Trần Ngọc trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Hàn, ở trong sơn động giá rét lần thứ hai cảm nhận được triệu chứng phát sốt nghiêm trọng, hận không thể lập tức biến mất trong không khí. Phong Hàn sao lại ở đây? Lúc cậu hùng hùng hổ hổ nói dối lợi dụng hắn, thì xuất hiện! Được rồi – cho dù Phong Hàn là tới cứu cậu, nhưng cũng không nên xuất hiện vào lúc cậu mất mặt như thế này a a! Phong Hàn và Trần Ngọc nhìn nhau một lúc lâu, Phong Hàn hiếm thấy mà mở miệng trước: “Nếu —” Trần Ngọc áp chế ham muốn đập đầu vào tường, cắt ngang Phong Hàn, nhanh chóng nói: “Ngươi, người cùng Tiểu Mập tới thực đúng lúc, mấy thứ gì đó bên kia, liền dễ dàng giải quyết như vậy?” Trần Ngọc đứng đắn làm như quan tâm chuyển chủ đề về phía bóng tối. Phong Hàn liếc mắt nhìn Trần Ngọc nghiêm túc, nhưng vẫn trả lời: “Là bánh tông, so với trước đó cho ta hứng thú động thủ hơn, bất quá, mấy phút sau, ta phát hiện ngươi biến mất.” Phong Hàn cau mày rõ ràng không tình nguyện nhìn thoáng qua Tiểu Mập đang kẹp trên tay, “Trên đường tìm ngươi ta giúp ngươi nhặt báo con, nghe thấy ngươi nói mấy lời đó, ta muốn —” Trần Ngọc bị sặc đến ho khan một tiếng, phát hiện bây giờ tránh không thoát, chỉ có thể làm bộ như bình tĩnh nói: “Cái đó, ngươi có thể làm như ta chưa nói gì.” Phong Hàn nhàn nhạt nhìn Trần Ngọc, cho đến khi Trần Ngọc không nhịn được chột dạ muốn nói lời xin lỗi, hắn lên tiếng: “Nếu người quan trọng nhất của ta là ngươi, ta quyết định sẽ mang ngươi quay lại tìm người ngươi muốn tìm. Dù sao khi không có ta, ngươi cũng chỉ uổng mạng vô ích.” Trần Ngọc không dám tin nhìn Phong Hàn, qua một lúc lâu vẫn phản ứng không kịp với những gì mình nghe được, cậu cảm thấy trái tim mình tựa hồ có chút hưng phấn vô cùng, dùng sức đè ép trái tim, Trần Ngọc cẩn thận hỏi: “Cái kia, người quan trọng nhất của người là ta? Thật sự là ta?” Phong Hàn ném mặt thẹo trong tay xuống đất, thuận miệng đáp: “Ừ.” “Tại sao?” Ánh mắt của Trần Ngọc bỗng dưng bừng sáng, vui mừng hỏi. Phong Hàn nghi hoặc xoay người, “Không phải ngươi nói như vậy sao.” “…” Trần Ngọc ủ rũ cúi đầu theo sát phía sau Phong Hàn, ngay cả tâm tình ân cần lấy lòng cũng không có, mặc dù không lấy được sự khen ngợi từ gia trưởng, nhưng thấy Trần Ngọc thoát khỏi nguy hiểm, phụ mẫu lại ở chung một chỗ khiến Tiểu Mập hài lòng theo sát bên chân Trần Ngọc, thỉnh thoảng dùng cái đuôi nhẹ nhàng vỗ vào chân Trần Ngọc, làm ra vẻ thân mật. Về phần đám người Khương gia ban nãy bắt cóc Trần Ngọc, Phong Hàn chỉ lạnh lùng liếc một cái, không hề có thành ý so đo tính toán với bọn họ, dù sao bây giờ những thứ kia vây quanh bọn chúng cũng đã đủ rồi, khoan hồng độ lượng một chút cũng tốt. “Ngươi xác định là ở đây?” Phong Hàn dừng bước, phía trước lại là ngõ cụt. Trần Ngọc lại lần nữa trên nham bích xác nhận, buồn rầu nói: “Căn cứ vào ký hiệu Văn Thanh lưu lại, nhất định là ở hướng này.” Phong Hàn gật đầu một cái, sau đó chú ý tới vẻ mặt của Trần Ngọc, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không vui?” “…Không có.” Trần Ngọc mắt trợn trắng, nếu như không tính vụ bẽ mặt vì tự mình đa tình, thì hôm nay mọi biểu hiện của cậu đều rất tốt. “Ta cảm thấy ngươi có.” Trần Ngọc vô lực dựa vào tường, quyết định không cùng Phong Hàn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa. Hai người dựa theo ký hiệu Mã Văn Thanh lưu lại đi vào trong ngõ cụt, Phong Hàn như nhận thấy điều gì, để Trần Ngọc tiếp tục, còn mình thì từ bên cạnh Trần Ngọc chuyển sang sau lưng, nhìn chằm chằm mộ đạo trống rỗng, trong mộ đạo mặc dù không xuất hiện bóng tối đặc quánh như lần trước, nhưng cảm giác góc khuất xa xa dường như có thứ gì đó đang tồn tại, dòm ngó. Trần Ngọc cầm nến tiếp tục tìm kiếm ký hiệu trên nham bích, khi tầm mắt của cậu rơi vào xó xỉnh tận cùng bên trong, chợt trợn trừng. Chỗ ngoặt tại nham bích, nơi cao ngang eo lộ ra nửa ký hiệu, căn cứ quan sát dọc theo đường đi, Mã Văn Thanh để lại ký hiệu chỉ đường cho Trần