói mắt ấy hắt vào mắt một người, cùng với đó là một tiếng kêu khe khẽ. “Ai?” Sắt Sắt quay đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Thì ra là Anh Tử, đang đi từng bước nhỏ tới, trong tay cầm một cành u lan đang hé nở, nhẹ nhàng tới bên Sắt Sắt. Nàng ta dịu dàng nói: “Anh Tử xin chào Giang tiểu thư.” “Là Anh Tử ư, sớm thế này cô ra hậu viện hái hoa à?” Sắt Sắt nở nụ cười, nhưng đôi mắt thì nheo lại chăm chú theo dõi từng biến đổi nhỏ trên nét mặt Anh Tử. Tiếc là những nhát dao ngang dọc trên mặt nàng ta đã che kín hết thần sắc vốn có của nàng ta. Nếu không phải sự kinh hoàng vừa ánh lên trong ánh mắt đó rồi vụt mất, Sắt Sắt còn tưởng vừa rồi người nhìn trộm không phải là nàng ta. “Phải, Tiểu Vương tử rất thích u lan.” Anh Tử dịu dàng nói. “Anh Tử, đao pháp của ta thế nào?” Sắt Sắt không hề sợ bị người khác nhìn thấy mình luyện võ, nếu không, vừa rồi nàng đã không múa đao. “Anh Tử không biết võ công Trung Nguyên, không dám bình phẩm bừa bãi.” Anh Tử cụp mắt, thanh âm dịu dàng mà ôn hòa. “Cũng phải, có điều ta cảm thấy Nhẫn Thuật của Y Mạch Quốc các cô cũng rất lợi hại.” Sắt Sắt cười nhạt nói. “Anh Tử cũng không hiểu lắm về Nhẫn Thuật!” Anh Tử vẫn cụp mắt nói, rồi quỳ một gối xuống hành lễ: “Anh Tử phải cáo lui đây.” “Đi đi!” Sắt Sắt cười đáp lại. Sắt Sắt lúc này nhìn xuống mới phát hiện ra kim bài trên cổ đã lộ ra ngoài. Nhìn bóng dáng Anh Tử quay đi chầm chậm, ánh mắt Sắt Sắt bỗng trở nên thâm sâu. Nếu nàng ta không kinh hãi vì đao pháp của nàng, vậy thì đây chính là nguyên nhân rồi. Sắt Sắt cầm kim bài lên, kỹ càng quan sát, nàng vẫn hoàn toàn không hiểu những hình trang trí kỳ quái trên đó có ý nghĩa gì. Nhưng nàng có thể khẳng định, Anh Tử cực kỳ quan tâm tới tấm kim bài này. Tấm kim bài này rốt cuộc có tác dụng như thế nào? Còn Anh Tử, vì sao lại kinh ngạc vô cùng như thế? Cô ta nói mình không biết Nhẫn Thuật, Sắt Sắt không tin, nếu không tại sao lại tới và mãi đến khi bị bất ngờ mới phát hiện ra tiếng động, cho đến tận lúc ấy Sắt Sắt mới nhận ra. Những vết đao trên mặt Anh Tử, sự khốn cùng của Mạc Tầm Hoan, những chuyện này nguyên nhân do đâu? Sắt Sắt thu đao, đi chải đầu rửa mặt rồi dùng bữa sáng. “Tiểu thư, Ngũ Hoàng tử lại tới hoa viên thưởng hoa rồi.” Thanh Mai chớp mắt nói. Mấy ngày nay, tuy Ngũ Hoàng tử không làm phiền tiểu thư, nhưng cứ cách hai ngày, ngài lại tới hoa viên đi dạo. Thanh Mai biết vị Hoàng tử này không muốn đi ngắm hoa mà là đi ngắm người. Sắt Sắt khẽ than một tiếng, “Thanh Mai, ngươi đi mời Ngũ Hoàng tử vào đây. Tử Mê, đi pha trà.” Hai thị nữ vâng lời rồi nhanh chóng lui ra. Một lát sau, đã thấy Dạ Vô Nhai đón ánh sáng buổi sớm, chậm rãi bước vào phòng. “Nàng tìm ta?” Rõ ràng rất muốn gặp nàng, nhưng biết càng quấn quýt, càng chỉ khiến nàng thêm ghét bỏ. Vì thế, cứ cách hai ngày hắn lại tới hoa viên một lần, mong là có thể nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của