Đạo Phi Thiên Hạ
Chương 135
Sắt Sắt chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày nàng còn có thể trở lại phủ Định An hầu.
Nàng còn nhớ rõ lần cuối cùng khi mình trở lại hầu phủ, phụ thân của nàng đã bị nhốt vào nhà lao, phủ đệ bị niêm phong, trên cửa dán giấy niêm phong thật to, bay phất phơ trong cơn gió lạnh thê lương.
Mà nay khi trở về, tấm giấy niêm phong thật to kia không còn thấy nữa, trước cửa đã khôi phục lại khí phái cúa hầu phủ.
Cửa lớn màu son, sư tử oai dũng, trước cửa lớn đèn lồng cao cao chiếu sáng thềm đá trước cửa.
Dạ Vô Nhai lao thẳng đến trước đưa Sắt Sắt đến ngoài cửa, mới gật đầu với Sắt Sắt nói: "Ta về cung trước, ngày khác lại đến thăm nàng, sáng sớm ngày mai sẽ đưa Tử Mê đến đây cùng nàng."
Sắt Sắt nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng rồi cùng Linh Lung xuống xe ngựa.
Y Lãnh Tuyết đã chết cho nên Linh Lung lựa chọn tạm thời ở bên cạnh Sắt Sắt.
Còn Tử Mê, khi đến lăng mộ nàng không cho Tử Mê đi theo, trước mắt nàng ấy còn ở lại phú Tuyền Ki .
Thủ vệ canh cửa cùng quản gia không còn là người trước kia, năm đó phụ thân phạm thượng bị giam vào nhà lao, người làm trong phủ cũng đều bị vạ lây, nay quản gia vừa mới mời về nên không biết Sắt Sắt.
Sắt Sắt nói rõ thân phận, quản gia kia cuống quýt đi vào thông báo, chỉ chốc lát liền mời Sắt Sắt vào.
Cây cối hoa cỏ bên trong phủ đã không còn dáng vẻ trước kia nữa, xem ra phụ thân cũng vừa mới trở về còn chưa sai người quét tước lại phủ.
Sắt Sắt đi dọc theo con đường rải đá chậm rãi đi tới, vốn muốn vào phòng mình nghỉ ngơi trước, nhưng nàng thật sự không kiềm chế được liền tới phòng của phụ thân.
Bởi vì nàng cảm giác được mình đang nằm mơ, làm sao phụ thân có thể còn sống?
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Định An hầu Giang Nhạn, Sắt Sắt vẫn không thể tin.
Quả nhiên là phụ thân, tuy rằng tuổi tác đã cao, vẻ mặt đã phong sương, tuy nhiên thân thể nhìn qua cường tráng vô cùng.
"Phụ thân, thật là người sao?" Sắt Sắt nghi hoặc hỏi
Giang Nhạn nhìn Sắt Sắt, mỉm cười gật đầu, sau đó nhẹ giọng thở dài nói: "Sắt Sắt, con chịu khổ rồi!"
"Phụ thân rốt cuộc đây là chuyện gì đã xảy ra, làm sao người vẫn còn sống sót?" Sắt Sắt hỏi, năm đó nàng vào trong ngục thăm phụ thân, sau khi trở về chợt nghe nói cha đã chết trong ngục.
Giang Nhạn thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói với Sắt Sắt.
Thì ra năm đó, sau khi Sắt Sắt cùng Dạ Vô Nhai vào nhà giam thăm ông đi khỏi, Dạ Vô Yên liền vào nhà lao cứu ông ra.
Người chết ở trong nhà lao không phải là ông.
Vài năm nay, sau khi ông được Dạ Vô Yên cứu ra, vẫn ở trong quân đội của Dạ Vô Yên.
Tuy rằng ông vô cùng biết ơn ơn cứu mạng của Dạ Vô Yên, nhưng ông biết Dạ Vô Yên hại Sắt Sắt rơi xuống vách núi đen, còn biết Dạ Vô Yên từng phế đi võ công của Sắt Sắt và đuổi Sắt Sắt ra khỏi vương phủ” vậy cho nên ông không đem chuyện Sắt Sắt chưa chết nói cho Dạ Vô Yên biết, cũng không làm việc trong quân đội của hắn.
Chỉ giống như một binh sĩ bình thường ở trong quân ngũ.
Nhưng vài năm nay, ông nhìn thấy khả năng điều khiển binh tướng của Dạ Vô Yên, ông cũng dần dần khâm phục Dạ Vô Yên.
Khi Dạ Vô Yên khởi binh, ông rốt cuộc đồng ý cùng Trương Tử Hằng cầm đầu mười lăm vạn binh mã ở trong hoàng thành chiến đấu với năm mươi vạn đại quân, ông không thể trơ mắt nhìn Nam Việt rơi vào tay giặc ngoài, hơn nữa Dạ Vô Yên quả thật là một đế vương tài ba.
Nhưng ông không ngờ tới Dạ Vô Yên lại vì Sắt Sắt mà bị Dạ Vô Trần bắt.
Sắt Sắt nghe xong lời Giang Nhạn kể lại, lúc này mới biết phụ thân của nàng là do hắn cứu ra.
Nhưng nàng cùng Dạ Vô Yên mỗi lần gặp nhau đều luôn vội vội vàng vàng, hắn cũng chưa nói qua chuyện của phụ thân nàng.
Có lẽ hắn cũng không muốn khiến nàng vì mang ơn mà chấp nhận hắn.
Sắt Sắt càng không nghĩ tới chuyện năm mươi vạn đại quân của triều đình là do phụ thân dẫn quân tiêu diệt.
"Phụ thân, hiện tại người đã khôi phục lại danh hiệu Định An hầu rồi sao?" Giang Nhạn gật đầu, Dạ Vô Nhai cũng là một vị vua anh minh, mặc dù mới lên ngôi không lâu cũng đã bình ổn được chuyện lần này, thưởng phạt phân minh, thu phục không ít lòng người.
"Sắt Sắt, mấy năm nay khổ cho con rồi. còn Tuyền vương, hắn đối với con thế lại thâm tình như vậy, phụ thân thật chưa từng dự đoán được." Giang Nhạn thở dài một tiếng nói.
Nếu như sớm biết được, có lẽ ông đã sớm nói cho hắn biết tin tức Sắt Sắt còn sống, như vậy kết cục chuyện này có phải sẽ khác không.
"Phụ thân, con hoài nghi Vô Yên hắn còn sống!" Sắt Sắt nhíu mày nói.
Giang Nhạn nhíu mày suy tư một lát, đứng dậy nói: "Suy nghĩ của con cũng có khả năng, nếu như hắn có thể vì con mà chết, tình cảm sâu nặng như thế, hắn sẽ không nỡ rời khỏi con.
Cho nên lúc đó có lẽ hắn vì cứu con, mặc dù không có kế sách hoàn hảo, nhưng nhất định cũng sẽ chừa lại một con đường sống, có lẽ thật sự còn sống."
"Nhưng thuộc hạ của hắn, thí dụ như Kim Đường, còn Phượng Miên, Thiết Phi Dương dường như đều cho rằng hắn đã không còn trên thế gian này nữa. vì sao hắn phải giấu giếm tin mình còn sống, bao gồm cả thuộc hạ thân cận nhất?" Sắt Sắt thấp giọng nói, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Có một số việc, nàng thật sự không dám tin tưởng.
Giang Nhạn yên lặng trong chớp mắt, trầm giọng nói: "Cho dù hắn không chết, cũng nhất định đã bị thương, hay có lẽ bị người khác quản chế. vậy nên mới có thể như thế!"
Phụ thân nói như thế làm cho Sắt Sắt nhớ tới một chuyện, gần đây nàng chỉ lo bi thương, hình như vẫn chưa gặp Vân Kinh Cuồng, chẳng lẽ nếu như Dạ Vô Yên thật sự bị trọng thương, thầy thuốc bình thường không thể cứu chữa, thật là có khá năng sẽ tìm đến hắn.
"Người có thể cứu hắn ra từ thiên lao, xem ra trước mắt chỉ có một." Định An hầu Giang Nhạn nói.
"Người phụ thân nói là Dạ Vô Nhai?" Sắt Sắt hỏi.
Giang Nhạn gật đầu, nói: "Không sai, đêm đó các ngươi đều đã quên mất hắn! Bao gồm cả Dạ Vô Trần, hắn ta cũng cho rằng Vô Nhai vẫn còn là một Dật vương nhu nhược, chưa từng dự đoán được hắn cũng sẽ khởi sự! Hắn không phải cùng thuộc hạ Kim Đường của Dạ Vô Yên liên kết dẹp yên hoàng cung sao, hẳn hắn đã sớm bắt tay với Dạ Vô Yên.
Cho nên người cứu đi Dạ Vô Yên, hơn phân nửa khả năng là hắn!"
Sắt Sắt gật đầu, chỉ là, nếu là thật thì lúc này Dạ Vô Yên đang ở đâu? Nếu quả thật Dạ Vô Nhai cứu hắn ra, như vậy khả năng lớn nhất nơi hắn đang ở chính là phủ Dật vương và hoàng cung.
Sắt Sắt đứng dậy, nhìn bầu trời đêm phía xa xa, nếu như hắn thật sự còn sống, nàng nhất định phải tìm được hắn!
