Hồng ảnh nhẹ nhàng kinh diễm quăng. Y thúy yên thương, sát cánh ứng như thế. Trăm chuyển long trì mi nếu ngữ, phượng tiêu thấp ấn thần tiên lữ. Thủy bội hà thường hương ám trữ. Ngọc bích trang thành, quay đầu nhìn lại lăng ba vũ. Võng trướng gió thu giai ngọc lộ, này tâm hàng đêm đồng khanh tố. (Nhụy Cách Nhi) “Võng trướng gió thu giai ngọc lộ, này tâm hàng đêm đồng khanh tố.” Có ai đó đang ở trong “Cố nhân lâu” cất lên vài câu thơ, mang theo thanh âm trong trẻo tinh tế của nử tử Giang Nam. Dưới lầu, có rượu lão hán, trong phòng còn có tiếng đàn tỳ bà du dương, còn có bàn tiệc lớn nhỏ. Trong đại sảnh lầu một, đến cửa sổ cũng được làm tinh xảo, trên bàn bày biện nhiều trái cây mới mẻ cùng điểm tâm tinh xảo, trên bàn tiệc còn có chén bướm bằng ngọc lưu ly, nhìn qua đã làm cho người ta muốn sờ vào. Bên cạnh bàn, một công tử tuổi còn trẻ đang ngồi, hắn mặc quần áo mộc mạc, tùy ý ngồi ở giữa quán rượu, tự rót tự uống. Hơi rượu ẩm bốc lên, cặp mắt phượng lãnh liệt, hàm chứa mấy phần sầu tư, mang theo một tia mông lung, làm cho người ta nhìn mà đau lòng. Hắn ngửa đầu lên uống rượu, từ trán tới cổ là một đường cong tuấn tú cực kỳ. Toàn thân, khí chất tao nhã cùng một chút lười biếng đều làm người ta mê say. Hai loại này ở trên người hắn kết hợp hoàn mĩ với nhau khiến cho hắn nhìn qua càng thêm làm người ta mê say. Một bên vài vũ nữ vờn quanh, tuy các nàng đã từng gặp nhiều người, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua ai như hắn nên rất phấn khích, các nàng bước chân mềm mại thướt tha, chậm rãi hướng phía công tử kia đi đến, đều muốn đưa hắn phục dưới váy của mình. Nhưng, đối với vị công tử kia sắc đẹp trước mắt tựa hồ cũng không có nhiều hứng thú, cầm bầu rượu lên, đem một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy lảo đảo bước chân hướng đi ra ngoài. Vừa ra đến ngoài, mắt thấy hắn sẽ té ngã, ngoài cửa có hai thị vệ lập tức đỡ lấy hắn, cúi đầu nói: “Vương gia! Cẩn thận!” Đợi cho đến khi vị công tử kia bị hai thị vệ nâng ngồi lên trên xe ngựa, một mạnh rời đi, những người trong lâu mới hiểu được vị công tử uống rượu này chính là Tuyền vương ngày xưa anh dũng thần võ. “Tuyền vương bị đoạt binh quyền, liền biến thành một bộ dáng như vậy, uống rượu hàng đêm, aizz. . . . . . Thật sự là làm người ta đau lòng a!” “Đúng vậy, nếu là ai cũng sẽ như thế thôi, mình ngày đêm gian khổ bảo vệ giang sơn, chẳng qua cũng chỉ là kẻ hầu cho người khác, aizz, có tài năng hơn người, quyền mưu vô song chỉ sợ giờ chỉ còn là chuyện quá khứ!” “Aizz…” Vài tiếng than vãn thở dài, là dân chúng Mặc thành thay Dạ Vô Yên bất bình mà cảm khái. Trong xe ngựa, Dạ Vô Yên tựa vào giường phía trên, tùy ý để tóc bay rối tung che đi dung mạo tuyệt thế của hắn, hắn chống má chợp mắt, hàng lông mi dày đang ở dưới ngọn đèn chiếu xuống, đầu nghiêng về một hướng tạo in bóng hình quạt. Xe ngựa theo ngã tư trên đường Mặc thành chậm rãi đi qua, mãi cho đến phủ đệ ở Mặc thành của Dạ Vô Yên mới chậm rãi dừng lại, hai thị