nàng. Có điều, dường như nàng cố ý lẩn tránh hắn, chẳng lần nào hắn có cơ hội “ngẫu nhiên” gặp được nàng cả. Sắt Sắt cười nhạt nói: “Ngồi đi!” Tử Mê bưng lên hai chén trà, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt họ. “Vô Nhai, huynh và Mạc Tầm Hoan thâm giao như vậy, huynh hiểu được bao nhiêu về huynh ấy?” Sắt Sắt ngước mắt hỏi. Dạ Vô Nhai ngưng thần đáp: “Hắn là tiểu Hoàng tử Y Mạch Quốc, ta đã nói điều này với nàng rồi. Hắn vốn tên là Mạch Xuyên, Hoàng tử các nước khác thường trêu chọc hắn, bắt hắn tấu nhạc làm vui, vì thế mới đặt cho hắn cái tên là Mạc Tầm Hoan. Dường như hắn rất thích cái tên này, hoặc có lẽ đối với hắn mà nói, Mạc Tầm Hoan[1] mới là sự miêu tả chân thực nhất về cuộc đời sau này của hắn.” [1] “Mạc Tầm Hoan” trong tiếng Hán nghĩa là đừng tìm niềm vui. Mạc Tầm Hoan, sự miêu tả chân thực nhất về cuộc đời sau này của hắn? Thế là có ý gì? “Cuộc đời này, hắn đã không còn tư cách gì mà tìm niềm vui nữa rồi.” Dạ Vô Nhai khẽ đưa lời than thở, trong ánh mắt hiện lên sự đồng cảm. “Vì sao?” Sắt Sắt chau mày, một người đang sống, nếu không còn tư cách để tìm niềm vui thì cuộc đời còn có ý nghĩa gì nữa đây? “Nàng biết không, hắn tới Phi Thành không phải để làm con tin, mà là tới lánh nạn. Đất nước hắn đã không còn là của hắn nữa. Năm ngoái, tỷ tỷ của hắn lấy một người đàn ông, ai ngờ gã đàn ông đó lại là vua của bọn hải tặc ẩn nấp ở Đông Hải suốt bao năm. Trong ngày thành hôn, gã đó đã đem quân tới cướp đoạt nước hắn.” “Kẻ cầm đầu bọn hải tặc?” Sắt Sắt chau mày, trong đôi mắt trong trẻo lóe lên một tia kinh ngạc, “Đó là chuyện xảy ra khi nào?” Từ khi lấy Dạ Vô Yên, tin tức của nàng đã không còn nhạy bén như trước nữa. Việc lớn như vậy mà nàng không hề hay biết. Bao nhiêu năm nay, từ khi Mẫu thân Lạc Thị lấy Gia gia, đạo tặc ở Đông hải đã ẩn thân ở Thủy Long Đảo rồi. Bây giờ ở đâu mọc ra tên cầm đầu hải tặc đây, hơn nữa lại còn cướp bóc Y Mạch Quốc? Điều kỳ lạ hơn cả là, nàng biết Mẫu thân cũng ngấm ngầm chú ý tới tình hình Đông Hải, nhưng tin tức này nàng sao lại không biết nhỉ? Dạ Vô Nhai thấy phản ứng kích động như vậy của nàng, liền chậm rãi nói: “Năm tháng trước đây.” Năm tháng trước, lúc đó mẹ nàng đang lâm bệnh, chẳng trách mẹ lại không hề hay biết. Nước mất nhà tan, Sắt Sắt giờ hiểu rõ những nhát dao trên mặt Anh Tử và bốn ngón tay bị mất của Nhã Tử có nguyên nhân từ đâu. Nàng cũng biết bọn người hôm đó đi hành thích Mạc Tầm Hoan là ai rồi. Nàng càng hiểu rõ vì sao Hoàng tử một nước lại khốn cùng như vậy, vì sao lại bị Hoàng tử các nước khác lăng nhục như thế. Vì hắn vốn đã không còn nhà và đất nước nữa. Chẳng trách hôm đó khi gặp hắn ở yến tiệc vương tôn, nàng liền cảm thấy trong tiếng đàn của hắn có nỗi đau nhớ nước nhớ nhà xa xăm. Hóa ra là thế. Có thể tưởng tượng được, trên lưng Mạc Tầm Hoàn đang phải gánh chịu nỗi đau khổ và thù hận to lớn đến thế nào, nhưng nàng không hề