***
Hoàng cung.
Sắc trời hơi âm u, phóng tầm mắt nhìn lại, trên mái ngói màu đỏ nung tụ đầy tuyết trắng, làm cho cả hoàng cung nhìn thoáng qua có vẻ trang nghiêm và yên tĩnh.
Ở phía tây bắc hoàng cung, có một biệt viện hoang vắng, bởi vì hàng năm không tu sửa nên có vẻ tiêu điều rách nát, nước sơn màu đỏ của tường cao bong ra từng mảng, nhìn qua loang lổ xác xơ, ngay cá cây cõi trước cửa cũng không có cây nào xanh tốt, chỉ còn lại cành cây trụi lủi, tuyết trắng đọng lại đè nặng lên trên, nhìn qua không có chút cảm tình nào.
Nơi đây từng là chỗ giam giữ phi tần, bị cung nữ trong cung xem là lãnh cung.
Nhưng từ mười mấy năm trước, sau khi có một phi tử không được sủng ái ở trong này sinh bệnh nặng mà chết thì nơi này liền trở thành nơi sinh ra điềm xấu.
Phi tần hậu cung sợ nhất là bị nhốt ở nơi hoang vẳng lạnh lẽo này, nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, thái thượng hoàng Gia Tường chưa bao giờ đem nhốt các phi tử vào đây.
Đó không phải vì ông không làm các phi tần bị thất sủng mà bởi vì nhốt họ đến một lãnh cung khác.
Lãnh cung này dần dần trở thành khu vực cấm trong cung.
Mặt trời chiều đã ngã về phía Tây, tại căn phòng tối tăm trong lãnh cung đã có ánh nến lờ mờ.
Ngọn nến mờ nhạt chiếu sáng cách bài trí đơn giản mà sơ sài.
Dạ Vô Yên nằm trên giường không hề nhúc nhích, trên mặt phủ một mảnh vải mỏng, chỉ lộ ra chân mày cùng đôi môi, và mái tóc đen như mực đang xõa trên chiếc gối.
Trên người, trên cánh tay, trên đùi, khắp nơi đều được băng bó bằng vải mỏng, còn vương vết máu hồng hồng.
Cả người hắn không hề có cảm xúc nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ.
Hàng mi thật dài rũ xuống, giống như con bướm bị gãy cánh.
Hắn nằm ở đó, ngực thật đau, toàn thân, xương cốt trong cơ thể không chỗ nào không đau.
Ngay cả hít thở cũng thật gian nan, mỗi một lần hít thở dường như đều động đến vết thương trên cơ thể.
Đau đớn gần như chết lặng, hắn muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng cánh tay không hề có chút sức lực nào, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể cử động, muốn ngủ say, nhưng sự đau đớn kia làm cho hắn không thể ngủ được, muốn đứng dậy nhưng cả người lại không có lực, chỉ có thể mệt mỏi nằm như vậy.
Hắn dường như nhớ tới khi vẫn còn là một đứa trẻ, khi đó mẫu phi vừa mới qua đời, hắn ăn một miếng điểm tâm thì bắt đầu đau bụng.
Hắn vẫn nhớ rất rõ cảm giác lúc đó, cũng nằm ở nơi này, nằm trên chiếc giường này, cảm giác được ruột gan như đang có hàng trăm ngàn mũi đao bén nhọn đâm vào, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Càng khiến hắn thấy bi thương là, khi hắn cô độc và bi ai nhất, lại không có một người nào thật sự quan tâm hắn.
Ngự y đến đây, bắt mạch cho hắn, sau đó liền lắc đầu, nói: "Không có phương thuốc cứu sống được"
Khi đó hắn không biết nói như vậy có ý gì.
Sau đó lại nghe tiếng thét lớn phẫn nộ của hoàng tổ mẫu, người nói nếu không thể trị khỏi cho hắn thì lập tức lấy đầu ngự y kia.
Hắn rốt cuộc giữ lại được mạng sống.
Mà hôm nay hắn lại nằm ở đây.
Nơi này là lãnh cung nơi phi tần bị nhốt vào, hắn đã cùng mẫu phi sống ở trong này vài năm.
Những chuyện ngày xưa đang tái hiện trong đầu hắn, gồm cả nỗi đau lòng cùng tuyệt vọng của mẫu phi, sự cô độc cùng tịch mịch của hắn.
Sắc trời bắt đầu tối, Khánh Dật hoàng đế Dạ Vô Nhai xử lí xong tấu chương, chỉ mang theo một thị vệ bên mình, dọc theo con đường tắt đi về phía lãnh cung.
Đẩy cánh cửa viện loang lổ ra, xuyên qua viện nhỏ hoang vắng, đi vào trong phòng.
Trong phòng, vị thuốc nồng nặc gay mũi.
"Hôm nay thế nào? Cảm thấy tốt hơn không? Có cần thêm loại thuốc nào, trẫm kêu ngự y đi chuẩn bị!" Dạ Vô Nhai thấp giọng nói.
Mấy ngày nay, các loại thuốc quý trong kho thuốc của hoàng cung căn bán đều đã dùng tới, cũng may là ở trong cung, nếu không làm sao tìm được nhiều loại thuốc quý như vậy.
Vân Kinh Cuồng đang xoay người thay thuốc cho Dạ Vô Yên, sau khi băng bó vết thương xong, đứng dậy thi lễ với Dạ Vô Nhai, nhẹ giọng nói: "Vết thương ngoài da đã không còn vấn đề lớn, nhưng gân tay và gân chân bị cắt đứt tuy đã được nối lại nhưng vẫn không có lực.
Trước mắt chỉ có thể chậm rãi khôi phục."
Vân Kinh Cuồng thay thuốc xong, Hoa Tai đứng hầu một bên đứng dậy, đem chăn gấm thật dày phủ lên người Dạ Vô Yên.
"Cần thời gian dài hơn mới có thể khôi phục sao?" Dạ Vô Nhai chậm rãi đi đến bên cửa số, nương theo ánh nến nhàn nhạt quan sát Dạ Vô Yên.
Thời gian dài hơn?
Vân Kinh Cuồng nhíu mày, cần thời gian dài hơn, thật ra không phải là vấn đề thời gian dài hay ngắn, mà là hắn trước kia cũng từng gặp không ít bệnh nhân như vậy, gân tay gân chân sau khi nối lại, hơn phân nửa là không thể sử dụng lực được như trước kia, trên cơ bản không khác gì tàn phế.
Sau khi khỏi hẳn có thể hoạt động như người thưởng, thật sự quá ít.
Dạ Vô Nhai thấy Vân Kinh Cuồng yên lặng không nói gì còn vẻ mặt hơi nghiêm trọng thì trong lòng cũng chùn xuống.
Hay là để Sắt Sắt tới đây chăm sóc cho hắn, có lẽ sẽ khôi phục nhanh hơn một chút.
Dạ Vô Nhai cúi đầu nói, vẻ mặt nghiêm nghị.
Vân Kinh Cuồng không chớp mắt nói: "Ta có đề cập qua, nhưng người không đồng ý, nếu thật sự tàn phế, người không muốn để cho nàng nhìn thấy dáng vẻ của người như vậy."
Dạ Vô Nhai gật đầu, ngày đó khi mình cứu Dạ Vô Yên từ nhà lao ra, hắn (DVY) biết được thể trạng của mình cực kì không tốt nên đã nhờ hắn (DVN) ở trong ngục giam của tử tù tìm một thế thân.
Hắn muốn giả chết trốn đi, nguyên nhân chủ yếu là hắn sợ mình không chết thì cũng bị tàn phế.
Mà nay tuy rằng đã giữ lại được tính mạng, nhưng đã là một nam tử thì không bao giờ muốn mình nằm liệt trên giường, ngày ngày liên lụy đến nữ tử mình yêu thương.
Dạ Vô Nhai thở dài một tiếng, đứng lặng bên cạnh giường nhìn Dạ Vô Yên, trong lòng dâng lên một cảm giác bi thương sâu sắc.
Trên đời này, điều đả kích đến sự tự tin của một nam tử nhất, không phải là cái chết mà chính là khiến cho hắn trở thành một phế vật.
Một nam từ bình thường còn không thế chịu được đả kích này, huống chi là một người võ nghệ cao cường, oai phong một cõi như Dạ Vô Yên
Sống không bằng chết, dường như chính là tình huống trước mắt này.
Một cảm giác đau lòng khôn tả bỗng nhiên dâng lên trong lòng, làm cho Dạ Vô Nhai nhịn không được hơi nhếch môi.
Hoa Tai đứng ở một bên góc bàn, đang giã thuốc.
Hoa Tai đã theo Vân Kinh Cuồng vào cung, lúc ban đầu Vân Kinh Cuồng cũng bị người chết thế thân kia lừa, cho đến ngày thứ hai Dạ Vô Nhai báo hắn dẫn theo Hoa Tai vào cung, nói là chữa thương cho người trong quân doanh, vào đến cung, bọn họ mới biết Tuyền vương chưa chết.
Đêm, cực kì yên tĩnh.
Chỉ có tiếng giã thuốc "thùng thùng" của Hoa Tai, ở trong không gian tĩnh lặng, nghe nặng nề dị thường, giống như tiếng tim đập khẩn trương không theo quy tắc nào.
