Chuyển ngữ: Andrew Pastel Mặc mọi người bàn tán xôn xao trong phòng, Đàm Trình chỉ quẩn quanh nghĩ về câu nói kia của Lý Quốc Hiền… Người xưa cho rằng ngọc bích có thể giữ cho thi thể người chết không bị hư thối, bảo đảm sau khi chết đi thân thể không bị phân hủy, nên thời cổ, các vị hoàng đế hoặc hoàng thân quốc thích có địa vị cao sau khi băng hà sẽ được mặc quần áo ghép bằng những mảnh ngọc và may lại với nhau bằng chỉ tơ vàng. Bộ quần áo ngọc may chỉ vàng tượng trưng cho quyền lực này gọi là “Kim lũ ngọc y”…. (*)  // <img alt="" data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21466/2020-06-7a.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://static.8cache.com/chapter-image/21466/2020-06-7a.jpg" data-pagespeed-url-hash=1143120566 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> <img alt="" data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21466/2020-06-7b.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://static.8cache.com/chapter-image/21466/2020-06-7b.jpg" data-pagespeed-url-hash=1437620487 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Nhưng mà ngọc bích thật sự cũng không có tác dụng như vậy. Còn về chức năng trừ tà tránh quỷ, Đàm Trình cũng có biết một chút, người xưa vẫn luôn tin rằng ngọc có thể cầu bình an, không gặp tai ương trở ngại. Trẻ em thời cổ sau khi sinh ra, gia đình có điều kiện sẽ tặng cho đứa bé một mảnh ngọc làm ngọc bội tùy thân, để cầu bình an, sức khỏe.  Mảnh ngọc bội Đàm Trình nhặt được kia, bản năng mách bảo cậu nó chắc chắn có quan hệ với chủ nhân ngôi mộ, vì ngọc cầm trong tay rất mát, không những là loại ngọc tốt nhất, mà điêu khắc chạm trổ cũng rất tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Chỉ có người có địa vị cao mới có thể sở hữu được mảnh ngọc quý như thế này. Nhưng, nếu mảnh ngọc đó là của chủ nhân ngôi mộ thì sao nó lại ở vị trí ngoài khu mộ như thế, ngọc bội tùy thân nếu không được gắn trên người chủ nhân thì cũng phải được chôn cùng trong phần mộ chính……  Bỗng một giả thiết hiện làm tim Đàm Trình nảy lên một nhịp. Đó là giả thiết tất cả các nhà khảo cổ học không muốn thành sự thật nhất….. Phần mộ đã bị những kẻ trộm mộ đột nhập lấy đi hết, khối ngọc bội là do sơ suất rơi lại gần cửa ra ngoài, tình cờ được Đàm Trình nhặt được.  Những năm gần đây, đội khảo cổ phát hiện ra cổ mộ mà đã bị bọn trộm mộ đột nhập, bên trong chẳng còn lại thứ gì, chỉ còn lại những vũ khí, tượng đồng và đồ gốm quá lớn khó di chuyển, còn những thứ quý giá, vàng bạc châu báu đều bị khoắng sạch sẽ.  “Haizz…” Khẽ thở dài một hơi, Đàm Trình mệt mỏi gỡ kính mắt lấy tay xoa xoa sống mũi. Đúng lúc đó, cửa phòng họp bị đẩy ra, phát ra tiếng “kẽo kẹt…” làm tất cả mọi người đều theo phản xạ quay đầu lại nhìn.  Một cô gái tóc xõa ngang vai bước vào, tóc mái được kẹp gọn gàng sau vành tai, trông rất nữ tính và tươi tắn. Đàm Trình biết cô ấy, cô là bạn gái Ngô Hải, học cùng trường, cũng là nghiên cứu sinh ngành khảo cổ. Nhưng mà Đàm Trình cũng chỉ biết đến đây. Cậu không hay có chung tiết học với Ngô Hải, mọi ngày cũng không có dịp nói chuyện, chẳng qua có lần cậu thấy hai người này đi chung với nhau nên biết.  Cô gái ngồi xuống một chiếc ghế dựa trong góc, quên đóng cửa lại mất. Lý Quốc Hiền chỉ cánh cửa, nói với Trương Tuấn: “Đóng cửa lại hộ tôi.”  