nhìn ra chút bi thương nào từ con người hắn. “Vô Nhai, nếu ta muốn ra biển, huynh có thể cho ta một chiếc thuyền không?” Sắt Sắt hỏi, nàng vốn cho rằng Mạc Tầm Hoan là Hoàng tử một đảo quốc, nếu muốn ra biển, có lẽ hắn có thể giúp đỡ. Nhưng giờ xem ra không được rồi. Nàng vốn định để cuối thu sẽ xuất hải, bây giờ, e rằng phải thực hiện trước kế hoạch rồi. Nàng nhất định phải ra Đông Hải một chuyến. Dạ Vô Nhai cực kỳ ngạc nhiên trước lời đề nghị của Sắt Sắt, hắn cười nói: “Không phải là nàng định xuất hải đó chứ?” Sắt Sắt cười nhạt đáp: “Đúng vậy!” “Nàng xuất hải làm gì? Nàng không sợ gặp hải tặc ư? Bây giờ trên biển rất nguy hiểm.” Dạ Vô Nhai nhướng mày, hắn quả thực không hiểu đang yên đang lành vì sao nàng lại phải ra biển. “Ta biết, ta cũng chẳng đi xa đâu, chỉ là Mẫu thân ta hy vọng có thể được rắc tro cốt ra biển.” Sắt Sắt chau mày, không dám nói thực với Dạ Vô Nhai, vì nếu thế, ắt hẳn sẽ không chuẩn bị thuyền cho nàng. “Được, ta thử xem sao.” Dạ Vô Nhai gật đầu nói. “Về chuyện hải tặc, trong triều có động tĩnh gì không?” Sắt Sắt hỏi. Trước đây khi mẹ nàng là thủ lĩnh hải tặc, Nam Nguyệt Quốc đã phải đi tiễu trừ hải tặc, tổn hao không ít binh lực. Sau này triều đình phái cha nàng đi xuất trận. Cha và mẹ nàng đã đại chiến trăm hiệp trên biển, cũng chính nhờ trận chiến đó, mẹ nàng đã yêu thương và ngưỡng mộ cha nàng. Vì thế, bà đồng ý tiếp nhận sự chiêu an của triều đình, rồi theo cha nàng về Hầu phủ, những hải tặc còn lại cũng chấp nhận những điều khoản chiêu an. Từ đó, hải tặc ở Đông Hải đều rút vào “Thủy Long Đảo” không còn thấy tung tích nữa. Bây giờ, hải tặc lại xuất hiện, triều đình có lẽ nên có động tĩnh gì rồi chứ. Dạ Vô Nhai gật đầu nói: “Trong triều phản ứng rất nhanh, nhưng tạm thời chưa có tướng nào thích hợp ra biển thảo phạt cả. Hải Tặc đã chiếm Y Mạch Đảo, giao tranh trực diện rất khó thắng. Vì thế, Mạc Vương tử đã mấy lần xin cầu viện nhưng đều bị triều đình cự tuyệt.” Hải tặc tạm thời chưa uy hiếp Nam Nguyệt, triều đình để mặc đó không quan tâm là điều khó trách. Nhưng Sắt Sắt cũng biết, triều đình quyết không để bọn hải tặc tiếp tục xưng hùng xưng bá mà lấn lướt như vậy. Thảo phạt, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Sắt Sắt vùi mình vào làn nước ấm trong thùng tắm để xua dịu sự mệt mỏi sau một ngày vất vả luyện võ. Nàng nhấc tay, dùng chiếc gáo gỗ đổ nước lên đôi vai thơm tho trắng muốt, rồi đưa mắt nhìn từng giọt nước trong veo chầm chậm chảy trên vai. Lông mi nàng bỗng rung lên, tay nàng nhè nhẹ hướng ra ngoài thùng tắm, khẽ kéo tấm lụa trắng đang treo trên giá. Cửa sổ bỗng bật mở mà không có bất cứ một tiếng động nào, hai bóng người như quỷ mị nhảy vào, một bóng áo đen nhắm vào Sắt Sắt, một bóng người khác xô thẳng vào bình phong, ở đó đang treo quần áo của nàng. Sắt Sắt đứng nhanh dậy, quấn chặt tấm vải trắng lên người, sau đó tung người nhảy từ trong thùng tắm ra. Cô