vệ tiến lên xốc màn xe lên, đem Dạ Vô Yên đang men đi ra. Phủ đệ ở Mặc thành rất lớn, hắn xuyên qua một tầng sân, lúc đang đi qua hậu viện, mơ hồ nhìn thấy Y Lãnh Tuyết đứng ở ốc trước sân, cây đèn hạ ở hành lang chiếu vào thân hình yểu điệu, kéo thành một bóng đen dài. Dạ Vô Yên lại lảo đảo bước chân, đến hậu viện chỗ ở của hắn, vào trong phòng, hắn nằm ở giường trên. Chỉ chốc lát sau, phòng bếp liền đưa tới một chén canh giải rượu. Đã liên tiếp mấy ngày nay, Dạ Vô Yên vẫn là say rượu mà về, một chén canh tỉnh rượu, cơ bản đã trở thành canh tẩm bổ mỗi đêm. Tuy nói là đang giả vờ say rượu, nhưng dù sao uống cũng không ít rượu, ý nghĩ có chút mơ màng, Dạ Vô Yên tựa vào thành giường, mơ hồ nghe được cửa phòng mở ra, Kim Đường Kim tổng quản chậm rãi đi đến. Trên chiến trường, Kim Đường là quân sư của hắn, ở trong phủ, là tổng quản của hắn. Trong tay hắn cầm một phong thư mật, khom người giao cho Dạ Vô Yên rồi đưa cho người bên cạnh là thị nữ Phinh Đình. Phinh Đình tiếp nhận lấy bức thư, trình đến trước mặt Dạ Vô Yên. Dạ Vô Yên nhận lấy thư, ở dưới ánh đèn tinh tế xem xét, hàng mi, hơi hơi nhướng lên. Thư là do người tâm phúc của hắn ở trong cung đưa tới, người tâm phúc không phải ai khác, chính là tổng quản thái giám Hàn Sóc. Hàn Sóc là tổng quản thái giám, hắn xuất thân từ gia đình quan lại, võ công của hắn chỉ có người trong cung mới có thể luyện thành loại võ công tuyệt thế này. Hắn phụ trách chăm sóc bảo hộ Thánh Thượng, sư huynh Quản Trữ của hắn phụ trách chăm sóc hoàng đế tương lai là thái tử Dạ Vô Trần. Tất nhiên, không phải người nào cũng biết, kỳ thật hắn lại âm thầm làm liên kết với Tuyền vương. Nếu hoàng đế mà biết được hành vi này, thì tất nhiên là phạm trọng tội sẽ mất đầu và còn chu di tam tộc, tuy nhiên, Hàn Sóc lại bất chấp nguy hiểm, liên tục mấy năm liền, cùng Tuyền vương thư lui thư tới. Năm đó, lúc Dạ Vô Yên đang ở trong cung, Hàn Sóc chiếu cố Dạ Vô Yên rất nhiều, nếu không phải nhờ người này, Dạ Vô Yên có lẽ cũng đã sớm bị hoàng hậu hạ độc mà chết. Quy chế trong cung, việc đối đãi với hoạn quan luôn luôn khắc nghiệt, hoàng đế cùng thái tử đối với thái giám đều là sắc lệ luật nghiêm, Dạ Vô Yên lại luôn luôn đối đãi một cách nhân hậu, chứa nhiều quan tâm. Không chỉ riêng Hàn Sóc, các hoạn quan khác, cũng đã từng được hắn quan tâm . Dạ Vô Yên đọc xong bức thư, Phinh Đình tiếp nhận bức thư từ trong tay hắn, đặt lên ngọn lửa mà đốt, lá thư này mang theo ngọn lửa rơi xuống chậu than phía dưới, thiêu đốt hầu như không còn. “Xem ra, bọn họ đang khẩn cấp muốn hành động.” Dạ Vô Yên thản nhiên nói, đáy mắt một mảnh băng như tuyết lãnh liệt. Như thế xem ra, mấy ngày nay, chuyện mình sa sút đã thành công truyền đến tai những người trong đó, bọn họ đối với hắn, xem ra đã không còn sợ chút nào. “Phinh Đình, mài mực!” Dạ Vô Yên lạnh giọng nói. Phinh Đình sửng sốt, vài năm gần đây, dù thế nào đi nữa, Vương gia sau khi đọc được thư của Hàn Sóc, cũng không nói gì, tối nay, là phải hồi âm lại