Đảo Môi Tiểu Bảo Bối Nhi
Chương 10
Giống như đã thật lâu không có ngủ ngon như vậy, Long Nghị Vân vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng hạnh phúc lại cảm thấy được tiểu Bảo Bối nhi trong lòng đang liều mạng lay hắn,“Nhanh lên nhanh lên! Ta muốn đi vệ sinh!”
Còn chưa tới sáng sớm, bên ngoài còn tối đen, Long Nghị Vân trợn to mắt nhìn liền chứng kiến thần tình vô cùng lo lắng của tiểu Bảo Bối nhi đang một tay ôm bụng một tay lay hắn, gấp đến độ đã sắp khóc ra rồi!
Từ sau khi tiểu Bảo Bối nhi đến đây, biết nhóc sợ lạnh,mùa đông ở kinh thành không thể so với Giang Nam, sợ nhóc ban đêm đi tiểu bị phong hàn, tiểu Phúc từ lúc đó liền để bồn cầu dự bị trong phòng Long Nghị Vân. Long Nghị Vân tuy rằng biết, chính là tiểu Bảo Bối nhi lúc ngủ luôn rất ngon, lúc nào cũng có cảm giác ngọt ngào đến hừng đông cho nên không có dùng qua, lúc này dự kiến trước kia lại phát ra công dụng, vội vàng đem tiểu Bảo Bối nhi ôm đến bồn cầu ngồi xuống, vừa đúng lúc Bảo Bối nhi trên người không có mặc tiết khố, chỉ duy nhất một món đồ tẩm y cũng thật là tiện lợi.
Bảo Bối nhi mơ mơ màng màng đi ngoài xong, Long Nghị Vân lại thấy nhóc ngay cả ánh mắt cũng chưa mở, không có biện pháp nào, trước nay chưa từng hầu hạ qua người khác giờ ông chủ cũng đành phải chấp nhận làm nô tài, đem Bảo Bối nhi xử lý xong thả lại trên giường ấm, rửa sạch tay, thấy Bảo Bối nhi vẫn vừa mê mê vừa trợn mắt nhìn, thầm nghĩ sợ là xiêm y không có mặc đủ làm Bảo Bối nhi lạnh nên chính mình lại tiếp tục động thủ, đem khố y mặc vào cho Bảo Bối nhi, chỉ là hầu hạ mấy việc đó cho nhóc cũng khiến hắn ngọt như đường.
Sắc trời còn sớm, Long Nghị Vân cũng trở lại trên giường ôm Bảo Bối nhi ngủ tiếp, thế nhưng vừa mới nhắm mắt lại chợt nghe An nhi mang theo thanh âm nức nở:“Ta còn muốn đi ngoài ~~~~ ô ô ô ~~~~ nhanh lên!”
Long Nghị Vân thấy điệu bộ này biết Bảo Bối nhi khẳng định là bị tiêu chảy, ông chủ bị giày vò nô tài sao có thể rảnh rỗi, trước ra kêu tiểu Phúc hầu hạ Bảo Bối nhi, chính mình cũng không ngủ đứng dậy gọi người nấu nước ấm, thay huân hương, mộc dũng, một đám hạ nhân không muốn chết đều thức dậy quay tròn ở trong phòng hầu hạ, sau lại phái người đi tìm Như Ý.
Thấy Bảo Bối nhi buồn ngủ vừa ngồi vừa gật đầu lung lay sắp đổ ở bồn cầu, Long Nghị Vân lại đau lòng sinh khí.
Long Nghị Vân vốn công việc chính là ở Hình bộ xử án, bởi vì hắn có hứng thú nên nghi án oan án hay sự tình khó xử khắp cả nước đều là hắn phụ trách, tương đương với công tác hình cảnh. Cho nên hắn cẩn thận tưởng tượng, Bảo Bối nhi tối hôm qua trước khi đi chơi đặc biệt hưng phấn, bữa tối ở nhà cũng không ăn trúng thứ gì, ở Ôn Nhu Hương chính mình cẩn thận lựa chọn uy thức ăn cho Bảo Bối nhi và cũng chỉ có ngồi xem náo nhiệt, đó cũng không hẳn là có vấn đề, sau lại uống chút rượu, cũng không nghe nói ai uống rượu uống đến tiêu chảy cả, cuối cùng, chính là mình uy một chén canh giải rượu kia, canh đó lại bỏ thêm rất nhiều cam thảo!
