Đào Nguyệt
Chương 57
Hai người Đào-Nguyệt cưỡi Kỳ lân được một ngày một đêm, đã rời xa khỏi kinh thành. Bọn họ dừng chân tại một sườn núi hoang vắng, cạnh khe suối trong vắt thơ mộng. Thiếu niên nhìn Lãnh Nguyệt sắc mặt càng lúc càng tái, dứt khoác bắt y ngồi nghỉ, cởi y bào để cậu kiểm tra vết thương. Từng lớp từng lớp cổn bào Thái tử dần xả ra, để lộ cơ thể to lớn săn chắc của nam nhân. Tuy vậy, trên làn da trắng lại nổi bật từng mảng từng mảng lớn tím xanh ghê sợ, Thiên Đào chỉ khẽ chạm vào đã khiến nam nhân hít vào ngụm lãnh khí, mồ hôi lạnh túa ra. Khẳng định đã gãy một cái xương sườn là ít.
_ Sao lại đến nông nỗi này?
Thiếu niên đau xót không thôi, ai có thể đánh cho Lãnh Nguyệt Thái tử cao cao tại thượng bị thương đến mức này? Lại nhìn đến vết thương nơi cánh tay của y, có vẻ như bị ám tiễn bắn sướt qua, miệng vết thương tuy không sâu, nhưng máu vẫn chưa cầm lại. May mắn vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần cầm máu lại thì qua vài ngày sẽ bắt đầu kéo da. Thiên Đào lấy trong người ra một lọ dược nho nhỏ, không nhanh không chậm từ tốn xử lý các vết thương lớn nhỏ trên người nam nhân. Lãnh Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt nhìn lọ dược trên tay thiếu niên, khóe mắt lóe lên sắc vàng thâm thúy.
_ Lọ dược kia, Đào nhi vẫn luôn giữ bên mình sao?
Thiên Đào cười nhẹ, nụ cười xinh đẹp như gió xuân phảng phất.
_ Là đồ vật ngươi tặng, tất luôn mang theo.
Lãnh Nguyệt cũng cười, nụ cười ấm áp hạnh phúc vô cùng.
Khi xử lý băng bó xong vết thương của Lãnh Nguyệt, Kỳ lân cũng mang về nào củi nào cá bắt được từ suối. Thiên Đào hai mắt tỏa sáng. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã nhóm lửa lên, cũng bắt đầu nướng nướng cá đã được Thiên Đào chế biến qua. Nơi này tuy hoang vu, nhưng quả rừng cùng nấm và các hương liệu lại có đủ. Thiếu niên vui vẻ trổ ra trù nghệ của mình, mắt nam nhân sáng rực, đã lâu không được ăn những món ăn do Thiên Đào nấu.
Tình cảnh lúc này mới thật giống những ngày tháng trên Bạch hổ sơn. Ngày ngày yên yên bình bình, sẽ cùng Bạch hổ so vài chiêu, rồi trở về ăn những món ngon dân dã do Thiên Đào nấu. Không cần phải giả dối, bất an, nghi kỵ điều gì. Cứ thế sống chân chân thật thật, bình yên giản dị, lại vô cùng sảng khoái.
Chỉ cần có Thiên Đào bên cạnh, Lãnh Nguyệt cảm giác như đang giữa màn đêm mà nhìn thấy ánh trăng. Cảm giác thật yên bình, cũng thật hạnh phúc.
_ Nguyệt?
_ Đào nhi, chúng ta trở về Bạch hổ sơn đi?
Thiên Đào ngẩn người, sau lại cười khúc khích.
_ Nguyệt nghĩ gì vậy? Chẳng phải ngươi nói ngươi sẽ không từ bỏ Thiên hạ sao? Đến Bạch hổ sơn làm gì chứ?
Nam tử không cười.
_ Nơi nào có ngươi, nơi đó là thiên hạ của ta.
Thiếu niên ngưng cười, bất giác đỏ mặt.
_ Ngốc nghếch.
Sau đó lại nghĩ nghĩ.
_ Sở Hoàng đã biết ta từng ở Bạch hổ sơn, nơi đó không an toàn nữa rồi.
Lãnh Nguyệt lại nghĩ, sau lại cười sâu xa.
_ Trở về Khải Minh thành đi, sinh ý tại Liễu cư trai của ta cũng đủ sống dư dả một đời, hơn nữa nơi đó có Hồng Thiên Xích bảo hộ, chắc chắn chúng ta sẽ an toàn a.
Thiên Đào cũng mỉm cười.
_ Vậy MInh Nguyệt quốc phải làm sao đây? Bỗng dưng lại mất đi một vị minh quân, chẳng phải rất đáng tiếc sao?
_ Điểm này không lo, Phụ Hoàng của ta vẫn còn khỏe mạnh lắm, còn có hoàng đệ mới sinh kia, bọn họ có thể thống khoái trị quốc mà không cần ta ấy chứ!
Khóe môi thiếu niên thoáng co rút, xong lại không nén được cười.
_ Hảo, cứ theo an bài của ngươi!
Họ mộng tưởng, đến một tương lai thật tươi đẹp, thật yên bình, thật hạnh phúc. Lãnh Nguyệt sau lại không nhịn được mà ôm thiếu niên vào lòng.
Giữa lúc hạnh phúc đến ngập tràn ấy, biến cố lại bất ngờ ập tới.