gái bịt mặt xông vào trước mặt Sắt Sắt, một tay cầm đao, vốn định chém về phía Sắt Sắt, lúc này thanh đao bị chệch mục tiêu chém thẳng vào thùng tắm. Chỉ nghe âm thanh vỡ nứt, chiếc thùng vỡ ra, nước bắn tung tóe, những cánh hoa chảy ào ra theo dòng nước. Cô gái đó ngẩn người trong giây lát, quay đầu thấy Sắt Sắt đang tựa người vào chiếc bàn điềm tĩnh, ung dung cười nhạt, đôi mắt đẹp đẽ của cô ta nheo lại, vung đao lao vào chém tiếp. Cô gái xông vào bình phong lật giở quần áo Sắt Sắt một lượt, không tìm thấy thứ mình muốn, ánh mắt vụt lên những tia nhìn phức tạp, khẽ chu miệng huýt sáo. Cô gái muốn tiếp tục chém Sắt Sắt nghe thấy vậy liền đột nhiên thu đao lại. Hai người nhìn nhau rồi cùng bay vụt ra ngoài cửa sổ. “Các người muốn tìm cái này ư?” Thanh âm dịu dàng trong trẻo đột ngột truyền tới. Hai người cùng quay đầu nhìn lại, thấy trên ngón tay Sắt Sắt quấn chiếc dây chuyền vàng, đoạn cuối chiếc dây là tấm kim bài to bằng đồng tiền. Ánh mắt hai người lập tức sáng lên, rồi quay sang nhìn nhau. “Cầm lấy đi! Sắt Sắt vung tay, tấm kim bài đó vẽ thành hình vòng cung màu vàng, bay thẳng đến chỗ họ. Sáng nay, sau khi Anh Tử rời đi, nàng đã đoán ra họ sẽ tới để tìm miếng kim bài này. Vì thế nàng bảo Thanh Mai và Tử Mê đi chỗ khác, nàng muốn xem xem họ sẽ tới lấy thế nào, nhưng không ngờ họ lại dám tới thẳng đây để cướp. Điều không ngờ hơn nữa là Anh Tử và Nhã Tử vốn hiền dịu đáng yêu, vậy mà khi chém người cũng thật là ác độc. Lẽ nào vì muốn phục thù cứu quốc, họ có thể hi sinh tính mạng của những người vô tội sao? Hay họ cho rằng nàng có lệnh bài của hải tặc nên cũng là hải tặc? Cô gái che mặt giơ tay đỡ lấy tấm kim bài, thần sắc trong mắt cực kỳ kinh ngạc, dường như không ngờ lại có được thứ này dễ dàng như thế. “Nếu muốn nói gì cứ tới nói với ta là được, hà tất phải mất công như thế. Anh Tử, Nhã Tử.” Sắt Sắt lạnh lùng nói. Nếu tấm lệnh bài đó có thể giúp họ, nàng đương nhiên chẳng keo kiệt gì. Có điều, e rằng chỉ tấm kim bài đó thôi cũng không đủ để giải quyết mọi việc. Bị vạch trần thân phận, Anh Tử và Nhã Tử đều nhanh chóng gỡ khăn che mặt ra. “Xin lỗi, Giang cô nương, vật này rất quan trọng với chúng ta, chúng ta nhất định phải có được nó.” Anh Tử thấp giọng nói. “Nếu đã quan trọng đến thế, vậy ta cho các ngươi mượn!” Sắt Sắt đáp rất thản nhiên. “Hai kẻ ngu ngốc các người, sao còn không mau trả kim bài cho Giang tiểu thư!” Cửa phòng bị đẩy ra, Mạc Tầm Hoan đi qua bình phong, chầm chậm bước tới. Bộ quần áo vải đơn giản mộc mạc không ngờ có thể làm nổi bật dung mạo tuyệt thế của hắn. “Tiểu Vương tử, Giang cô nương đã đồng ý cho chúng ta mượn kim bài rồi.” Anh Tử nói, có chút không cam lòng. “Hỗn xược, hai người các ngươi có biết đã sai ở đâu không?” Mạc Tầm Hoan lạnh lùng trách mắng. Hai người Nhã Tử, Anh Tử nghe vậy đều quỳ cả xuống đất, đôi mắt đã ngấn lệ. Mạc Tầm Hoan đi lên phía trước, chỉ nghe thấy lốp bốp