Có tiếng bước chân vang lên trong viện, càng lúc càng gần.
Đã trễ thế này, lại là một nơi hẻo lánh như thế, làm sao còn có thể có người đến? Dạ Vô Nhai nháy mắt một cái với tiểu thái giám bên cạnh, tiểu thái giám nhanh chóng chạy đến trước cửa, ý muốn ngăn cản người đang đi tới, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ người đi tới thì kích động rụt trở về.
"Hoàng thượng, là thái thượng hoàng đến!" Tiểu thái giám cúi đầu nói.
Dạ Vô Nhai kinh ngạc trong lòng, chỉ thấy cửa phòng bị hai tiểu thái giám đẩy ra, thái thượng hoàng Gia Tường nhanh chóng bước đến, người đi theo phía sau là tổng quản nội thị Hàn Sóc.
Việc Dạ Vô Nhai cứu Dạ Vô Yên là gạt mọi người.
Người biết rất ít, hẳn, Vân Kinh Cuồng, còn có Hoa Tai đến đế hầu hạ, vốn không có người khác biết.
Không ngờ đến, phụ thân của hắn thế nhưng lại tìm được đến nơi này.
Rốt cuộc, là ai đã tiết lộ?
Thật ra không phải có người tiết lộ tin tức, mà là do thái thượng hoàng Gia Tường cứ cách một thời gian lại đến khoảng sân cũ kĩ này, không cho phép người trong cung động vào một nhành cây ngọn cỏ nào ở nơi này, không cho phép người trong cung quét tước, luôn duy trì dáng vẻ nơi này như vậy, ngay cả bụi bặm phủ đầy, cũng vẫn là dáng vẻ như cũ.
Nhưng lúc này đến đây, ông lại phát hiện bên cửa sổ có chút ánh sáng màu cam, trong lòng ông nhất thời kinh ngạc, thân mình không nhịn được run run.
Bước đi của ông nhanh hơn, cửa vừa mở ra, ông liền chạy nhanh vào phòng, theo sau còn có cơn gió đêm lạnh lẽo.
Dạ Vô Nhai không nghĩ tới phụ thân sẽ tìm đến nơi này, ngày ấy sau khi cứu Dạ Vô Yên từ trong nhà lao ra, tình hình khẩn cấp, hắn liền phái người mang Dạ Vô Yên vào cung.
Mà trong hoàng cung, chỉ có mảnh sân rách nát này
Hắn tự cho rằng đây là nơi an toàn.
Không ngờ tới cùng lắm chỉ mới mười ngày đã bị phụ thân tìm tới đây.
Từ sau khi kết thúc chiến sự, phụ hoàng có chút nản lòng thoái chí, bị bệnh một thời gian, cho nên từ khi hắn đăng cơ, dù cho chuyện triều đình hay trong hoàng cung mọi việc đều không quản đến, luôn luôn dưỡng bệnh tại điện Dưỡng Tâm.
Nhưng đêm nay vì sao phụ hoàng lại đến đây?!
Hơn nữa, điều làm cho Dạ Vô Nhai kinh ngạc là, có lẽ do ốm đau tra tấn, phụ hoàng nhìn qua đã già đi rất nhiều, sắc mặt cực kì tiều tụy.
Thái thượng hoàng Gia Tường nhìn thấy Dạ Vô Nhai tất nhiên cũng lắp bắp kinh hãi, còn tưởng rằng có tên nô tài nào lớn gan trốn ở trong này, cũng không ngờ lại là Dạ Vô Nhai.
"Vô Nhai, ngươi làm gì ở trong này?" ông trầm giọng hỏi, vừa nói xong thì đột nhiên trầm mặc.
Ông nhìn thấy Dạ Vô Yên nằm trên giường, cũng đúng lúc này Dạ Vô Yên mơ màng tỉnh lại, mở đôi mắt phượng long lanh như sóng nước ra.
Hắn bị băng bó toàn thân giống như một cái bánh chưng, trước mắt chỉ lộ ra đôi mắt, cũng chỉ có sóng mắt đen láy kia mới làm cho người ta nhận ra hẳn vẫn còn là một người sống.
Hoàng đế Gia Tường dừng lại trên đôi mắt đen láy kia của Dạ Vô Yên, kinh ngạc đến mất hồn.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng này, con ngươi đen bóng như tấm gương sáng, phảng phất như có thể hút mất ba hồn bảy vía của người khác.
Thật là quá giống nhau!
Ông nhịn không được thốt ra hai tiếng than.
Năm đó ông chính là bị lạc vào đôi mắt này, không thể thoát ra được!
"Uyển Nguyệt..." ông cúi đầu than một tiếng, thanh âm trầm thấp mà thâm tình, ánh mắt mang theo vẻ mơ màng, dường như đang chim đắm trong chuyện cũ: "Là nàng sao?"
Người trước mắt nghe được giọng ông, con ngươi đen đột nhiên nhíu lại, ánh mắt chuyển động, sắc bén mà lạnh lẽo.
Trong lòng thái thượng hoàng Gia Tường chấn động vô cùng, liên tiếp lui về phía sau hai bước, chỉ vào Dạ Vô Yên lạnh giọng hói Dạ Vô Nhai: "Hắn là ai vậy?" Hai mắt ông trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Dạ Vô Yên, ngón tay hơi run rẩy, nghẹn giọng nói: "Ngươi là...là..."
Trong lòng ông đã biết được hắn là ai, cũng chỉ có hắn mới có được cặp mắt phượng giống nàng, nhưng môi ông lại run run, thật lâu sau cũng không nói nên lời.
"Phụ hoàng, là lục đệ.
Là con đã cứu hắn từ trong nhà lao ra, hắn bị thương rất nặng.
Cho nên con mới mang hắn đến đây dưỡng thương!" Dạ Vô Nhai bất đắc dĩ nói, hắn vốn tính giấu giếm phụ hoàng, bởi vì hắn biết lần này phụ hoàng rất bất mãn với việc Dạ Vô Yên khởi binh.
Lại không ngời rằng vẫn bị ông phát hiện ra.
"Hắn không chết!?" Thái thượng hoàng Gia Tường cúi đầu nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười vui sướng, nhưng liền biến mất rất nhanh, hóa thành vẻ mặt phức tạp.
"Phụ hoàng..." Dạ Vô Nhai hơi kinh ngạc kêu lên, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của phụ hoàng, chẳng lẽ ông còn ghi hận chuyện lục đệ mưu phản sao?
"Vô Nhai, nơi này cũng không phải là chỗ thích hợp để dưỡng thương, chuyển đến nơi khác đi!" Thái thượng hoàng Gia Tường bỗng nhiên xoay người lạnh lùng nói.
"Phụ hoàng, trước mắt lục đệ không thể tùy ý di chuyển, gân tay cùng gân chân của hắn đều đã bị đứt, vừa mời được nối lại, có thể khôi phục lại như trước hay không còn chưa chắc.
Nếu mà...di chuyển nhiều, chỉ sợ cánh tay cùng chân sẽ phải phế bỏ." Dạ Vô Nhai trầm giọng nói.
Thái thượng hoàng Gia Tường nghe vậy thì kinh ngạc trong lòng, ông cứ tưởng rằng Dạ Vô Yên chỉ bị thương ngoài da, chưa từng nghĩ tới gân tay cùng gân chân của hắn đều bị cắt đứt.
Ông quay lại chậm rãi đi đến bên cạnh Dạ Vô Yên, con ngươi đen sắc bén bỗng nhiên bị bao phủ bởi vẻ thương xót.
Dạ Vô Yên liếc nhìn thái thượng hoàng Gia Tường một cái, lí trí dường như đang tự do bay bổng ngoài tầm mắt, chỉ nhạt như nước liếc nhìn ông một cái, rồi lập tức nhắm hai mắt lại, nằm ở nơi ấy không nhúc nhích, ai cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Ánh mắt vô hồn và lạnh nhạt như vậy lại giống như một tảng băng xâm nhập vào lòng thái thượng hoàng Gia Tường.
"Thái thượng hoàng, lão nô cả gan, hy vọng thái thượng hoàng có thể...có thể..." Hàn Sóc nhìn thấy Dạ Vô Yên chết đi sống lại, trong lòng cực kì vui sướng, ông biết thái thượng hoàng đối với chuyên Dạ Vô Yên không phải con mình, trong lòng vẫn còn khúc mắc. vậy nên ông muốn để họ lấy máu nghiệm thân.
Thái thượng hoàng tất nhiên hiểu Hàn Sóc muốn nói gì, ông vươn tay ngăn lại lời nói của Hàn Sóc, quay đầu thản nhiên nói với Dạ vô Nhai: "Vô Nhai, ngươi dẫn bọn họ ra ngoài một chút đi."
"Phụ hoàng!" Dạ vô Nhai không biết vì sao phụ hoàng muốn họ ra ngoài.
Thái thượng hoàng Gia Tường thấp giọng nói: "Ta có chuyện muốn nói với hắn, các ngươi ra ngoài một chút đi, ngay lập tức."