Xem ra, chính canh giải rượu này là hiềm nghi lớn nhất!
Phái người gọi thị nữ ngày hôm qua sắc dược tới, nha đầu kia luôn luôn ở trong phủ phụ trách sắc dược, thảo dược cũng có kiến thức một phần, Long Nghị Vân tìm nàng hỏi ngày hôm qua dược có cái gì, nàng cẩn thận nghĩ nghĩ:“Nô tì cũng không nhớ được nhiều, bất quá ngày hôm qua sắc không giống như là canh giải rượu, thật như là trà thanh nhiệt giải hàn hỏa, bên trong có cam thảo, mật, còn có mấy vị là……”
“Uy uy uy! Long Nghị Vân, ngươi có ý gì?! Khuya khoắt quấy rầy làm ta tỉnh ngủ, còn bị ta phát hiện ngươi ở trong này nghi ngờ đơn dược của ta!” Mộng đẹp lại bị người đánh thức Như Ý nộ hoả đầy mình, đến đây lại nghe được sự tình giống như đã bại lộ vội nhảy ra ngăn cản thị nữ tiếp tục nói tiếp.
Long Nghị Vân cũng không cùng gã dong dài vô nghĩa:“Ngươi nói, ngươi ngày hôm qua đã kê dược gì?! Vì cái gì Bảo Bối nhi đang yên đang lành lại bị tiêu chảy?!”
“Cái gì? Tiêu chảy?!” Như Ý không nghĩ bị gọi tới “xem bệnh cho Bảo Bối nhi tiểu thiếu gia” nguyên lai là chuyện này, ai, hắn còn tưởng rằng Long Nghị Vân thời điểm thú tính hóa không khống chế tốt lực đạo nên gọi hắn vội tới xem vết thương cho Bảo Bối nhi?! Còn có hảo ý đặc biệt mang theo thuốc trị ngoại thương hay. Sớm biết không có náo nhiệt xem hắn còn không bằng đi ngủ tiếp!
“Ta khai dược không có gì sai cả, chỉ là thanh nhiệt tả hỏa mà thôi.” Như Ý đột nhiên hoài nghi phản biện, thần y hắn khai dược như thế nào lại xảy ra sai sót?! Hắn kiên quyết không thừa nhận! “Tiêu chảy? Hừ hừ hừ hừ, chứ không phải là…… Trong bụng có thứ cứng rắn của người nào đó lộng đi lộng vào sao?!” Nghĩ đến đây, Như Ý trộm lấy khuỷu tay chọc chọc Long Nghị Vân cười mờ ám,“Không phải là ngươi không có thưởng thức đi?! Ăn người ta xong cũng nên làm tốt công tác hậu cần!” (=]]]])
Mặt Long Nghị Vân đã tái rồi lại xanh, xanh rồi lại đen, Như Ý ở chỗ này nói ẩu nói tả quả thực là không đem hắn tức chết không bỏ qua, vỗ bàn giận dữ hét:“Ngươi nói bậy bạ gì đó?! Ngươi cho ta là cầm thú sao? Chính là ngươi! Cho Bảo Bối nhi ăn cái gì thanh nhiệt tả hỏa dược! Cũng không quan tâm đúng hay không?! Mùa đông lạnh thế này thanh cái gì nhiệt?! Bảo Bối nhi bị ngươi hại thành như vậy! Hừ! Ngươi xem ta dù muốn cũng không thể buông tha ngươi được!”
Như Ý lời lẽ đắc ý nghe được nhất thời hạ mặt xuống nói:“Nguyên lai ngươi như vậy vẫn có thể chịu đựng được a?! Ta còn sợ tiểu Bảo Bối nhi bị ngươi lộng thương nên mang theo thuốc bôi trơn cầm máu rất tốt a!”
Long nghị Vân mất kiên nhẫn:“Mau đi xem một chút, cho Bảo Bối nhi uống dược trị tả! Ngươi nếu lại thất bại ta liền phái người phá huỷ bản hiệu Xuân đường của người!” Thấy Như Ý sắp đi vào nội thất xem Bảo Bối nhi, lại khụ khụ nói:“Ngươi vừa mới nói cái kia cái gì thuốc hay?”