hai tiếng, trên mặt Anh Tử và Nhã Tử đã lưu lại dấu tay: “Đã mạo phạm Giang tiểu thư, sao còn không mau xin lỗi.” Anh Tử và Nhã Tử lập tức đứng dậy, tới cúi người trước mặt Sắt Sắt, trong ánh mắt đầy vẻ hối lỗi. “Xin Giang tiểu thư thứ lỗi!” Anh Tử và Nhã Tử đồng thanh nói. Rồi Anh Tử nâng hai tay lên, đưa kim bài về phía Sắt Sắt. Sắt Sắt cười điềm đạm nói: “Không sao.” Rồi lấy tấm kim bài về. “Mau về tự suy nghĩ những lỗi lầm của mình đi!” Mạc Tầm Hoan thấp giọng, giọng điệu chậm rãi nhưng lại mang sự uy nghiêm không thể nghi ngờ. Anh Tử và Nhã Tử cúi đầu thoái lui, trong phòng bỗng chốc chỉ còn hai người, Mạc Tầm Hoan và Sắt Sắt. Sắt Sắt nắm lấy mái tóc còn ướt sũng, cười nói: “Xin Mạc Vương tử chờ một chút, để ta mặc lại quần áo rồi nói chuyện sau.” Mạc Tầm Hoan dường như lúc này mới nhận ra mình đã luống cuống mà bước vào phòng tắm của Sắt Sắt, hai mắt hắn quét qua, ánh mắt đột nhiên thâm trầm. Lúc này Sắt Sắt chỉ quấn quanh người một tấm lụa ướt sũng, tuy che được người nhưng lại không che được thân hình kiều diễm. Hai cánh tay và cổ đều lộ ra ngoài, trên vai còn vương những cánh hoa màu hồng, làm ánh lên làn da trắng mịn, mang một phong thái khiến người ta đắm say không thể cất nên lời. “Được!” Mạc Tầm Hoan cúi đầu bước ra khỏi phòng, đến cửa rồi, hắn mới khiến trái tim mình bớt hỗn loạn. Hắn nheo mắt nhìn lá chuối màu xanh biếc trước cửa, trước mắt lại hiện lên hình ảnh thành quách khói lửa hôm đó, nghĩ tới cảm giác máu của người thân bắn lên mặt mình, ánh mắt hắn bỗng lại trở nên sắc bén. Gió nhẹ từ từ thổi tới, như những cơn buồn vương trên vai hắn, vô hình, không thể nắm bắt cũng không thể xua tan, thấm qua y phục, xuyên thẳng vào trái tim. Sắt Sắt mặc bộ váy mỏng, tóc còn chưa khô, liền để mái tóc ướt xõa xuống ngang eo. Lúc nàng từ phòng tắm bước ra, đã thấy Mạc Tầm Hoan đang đứng yên lặng ở cửa, hắn lúc đó trông thật lặng lẽ và cô đơn. Trước đây, nàng vốn cho rằng hắn là người lạnh lùng, vô cảm đối với việc người khác lăng mạ làm nhục mình, hắn chỉ cười cho qua chuyện. Đến hôm nay nàng mới biết, sự khinh bỉ lăng mạ đó so với nỗi đau lớn mà hắn phải gánh chịu chỉ nhẹ tựa lông hồng, không đáng nhắc tới. Chẳng trách hắn chẳng hề để ý, phải chịu đựng kiếp nạn như địa ngục đó, hắn còn để ý tới sự khinh rẻ của người khác nữa hay sao? “Mạc Vương tử, mời ngồi.” Sắt Sắt cười tươi nói, tự rót trà đưa tới trước mặt Mạc Tầm Hoan. “Vừa rồi thuộc hạ của ta lỗ mãng, làm kinh động đến Giang cô nương, xin Giang cô nương thứ tội.” Mạc Tầm Hoan cầm chén trà lên, khẽ nói. Hơi nước nóng bốc lên khiến đôi mắt đen của hắn sâu đến mức chẳng thể nhìn ra chút biểu hiện gì. “Mạc Vương tử, ta nghĩ huynh có việc muốn nhờ ta giúp phải không?” Sắt Sắt cười nói. Trước ngày hôm nay, nàng vẫn tin rằng việc nàng và Mạc Tầm Hoan gặp nhau là do duyên phận, nhưng sau khi xảy ra chuyện ngay hôm nay, nếu nàng vẫn nghĩ vậy, thì nàng quả là