Dạ Vô Nhai không chớp mi, ý bảo vân Kinh Cuồng cùng Hoa Tai theo hắn ra ngoài, nhưng Vân Kinh Cuồng xem như không hiểu ý hắn.
Còn Hoa Tai, tuy rằng chỉ giã thuốc nhưng vẫn quỳ trên mặt đất, không nói một lời, cũng không đứng dậy.
"Ta sẽ không làm gì hắn.
Chỉ có mấy câu muốn hỏi hắn!" Vân Kinh Cuồng cũng xem như là có ơn cứu mạng đối với thái thượng hoàng Gia Tường, vậy nên thái thượng hoàng Gia Tường cũng không tức giận, chỉ nói nhàn nhạt.
Vân Kinh Cuồng thi lễ với thái thượng hoàng, nói: "Thái thượng hoàng, mong ngài thứ tội, tại hạ thật sự không thể rời khỏi chủ tử, đây là chức trách của kẻ làm thuộc hạ.
Ngài có việc gì cứ nói, tại hạ tuyệt đối không để lộ nửa lời ra ngoài."
Thái thượng hoàng Gia Tường liếc mắt nhìn Vân Kinh Cuồng một cái, sắc mặt âm trầm trong chớp mắt, hai tròng mắt có vẻ nguy hiểm nói: "Các ngươi thật là trung thành , vậy được, Vô Nhai con cũng ở lại đi, Hàn Sóc, lấy bát đến đây."
Hàn Sóc đi đến bên cạnh bàn, cầm một cái bát màu trắng lại.
"Vương gia, thái thượng hoàng muốn từ trên người ngài lấy một giọt máu, ngài chịu đau một chút." Hàn Sóc cúi đầu nói với Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên nhắm mắt lại, hàng mi hơi rung động một chút, dường như cũng không phản đối.
Thái thượng hoàng Gia Tường đi đến bên cạnh Dạ Vô Yên, vén mảnh vải quấn trên cố tay Dạ Vô Yên lên.
Dạ Vô Nhai biến sắc, dường như đã hiểu được ý đồ của phụ hoàng.
Vân Kinh Cuồng dường như cũng hiểu được thái thượng hoàng Gia Tường đang muốn làm gì, cười cười tự giễu.
Thái thượng hoàng Gia Tường cầm ngân châm đâm vào đầu ngón tay của Dạ Vô Yên, một vài giọt máu rơi vào trong chén.
Vân Kinh Cuồng cứ tưởng rằng ông muốn lấy máu nghiệm thân, cũng không ngờ ông lại ra lệnh cho Hàn Sóc bưng bát đi, cuối cùng nhìn liếc qua Dạ Vô Yên rồi quay người ra khỏi phòng.
Còn Dạ Vô Yên nằm trên giường, ngoại trừ khi ông đến mở mắt nhìn ông một cái, thì vẫn luôn nhắm hai mắt.
Mới vừa rồi khi lấy máu nghiệm thân, hắn ngay cả chớp mắt cũng không.
Ai cũng không biết, Dạ Vô Yên rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
"Vương gia, người không muốn biết kết quả sao?" Vân Kinh Cuồng chạy đến bên giường Dạ Vô Yên, cúi đầu hỏi.
Hàng mi Dạ Vô Yên chớp chớp, khóe môi nhếch một nụ cười nhạt.
Hẳn rốt cuộc là con ruột của ai, vấn đề này đối với hắn cũng không quan trọng.
Hắn cũng không quan tâm.
Hắn chỉ cần là con của mẫu thân là đủ rồi.
Trong viện bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Bịch", Vân Kinh Cuồng đi đến cạnh cửa, xốc màn che lên, chỉ thấy thái thượng hoàng Gia Tường đã té ngã trên mặt đất phủ đầy tuyết.
Nước trong bát ở trên mặt đất loang ra từng mảng, vài giọt máu tươi ở trên mặt đất, đỏ chói mắt.
Chỉ nghe âm thanh vui sướng của Hàn Sóc truyền tới: "Thái thượng hoàng, nô tài biết chắc Tuyền vương là con của người mà, quả nhiên đúng là như vậy."
Vân Kinh Cuồng thở dài một tiếng, thật ra chỉ cần nhìn biếu tình trên mặt thái thượng hoàng Gia Tường thì đã biết kết quả lấy máu nghiệm thân rồi.
Thái thượng hoàng Gia Tường được Hàn Sóc nâng từ trên mặt tuyết dậy, đứng ở ngoài phòng im lặng thật lâu, ánh mắt sâu thẳm tràn ngập vẻ phức tạp.
Ông vẫn đứng ở đó, cũng không quay vào phòng, thật lâu sau ông bỗng nhiên ngửa mặt lên trời nở nụ cười.
Hàn Sóc đứng một bên, nhìn đôi mắt thái thượng hoàng Gia Tường, nước mắt không ngừng rơi xuống, ông thật không nhận ra đến tột cùng thì đây là nụ cười vui sướng hay đau khổ mà bật khóc.
Hôm sau, trong cung truyền ra tin tức Dạ Vô Trần bị thái thượng hoàng đày đến Tây cương làm vương gia, cùng với tin tức Minh thái hậu bị ban cho cái chết.
Tây cương chính là nơi hoang vu cằn cỗi, ai cũng không ngờ được thái thượng hoàng lại đem hoàng tử mình luôn yêu thương đày đến đó.
Dạ Vô Yên nghe được tin tức kia, cười cười tự giễu.
Hắn dường như có thể khẳng định, có một số việc thái thượng hoàng Gia Tường thật ra biết là do Minh thái hậu gây nên, chỉ là ông nhiều năm như vậy vẫn không động đến bà.
Có lẽ là lo lắng đến việc gì khác, cũng có lẽ là vì không có chứng cứ.
Hẳn không ngờ tới, thái thượng hoàng Gia Tường lại chính tay ban chết cho Minh thái hậu.
Trong lòng ông, có phải đối với mẫu phi cũng có chút tình cám không?
Thật ra Dạ Vô Yên đã sớm có thể giết Minh thái hậu, chỉ là hắn vẫn luôn muốn cho bà nhìn thấy, xem một đứa con của côn Luân nô tỳ như hắn giỏi hơn hai hoàng tử của bà thế nào, ngồi lên ngôi vị cửu ngũ.
Chỉ là cuối cùng, hắn lại thất bại trong gang tấc để cho Dạ Vô Nhai lên ngôi hoàng đế.
Dạ Vô Trần bị đày đến Tây cương, hẳn là làm cho bà vô cùng đau lòng, cũng làm cho đứa con của bà nếm thử mùi vị bị đày đến Tây cương.
***
Đêm, đối với Sắt Sắt mà nói bỗng nhiên trở nên thật dài và lạnh lẽo.
Ban đêm rốt cuộc cũng ngủ không yên, nàng thường thường tựa vào cửa số, cả đêm như vậy xuyên qua ô cửa sổ lẳng lặng nhìn vầng trăng lạnh nơi chân trời tản ra ánh sáng lạnh lùng xinh đẹp.
Đêm mùa đông vốn đã tràn ngập vẻ xơ xác tiêu điều và vô tình, tại đây đêm đông dài lê thê, ánh trăng cũng có vẻ lạnh lung và cô tịch.
Lẳng lặng chiếu rọi trên người nàng, mái tóc đen dưới ánh trăng tung bay, trong đêm đông hoang tàn ngày hôm nay, giống như một sợi dây quấn lấy nhau, đang ở bên nhau biến thành một loại lưu luyến không rời.
Nhưng bởi vì đáy lòng có một chút kì vọng như vậy, cho nên hình như không hề cảm thấy đau khổ.
Nàng đã từng nhiều lần bóng gió hỏi qua Dạ Vô Nhai, tuy nhiên đều không thể lấy được tin tức gì từ miệng hắn, mà Phượng Miên ở bên kia, còn Phinh Đình nữa, dường như căn bản không hề biết chuyện này, đều cho rằng Dạ Vô Yên đã mất.
Sắt Sắt cũng đã từng ban đêm đột nhập vào hoàng cung, đáng tiếc đều không thu hoạch được gì.
Sắt Sắt vốn cùng công chúa Cẩm Tú cũng không thân quen lắm, mấy ngày nay vì vào cung thăm dò tin tức, cũng đã theo Cẩm Tú công chúa học thêu, chạy vào trong cung vài lần.
Nhưng vẫn như trước không hề có chút tin tức gì của hẳn.
Hắn rốt cuộc còn ở trên thế gian này nữa không, ngay cả Sắt Sắt cũng có chút nghi hoặc.
Ngày qua ngày trôi đi, cuối năm cũng đã qua, lại đến tháng giêng.
Vùng Giang Nam của Nam Việt, tuy rằng năm nay vào mùa đông lạnh hơn mọi năm, nhưng qua được cửa ải cuối năm, dần dần đã có hơi thở mùa xuân.
Từ chiến sự ngày đó đến nay đã gần một tháng, cho dù hắn bị thương cũng có thể tốt lên roi.
Sắt Sắt nhớ tới người thế thân kia trên mặt bị phỏng, có phái bởi vì trên mặt Dạ Vô Vên có sẹo nên không muốn gặp lại nàng? Nếu quả thật là như vậy, vậy thì nàng chỉ có thể nghĩ ra cách nào đó để bắt hẳn xuất hiện.