Trương Tuấn thuận tay đóng cửa, sau đó tiếp tục tham gia thảo luận. Đêm càng lúc càng khuya, đến khi đưa ra quyết định cuối cùng là tìm được danh tính chủ nhân ngôi mộ trước, đột nhiên trong phòng họp chẳng còn ai lên tiếng nữa, im lặng đến dị thường. Cửa sổ phòng nghiên cứu hắt vài bóng cây lờ mờ bên ngoài, sự im lặng làm tiếng xào xạc của các nhánh cây bị gió thổi càng phóng đại rõ ràng hơn bao giờ hết. Trong nháy mắt, Đàm Trình hoảng hốt cảm thấy, cảm giác này…cực kỳ giống với đêm đó, cái đêm đi tìm Giang Ba… “Nếu mọi người đều đã thống nhất là chúng ta nên khai quật phòng chôn cất chính trước, vậy thì cứ quyết định như thế đi. Gần đây xảy ra nhiều việc, mọi người cũng tranh thủ về nhà nghỉ ngơi, dù có phát sinh chuyện gì, công việc của chúng ta vẫn phải tiếp tục. Tôi nghĩ dù tôi không nói mọi người cũng biết rõ, khu mộ chúng ta đang khai quật khác với những khu mộ khác… Có rất nhiều điều bí ẩn, tôi cũng biết không chỉ riêng tôi, tất cả mọi người cũng đều muốn biết bí mật ẩn giấu đó…” Lý Quốc Hiền thả một ngụm khói thuốc lá, thở dài: “Tôi nghĩ nếu có thể làm rõ và công khai được bí mật này, cả đời làm khảo cổ coi như không tiếc nuối gì nữa…”  Lý Quốc Hiền đã nói đúng tâm tư mọi người. Lần khai quật này, ai cũng tìm mọi cách suy đoán thân phận chủ mộ, nhưng càng khai quật sâu thêm, hết suy đoán này đến suy đáng khác lần lượt bị phủ định. Thân là nhà khảo cổ, gặp trường hợp như thế tuy cũng có thất vọng, nhưng sự hưng phấn và tò mò càng trào dâng. Sự thần bí bị chôn lấp ngàn năm chờ khám phá, không chỉ có Giang Ba nóng lòng muốn biết, không chỉ có Lý Quốc Hiền, mà tất cả mọi người, kể cả Đàm Trình đều như thế.  Một sự thật làm đảo điên cả lịch sử… Cuộc họp kết thúc thì cũng đã đến gần 1 giờ sáng, Trương Tuấn vươn vai, duỗi cái eo lười, mắng: “Đạ mấu, họp gì đến 1 giờ sáng, giờ cũng không muốn ngủ nữa.” Sau đó quay sang Đàm Trình: “Nè, đi ăn gì không. Ra chợ đêm kiếm gì đó ăn, tôi cũng muốn nói chút chuyện với cậu.”  Nghe Trương Tuấn hỏi, Đàm Trình mới cảm thấy đói bụng, đúng là cả ngày hôm nay cậu chả ăn gì. “Được, tôi cũng không buồn ngủ lắm.” Vừa nói cậu vừa nhác thấy Ngô Hải và bạn gái cậu ta một trước một sau ra khỏi phòng, không nói gì với nhau cả.  Đêm đã khuya, trong sân trường ngoài mấy người vừa tan họp ra thì chẳng còn ai nữa, ngoài tiếng lá cây sàn sạt, tiếng mèo hoang thỉnh thoảng kêu lên, thì không nghe được thêm bất kỳ âm thanh nào khác cả. Yên tĩnh kỳ lạ làm Đàm Trình nhíu mày, cậu thuận miệng hỏi một câu: “Ngô Hải với bạn gái đang giận nhau à?”  Trương Tuấn bên cạnh khựng người, hồi lâu mới hỏi lại: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”  “Cũng không có gì. ” Đàm Trình lắc lắc đầu: “Tại nãy thấy hai người đó đi cạnh nhau mà không nói câu nào…..” Đàm Trình đang nói đột nhiên tự cảm thấy mình thật sân si nhiều chuyện, “Thôi, không nói nữa.”  “Cái gì? Họ đi cạnh nhau?!” Giọng Trương Tuấn như cao lên lấy quãng, “Đệt, Đàm Trình, hơn nửa đêm rồi, đùa không có vui xíu nào nha, bạn gái Ngô Hải sao có thể ở đây!” Đàm Trình hừ mũi: “Cậu ngồi ngay cửa, cô ấy vào phòng mà cậu không thấy à?” Đàm Trình vừa dứt lời, đã thấy mặt Trương Tuấn xanh mét: “Cậu… cậu không biết bạn gái Ngô Hải đã nhảy lầu tự sát tháng trước rồi sao? Đầu cậu bị gì rồi hả, lúc nãy cửa phòng họp là bị gió thổi mở ra.”  Đàm Trình bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng… Cậu quay ngoắt lại về phía Ngô Hải, nhưng giờ chẳng còn thấy cậu ta đâu cả.  Tay Đàm Trình run lên từng chặp, cậu có nghe loáng thoáng có một nữ nghiên cứu sinh nhảy lầu, nhưng lúc ấy cậu đang ở thôn Ninh Hóa, cũng không quá chú ý. Cậu hoàn toàn không biết là bạn gái Ngô Hải, vì Ngô Hải rõ ràng cả tháng nay cũng ăn dầm ở dề ở thôn Ninh hóa không đi đâu… “Cô ấy nhảy lầu ở đâu?” Trương Tuấn thấy mặt Đàm Trình giờ cũng tái mét như cậu, vội vàng nói: “Dãy Thành Lâm.”  Dãy Thành Lâm, là hướng lúc nãy Ngô Hải vừa đi….