sao? Nàng nhẹ nhàng mài mực, Dạ Vô Yên cầm bút lông lên, ngưng mi suy tư, cuối cùng vung bút lên mà viết. “Về tin tức của Điền gia thôn có đến được Đông Hải hay không?” Viết xong thư, Dạ Vô Yên trầm giọng hỏi. Kim Đường nói: “Tính về thời gian, Vương phi hẳn là đã nhận được.” Dạ Vô Yên hơi hơi vuốt cằm, đem phong thư viết tay giao cho Kim Đường. *** Đông Hải, Thủy Long đảo. Tuy là ngày mùa hè, nhưng sáng sớm, bờ biển gió đã có chút lạnh thấu xương, thổi tới trên người, lạnh lẽo. Sắt Sắt không chớp mắt đứng ở trên bãi biển, trước mặt là một khoảng trống trải trên hải vực. Mặt trời trên mặt biển từng chút một nhô lên, đem mặt biển ánh lên một màu hồng. “Nửa Giang Sắt Sắt nửa Giang hồng.” Tên của nàng chắc là khi mẫu thân nhìn thấy cảnh đẹp nhất khi mặt trời mà đặt nên! Một màu hồng bên trong hải vực, chiến thuyền rậm rạp cập bến, trong đó cầm đầu là ba chiến thuyền, dưới mặt nước ánh nắng chiếu rọi, nhìn qua cực kỳ uy phong. Đầu thuyền lộ ra lá cờ “Lăng ba Thương Hải”, ở trong gió bay phần phật phấp phới. Mấy ngày nay, Phượng Miên thật ra rất cần cù và thật thà, tận sức kiến tạo làm cho nàng chiến thuyền. Tuy rằng trước mắt chỉ làm ra ba chiến thuyền, nhưng mà, đối với một cuộc hải chiến nhỏ, đã có thể phát huy công dụng. Mã Dược phóng thân mình lên một trái một phải đứng lặng bên cạnh người Sắt Sắt, hai người đều khoác áo choàng màu đen, theo gió bay lên. “Đại vương, đã chuẩn bị chu đáo, có thể bắt đầu!” Mã Dược đi đến trước Sắt Sắt, khom người nói. Từ khi Sắt Sắt tiếp nhận nhóm cướp biển Đông Hải, mỗi ngày vào sáng sớm, chắc chắn đối với việc võ nghệ, bơi lội của cướp biển, thậm chí kỹ thuật thuyền chưởng đều tiến hành thao luyện. Sắt Sắt vuốt cằm, Mã Dược đi về phía bãi đá ngầm bên bờ biển. Chỉ thấy trước mặt một loạt chiến thuyền đã chuẩn bị tốt, ngồi xuống chỗ cuối cùng, tất cả được dàn trận như thật, một tấm lụa trắng thẳng tắp phất lên. Mã Dược giơ lên lá cờ trong tay, thấy người thổi kèn, giơ con ốc biển lên, ngửa mặt lên trời thổi. Chỉ nghe một hồi tiếng tù và tiếng ốc vang lên hùng hậu, lá cờ Mã Dược cầm trong tay đón gió bay lên. Một loạt các chiến thuyền xé toạc làn gió, nhanh chóng chạy tới. Chiến thuyền xông vào đầu tiên là chiến thuyền do Phượng Miên chế tạo, giống như một mũi tên rời khỏi cung, bỏ xa những chiến thuyền phía sau. Sắt Sắt bước đến trước bãi đá ngầm, nhìn chiến thuyền phía xa xa đang nhanh chóng lao tới. Mã Dược hai mắt sáng ngời, tán thưởng nói: “Đại vương, chiến thuyền này quả nhiên lợi hại, chẳng biết chúng ta tạo thêm mấy chiến thuyền nữa có được hay không?” Ánh mắt Sắt Sắt dõi theo điểm đen đã đi xa, đạm cười nói: “Nếu như có khả năng, tự nhiên sẽ có thể, tuy nhiên, chiến thuyền này rất vất vả mới tạo được, làm sao có thể làm ra nhiều chiếc!” Trữ Phóng gật gật đầu, nói: “Chúng ta có thể có được chiến thuyền này, đã là rất may mắn rồi.” Trong giây lát, chiến thuyền đi đầu rẽ sóng mà về đến đích, tất nhiên chiến thuyền vượt trội kia sẽ về thứ nhất. Ánh mắt Sắt Sắt