Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 102
Mã Văn Thanh vừa nhìn, đều là tên người, cũng có chút giật mình, bất mãn nói: “Mẹ nó, sao lại là thứ này? Đừng lãng phí cảm tình của gia thế chứ, hiện tại gia chỉ thiếu mỗi bản đồ kho báu thôi a.”
Trần Ngọc sợ Mã Văn Thanh lỡ nói ra yêu cầu gì, vỗ hắn một cái ngăn hắn nói tiếp, kéo tờ giấy qua.
Lát sau, Trần Ngọc nhíu mày, nói: “Ngươi không cảm thấy những cái tên này có gì đó bất ổn sao? Ngươi xem, mấy cái tên này, chỉ có hai người A Tùng và Từ lão tam là ở mặt sau, mà hai người đó đều đã chết…” Nói đến đây, Trần Ngọc bỗng ngừng lại, chuyển đề tài, “Trước tiên chúng ta nên tìm Mã thúc và Kim lão đại hỏi thử, xem thử những cái tên này có phải là người bên mình không.”
Mã Văn Thanh biết Trần Ngọc dừng lại bởi vì cậu không muốn nói suy nghĩ của mình ra, nhưng trong sơn động này, tất cả mọi chuyện đều không khống chế được mà cứ hướng về phía quỷ dị nhất, hắn lập tức hiểu ý tứ của Trần Ngọc.
Có lẽ, đây là một điềm báo nào đó, điềm báo sống hay chết.
Mã Văn Thanh mang theo chút phòng bị nhìn tờ danh sách trong tay mình, tựa như đó là một con rắn, chỉ cần lơ là một chút, thì sẽ ngay lập tức lộ ra răng nanh cắn hắn hai miếng.
Trầm mặc một lát, Mã Văn Thanh nói: “Thứ này ta phát hiện được ở trong cái bình sứ bên cạnh tế đàn, cái bình sứ kia bọc rất kín. Cho nên, nó tuyệt đối không phải do người của chúng ta tuỳ tiện ném vào… Quên đi, chúng ta đi hỏi thử.”
Mã Văn Thanh và Trần Ngọc tìm thấy Mã Liệt và Kim lão đại, mang chuyện về tờ danh sách nói ra.
Tờ danh sách cổ này đã thu hút được sự chú ý của hai vị đương gia, lập tức triệu tập người lại tra hỏi, quả nhiên không ai biết đến nó.
Sắc mặt của Mã Liệt và Kim lão đại đều trở nên khó coi, ấn theo lẽ thường mà suy đoán, nếu danh sách không phải người bên mình viết, như vậy thì chỉ có thể là có người đã biết hành động của bọn họ. Hơn nữa đến cả hai người đã chết cũng biết nhất thanh nhị sở, lẽ nào, sau khi vào sơn động còn có người theo dõi bọn họ.
Trần Ngọc theo thói quen nhìn sang bên cạnh, lúc không phát hiện ra ai, động tác ngừng một lát, lập tức nhìn về phía Mã Liệt nói: “Mã thúc, hiện tại chúng ta có thể mang theo hai món minh khí ra ngoài, dựa vào lộ tuyến lúc trước, căn phòng chứa minh khí tuẫn táng của Tạng vương hẳn ở phía sau gian tế tự. Dù sao cũng phải đi qua, vậy chúng ta tới căn phòng cuối cùng ở hành lang Trừng Phạt kia trước, lí giải quy tắc của sơn động đi.”
Mã Liệt và Kim lão đại đều gật đầu đồng ý, cho dù bọn họ lấy được minh khí, cũng phải nhanh chóng phải đối mặt với vấn đề làm sao ra khỏi sơn động này, không bằng cứ làm tốt công tác chuẩn bị.
Đoàn người lại một lần nữa đi qua hàng lang Trừng Phạt, lần này, tiếng kêu thảm thiết trong thạch thất đã biến mất, thế nhưng không gian yên tĩnh như chết này, càng khiến cho người ta thấy áp lực.
Tới gian phòng cuối cùng, Trần Ngọc đẩy cửa đá ra, bên trong tối như mực, cũng an tĩnh đến đáng sợ.