Lãnh Nguyệt bỗng thấy khí huyết bất ổn, ngũ tạng kịch liệt đau đớn. Không nhịn được lại phun ra một búng máu tươi. Máu huyết thế nhưng lại đen thẫm, mang mùi hương tanh nồng khó chịu. Cơ thể nam nhân cũng theo đó bất ngờ cứng lại, rồi như con rối đứt dây, vô lực ngã vào người Thiên Đào. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Chỉ vài giây trước còn tỉnh táo khỏe mạnh, nay lại bất ngờ hôn mê bất tỉnh, thật khiến người hoảng sợ. Thiên Đào điên cuồng lay gọi, nhưng sắc mặt nam nhân càng lúc càng tái, môi lại thâm đen quỷ dị.
Rõ ràng là đã trúng độc.
Thiên Đào sợ đến khóc, vội vàng đỡ Lãnh Nguyệt nằm xuống, thay y bắt mạch. Lại nhìn vết thương trên cánh tay y, tưởng chừng vô hại, lại là nơi dẫn độc trí mạng.
_ Nguyệt?
Nam nhân hơi thở yếu dần, tứ chi cũng lạnh đi rất nhanh.
_ NGUYỆT!
Thiên Đào thật sự hoảng sợ, lần đầu tiên thật sự không biết phải làm sao. Hoàn toàn bức bách.
Tử vong nhanh chóng bao trùm lấy nam nhân. Độc tính thật quá mạnh, khi đã phát tác, gần như có thể giết chết nạn nhân trong thời gian ngắn ngủi.
Trên thế gian, loại độc hung tàn như vậy, thật cũng không nhiều. Mà loại độc Thiên Đào không thể điều chế ra được giải dược, duy chỉ có một. Là độc từ một loại cây quý hiếm, một trăm năm ra hoa một lần, lại sau một năm mới có thể kết trái. Độc từ hoa có thể lấy mạng người trong chốc lát, quả của hoa lại có thể giải được trăm loại độc- cũng là giải dược duy nhất. Loài hoa kia là quốc bảo của Sở Thiên quốc, độc dược cùng giải dược kia, là quý hiếm vô cùng, chỉ có Sở Thiên hoàng đế được sử dụng.
Nói cách khác, độc này chính do Sở Hoàng hạ. Nay muốn giải dược, cũng chỉ có thể đến gặp y.
Thiên Đào khóc nức nở. Độc này chỉ trong vài khắc ngắn ngủi phát tác đã lấy mạng người, dù bấy giờ có trở về cầu xin Sở Hoàng, e rằng cũng không kịp nữa rồi.
‘Sở Hoàng, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Ám tiễn kia, chẳng phải chính là hướng đến ta sao? Ngươi thật sự là muốn lấy mạng ta?’
Nhỉn Lãnh Nguyệt đang hấp hối, thiếu niên dường như chết lặng. Song ngay lúc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.
…………………………………
Minh Nguyệt Dịch quán,
Sở Hoàng lặng yên ngắm ánh trăng, bên cạnh đặt một bình rượu quý đã vơi hơn nửa, bàn cờ độc diễn, ánh mắt suy tư. Trong tay y nắm chặt một lọ bạch ngọc, thi thoảng lại vuốt ve nó, như thể kia chính là báu vật quý giá nhất thế gian.
Có dược này, Thiên Đào sẽ thuộc về y.
_ Bệ hạ, độc này hung hiểm, lại không có giải dược. Vì sao Bệ hạ lại muốn phóng ám tiễn tẩm độc này vào Tuệ vương?
Thuộc hạ thân cận vừa rót rượu cho Sở Hoàng, vừa nửa đùa nửa thật đặt ra nghi vấn. Sở Hoàng y yêu Thiên Đào như vậy, lại nhẫn tâm đưa ái nhân đến tử vong sao?
_ Thiên Đào từ khi sinh ra đã rất đặc biệt. Máu của y gần như là tiên dược, có thể khiến người khác cải lão hồi sinh, bách độc bất xâm.- Nói đến đây, Sở Hoàng lại nhíu mi- Chỉ duy độc từ loài hoa này là khắc tinh của y, vô phương giải được. Tuy vậy, cũng sẽ không chết ngay như người thường. Nếu trúng phải độc này người thường sau khi phát tác mất ba khắc đã tử, thì y phải qua ba ngày. Trong thời gian đó chỉ cần kịp thời dùng thuốc giải, sẽ nhanh chóng qua khỏi.
Sở Hoàng cười lên đầy quỷ dị, đôi mắt sắc lạnh lại ánh lên tia hung hiểm dị thường.
_ Ám tiễn kia nếu trúng y, Lãnh Nguyệt chắc chắn sẽ vì mạng sống của y mà tự nguyện dâng y cho Trẫm. Lúc này tuy người trúng tiễn lại là Lãnh Nguyệt, nhưng mọi chuyện cũng sẽ không có gì thay đổi. Thiên Đào y chắc chắn cũng sẽ vì mạng sống của Lãnh Nguyệt mà nguyện ý trở về bên Trẫm.
Cận vệ thoáng a lên như thể đã thông suốt mọi thứ, sau lại tiếp tục nghĩ nghĩ mà cười với Sở Hoàng.
_ Nhưng nếu chỉ ba khắc đã hại chết người, kia chẳng phải lúc này Lãnh Nguyệt đã tử rồi sao?
Sở Hoàng khinh thường nhìn thuộc hạ của mình, sau vẫn trầm trầm đáp.
_ Thiên Đào là ai cơ chứ? Y tự có cách kéo dài mạng sống cho Lãnh Nguyệt.
Một áng mây nhẹ nhàng như tơ lơ đãng trôi, lại cứ thế vô tình che mất ánh nguyệt kia. Bóng đêm đột ngột lại thống trị khắp thế gian. Chỉ còn tiếng côn trùng kêu ê a ủ dột, cùng ngọn gió giá lạnh đêm khuya.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
211 chương
85 chương
24 chương
387 chương