Lọt vào tầm mắt bọn họ, là một đôi chân lơ lửng giữa không trung. Ba người lăng lăng nhìn lên trên, mới phát hiện, đây là một cỗ thi thể treo trên nóc nhà. Quân áo của thi thể phần lớn đã mục nát không còn nhìn ra màu sắc và hình dáng ban đầu nữa, thi thể phía trên, căn bẳn không đoán được niên đại. Tay chân thò ra bên ngoài thì lộ màu xanh đen, mấy người lập tức cảm thấy trong không khí mang theo mùi xác chết hôi thối khiến kẻ khác buồn nôn. Cỗ thi thể này ở ngay đối diện tảng đá trên mặt đất, có không ít lỗ đá hình bồn rửa mặt, không biết bên trong chứa thứ gì, đang bốc lên ngọn lửa hừng hực, ở chính giữa bồn là một ống dẫn nối liền, thế nên sợi dây mà Trần Ngọc ném đi lúc nãy mới vô tình làm chất dẫn cho bồn lửa, vì vậy  bồn đá mới bùng cháy lên. Mười mấy đống lửa vĩ đại trên mặt đất tuy đã giúp xua tan đi bóng tối, nhưng trên nóc nhà lại vẫn là một mảng đen kịt, nhìn không ra độ cao, chỉ có thể nhìn được đến thắt lưng thi thể, đầu chúi xuống dưới, trên người bị quấn bởi một vòng dây lưng màu đen. Đám người Trần Ngọc chợt thấy, cỗ thi thể này như trôi nổi giữa không trung, trong thạch thất tranh sáng tranh tối lộ ra quỷ khí dày đặc, ba người sợ đến tuôn cả mồ hôi lạnh, nửa ngày không dám nói một lời. Lạch cạch một tiếng, sợi dây đốt trong tay Trần Ngọc rơi xuống mặt đất, Trần Ngọc lập tức rùng mình tỉnh táo. Sau khi nhận ra cỗ thi thể này chỉ lẳng lặng treo không hề động đậy, liền nhanh chóng tìm kiếm Mã Văn Thanh và mập mạp. Hai người cũng không khó tìm, gục trên mặt đất cách đó không xa. Mặt mập mạp úp sấp xuống nền vẫn không nhúc nhích, Mã Văn Thanh ngã phía sau hắn, xem chừng là vì đuổi theo mập mạp. Trần Ngọc vội vội vàng vàng bước vài bước đến bên hai người, lại ngừng lại, nhíu mi, ngẩng đầu nhìn lên trên. Trần Ngọc khẽ động, khỉ ốm và Cống Bố cũng hồi thần, khỉ ốm đi qua kéo Trần Ngọc về, nói: “Chờ chút, trước xem rõ đã rồi hãy đi qua, hai người đó không thể vô duyên vô cớ ngã ở đó, trong thạch thất này phỏng chừng có bẫy rập lợi hại.” Cống Bố lo lắng nhìn người phía trên, nói: “Mặc kệ nói thế nào, phải nhanh nhanh nghĩ ra cách, hai người kia không biết tình huống ra sao.” Khỉ ốm nhìn xung quanh quan sát những nơi có thể ẩn giấu bẫy rập, Trần Ngọc vẫn nhìn chằm chằm lên nóc nhà, khi Cống Bố chuẩn bị tiếp tục đẩy, Trần Ngọc bỗng nói: “Các ngươi có thấy nơi hai người kia ngã có chút kì quái hay không?” Giữa ánh mắt nghi hoặc của hai người, Trần Ngọc chỉ chỉ nơi hai người kia vừa ngã xuống, lại bảo hai người nhìn lên trên. Ngay phía trên mập mạp và Mã Văn Thanh đều treo một cỗ thi thể, cỗ thi thể cứng ngắc cách mặt đất tầm trên dưới một thước, bị chiếc dây lưng màu đen quấn lấy, không hề động đậy. Chuyện này