Mặt trời lặn, gió mát.
Nàng ngồi trong viện, đã gần nửa ngày trời.
Nàng ngắm nhìn vòm trời phía tây đã ráng màu phía xa xa, đôi mắt xinh đẹp sâu không thấy đáy, dường như những chuyện cũ đều đang lắng đọng trong đôi mắt ấy.
Mà khuôn mặt thanh lệ kia thật bình tĩnh, bình tĩnh giống như một mặt nước phẳng lặng, mặt nước phẳng lặng.
"Tiểu thư, có khách quý muốn gặp người!" Tử Mê đứng bên cạnh nàng cúi đầu nói.
Sắt Sắt nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Mấy ngày nay, Dạ Vô Nhai xử lí xong chuyện trong triều sẽ cải trang đến tìm nàng, gần đây bởi vì cuối năm, có thế trong cung có nhiều việc, nên mấy ngày nay không tới.
Nàng nghĩ Dạ Vô Nhai đến, lại không ngờ được lại là Hách Liên Ngạo Thiên.
Hắn lẳng lặng đứng dưới cây đào trong viện, mái tóc đen dài tùy ý buông trên vai, khuôn mặt cùng hình dáng hắn hiện lên rõ ràng, lộ ra một vẻ cô độc.
Áo choàng mềm mại màu đen đang khoác trên người hắn, mơ hồ có thể thấy được đằng sau bộ quần áo kia là một thân thể hoàn mĩ, cơ bắp cường tráng, quanh thân hắn tỏa ra một loại khí phách làm cho người ta không thể nhìn gần.
Hắn ăn mặc như thế, phảng phất giống như lúc trước khi mất trí nhớ, làm một Phong Noãn đi theo bên người nàng, mà không phải là quốc vương Bắc Lỗ quốc Hách Liên Ngạo Thiên.
Từ năm ngoái sau khi từ biệt tại khách sạn, Sắt Sắt đã lâu không nhìn thấy hắn.
Chưa từng dự đoán được, hắn lại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, thật giống như từ trên trời rơi xuống.
Hắn nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi, giống như vừa mới chạy tới Phi thành.
"Noãn..." Sắt Sắt vừa nhìn thấy Hách Liên Ngạo Thiên liền có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết, nước mắt bỗng nhiên dâng lên, tí tách tí tách rơi xuống, vang vọng dị thường.
Hách Liên Ngạo Thiên thương tiếc vô hạn nhìn Sắt Sắt, đi nhanh tới, duỗi cánh tay ôm lấy Sắt Sắt, để cho nàng khóc đủ, bỗng nhiên cúi đầu nói: "Chủ tử, ta một đường vội vàng đến đây, trong bụng thật sự vô cùng đói khát, có phải nên cho ta ăn chút gì không."
Sắt Sắt ngẩng đầu đón nhận ánh mắt sáng quẳc của hắn, lau lau nước mắt trên mặt:
Được, đi ăn cơm!"
Mai Hương Trai là một quán bánh bao, nơi này là điểm bán bánh bao có tiếng ở Phi thành.
Nhưng mặt tiền của cửa hàng không lớn, chỉ là một tòa lâu nho nhỏ, nằm trên khu bình dân không quá phồn hoa ở Phi thành, không có khí phái của Lâm Giang lâu.
Sắt Sắt cùng Hách Liên Ngạo Thiên đi đến Mai Hương Trai, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, thật sự là dáng người Hách Liên Ngạo Thiên quá mức hấp dẫn ánh mắt người khác, nhất là khí phách sắc bén kia.
Chưởng quầy tiếp khách cười tủm tỉm nghênh đón, Sắt Sắt gọi mấy loại bánh bao, dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị đi lên lầu hai.
Cách bài trí của nơi này rất ngăn nắp nhưng lại không xa hoa, cho dù là một căn phòng tao nhã cũng chỉ đặt một chiếc bàn, bốn vách tường dùng vải vây lại mà thôi, so ra vẫn còn kém căn phòng ở Lâm Giang lâu.
Sắt Sắtt cùng Hách Liên Ngạo Thiên ngồi xuống, trong khi chờ mang đồ ăn lên, Sắt Sắt nói: "Noãn, ngươi cũng đã ở Phi thành vài năm, đã bao giờ đến nơi này chưa?"
Hách Liên Ngạo Thiên lắc đầu, nói: "Nàng đã không mang ta tới đây."
Thật ra từ khi hắn mất trí nhớ mới bắt đầu theo Sắt Sắt đi dạo quanh đế đô.
Lúc trước cùng lắm cũng chỉ là một con tin ở Phi thành, làm việc gì cũng không được tự do.
Tiểu nhị trong quán bưng bánh bao lên, cao giọng nói: Hai chiếc bánh hoa mai nhân trứng gà, hai chiếc hoa mai nhân măng mùa đông, hai chiếc bánh nhân nấm hương và thịt, hai chiếc bánh hoa mai nhân thịt dê.
Đây là hai vò rượu gạo."
Tiếu nhị vừa giới thiệu món vừa chậm rãi đặt thức ăn trong tay xuống bàn.
Sắt Sắt cầm đũa gắp một cái bánh bao nói: "Ngươi nếm thử đi!
Hách Liên Ngạo Thiên cắn một cái, chỉ cảm thấy trong mùi thịt còn có thêm hương vị nhè nhẹ của hoa mai, cực kì ngon miệng, liền lên tiếng nói: "Hương vị thật ngon." Hắn lần đầu tiên biết được hoa mai còn có thể làm bánh bao.
Sắt Sắt nói: "Bánh bao ở nơi này chỉ dùng hoa mai để làm, nghe nói lúc hoa mai nở rộ nhất lại đúng lúc trời tuyết rơi.
Bọn họ liền ngắt những cánh hoa mai dưới làn tuyết xuống đựng vào trong hũ.
Sau khi tuyết tan, nước tuyết liền có mùi hoa mai.
Lại đem hoa mai ra phơi nắng, hơn nữa nước tuyết trộn với thịt làm thành nhân bánh bao.
Nhưng cũng không phải hàng năm đều có bánh bao hoa mai để ăn.
Bởi vì có đôi khi, khi hoa mai nở thì tuyết lại không rơi.
Ta nghĩ ở Bắc Lỗ quốc, nếu có Mai Hương Trai, hẳn là hàng năm có thể có bánh bao như vậy để ăn."
Hách Liên Ngạo Thiên cười nói: "Phương pháp ăn này thật là phong nhã, Bắc Lỗ quốc nhiều tuyết, tất nhiên hàng năm có thể ăn loại bánh bao này." sắc mặt hắn bỗng nhiên nghiêm trọng, cúi đầu nói: "Sắt Sắt vậy nàng có nguyện ý theo ta đến Bắc Lỗ quốc không?"
Sắt Sắt tiếp nhận ánh mắt nóng rực cùng tha thiết mong chờ của hắn, trong lòng thấy hơi bị kìm hãm.
Nàng bưng chén rượu gạo bên cạnh lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp, sắc mặt thật bình tĩnh, bình tĩnh khiến lòng người run sợ.
Nàng nhẹ giọng nói: "Noãn, ta không thể theo ngươi đi, bởi vì trong lòng ta, hắn vẫn luôn ngự trị, vĩnh viễn vẫn luôn ngự trị!"
Ánh mắt Hách Liên Ngạo Thiên trong nháy mắt sa sầm xuống, thật ra hắn đã sớm đoán được đáp án này, nhưng nghe nói Dạ Vô Yên mất, hắn vẫn vội vã chạy đến đây.
Nay chính tai nghe được câu trả lời của nàng, trong lòng hắn vẫn cảm thấy nỗi mất mát nặng nè tràn ngập cùng nỗi bi ai sâu sắc.
Thời gian không thể quay lại, hắn cùng nàng ngày ấy chung quy cũng đã trôi qua!
Hắn hiện tại còn một tia an ủi duy nhất, đó là khi nàng bi thương, đã để cho hắn được ở bên cạnh nàng.
Vậy nên, hắn đã cảm thấy thật thỏa mãn.
"Noãn, thực xin lỗi!" Sắt Sắt cúi đầu nói, nâng chén rượi trong tay lên, uống những giọt rượu vàng một hơi cạn sạch.
Tiếp theo lại rót một ly, nói: "Nào, uống rượu!"
Hách Liên Ngạo Thiên bưng chén rượu lên, cùng chạm vào chén Sắt Sắt một cái, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Hai người uống hết ly này đến ly khác.
Tửu lượng của nàng cũng không tốt, trước kia uống rất ít, nhưng mà tối nay nàng cũng muốn uống rượu, có lẽ chỉ có say mèm, nàng mới có thế quên được nỗi chua xót trong lòng.
***
Mái tóc đen của Dạ Vô Yên rối tung, hắn đang ngồi trên ghế đệm phơi nắng.
Vết phỏng bên má trái đã gần lành lại, không nhìn kĩ thì khó có thể phát hiện ra, một thời gian nữa chắc hẳn sẽ biến mất gần như không còn dấu vết.
Vết thương trên người phần lớn đã được trị khỏi, chỉ có vài chỗ quá nghiêm trọng còn để lại sẹo.