Như Ý nhướng mày chớp mắt cười nói:“Ân? Làm gì a?” Long Nghị Vân sắc mặt không thay đổi nói:“Bảo Bối nhi vẫn thường xuyên bị thương, lưu trữ lấy phòng khi cần đến cũng tốt.” [||||||||||||| này thật là cái thứ da mặt siêu dày ]
Hai người cùng nhau đi vào, liền chứng kiến Bảo Bối nhi đã kéo hư chăn đệm đáng thương nằm ở trên giường, tiểu Phúc cầm ngân thìa một muỗng một muỗng chậm rãi uy nhóc uống nước, nhìn thấy Bảo Bối nhi sức khoẻ tốt lại bị tên lang băm Như Ý vô trách nhiệm này hại thành như vậy, Long Nghị Vân trong lòng thầm nghĩ, sau này nhất định phải cho Như Ý chịu chút đau khổ!
Như Ý chứng kiến An nhi bộ dáng cả người tiều tuỵ, tâm cũng có chút không đành lòng, đi qua sờ soạng mạch, lần này chuẩn đoán cũng phá lệ cẩn thận.
Gây sức ép đến tận khi thái dương dâng cao, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào. Long Nghị Vân nhìn thấy Bảo Bối nhi đáng thương nằm trên giường, nhìn nhìn lại Như Ý đang bắt mạch, một phòng hạ nhân thở dài một hơi, hay cho một đoá sen ôn nhu kiều diễm kinh động lòng người!
Giống như ông trời còn không buông tha thử thách đối với Long Nghị Vân, giữa lúc một đoàn hỗn loạn lại thấy một người như gió vọt vào phòng, phía sau còn có vương phủ tổng quản Nhất Điệt Thanh ở sau người kêu:“Công tử công tử, để ta thông truyền một chút……”
Nhìn thấy màn này hình như đã từng quen biết, Long Nghị Vân nhíu mày, chẳng lẽ, Thạch Kinh Thiên mỗi lần đến đều phải dùng cách này sao?
Tập trung nhìn ra cửa, là Thạch Phá Thiên?!
Long Nghị Vân vội vàng chạy ra đón:“Thạch đại thiếu gia, cấp bậc lễ nghĩa cũng không hiểu sao?!” Hắn trở về khi nào?
Thạch Phá Thiên hiện tại đã không còn tâm tư cùng Long Nghị Vân dài dòng, cười lạnh nói:“Cấp bậc lễ nghĩa?! Đừng tìm ta giảng cái loại cẩu không kêu gì đó! Nếu ngươi biết cấp bậc lễ nghĩa cũng không cùng Bảo Bối nhi nhà ta chung phòng cộng tẩm. Cút ngay cho ta, ta muốn nhìn xem Bảo Bối nhi!”
Thạch Phá Thiên mỗi lần đều là tiếu lí tàng đao ( nụ cười ẩn chứa đao) đột nhiên phun ra ác ngôn, Long Nghị Vân cũng bị hắn biến thành á khẩu không trả lời được, trong lòng vốn nghĩ đã đem tiểu Bảo Bối nhi nhà người ta lừa tới đây nên tự nhiên lương tâm đối với đại cữu ca Thạch Phá Thiên cũng có một chút áy náy, trong lúc sửng sốt thì Thạch Phá Thiên đã ngồi vào trên giường nắm lấy tay Bảo Bối nhi.
Chứng kiến nguyên bản Bảo Bối nhi mượt mà trắng nõn hiện tại lại giống một như quả cam nhỏ bị vắt ép đến cạn nước, Thạch Phá Thiên quả thực đau lòng muốn chết:“ Bảo Bối nhi ngoan, đều là đại ca không tốt, để ngươi ở trong này bị những tên lòng lang sói tra tấn!”
Long Nghị Vân cười khổ, xem ra hắn chính là cái tên lòng lang sói gì đó, cũng nên trách mình không có số hảo, Bảo Bối nhi vốn được hắn dưỡng như châu tròn ngọc sáng, mắt thấy những lúc gần đây còn rất có tinh thần, thế nhưng ngay tại thời điểm suy yếu lại cố tình bị Thạch Phá Thiên chứng kiến. Cố tình xuất hiện ngay lúc chính mình tối hôm qua vừa mới hiểu được tình ý đối với Bảo Bối nhi lại trộm ăn đậu hũ Bảo Bối nhi một hồi, tuy nói không ai biết, tiểu Bảo Bối nhi cũng tám chín phần mười đang trong tình trạng mộng mị, chính là bản thân vẫn chột dạ.