vốn cũng không có gì, chí ít so với các cỗ thi thể khác thì không có gì khác biệt. Thế nhưng khi Trần Ngọc cố ý chỉ ra, khỉ ốm và Cống Bố nghĩ, hai tay hai chân buông rũ xuống kia vừa đúng đối diện đầu hai người phía dưới, lộ ra vị đạo quỷ dị. Cống Bố nuốt nuốt nước bọt, gian nan nói: “Lẽ nào, lẽ nào ngươi cho rằng do chúng nó làm? Điều, điều này không có khả năng, chúng nó chỉ là những xác chết mà thôi.” Sau đó, Cống Bố càng nói càng nhanh, như muốn thuyết phục Trần Ngọc, hoặc như đang tự an ủi mình. Khỉ ốm nheo mắt quan sát những thi thể phía trên, lặng lẽ móc từ trong bao ra một bình rỗng, ném về phía hai người nằm trên đất, đường nhìn của ba người di động theo. Sau cùng, chiếc bình lăn đến cạnh mập mạp, cỗ thi thể phía trên không có bất kì động tĩnh gì. Khỉ ốm quay đầu nhìn Trần Ngọc, nói: “Nhìn chúng nó như vậy hẳn sẽ không nhúc nhích, có lẽ có nguyên nhân khác. Bất quá, chúng ta cũng nên tránh động vào những cỗ thi thể này, miễn cho thi thể biến thành bánh tông. Ngoài ra ——” Lúc khỉ ốm còn đang phân tích, Trần Ngọc vừa giương mắt lại phát hiện báo con đang đi đến chỗ Mã Văn Thanh bên kia, nhanh đến mức khiến Trần Ngọc không kịp làm ra phản ứng. Tiểu Mập chạy từng bước nhỏ, nhảy lên lưng Mã Văn Thanh, dùng mũi ngửi ngửi, dùng móng vuốt gãi, trong miệng phát ra tiếng kêu gầm gừ, không hiểu cái tên thường ngày vui vẻ đã bị làm sao. “Quên đi, trước cứu người đã.” Mặt Trần Ngọc đầy hắc tuyến, cắt đứt lời nói của khỉ ốm, tránh thoát hai người đang túm tay cậu mà bước qua. Lúc đi đến sát biên giới với đám người chết này, Trần Ngọc khom lưng, tận lực cách xa cỗ thi thể trên đầu. Tới bên cạnh Mã Văn Thanh, Trần Ngọc xác nhận người còn sống, liền kéo Mã Văn Thanh ra ngoài, nơi này thực sự không thích hợp để ở lâu. Báo con ở một bên dùng hàm răng và một cái móng vuốt túm ống quần Mã Văn Thanh, vất vả di chuyển cùng Trần Ngọc, đồng thời rất tin tưởng mình đã giúp đỡ được chuyện rất lớn. Cống Bố và khỉ ốm thấy Trần Ngọc bắt đầu cứu người, cũng nhanh chân bước qua, hợp sức cùng nhau kéo mập mạp ra ngoài. Khom lưng, mập mạp vừa nặng, hai người phải lao lực hơn Trần Ngọc rất nhiều, Cống Bố đi ở sau cùng, lúc đi ra hắn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn sợ hãi khẽ liếc về phía sau. Kết quả vừa liếc lại khiến hắn thét lên một tiếng, ngồi phịch xuống đất. Lần này, khỉ ốm cũng gần như nằm úp sấp luôn, sợ đến vội vã xoay người, phát hiện ngoại trừ Cống Bố ngồi co quắp thì cũng không có tình hình gì khác, cả giận nói: “Ta nói này, ngươi tỉnh táo lại, chúng ta trước đi ra ngoài.” Trần Ngọc đang ở bên ngoài sờ soạng quần áo Mã Văn Thanh kiểm tra, phát hiện hắn không thụ thương, hô hấp bình ổn, chỉ là bị hôn