Ngọc, tương đối cẩn thận, chưa khi nào xuất hiện ký hiệu không hoàn chỉnh. Hơn nữa, đến đây, phía trước không còn ký hiệu nữa, ở bên cạnh cũng không có ký hiệu cho thấy bọn họ đã quay trở lại. Nói cách khác, Mã Văn Thanh để lại một ký hiệu đầy đủ, chỉ có điều nửa còn lại của nó bị nham bích trước mặt ngăn chặn. Trần Ngọc vuốt ve nham thạch lấp kín lối đi lại như hòa làm một với nham bích hai bên, chẳng lẽ tảng đá này vốn không nên tồn tại ở đây? Giống như lúc cậu bị bắt cóc sau lưng đột nhiên xuất hiện cánh cửa vậy. Trần Ngọc giật mình, lấy tay sờ soạng tảng đá một hồi, rất nhanh đã tìm thấy cơ quan, sau khi cậu thối lui, tảng đá không tiếng động dịch chuyển, cho đến lúc hoàn toàn ngang bằng với nham thạch mặt trên, mộ đạo tiếp tục kéo dài dọc về phía trước, tựa như chưa từng xuất hiện ngõ cụt. Trần Ngọc kéo kéo tay áo của Phong Hàn, chờ Phong Hàn quay đầu lại, âu sầu nói: “Xem ra cơ quan trong sơn động này không ít, hơn nữa có người âm thầm giở trò, cứ như vậy, chúng ta rất dễ bị lạc đường.” Phong Hàn nhìn Trần Ngọc, suy tính một hồi, nghiêm túc nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài. Bất quá, nếu như muốn đem theo bằng hữu của ngươi, chỉ có thể mang một người mà thôi.” Trần Ngọc cảm động nhìn Phong Hàn, cấy nến mỡ bò trong tay bùng cháy, ánh nến hơi yếu chỉ có thể chiếu sáng khu vực không lớn bên cạnh hai người, nhưng Trần Ngọc cảm thấy mạc danh kỳ diệu ấm áp cùng sáng ngời, trong lòng cực kỳ ấm áp, thậm chí buồn bực ban nãy cũng đã biến mất. Đây là người cậu thích, cho dù hắn kiêu căng bá đạo độc tài, cho dù hắn mất trí nhớ, nhưng toàn bộ điều đó đều thu hút cậu. Trần Ngọc lại lần nữa phát hiện tình cảm của mình với Phong Hàn so với trong tưởng tượng còn sâu sắc hơn, với lại còn vui vẻ chịu đựng, cậu thở dài nói: “Ừ, chúng ta nhất định sẽ thoát ra ngoài.” Một lần nữa lên đường, hai người mới nhận ra, con đường này cơ man nào là cạm bẫy. Hắc thủ bộ của Trần Ngọc được tận dụng triệt để, hơn nữa, cậu cảm thấy nơi này có gì đó không đúng lắm. Nhưng khiến người ta cao hứng chính là, bọn họ rốt cuộc đã tìm được đám người Mã Văn Thanh. Khi mở cánh cửa cuối cùng, Tiểu Mập hưng phấn nhào tới bên cạnh cửa đá, dùng móng vuốt cào cào hai nhát, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc nhỏ giọng kêu lên. Quả nhiên, sau khi cửa mở ra, hai người cùng một con báo liền bắt gặp một nhóm người đang bày trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch. Thấy rõ người mới xuất hiện, Mã Văn Thanh vui mứng nhào tới, kêu lên: “Ta kháo, tiểu tử ngươi rốt cuộc đã tới!” Đồng thời liếc mắt nhìn Phong Hàn, nhỏ giọng nói: “Ta bảo, ngươi tại sao lại lừa được Phong ca đến được đây? Hay hắn đã nhớ lại?” Trần Ngọc mặt đầy hắc tuyến nhìn Mã Văn Thanh, lẩm bẩm: “Hắn mà nhớ lại thật đã tốt, khoan, ta nào dám lừa gạt hắn? Chúng ta lại nhận thức, cho nên cùng nhau tới đây. Các ngươi sao rồi? Giải quyết đám bánh tông kia chưa?” Nói tới đây, Trần Ngọc hơi đánh giá, phát hiện người đã ít đi, mọi người vốn gặp lại hắn lộ ra nụ cười cũng trầm mặc. Mã Văn Thanh thở dài, nói: “Ừ, mất vài người, chúng ta không có cách nào, cuối cùng dùng thuốc nổ nổ tan xác thứ biến thái đó. Thế nhưng, chúng ta tổn thất thảm trọng, người Mã gia và Kim gia cơ hồ tổn thất một phần ba.” “Hơn nữa, còn có một việc, liên quan đến sinh tử của chúng ta, ngươi cũng nên biết.” Mã Văn Thanh nói xong, từ trong ngực lấy ra một trang giấy, đưa cho Trần Ngọc. Trần Ngọc vừa nhìn đã biết là tờ giấy viết tên của bọn họ, nghi hoặc nhìn Mã Văn Thanh, mở tờ giấy ra. Lại phát hiện những cái tên ở mặt trước đã ít đi, phía sau có thêm sáu, bảy tên. Trần Ngọc gắt gao nắm chặt tờ giấy trong tay, không xác định hỏi: “Ngươi lại nhặt được trang giấy khác?” Mã Văn Thanh lắc đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Vẫn là tờ giấy khi đó, người chết tên liền chuyển ra đằng sau. Ta kháo, theo như cái này thì, lời nguyền của tờ giấy này có thể là thật.” -END 110-