Hắn lẳng lặng nằm trên ghẽ vẫn không hề nhúc nhích, khuôn mặt tuấn mĩ đang được bao phủ dưới ánh nắng, đường cong đẹp tuyệt như một bức tranh, khiến cho hắn nhìn qua giống như đang chìm trong khung cảnh mộng ảo.
Hoa Tai đã hầu hạ hắn vài năm, nhưng mỗi lần nhìn hắn vẫn luôn nhịn không được kinh ngạc, chỉ là nàng rốt cuộc nhìn không còn được nhìn những cử động lưu loát sinh động như mây bay nước chảy của hắn nữa.
Tay và cả chân của hắn vẫn chưa khôi phục lại, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên ghế đệm phơi nắng.
Thái thượng hoàng Gia Tường mỗi ngày đều đến thăm Dạ Vô Yên, nhưng mỗi lần đến ông cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn trộm Dạ Vô Yên một chút rồi rời đi.
Có lẽ là trong lòng cảm giác áy náy đã quá sâu, thế cho nên ông căn bản không biết phải mở miệng nói với hắn thế nào.
Mỗi lần thái thượng hoàng Gia Tường đến đây, Dạ Vô Yên đều nằm nơi đó chợp mắt, cho dù đang tỉnh vẻ mặt của hắn cũng rất thản nhiên.
Hắn đối với phụ hoàng vô cùng oán hận.
Kết quả hắn tình nguyện lấy máu nghiệm thân , không phải để hiện tại lâm vào tình trạng này, nhiều năm hắn chịu khổ như vậy coi như có chút nguyên nhân.
Nhưng dĩ nhiên hắn cảm thấy rất buồn cười!
Sau khi Dạ Vô Nhai bãi triều thì sẽ mang theo hai thị vệ đến thăm Dạ Vô Yên.
Từ khi Minh thái hậu bị ban cái chết, Dạ vô Nhai cũng đã rất lâu không đến đây.
Có lẽ hẳn (DVN) cũng có chút oán hận Dạ Vô Yên, dù sao Minh thái hậu cũng là mẹ đẻ của hắn, nếu như không phải vì Dạ Vô Yên thì bà có thể không chết.
"Lục đệ!" Dạ Vô Nhai đứng bên cạnh Dạ Vô Yên, thản nhiên cười nói, cung bào màu vàng dưới ánh nắng chiếu rọi, hào quang sáng rực, cực kì chói mắt.
"Ngũ ca, ngươi không trách ta sao?" Dạ Vô Yên hỏi nhàn nhạt, mấy ngày nay Dạ Vô Nhai vẫn không tới thăm hắn.
Dạ Vô Nhai lắc đầu, nói: "Lục đệ, cái chết của mẫu hậu ta không phải lỗi của ngươi.
Ta làm sao có thể trách ngươi, đây chính là quả đắng mà bà tự gieo."
Dạ Vô Nhai nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Lục đệ, ngươi muốn biết tin tức của nàng không?
Dạ Vô Yên lắc đầu, trước đó vài ngày, hắn cũng phái người đi thăm dò tin tức của Sắt Sắt, nghe được nàng thương tâm khổ sở, trong lòng hắn so với nàng còn khổ sở hơn.
Nỗi nhớ nhung đối với nàng dường như đã cắn nát lòng hắn.
Nay hắn cũng không dám nghe tin tức của nàng thêm nữa.
"Lục đệ, Hách Liên Phách Thiên đã đến Phi Thành." Dạ vô Nhai nói thản nhiên.
Hắn nghe Vân Kinh Cuồng nói gân tay cùng gân chân của Dạ Vô Yên cũng đã tương đối hồi phục, chỉ là vẫn chưa thế dùng lực, việc này cần một chút kích thích.
Dạ Vô Yên nghe thấy tên của Hách Liên Ngạo Thiên thì trong lòng chấn động, đôi mắt đen bóng hiện lên vẻ ảm đạm.
"Hắn đến làm gì?" Dạ Vô Yên cứng giọng hỏi.
Vừa nghe đến tên Hách Liên Ngạo Thiên thì trong lòng của hắn liền không thể bình tĩnh được.
Năm đó ở trên thảo nguyên, Hách Liên Ngạo Thiên dám ở trước mặt dân chúng dâng tấm da sói cho Sắt Sắt, còn dám muốn Sắt Sắt đi hòa thân.
Như vậy hôm nay hắn lại đến, chắc vì nghe được tin tức mình đã bỏ mạng nên đến lấy lòng Sắt Sắt.
"Ngươi muốn nghe tin tức về hắn sao? Tốt lắm, ta nói cho ngươi biết! Hành tung của hắn ta đã nắm giữ rất rõ ràng." Dạ Vô Nhai nghiêm giọng nói, quay đầu nói với thái giám phía sau:
"Đọc!"
"Vâng!" Tiếu thái giám cung tất kính nói, trong tay hắn cầm một tờ giấy trắng, cất giọng thì thầm: "Mồng mười tháng giêng, trời trong xanh, Giang tiểu thư y mặc phục lông cừu trắng, váy và thắt lưng màu tím cùng Khả Hãn Bắc Lỗ quốc tới Mai Hương trai dùng cơm.
Hai người cùng thưởng thức rượu hoa mai, Giang tiểu thư say rượu, ngồi xe mà về."
"Ngày mười lăm tháng giêng, đêm đó Giang tiểu thư mặc váy dài màu vàng cùng áo hạnh tựa như cung phục, cùng Hách Liên Ngạo Thiên đi chợ đêm, ngắm hoa đăng, thưởng thức hoa mai, giờ hợi (21-23h) đến Lâm Giang lâu, hai người cùng uống rượu lê hoa, Giang tiểu thư có vẻ say rượu ở trên đường nhảy múa ca hát, du khách trên đường đông như nước không hề ngắm hoa đăng mà kéo nhau đến xem kĩ thuật nhảy tuyệt thế của Giang tiểu thư.
Người xem quá đông làm tắc cả đường.
Khả Hãn Bắc Lỗ quốc cùng Giang tiểu thư ngồi xe ngựa, giờ tý (23-1h) mới trở về."
"Ngày mười sáu tháng giêng, Giang tiểu thư mặc áo tím, váy tuyết sa tiêu tương thủy, cùng với Hách Liên Ngạo Thiên cải trang tới Hàn Mai am ở núi Hương Miếu dâng hương, lúc đó trên núi phần đông là du khách, hai người trai tài gái sắc quả là một cặp đẹp đôi, người xem thật nhiều làm cho đường núi bởi vì thế mà bị tắc nghẽn.
Giang tiểu thư ngồi kiệu mà đi, quyên tiền cho những người ăn xin, mọi người vui mừng."
Cũng không biết phải Dạ Vô Nhai cố tình ra lệnh cho tiếu thái giám làm vậy hay không, giọng nói của hắn thật hoa mỹ, còn giọng điệu lại đầy nhịp điệu, giống như đang đọc một áng văn chương.
Nếu không để ý đến nội dung, nghe giọng đọc như vậy thật ra cũng là một loại hưởng thụ.
Chỉ đáng tiếc là sắc mặt của Dạ Vô Yên lại ngày càng đen lại.
Đây làm sao có thể là hành tung cúa Hách Liên Ngạo Thiên, rõ ràng là hành tung của Sắt Sắt.
Váy dài màu vàng, tựa như cung phục.
Y phục lông cừu tuyết hồ, váy tím kèm theo thắt lưng.
Áo tím, váy tuyết sa tiêu tương thủy.
Tại sao hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng ăn mặc xinh đẹp như vậy, lúc đó khi nàng ở cùng hắn, ngoại trừ áo xanh thì chính là váy xanh.
Lại không biết nàng mặc váy dài màu vàng, váy tím kèm theo thắt lưng thì trở nên phong hoa tuyệt thế như thế nào, khiến vạn người ngất ngây.
Được rồi hắn thừa nhận hắn chưa từng nhìn thấy, cho nên không thể tưởng tượng được.
Điệu múa tuyệt đẹp, người xem quá đông, đường bởi vì thế mà bị tắc nghẽn?!
Sắc mặt Dạ Vô Yên càng thêm đen, thật sự nghe không nổi nữa, giọng hắn lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng đọc nữa!"
Tiểu thái giám nghe vậy, cuống quýt không dám lên tiếng nữa.
"Hoàng thượng, còn có việc gì khác không?" Dạ Vô Yên nói nhàn nhạt, dù là ai cũng có thể nghe ra trong giọng nói nhàn nhạt của hắn đầy chiến ý một cách nặng nề.
Dạ Vô Nhai nói chậm rãi: "Cũng không có việc gì lớn, chỉ vậy thôi.
Lục đệ, ngươi biết tính của ta mà, tính ta vốn đơn giản, trên đời này trước kia chưa có gì khiến ta động lòng, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần.
Nhưng mà một khi đã động lòng, ta nhất định sẽ nắm chắc thời cơ không có được sẽ không bỏ qua.
Ta tuyệt đối sẽ không thừa dịp giậu đổ bìm leo.
Lục đệ nếu như không muốn đứng dậy đi đoạt nàng lại, như vậy ta cũng không để ý sẽ cùng tranh đấu với Hách Liên Ngạo Thiên."