Mã Văn Thanh đứng cạnh Trần Ngọc, giơ cao ngọn nến, ngọn lửa lập loè liền nghiêng ngả một chút, tắt ngúm.
Trong chớp mắt đó, hai người vẫn kịp thấy rõ có người đang đứng cách bọn họ không đến một thước.
Hô hấp của Trần Ngọc cứng lại, vừa định lui về sau, chợt nghe thấy Mã Văn Thanh vừa đốt nến vừa nói: “Vị đại ca này, ngài đã lấy lại được tự do rồi, cũng đừng đến mức lập tức mà bắt đầu trả thù xã hội chứ.”
Lúc ngọn nến được thắp lên, Trần Ngọc phát hiện, người sắc mặt tái nhợt, thân mình máu chảy đầm đìa đứng trước mặt bọn họ, chính là vị lão huynh bình tĩnh trong thạch thất kia. Rốt cuộc Trần Ngọc cũng tìm lại được tiếng nói của mình, thì thào: “Với bộ dạng này của ngài, nửa đêm nửa hôm, nếu ai nhát gan, thật có thể bị doạ đến phát bệnh mất.”
Da mặt người trong thạch thất khẽ động, đưa tay sờ sờ chỗ da bị đao cắt nát, hít sâu một hơi, nói: “Ta, ta chỉ là quá kích động thôi, thực sự đã lâu chưa được khoan khoái như vậy.”
Cảm thán một hồi, hắn rốt cuộc bình tĩnh lại, nhìn Trần Ngọc và Mã Văn Thanh, nói: “Ta thật không ngờ, các ngươi thực sự có thể giúp ta, ta bây giờ không biết nên cảm tạ các ngươi thế nào.”
“Thời gian của ta không còn nhiều, nhưng ta sẽ nói hết những gì ta biết cho các ngươi.” Người này liếc nhìn chung quanh, trong mắt chứa một loại căm hận và sợ hãi nào đó, nhỏ giọng nói: “Đầu tiên, trên lí thuyết, trong sơn động này, không được yêu cầu bất cứ thứ gì, chỉ người được sơn động đặc xá, mới có thể rời khỏi đây.”
Trần Ngọc sửng sốt, xen ngang, hỏi: “Trên lí thuyết?”
Trong mắt người này lộ ra chút thương hại: “Đúng vậy, bởi vì còn chưa có người nào chứng thực, bởi vì hầu như không ai có thể khống chế được dục vọng của chính mình. Có lẽ các ngươi cũng đã phát hiện ra rồi, dù các người không có yêu cầu gì, cũng có người, có lẽ nên nói một thứ nào đó căn bản không phải người, sẽ dẫn dắt các ngươi đưa ra yêu cầu.”
Trần Ngọc nhớ tới lời nói xuất phát từ khoảng không hỏi ngươi muốn cái gì kia, lại nghe thấy người này suy đoán có thể không phải người, liền giật mình.
Mã Văn Thanh đã ở một bên cả giận nói: “Không thể như vậy, mẹ kiếp, chả hiểu là thứ quái gở gì, cứ thích ở nơi nào đó giả thần giả quỷ, nếu để Mã gia tóm được, sẽ không tha cho hắn!”
Người kia liếc nhìn Mã Văn Thanh, tiếp tục nói: “Vận khí của các ngươi thực ra có thể nói là vô cùng tốt, hai điều này đều làm được rồi. Điều cuối cùng chính là, các ngươi tìm được cửa ra.”
Mã Văn Thanh nhìn thoáng qua bên ngoài cửa, nghi hoặc nói: “Cái đó càng dễ, chúng ta cứ dọc theo đường tới mà ra ngoài, cửa hẳn không khó tìm.” Đối với điểm ấy, Mã Văn Thanh rất tự tin, bởi vì sợ lạc đường, lúc vào, lão cha nhà mình và Kim lão đại đều sai người để lại kí hiệu dọc theo đường đi.
Người kia nhếch môi, cười nhạt vài tiếng, thanh âm sắc nhọn, khiến người nghe cực kì khó chịu, hắn chớp mắt nói: “Khó mà làm được, cửa vào mà các người đến căn bản không có ai ra. Dù các ngươi có thể tìm về đó, cũng không ra được.”