nhìn lại, chỉ thấy Phượng Miên bước chậm rãi từ trên thuyền đi xuống, mặt trời chiếu rọi vào dáng người cao ngất của hắn, nhìn hắn thản nhiên lung linh một vầng sáng, nhìn qua như thiên thần hạ phàm. Sắt Sắt mỉm cười, ngay cả võ công Phượng Miên cũng không có, lại có thể dễ dàng điều khiển chiến thuyền, quả nhiên là một người không bình thường. Phượng Miên ngửa đầu nhìn thoáng qua Sắt Sắt, chậm rãi đi về phía nàng. “Các ngươi đi tập hợp mọi người thao luyện đi!” Sắt Sắt nghiêm giọng nói với Mã Dược cùng Trữ Phóng. Hai người gật đầu, theo vịnh đá ngầm thả người nhảy xuống, đi về phía bờ biển. Sắt Sắt liếc mắt nhìn xa xa, trên vịnh đá ngầm nhanh nhẹn nhảy xuống, Phượng Miên chậm rãi đã đi tới, quần áo tố bào đang ở trong làn gió biển uyển chuyện bay lượn, con ngươi đen điểm giữa có ánh sáng. “Phượng Miên, chiến thuyền này quả nhiên không giống bình thường.” Sắt Sắt mỉm cười nói. Phượng Miên chớp mi, con ngươi đen láy hiện lên một tia vui sướng, thản nhiên nói: “Đó là tất nhiên, cùng lắm, qua mấy ngày nữa ta lại tạo cho ngươi một loại chiến thuyền mới, nói vậy sẽ càng làm ngươi chấn động!” Sắt Sắt cười nói: “Vậy ta đây sẽ mỏi mắt chờ mong.” Phượng Miên bỗng nhiên mỉm cười, lấy trong tay áo ra một phong thư mật, giao tận tay cho Sắt Sắt. “Đây là phong thư sáng nay ta vừa mới nhận được, là chủ tử đưa cho ngươi, chắc là một việc trọng yếu.” Sắt Sắt sửng sốt, không ngờ đến Dạ Vô Yên lại còn phái người đưa thư tới, ngày ấy, hắn từ Phi Thành mà xuất phát, hướng đi bắc Mặc thành, mà nàng, đi hướng đông đến Đông Hải. Cứ tưởng rằng từ đó sẽ vĩnh viễn không liên quan đến nhau nữa. Nàng đưa tay tiếp nhận lá thư, tinh tế mà đọc, sắc mặt nhất thời ngưng lại. Nàng không nghĩ tới, Dạ Vô Yên lại phái người đến tra xét Điền gia thôn năm đó đã cứu nàng, nàng càng không nghĩ tới, kết quả tra xét lại ngoài dự đoán của mọi người. Bốn năm trước ở Điền gia thôn đang là ngày mùa hè, cũng chính là lúc nàng rời đi vào ngày mùa hè năm ấy, lũ lụt bất ngờ ập tới, núi long đất lỡ, toàn bộ thôn trang đều tràn ngập trong nước lũ. Người dân trong thôn, không một ai may mắn thoát khỏi, bao gồm cả cha mẹ Trầm Ngư, đều chết oan uổng. Đây là một trận thiên tai, hay vẫn là một thảm họa do con người gây nên đây? Bốn năm trước, vị công tử mà Trầm Ngư nói rốt cuộc là người thế nào? Trước mắt, chỉ sợ chỉ có Trầm Ngư mới biết được! Điền gia thôn gặp biến cố lớn như vậy, trước đó vài ngày, Trầm Ngư nói là về nhà thăm cha mẹ, tại sao sau khi trở về lại không thấy nàng đề cập đến truyện này? Sắt Sắt cảm thấy sự tình có chút không thích hợp. Nếu như Điền gia thôn vì một người mà bị hủy diệt, như vậy, nghĩa là đối phương đang giấu giếm một sự tình nào đó. Có thể là vì giấu giếm vị công tử đã cứu nàng, cũng có lẽ là vì giấu giếm một sự kiện khác! Lòng Sắt Sắt trầm xuống, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo. “Có vấn đề gì sao?” Phượng Miên thấy Sắt Sắt sau một lúc lâu trầm ngâm không nói, ngưng thanh hỏi. Sắt Sắt cười cười, nói: “Không có gì, Phượng Miên, ngươi ở lại quan sát một chút, xem còn có cái gì cần cải tiến nữa không, ta đi về trước một chuyến.” Phượng Miên “Ừ” một tiếng, Sắt Sắt liền xoay người mà đi. Từ khi làm Bích Hải Long Nữ, Sắt Sắt liền chuyển từ đảo Vong Ưu đến Thủy Long đảo , ngày ngày cùng bọn cướp biển ở cùng một chỗ. Hải đảo nơi nàng đang ở tương đối kín đáo, ở sau một mảnh rừng trồng toàn cây anh đào là tiểu lâu ba tầng được làm bằng trúc. Sắt Sắt chậm rãi lướt qua những khóm hoa rừng, đi vào tiểu lâu, nhìn thấy Triệt nhi đang ở trong rừng luyện võ cùng Tử Mê, Trầm Ngư đang ở một bên quan sát. “Mẫu thân đến đây! Mẫu thân xem Triệt nhi luyện thế nào?” Triệt nhi nhìn thấy Sắt Sắt đến đây, la lớn, luyện càng thêm nhiều động tác. Sắt Sắt mỉm cười xem Triệt nhi múa cả một bộ kiếm pháp, sau đó liếc mắt tới Trầm Ngư nói: “Trầm Ngư, ngươi theo ta cũng đã bốn năm , cũng học chút võ nghệ phòng thân, không biết đến nay võ công tiến triển như thế nào?” Trầm Ngư cầm một đóa hoa, nhìn qua vô cùng dịu dàng, thật lâu sau nói: “Ngư nhi gần đây không có tâm tình luyện võ, cho lên tiến triển không nhiều!” “Xảy ra chuyện gì sao? Ngư nhi!” Sắt Sắt nhíu mày hỏi. “Em, em. . . . . .” Trầm Ngư bỗng nhiên ghé vào thân cây, cứ thế mà khóc. “Lớn như vậy rồi, mà còn khóc, thật sự là không biết xấu hổ!” Triệt nhi làm mặt quỷ nhìn Trầm Ngư. Sắt Sắt liếc mắt với Tử Mê một cái, nói: “Tử Mê, ngươi mang Triệt nhi đến bên kia luyện võ đi, ta có lời muốn nói với Ngư nhi.” Sắt Sắt tiến đến vỗ vỗ trên vai Trầm Ngư, đạm cười hỏi: “Có chuyện gì hãy nói ra đi! Như vậy ngươi sẽ dễ chịu một chút!” Trầm Ngư nức nở, lần này trở lại Điền gia thôn nhìn thấy tình huống đó, liền lau nước mắt nói: “Ngư nhi, thật sự không nghĩ tới, cha mẹ cũng không còn nữa, mấy ngày nay đều mơ thấy ác mộng, nhưng cũng không dám nói cho tiểu thư, em thấy tiểu thư bề bộn nhiều việc, nên sợ. . . . . .làm cho tiểu thư phân tâm!” Sắt Sắt nhịn không được lấy ra khăn tay, hơi chấm xuống khóe mắt lau đi nước mắt, than nhẹ một tiếng nói: “Ngư nhi, ngươi thật là khờ, chuyện lớn như vậy, tại sao lại giữ ở trong lòng. Sau này, ta chính là người thân của ngươi, tất cả mọi người trên Thủy Long đảo này là người thân của ngươi, ngươi không cần phải khổ sở!” Trầm Ngư ngẩng đầu, dùng con ngươi đen mang theo nước mắt si ngốc nhìn Sắt Sắt. “Tiểu thư, cảm ơn tiểu thư!” Trầm Ngư nhẹ giọng nói. Sắt Sắt vuốt cằm, nói: “Ngươi đi luyện võ đi!” Nhìn thấy Trầm Ngư đã đi xa biến mất trong rừng hoa, ánh mắt Sắt Sắt chăm chú nhìn một hồi, rồi kêu Bắc Đẩu cùng Nam Tinh lại, phân phó nói: “Hai người các ngươi, từ những ngày sau cái gì cũng không cần làm, mà chỉ để ý giám thị Trầm Ngư. Cẩn thận một chút, đừng làm cho nàng phát hiện ra.” Bắc Đẩu cùng Nam Tinh nhẹ nhàng vuốt cằm. Sắt Sắt tình nguyện tin việc ở Điền gia thôn là do thiên tai, mà không phải do người gây ra. Nàng hy vọng Trầm Ngư vĩnh viễn là một Trầm Ngư trong sáng không tà niệm, mà không phải như nàng tưởng tượng là một mật thám..