mê. Thấy bên này đã xảy ra chuyện lập tức chạy tới, giúp khỉ ốm và Cống Bố đưa mập mạp ra chỗ không có người chết bao vây. Trần Ngọc chỉ cảm thấy thân thể Cống Bố run rẩy kịch liệt, dường như vội vã muốn mau chóng ra ngoài, nhưng bước chân lại nhũn đến lợi hại. Dưới tình thế cấp bạch khỉ ốm một mình tha mập mạp trở về, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Cống Bố: “Xảy ra chuyện gì?” Cống Bố nắm chặt tay Trần Ngọc, trong mắt tràn đầy sợ hãi, dường như không dám quay đầu lại, chỉ nói rằng: “Đi, chúng ta đi mau!” Trần Ngọc nhìn thoáng qua Mã Văn Thanh và mập mạp đang ngất xỉu, lại nhìn nhìn Cống Bố bên cạnh, trong tình huống này muốn tiếp tục vào trong cũng hữu tâm vô lực rồi, chỉ có thể nói: “Chúng ta về trước đi.” Khỉ ốm vất vả kéo mập mạp, Trần Ngọc kéo Mã Văn Thanh lên người, chỉ cảm thấy nặng như lợn chết vậy, trong lòng lập tức nhìn khỉ ốm đang kéo mập mạp với cặp mắt khác xưa, mập mạp nặng hơn Mã Văn Thanh nhiều thế, sức lực của khỉ ốm cũng không nhỏ. Tuy rằng Cống Bố có thể tự đi, nhưng rất sợ hãi, hai tay lôi kéo một cánh tay Trần Ngọc, tựa hồ làm như vậy có thể khiến hắn thấy thoải mái hơn. Trần Ngọc chỉ cảm thấy mình đang phải kéo đến hai người, đi ra ngoài vài bước, Trần Ngọc mới nhỏ giọng hỏi Cống Bố: “Cống Bố, rốt cuộc có chuyện gì?” Cống Bố thường ngày quyết không phải người nhát gan như vậy, vừa rồi Trần Ngọc và khỉ ốm thấy hắn sợ hãi, đều có ăn ý mà không truy vấn, thế nhưng khi rời khỏi đều không tự chủ được mà tăng nhanh cước bộ. Cống Bố lại đánh cái rùng mình, run run nói: “Đi, đi mau, phía sau đều sống.” Trần Ngọc sửng sốt, những xác chết này đều là còn sống… Cậu bỗng nhiễn cảm thấy phía sau âm phong trận trận, quần áo sau lưng lại ướt rồi. May mà lúc trở về, có lửa trong thạch thất chiếu sáng, mấy người nhanh chóng trở lại nơi vừa vào. Nhưng phát hiện, cửa đá đã bị đóng lại, trách không được vừa rồi có người gặp chuyện không may bên ngoài lại không chút động tĩnh. “Kiên trì một lát, chúng ta sẽ lập tức ra ngoài.” Trần Ngọc dùng sức vỗ Cống Bố một cái, sau đó giao Mã Văn Thanh cho Cống Bố. Chính mình mau chóng tới cửa, cũng may cánh cửa đá này cũng không khó nhằn, Trần Ngọc hầu như không mấy khó khăn đã tìm được chốt mở. Bởi vì chốt mở khống chế then cửa ở bên trong, cho nên người bên ngoài không thể nào mở được. Ấn vào chốt mở, trên cửa đá vang lên vài tiếng, cùng lúc xuất hiện tay nắm cửa, khỉ ốm lập tức kéo cửa ra, ngoài cửa, là mọi người đang lo lắng chờ đợi. Mã Liệt vừa thấy con trai mình bị đỡ ra, biến sắc, nhanh chóng đến tiếp nhận. Trần Ngọc thở hổn hển nói: “Mã thúc, hẳn là không có việc gì, chỉ là ngất đi thôi.” Mọi người đặt Mã Văn Thanh và mập mạp lên mặt đất, có người bón