Nói xong, Dạ Vô Nhai phất tay áo, không đợi Dạ Vô Yên đáp lời, liền dẫn tiểu thái giám vội vã rời đi, cuối cùng còn không quên thêm vào một câu.
"Tiểu Thuận Tử, ngươi đi lấy quyển sổ con ở ngự thư phòng mang đến đây, lục đệ vô cùng nhàn rỗi, hãy thay ta phê sổ con đi.
Hoa Tai, hãy nhắc chủ tử của ngươi nhớ kĩ cuốn sổ con kia." Dạ Vô Nhai nói xong, phất tay áo rời đi.
Dạ Vô Yên nằm ở ghế đệm, khóe môi gợi lên một chút ý cười, bàn tay bất tri bất giác nắm chặt lại.
"Chủ tử, tay của ngài, tay của ngài...có thể cử động?!" Hoa Tai vui sướng la lên, khóe mắt vui sướng đến rơi lệ.
Dạ Vô Yên chậm rãi gian nan nâng bàn tay mình lên, bên môi nở một nụ cười vui sướng.
Hắn vẫn tin tưởng, tay cùng chân hắn sẽ có thể bình phục, chỉ là chưa từng dự đoán được sẽ nhanh như vậy đã có thể hoạt động lại được.
Như thế xem ra chỉ cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày, hắn đã có thể đi gặp nàng.
***
Lâm Giang lâu.
Ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu trên mặt hồ, mặt hồ long lanh sóng nước, phong cảnh vô cùng xinh đẹp. sẳt Sắt ngồi trước cầm án trên lầu hai, ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn, tiếng đàn du dương vang lên.
Nàng đã ngồi trong này thật lâu, đàn khúc nhạc này cũng thật lâu, một khúc rồi lại một khúc, dường như đã sắp đàn hết những khúc nhạc nàng biết.
Mấy ngày nay, nàng dường như sắp hỏng mất rồi.
Mỗi một ngày, không phải cùng Hách Liên Ngạo Thiên đi dạo quanh Phi hành thì cùng Dạ Vô Nhai đi dạo.
Dạ Vô Nhai nay cũng đã là hoàng đế, mỗi ngày sau khi lên triều một lát liền cải trang tới tìm nàng.
Nàng thật sự thắc mắc hắn phê tấu chương vào lúc nào.
Tuy là như thế, người nên xuất hiện kia vẫn chưa xuất hiện.
Có phải những phỏng đoán của nàng đều đã sai rồi không?
Có phải hắn cố ý để lại manh mối, làm cho nàng nghĩ hắn còn sống? Để cho nàng sẽ không bi thương!
Có phải như vậy không?
Đang nghĩ đến đấy thì một loạt âm thanh từ trên chiếc thuyền cách đó không xa truyền đến, tại không gian yên tĩnh lúc này đây, tiếng sáo kia giống như một đóa hoa sen dịu dàng vô hình, thong thả nở rộ trên mặt hồ, mang theo sự triền miên và lưu luyến vô hạn, mang theo tình ý ướt át thâm sâu khó nhịn, lưu luyến lượn lờ, thong thả lướt qua lòng nàng.
Sắt Sắt chấn động trong lòng, tiếng sáo như vậy đúng là tiếng sáo quen thuộc trong trí nhớ của nàng.
Đúng là khúc nhạc kia - "Phượng Cầu Hoàng
Là hắn sao?
Ngón tay ngọc của Sắt Sắt chạm vào dây đàn, tiếng đàn hoán chuyển, cũng bắt đầu diễn tấu khúc "Phượng Cầu Hoàng", tiếng đàn du dương hợp tấu cùng tiếng sáo.
Tiếng sáo du dương, tiếng đàn thanh lệ.
Tiếng đàn leng keng hòa cùng tiếng sáo thanh nhã, trong không gian yên tĩnh ban đêm vô cùng cảm động.
Trong nháy mắt, ngay cả Lâm Giang lâu luôn náo nhiệt xôn xao cũng yên tĩnh giống như chốn không người.
Tiếng đàn cùng tiếng sáo dường như đang một hỏi một đáp, tiếng đàn trầm, tiếng sáo cũng chầm chậm mà trầm xuống, nhưng thấp mà không ngừng, rồi lại uyển chuyển, tao nhã trầm thấp, liên miên không dứt, rung động đến tận tâm can.
Ngón tay Sắt sẳt lướt trên phím đàn, tiếng đàn ngừng lại theo ngón tay, dây đàn vẫn run run không thôi, giống như lòng của nàng.
Nàng đứng dậy, xuyên qua ô cửa số nửa hé mở, nhìn về phía mặt hồ.
Có một chiếc thuyền nhỏ đang thong thả lướt trên mặt hồ đến.
Thuyền nhỏ giày nát luồng sáng in bóng trên mặt hồ, ánh sáng trên mặt hồ mơn man gợn sóng, cũng làm dao động mặt nước hồ trong lòng Sắt Sắt, thật lâu sau cũng không thể bình yên lại được.
Chỉ là trên đầu thuyền nhỏ cũng không có hình ảnh như trong dự kiến.
Đầu thuyền trống trơn, chỉ nhìn thấy đuôi thuyền có một người đang chèo thuyền.
Trong lòng Sắt Sắt bỗng nhiên thấy như bị kìm hãm, Dạ Vô Yên đâu? Chẳng lẽ không phải hắn? Nhưng mà khúc nhạc kia, nàng rõ ràng nghe được là do hắn thổi.
Sắt Sắt mở cửa sổ ra, thả người nhảy ra ngoài, giống như một con chim dạ oanh bay ra từ cửa sổ, thi triển Niếp vân bộ bay lướt trên mặt nước.
Quần áo màu tím nhạt bay phất qua trên mặt hồ, giống như một cánh hoa đón gió khẽ rung động, nhẹ nhàng bay đến trên đầu thuyền.
Hồ nước chảy xuôi không một tiếng động, tạo nên một vài gợn sóng dập dờn bồng bềnh, ánh hoàng hôn chiếu rọi trên mặt nước, làm cho cây cối hai bên bờ sông cùng hình dạng con thuyền in bóng trên mặt nước, Sắt Sắt đứng lặng trên mũi thuyền, theo chiếc thuyền nhỏ khẽ bập bềnh, nhìn thấy bóng dáng của mình ở trên mặt hồ đang nhẹ nhàng run lên, thật giống như lòng nàng lúc này không thể nào tĩnh lặng như mặt hồ.
"Tri âm tri kỷ, tri âm khó tìm, vừa có vinh hạnh cùng các hạ hợp tấu một khúc nhạc, không biết các hạ có thể đi ra một lát không!" Sắt Sắt đứng lặng trên mũi thuyền, ngân nga nói, ánh mắt dán chặt trên tấm màn trúc trước khoang thuyền.
Trái tim, không thế khống chế được nỗi kinh hoàng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bốn phía chỉ còn một mảnh tĩnh lặng, tựa như ngoại trừ âm thanh tiếng tim mình đang đập, rốt cuộc cũng không thế nghe được âm thanh gì khác!
Ánh sáng trong khoang thuyền có vẻ yếu ớt, xuyên qua tấm màn trúc, Sắt Sắt mơ hồ nhìn thấy mộ dáng người màu trắng chậm rãi tiến lại gần cửa khoang thuyền.
Từng bước một, rất chậm rất chậm!
Sắt Sắt dường như sẽ vén tấm màn lên để nhìn người trong khoang thuyền.
Màn bị một đôi tay thon dài chậm rãi mở ra, một bóng dáng cao lớn toàn thân quần áo nguyệt sắc từ trong khoang thuyền hiên ngang bước ra, tay hắn cầm theo một cây sáo ngọc bích.
Hắn chậm rãi dừng lại ở đầu khoang thuyền, ánh chiều tà chiếu trên quần áo toàn trắng của hắn, khiến cho hắn nhìn qua phảng phất giống như một vị thần đứng giữa đám mây, tao nhã xuất trần.
Hắn toàn thân áo trắng, mơ hồ nhìn ra không phải trắng thuần, mà là dùng dây mực thêu lên một bài thơ thanh nhã.
Phiên nếu kinh hồng, giống như con rồng đang vẫy vùng.......Giống như bay lượn trong những ánh mây nhè nhẹ đùa giỡn cùng ánh trăng, hay những cơn gió dìu dịu thổi qua làm những bông tuyết bay bay..."
Chữ viết như rồng bay phượng múa,nhìn có vẻ cuồng ngạo và lịch sự tao nhã, rõ ràng là chiếc sam trang lần đầu gặp mặt.
Tất cả đều giống như dáng vẻ lần đầu gặp mặt.
"Tại hạ là Minh Xuân Thủy, thật vui mừng được đàn sáo hợp tấu cùng cô nương!" Hắn cúi đầu, giọng nói trong trẻo ôn hòa và tao nhã, khóe môi nở một nụ cười thản nhiên xinh đẹp.
Hắn chậm rãi đi đến bên Sắt Sắt, bước chân thong thả, lộ rõ một chút lười biếng tao nhã.
Sắt Sắt nhìn người trước mắt, đáy lòng vẫn như sợi dây đàn đang căng ra, rồi lại chậm rãi chùn xuống.