ngu ngốc. Cuộc gặp gỡ trong sòng bạc, có lẽ là ngẫu nhiên. Nhưng khúc nhạc U lan tháo đã xoa dịu nỗi đau đớn trong trái tim nàng quyết không phải do hắn đánh bừa. Hắn nói đánh đàn vì người tri âm, chắc chắn là nói nàng. Mời họ tới ở tạm chỗ hắn một đêm, thậm chí còn đưa họ tới phủ Dạ Vô Nhai, nhất là sáng sớm nay Dạ Vô Nhai nói với nàng về chuyện mất nước của hắn, e rằng đều là những việc hắn đã sắp đặt từ trước. Ánh mắt Mạc Tầm Hoan lóe lên, cười nhạt nói: “Đúng thế, Giang cô nương là người thông minh, quả thực ta có việc muốn nhờ Giang cô nương giúp đỡ.” “Cứ nói đừng ngại!” Sắt Sắt nói. Nàng không thích cảm giác bị lợi dụng, nhưng nếu trong tay nàng đã nắm lệnh bài của đạo tặc Đông Hải thì chuyện hải tặc đó, ít nhiều nàng cũng có trách nhiệm. “Ta hy vọng Giang cô nương có thể cùng ta ra Đông Hải một chuyến.” Mạc Tầm Hoan trầm giọng. “Vì sao huynh cảm thấy ta có thể giúp được huynh? Chỉ dựa vào mỗi tấm kim bài trong tay ta thôi sao? Huynh biết đó, mẹ ta đã qua đời, tấm lệnh bài này có thể chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Sắt Sắt lạnh giọng nói. “Không, ta nghe ngóng được, trong đám hải tặc đó, có hơn một nửa số người không thực lòng phục tùng Hải tặc Vương đó, nhất là bốn đại long tướng trước đây.” Mạc Tầm Hoan chau mày nói. Nói vậy, mẹ nàng vẫn còn uy tín ư? Sắt Sắt cười, không ngờ bất kể thế nào nàng cũng vẫn phải ra Đông Hải một chuyến. “Ta đã bảo Dạ Vô Nhai chuẩn bị thuyền rồi, qua mấy hôm nữa, chúng ta sẽ khởi hành!” Sắt Sắt nhanh chóng đáp. Ánh mắt Mạc Tầm Hoan như nóng lên, hóa ra nàng sớm đã sắp xếp chuyện thuyền bè. Hóa ra, nàng sớm đã đồng ý giúp hắn. “Có điều...” Sắt Sắt khẽ mở miệng, rồi nheo mắt cười nói tiếp, “Ta không muốn Hải tặc Vương biết mục đích chuyến đi lần này của ta, vì thế nếu huynh đi cùng ta, tốt nhất là nên cải trang cẩn thận. Đừng để họ nhận ra huynh là Hoàng tử Y Mạch Quốc, khi chưa xong việc, ta không muốn gặp rắc rối.” Nàng vốn chưa quên việc hành thích trên phố hôm nọ, nếu Mạc Tầm Hoan lấy thân phận Hoàng tử Y Mạch Quốc mà đi, nàng cũng bị coi là người của Y Mạch Quốc mà bị giết thì hỏng hết mọi việc. “Ta hiểu rồi.” Mạc Tầm Hoan khẽ chau mày, dường như hắn đang suy nghĩ về việc cải trang. Sắt Sắt chẳng quan tâm, những chuyện thế này cứ để hắn suy nghĩ. Ai bảo hắn không thành thật với nàng, coi như đây cũng là sự trừng phạt nho nhỏ. Nàng ngước mắt lên nhìn trời, nàng sắp nhìn thấy biển lớn mà nàng luôn mơ tưởng tới rồi. Có điều, con đường phía trước diệu vợi, có lẽ sẽ gặp rất nhiều gian nan, nhưng trái tim nàng luôn hướng về đó, nàng vốn không sợ gì nguy hiểm. Lãng Đào Sa Nàng có biết không, chẳng người đàn ông nào có thể chống lại sự quyến rũ của một thân hình mềm mại ngát hương cả. Nếu trên người nàng không bị thương, có lẽ từ lâu ta đã không kiềm chế được rồi. Nàng phải biết, có những lúc dục vọng của người đàn ông không hề liên quan gì đến tính yêu hết.