nước ấm cho bọn họ, một vài phút sau hai người bị lăn qua lăn lại đã tỉnh. Sau khi Mã Văn Thanh và mập mạp tỉnh lại, mê man nhìn mọi người, phát hiện người ở bên ngoài đều lộ ra biểu tình thoát ra cửa sống. Hai người thấy cửa đá mở cách đó không xa, lập tức giống Cống Bố, lòng còn sợ hãi mà nhìn chằm chằm bên trong. “Nói đi, các ngươi rốt cuộc vì sao lại té xỉu ở nơi đó?” Trần Ngọc hỏi. Khi cậu lên tiếng, báo con ở một bên đi tới đi lui, bày ra tư thái kiêu ngạo cố gắng nói cho Mã Văn Thanh biết, chính nó cứu hắn, mang hắn trở về đấy! Hắn hẳn là coi nó như tiểu đệ, thế những tại sao người này vẫn không nhận ra a a! Mã Văn Thanh khó khăn ngồi dậy, lúc giơ tay phải lên, phát hiện trong mắt báo con mang theo ánh tàn bạo cắn tay áo hắn. Dùng sức thử kéo một chút, đáng tiếc hắn vừa tỉnh lại vẫn còn trong trạng thái suy yếu, hiển nhiên không thể nhấc nổi báo con đã sắp hai mươi cân này. Cuối cùng chỉ có thể dùng tay trái sờ sờ cổ, nói: “Mau nhìn thử xem, cổ ta đến bây giờ vẫn còn cảm giác có cái gì đè nén.” Đám người Trần Ngọc vừa nhìn, giật nảy mình, trên cổ Mã Văn Thanh, có một vòng vết màu tím sậm. “Có người tập kích các ngươi?” “Mẹ nó, không biết bên trong có cái gì. Ta nghe thấy tiếng kêu của mập mạp, lại nghe thấy tiếng rơi trên mặt đất, như là hắn bị té ngã. Liền nhanh chóng đuổi theo, kết quả vừa qua khỏi liền có người đến kéo tay ta, ta còn tưởng là mập mạp. Thế nhưng đôi tay kia trượt lên cổ, lão tử bị tha qua, cuối cùng bị bóp đến chặt, rồi mất tri giác.” Mã Văn Thanh căm giận nói. Trạng thái của mập mạp còn tệ hơn cả Mã Văn Thanh, chỉ run run nói: “Đừng, đừng tiến vào, quá nguy hiểm. Bbên tronng có, có quỷ.” Hắn không nói tiếp nữa, nhưng sắc mặt những người xung quanh đều thay đổi. “Ngươi không nhìn thấy cũng đừng nói mò, nói không chừng chỉ đơn giản là sợi dây thừng thôi.” Kim lão đại vừa hút thuốc vừa không nhịn được nói. “Ta không nói mò, kỳ thực ta, ta có chứng cứ!” Mập mạp cắn răng, tiếp tục run run nói: “Lúc bị sợi dây đó vây khốn, ta lấy dao nhỏ trong tay cắt sợi dây trói buộc ta. Thế nhưng, lúc ta chuẩn bị bỏ đi, sợi dây chết tiệt kia lại siết lên cổ ta. Lúc đó ta cũng nghĩ là một sợi dây khác, thế nhưng bất kể ta cắt bao nhiêu lần, sợi dây đó vẫn luôn ở trên cổ ta. Tận đến khi ta ngất xỉu, con mẹ nó chung quy không thể có nhiều dây thừng như vậy chứ.” Mã Văn Thanh sửng sốt, lúc đó hắn căn bản không kịp lấy dao, trong tay hắn lại cầm súng, nhưng không thể nhằm vào cái cổ mình mà nổ súng, cho nên không biết sợi dây này còn có chuyện. Mã Văn Thanh xoa cái cổ, hồi tưởng lại nói: “Bất quá, ta nhớ rất rõ ràng chính là, sợi dây kia kéo chúng ta khỏi mặt đất, như có vật gì khống chế sợi dây đó vậy.” Trần Ngọc