Chột dạ chột dạ chột dạ chột dạ.
Cho nên hắn chỉ có thể nhìn Thạch Phá Thiên ở trước mặt hắn đối với Bảo Bối nhi giở trò, giận mà không dám nói gì.|||||||||||||
Bảo Bối nhi nhìn thấy Thạch Phá Thiên như người bệnh gặp được thân nhân, chỉ cảm thấy suy yếu lại ủy khuất, nước mắt theo hốc mắt dịch chuyển dịch chuyển a, khiến tâm của hai đại nam nhân Thạch Phá Thiên cùng Long Nghị Vân đều muốn nát vụn, tiểu Bảo Bối nhi mềm nhẹ kêu một tiếng:“Đại ca……”
Tuy rằng chỉ có một tiếng, lại giống như bao hàm ngôn ý vô hạn, Thạch Phá Thiên đã bị một tiếng kêu này hoàn toàn làm cho cảm động, chỉ cảm thấy Bảo Bối nhi nhất định bị rất nhiều ủy khuất, an ủi nói:“Bảo Bối nhi ngoan, có ca ca ở đây, ngủ đi.” Xoay người lại giận tái mặt:“Tiểu Phúc!”
Tiểu Phúc cung kính chạy lại:“Đại thiếu gia.” Tiểu Phúc vốn là cháu trai của Thạch phủ quản gia Lâm bá, năm nay đã mười tám tuổi, vốn trước đây hầu hạ Bảo Bối nhi, Thạch Phá Thiên thấy hắn thông minh liền mang theo học làm quản sự, sau cho hắn đi theo Bảo Bối nhi làm việc, luôn luôn cùng Bảo Bối nhi ở nhà xem sổ sách, có cái gì phân phó đều là tiểu Phúc đi truyền cho các chưởng quầy. Cũng là bởi vì ông chủ của hắn quá nhỏ lại có rất nhiều nhân tình lõi đời không hiểu, những điều này là do tiểu Phúc chu toàn. Hiện giờ Thạch Phá Thiên đem hắn phái đến vương phủ trước lưu lại phụ giúp cũng là lo lắng cho Bảo Bối nhi.
Long Nghị Vân nguyên bản không chú ý qua tiểu Phúc, thấy hắn thanh thanh tú tú lại mỗi ngày phụ trách sổ sách, hầu hạ Bảo Bối nhi, chỉ xem như một tiểu thị hầu, cũng không đem hắn để ở trong lòng. Không nghĩ tới hôm nay tiểu thị hầu này chớp mắt lại làm cho hắn thập phần mất mặt.
“Đây là có chuyện gì? Nói rõ ràng!” Thạch Phá Thiên muốn hỏi rõ ràng ngóc ngách.
Lúc này chỉ thấy tiểu Phúc đứng ở nơi đó rành mạch hướng Thạch Phá Thiên thưa bẩm:“Hồi đại thiếu gia. Ngày hôm qua Như Ý lang trung thỉnh Khánh Vương gia cùng tiểu thiếu gia đi Ôn Nhu Hương uống rượu không cho nô tài cùng đi, sau khi trở về cũng đã gần canh ba, tiểu thiếu gia là bị ôm trở về. Như Ý lang trung kê chút thang thuốc giải rượu, Vương gia cũng không muốn nô tài hầu hạ, lúc canh năm liền đi ra kêu nô tài bảo rằng tiểu thiếu gia bị tiêu chảy.” Dừng một chút, tiểu Phúc lại nói:“Sau khi để nô tài hầu hạ, Vương gia liền phái người gọi Như Ý lang trung tới, hai người bọn họ ở bên ngoài gian nói chuyện.” Hắn cũng không thèm nhìn tới sắc mặt đã hoá đen của Long Nghị Vân cùng Như Ý, đem sự thật của Long Nghị Vân cùng Như Ý kể ra, thế nhưng một chữ cũng đều không sai. Khó có được thấy Như Ý hay trêu đùa thế nhưng sắc mặt không chút thay đổi.
Thạch Phá Thiên sau khi nghe được từng lời không chút đứng đắn, cái gì “Ăn”, cái gì “Thuốc hay bôi trơn cầm máu ”, sắc mặt âm tình bất định, thập phần khó coi.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
28 chương
172 chương
9 chương
14 chương