Trái tim vẫn đang treo trên nơi yếu hầu kia, chậm rãi truyền xuống lồng ngực.
Là hắn, hắn không chết, hắn thật sự không chết, hẳn rốt cục đã đến đây, đang đứng trước mặt nàng.
Sắt Sắt ngước mắt lên nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn Sắt Sắt.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian lưu chuyển, trong nháy mắt, dường như là vĩnh hằng.
Sắt Sắt không dám nháy mắt, sợ sau khi nháy mắt hắn sẽ biến mất, sợ đây chỉ là một cơn mộng ảo.
Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Dạ Vô Yên, bàn tay run run vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt, miệng cùng mũi hẳn, dưới ngón tay chính là da thịt mềm nhẵn của hắn, là chân thật tồn tại, không phải hư áo, không phái mộng.
Không sai, chính là hắn!
Là hàng mi của hắn, bờ môi của hắn, chiếc mũi của hắn.
Sắt Sắt đang gục trong lòng Dạ Vô Yên, đúng vậy là vòng ôm của hắn, mùi hương tự nhiên của nam nhân mang theo hương trúc.
Nước mắt không biết khi nào đã từ khóe mi chảy xuống, những uất ức vô hạn trước nay chưa từng có, nước mắt vui sướng, đang ào ào rơi xuống, dính vào làm ẩm ướt quần áo của hắn.
Dạ Vô Yên ôm chặt lấy Sắt Sắt, cúi đầu nương theo một chiếu ánh chiều tà cuối cùng nhìn nàng đang ở trong lòng, nước mắt trong suốt rơi xuống thành chuỗi, giống như hoa lê trong mưa, mềm mại nhưng vẫn mang theo một vẻ quật cường, làm cho người ta yêu mến lạ thường.
Hắn ôm lấy nàng giống như đang ôm một vật trân báo, nhìn nàng rơi lệ khiến lòng hắn vô cùng đau xót, nghẹn ngào nói không nên lời.
Hẳn dường như chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ một tiếu nữ nhân mềm mại của nàng, làm cho hẳn thương tiếc, làm cho hắn đau lòng, lòng sớm đã hóa thành làn nước mùa xuân.
Hắn vươn tay định lau đi nước mắt của nàng, lại không ngờ lúc đó nàng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Nước mắt vẫn còn vương lại trên gương mặt, nhưng vẻ mặt bỗng nhiên lại chuyên sang phẫn nộ.
Nàng đẩy hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dạ Vô Yên! Không phải ngươi đã chết sao?!"
Hắn giật mình, khóe môi nở ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn nói miễn cưỡng: "Phải, Dạ Vô Yên đã chết.
Thế gian đã không còn Dạ Vô Yên, chỉ có Minh Xuân Thủy."
Sắt Sắt nhìn bộ dạng thong dong kia của hắn, cùng với bước chân thong thả mới vừa rồi của hắn, hắn hình như không hề tỏ ra có chút gì nhớ mong nàng.
Nếu đã không chết, cũng không thèm báo tin cho nàng, cũng không tới gặp nàng, vô duyên vô cớ làm cho nàng lo lắng bi thương nhiều ngày như vậy.
"Dạ Vô Yên, ngươi không chết, vì sao không sớm đến tìm ta!" Một ngọn lửa chậm rãi dâng lên trong lòng, Sắt Sắt duyên dáng yêu kiều đứng ở đầu thuyền, lạnh giọng nói.
Bỗng nhiên xoay người, không nói một lời nào, mũi chân ở trên mép thuyền khẽ kiễng lên, cả thân thể liền từ trên thuyền bay lên.
Minh Xuân Thủy vươn tay, kéo lấy góc áo Sắt Sắt.
"Ta không biết người nào tên Minh Xuân Thủy, ngươi buông ra!" Sắt Sắt dùng sức né tránh, thân thể từ trên thuyền nhỏ bay lên.
Minh Xuân Thủy kéo nàng lại không được, bị nội công khi nàng bay lên đánh trúng làm cho thân mình rung chuyển ngã xuống trên đầu thuyền.
"Ngươi làm sao vậy?" Sắt Sắt kinh ngạc dừng lại, một lần nữa nháy lên trên đầu thuyền.
Nàng đột nhiên nhớ tới thương thế của hắn, người thế thân kia nếu bị nhiều vết thương như vậy, hắn không phái cũng bị thương chứ? Mới vừa rồi khi mới gặp hắn, trong lòng nàng quá mức khiếp sợ, đúng là đã xem nhẹ chuyện này.
Sắt Sắt ngồi xổm xuống giúp Dạ Vô Yên đứng lên, đau lòng hỏi: "Ngươi bị thương đúng không, vẫn chưa bình phục sao? Bị thương làm sao?"
Dạ Vô Yên bình tĩnh nhìn Sắt Sắt, lắc đầu, chậm rãi vươn tay ra chạm vào khuôn mặt Sắt Sắt.
"Tay ngươi làm sao vậy?" Sắt Sắt giọng đau xót hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là tạm thời vẫn chưa thể dùng sức lâu được, vẫn đang khôi phục.
Qua mấy ngày nữa là tốt lên thôi!" Dạ Vô Yên nói thản nhiên, ý muốn thu tay lại nhưng lại bị Sắt Sắt bắt lấy, nàng nâng cánh tay Dạ Vô Yên lên, nhìn vết sẹo của hắn do bị thương để lại, giọng kinh ngạc hỏi: "Gân tay ngươi đã từng bị đút? Phải không?"
Cùng với dáng vẻ chậm rãi lười biếng mới vừa rồi của hắn khiến lòng Sắt Sắt đau nhói:
"Có phái gân chân cũng bị đứt không? Phải
"Ta không có việc gì, có thần y Vân Kinh Cuồng bên cạnh, còn có loại bệnh nào không thế trị chứ! Nàng không cần lo lắng, qua vài ngày nữa sẽ khôi phục thôi mà!" Dạ Vô Yên nói một cách lãnh đạm như mây nhẹ như gió.
"Nhưng vì sao ngươi lại gạt ta, vì sao không nói cho ta biết, ta có thế đến chăm sóc ngươi.
Ngươi không biết mấy ngày nay của ta đã trôi qua thế nào đâu!" Sắt Sắt xoay qua, tức giận nói.
"Sắt Sắt, trước kia ta đã làm nhiều việc có lỗi như vậy, đổ oan cho nàng, không tin nàng, hại nàng ngã xuống vách núi đen, hãy để cho ta dùng cả đời này để bù đắp lại cho nàng, được không?" Dạ Vô Yên cúi đầu, nói thật cẩn thận.
Đôi mắt phượng sáng quắc nhìn Sắt Sắt, sợ nàng sẽ nói ra chữ "không".
Sắt Sắt nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, khóe mắt nóng lên, thật lâu sau đáp: "Được!"
"Không! Không riêng đời này, còn có cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đến kiếp sau sau nữa, được không?" Dạ Vô Yên được một tấc lại muốn tiến một thước nói.
"Được rồi." Sắt Sắt nhẹ nhàng đáp.
Khóe môi Dạ Vô Yên cong lên, nở một nụ cười sáng lạn như hoa mùa xuân.
Hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ của nàng, nhìn thấy mái tóc nàng giắt một cây trâm cực kì xinh đẹp.
Lại nhìn đến quần áo trên người nàng, váy tím mềm mại kèm theo chiếc thắt lưng đang nhẹ bay trong gió giống như một đóa sen đang nở bên hồ.
Váy dài màu vàng nhạt, tựa như trang phục trong cung.
Áo choàng lông cừu trắng như tuyết, váy tím lưng mang thắt lưng.
Áo màu tím, váy tuyết sa tiêu tương thủy.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới Dạ Vô Nhai từng đọc về cách ăn diện của nàng, trong lòng dâng lên một tư vị ê ẩm.
"Sắt Sắt, bộ quần áo này không đẹp, nàng mặc váy xanh có vẻ đẹp hơn." Hắn thấp giọng nói.
"Thật thế sao?" Sắt Sắt không chớp mắt, trước kia nàng không thích quần áo màu sắc sặc sỡ, nhưng mấy ngày nay vì muốn dụ hắn ra đặc biệt chọn vài cái cảm thấy cũng rất đẹp, tại sao ở trong mắt hẳn lại khó coi như vậy?
"Được, ta về sau chỉ mặt váy xanh!" Sắt Sắt thản nhiên cười nói.
Ánh chiều tà khuất sau dãy núi, lại có vầng trăng sáng nhô lên, ánh trăng dịu dàng bao phủ hai người họ, từ Lâm Giang lâu truyền đến từng tiếng ca mờ mịt, du dương mà êm tai.
(Tạm để nguyên văn)
"Bay cử nhanh nhẹn hoa đế mị.
Một phơi nắng mắt long lanh, mi quyến tương yên thúy.
Phượng quản Tiêu Tiêu đà bích nhụy, long trì Sắt Sắt y Xuân Thủy.
Kiểm điểm binh sinh duy này riệu: sơ tự giai nhân, cố cong tráng niên tế.
Không tin phân sai chung dứt khoát, lộ hàn cô túc thêm y chưa?"
Chính văn hoàn.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
293 chương
60 chương
157 chương
56 chương
66 chương