nhìn hai người trầm mặc nửa ngày, quay đầu nói với Cống Bố đã khôi phục lại: “ngươi vừa nói những thứ treo phía trên là vật sống, là chuyện thế nào?” Từ sau khi vào sơn động, vị hướng đạo dũng cảm này đã biểu hiện càng ngày càng yếu đuối, thấy Trần Ngọc hỏi hắn, Cống Bố mặt tái nhợt nói: “Lúc ta và khỉ ốm đỡ mập mạp ra ngoài, ta trong lúc vô tình ngẩng đầu, thấy những thi thể treo trên đó, mắt mở trừng, hơn nữa bọn họ lại đang nhìn ta.” Mã Văn Thanh giật mình nhìn Cống Bố, lúc lâu sau mới quay đầu nhìn Trần Ngọc, nói: “Ý là căn phòng đó đều là bánh tông?” Trần Ngọc bất đắc dĩ nói: “Cũng không hắn.” Mập mạp lập tức nói: “Nếu hung hiểm như thế, gian thạch thất này chúng ta không thể tiến vào, trực tiếp ra sau tìm thôi.” Kim lão đại và Mã Liệt cũng không lên tiếng, Cống Bố và Mã Văn Tú lập tức tán thành, cảm thấy đi vào mạo hiểm quá lớn. Trần Ngọc lại nhìn về phía thạch thất đang cháy lửa, phiền muộn kéo kéo tóc, nói: “Ta muốn đi vào.” Nói thật, nếu như bên trong không phải còn có thứ gì đó, có đánh chết cậu cũng không muốn đi vào. Mã Văn Tú thấy Trần Ngọc nói, lo lắng nhìn cậu, giật giật môi, không nói lời nào. Tuy rằng Mã Văn Thanh không hiểu nội tình, nhưng rất hiếm khi thấy Trần Ngọc kiên trì như thế, tiểu tử này cũng giống hắn chỉ có lúc chạy chối chết mới chủ động nhất, bởi vậy nói: “Nếu ngươi đi vào, ta sẽ lại tiến vào cùng ngươi, vừa lúc nhìn xem rốt cuộc vật gì làm Mã gia ta hôn mê. Dù thực sự là bánh tông, Mã gia cũng phải thu thập nó.” Mã Liệt trầm ngâm một lát nói: “Kì thực, ta lại nghĩ hẳn nên vào tiếp. Nơi càng nguy hiểm mới có thể đặt thứ đáng quý gì đó, nói không chừng minh khí của Tạng vương chính là ở trong này. Đến sơn động nguy hiểm như thế chúng ta còn vào được, lại phải trả cái giá khá đắt, nếu như bởi vậy mà bỏ lỡ đống minh khí này, cũng không cam lòng. Hơn nữa, khi các ngươi rời khỏi, đám kia không đuổi theo, chứng tỏ sợi dây cột chúng có thể hạn chế được hành động của chúng.” Kim lão đại cũng gật đầu, lúc đó xao động, tiến vào lần nữa xem lại. Lần này lưu hai người ở lại trông cửa, những người tài giỏi còn lại đều mang theo. Dù có bánh tông thật, nhiều người cũng có thể chế phục ít người. Mã Văn Thanh và mập mạp cũng chậm chạp di chuyển, Mã Văn Thanh ở bên cạnh Trần Ngọc, mập mạp liền chui vào tận cùng bên trong đám người. Mới vừa vào cửa chưa được mấy bước, Kim lão đại liền nhíu nhíu mày, nói: “Trong này có mùi lạ.” “Ngài xem căn phòng này nhiều xác thối như vậy, không có mùi mới kì quái.” Mã Văn Thanh quay đầu lại nói. Kim lão đại lắc đầu: “Không phải mùi đó, mùi này rõ ràng là do thiêu đốt mà thành, không biết trong mấy bồn lửa trên đất có thứ gì.” Đi tới phụ cận xác treo, ngoại trừ đám người Trần Ngọc và Mã Văn Thanh, khỉ ốm đã nhìn thấy trận này sắc mặt khẽ đổi, những người còn lại cảm thấy cả người cứng ngắc, sởn hết da cà. Mã Liệt coi như trấn định, chuyển động vên bên rìa để quan sát, sau cùng nói: “Khỉ ốm nói không sai, mấy thứ này, quả nhiên còn sống.” Trần Ngọc tiến lên phía trước vài bước, ngồi xổm xuống nhìn lên trên. Vừa nhìn, đầu óc lặp tức ông một tiếng. từ góc độ này, có thể miễn người thấy rõ đầu những người rủ xuống phía trên, đúng như Cống Bố nói. Đều mở to đối mắt đen thui gắt gao theo dõi cậu. Trần Ngọc theo phản xạ lùi về sau, vừa lúc chạm vào Mã Văn Thanh cùng cậu ngổi xỏm trên mặt đất. Mã Văn Thanh ngồi cạnh cậu đang ôm đầu, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, “Ta kháo, đám phía trên con mẹ nó đã sớm thi biến rồi. Bất quá, hình như chúng nó thật sự không cử động được.” Mã Liệt và Kim lão đại thương lượng một lúc, chọn lấy vài lão hoả kế khom lưng đi vào. Có lẽ mới chỉ một, hai phút, nhưng mọi người đều cảm thấy đã qua thật lâu, dưới ánh mắt chờ đợi lo lắng của mọi người, vài người cư nhiên băng qua khu vực trên người chết, tới một phía khác, đồng thời vẫy vẫy tay với bên này. “Đi, xem ra không có việc gì. Lúc qua bên đó, nhớ cẩn thận chút.” Mã Liệt vung tay lên, mọi người bắt đầu đi vào. Lúc Trần Ngọc qua chỉ cảm thấy phía sau lạnh lẽo, không biết là mô hôi lạnh hay gió, nói chung trong tay nắm chặt hoàng kim chuỷ thủ, không dám ngẩng đầu, dùng hết khả năng nhanh chóng chạy vào bên trong. Tiếp đó, có lẽ mất tầm khoảng năm, sáu phút, mọi người đều qua, may mắn chính là bánh tông phía trên mặt dù trợn mắt, nhưng không hề nhúc nhích tí nào, sợi dây cắt không  hết mà mập mạp từng nói căn bản không xuất hiện. Trong lòng mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Mã Liệt quan sát một bồn lửa trước mặt quay đầu cười khổ nói: “Kim gia, quả nhiên kiến thức rộng rãi, chậu than nảy quả nhiên bất ổn, bên trong tất cả đều là thi du (dầu xác chết).” Kim lão đại sửng sốt, đi đến chỗ một bồn đang cháy nhìn vào, thở dài: “Lại nói tiếp, vị Tạng vương này quả đúng là quá tàn nhẫn.” Đám người Mã Văn Thanh và Trần Ngọc nương theo ánh lửa tiếp tục tiến lên phía trước tìm kiếm, căn thạch thất này có thể tính là rất lớn rồi, qua khu xác treo rậm rạp, cư nhiên còn chưa đến cuối. Chỉ nhìn thấy chính giữa có một cái ao lớn chu vi trên dưới mười thước, ao cao tầm ba, bốn mươi centimet. Mọi người đi phía trước dừng lại xem cái ao kì quái này. Trần Ngọc phát hiện cái ao rất lớn này cũng không phải là một ao nước, bên trong toàn là chất nhầy, gần đông đặc, hơi trắng trắng, còn thỉnh thoảng thấy thứ gì đó màu đen. Lúc cậu cảm thấy vật màu đen càng lúc càng gần cậu nổi lên cực kì giống mặt người, Mã Văn Thanh ngồi xổm giơ ngọn nến lên nhìn bỗng nhên đứng phắt dậy, đồng thời hô: “Mau, những ai cầm nến mau cách xa cái ao! Ta kháo, trong này đều là thi du, nếu bị cháy, chúng ta không nước chín không được.” Càng quan trọng chính là, dù không bị nướng chín, cũng sẽ vì không khí trong thạch thất bị đốt hết mà tắc thở chết. Về một cái ao chừa đầy thi du cực lớn thế này từ đâu mà ra, không ai muốn suy nghĩ. Vượt qua cái ao khổng lồ, một hoả kế phía trước bỗng nhiên kinh hỉ nói: “Lão đại,xem ra chúng ra đến đúng nơi rồi, nơi này có minh khí của Tạng vương!” Trần Ngọc và Mã Văn Thanh liếc nhau, vài bước chạy tới. Khi đến nơi Tạng vương chôn minh khí, Trần Ngọc giật mình há to miệng, ngọn lửa trong bồn lửa chiếu rọi, bên trái là da thú thành đống, bên phải là đầu lâu người chất cao như ngọn núi nhỏ, từ bên phải kéo dài mở ra, nhìn không thấy kết thúc, như là bức tường cấu thành từ xương khô vậy. Tuy rằng biết dân tộc Tạng cổ đại có tập quán dùng cơ quan của cơ thể tế tự, thế nhưng nhìn thấy hằng hà đầu lâu, Trần Ngọc cảm thấy da đầu tê dại, luôn cảm thấy trong hốc mắt tối om của đầu lâu dường như còn chứa đựng thứ gì. “Xem ra đây đúng là đồ tuấn táng của lão gia hoả Tạng vương kia, thứ quan trọng, hẳn là ở bên trong.” Mã Văn Thanh chỉ vào cái cửa động tối om nằm giữa da thú và đầu lâu. Mọi người lại đi về phía trước vài bước, liền phát hiện có bậc thang xuống dưới. “Đi, nếu có thể chỉ mang hai món nào đó, chúng ta nhất định phải tìm được ba bộ minh khí hi thế trân phẩm trong truyền thuyết.” Mã Văn Thanh vừa kêu gọi, giơ ngọn nến đáng muốn đi vào. “Đng lại!” Mã Liệt ở phía sau quát dẹp đường, khi Mã Văn Thanh thành thành thật thật lùi về, trừng mắt hắn, mắng: “Có phải ngươi còn muốn ngất bên trong cho lão tử không? Ngươi cho rằng lúc nào mình cũng may mắn, có người có thể cõng ngươi về?” Trần Ngọc nhìn cảnh lão tử giáo huấn nhi tử, bỗng nhớ tới cảnh Trần Sâm quản giáo cậu, trong lòng chua xót. Cậu có thể nghe ra sự quan tâm của Mã Liệt đối với Mã Văn Thanh, Trầm Sâm đối với cậu lại không như thế này. Mã Liệt đi tới phía trước, ở hai bậc thang phía trước từ bên trái tới bên phải, lại khom lưng tìm cái gì đó. Cuối cùng, hắn dừng lại tại chỗ nửa tối nửa sáng, hô: “Mang thêm nến quá đây!” Mã Văn Thanh lập tức cầm ngọn nến trong tay Trần Ngọc qua, hai người mân mê một hồi, trước mặt bọn họ bỗng nhiên dấy lên một đống lửa lớn, như phía trong thạch thất, bậc thang đi xuống liên tiếp dấy lửa, hoá ra trên bậc thang này cũng có hằng hà bồn lửa. Điều này tất cả mọi người coi rõ ràng, bậc thang địa khái hơn ba mươi bậc, phía dưới lại là thạch thất bằng phẳng, bên trong là những hũ sứ chồng chất như núi. -END 104-