Mã Văn Tú vẫn trốn sau mọi người nóng nảy, cao giọng nói: “Sao lại không ra được?”
“Nếu các ngươi không tin, cứ thử sẽ biết. Đáng tiếc năm đó ta căn bản không có cơ hội tới đó, cho nên nơi đó có cái gì cổ quái, ta cũng không nói rõ được. Nói chung, đó không phải cửa ra thực sự.” Người này nói đến đây, quay sang Trần Ngọc cười gật đầu, “Ta chỉ biết có thế, ta thay mặt những người bị nhốt tại hành lang trừng phạt cảm tạ các ngươi.”
Khi hắn ngẩng đầu, bỗng nhiên biến sắc, gắt gao nhìn chằm chằm vào Mã Văn Thanh bên kia.
Trần Ngọc nhìn theo tầm mắt của hắn, thứ hắn nhìn chằm chằm, chính là mảnh giấy toàn là tên kia.
Sau vài giây, người trong thạch thất khàn giọng mà hỏi: “Thứ này lấy được từ đâu?”
Mã Văn Thanh và Trần Ngọc liếc nhau, nói: “Từ trong cái bình bên cạnh dàn tế, nhắc đến cũng tà môn, tên của chúng ta đều viết ở trên đây, đại ca ngài có nhìn thấy trong sơn động này còn có ai khác hay không?”
Người này yên lặng nhìn mọi người một hồi, nói: “Nếu cái này đã xuất hiện, các ngươi, sợ là không ra được nữa. Đáng tiếc, các ngươi đều đã đi tới tận đây rồi. Tờ giấy này là cống chỉ, có người đặt ở giữa tế đàn, đồng thời cũng là một lời nguyền của sơn động này, người được viết tên trên cống chỉ, đều sẽ bị sơn động ăn tươi.”
“Ăn? Ăn thế nào?” Kim lão đại đứng cạnh cửa hỏi.
“Ăn thế nào ta cũng không biết, có điều ——” Nói đến đây, da thịt trên mặt người trong thạch thất bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo, hắn nâng tay quơ trước mặt Trần Ngọc và Mã Văn Thanh.
Hai người lấy làm kinh hãi, đang muốn lùi về sau, nhưng lại phát hiện tay người này bắt đầu từ đầu ngón tay, từ tươi sống mà trở nên già cỗi khô héo, cuối cùng biến thành khói bụi, từng đoạn từng đoạn phân ra.
Trước khi người này già nua, hôi phi yên diệt, câu nói cuối cùng truyền tới tai mọi người: “Người đã bị sơn động ăn tươi, tên sẽ viết trên mặt sau của cống chỉ. Các ngươi cẩn thận ——”
Mọi người trợn mắt há mồm mà nhìn một màn này, thời gian hơn mười năm từ trên thân thể người này phảng phất chợt loé mà qua, nháy mắt, trong thạch thất vắng vẻ đã không còn lưu lại chút vết tích nào.
Cảm thụ được Tiểu Mập vẫn bất an cọ cọ chân mình, Trần Ngọc mới lấy lại tinh thần, thầm nghĩ, không thể nào, chiếu theo hai ví dụ trước mặt, cách ăn này, cũng quá khiêu chiến giới hạn chịu đựng đi. Các ngươi cẩn thận, rốt cuộc là cẩn thận cái gì?
“Kháo, cái này phiền phức lớn rồi, không biết là tôn tử người nào làm chuyện tốt!” Mã Văn Thanh nói.
Kim lão đại xoay người, ánh mắt u ám nhìn Mã Liệt, nói: “Mã gia, chuyện danh sách này, hơn phân nửa là do Khương gia làm. Đều do ta quản giáo không nghiêm, dưới trướng xuất hiện kẻ phản bội. Thế nên mới khiến Kim gia và Mã gia gặp phải loại chuyện này, nếu chúng ta có thể ra ngoài, tổn thất cả Mã gia đều sẽ do Kim gia chúng ta phụ trách. Về phần Khương gia, hừ!” Trên mặt hắn tràn đầy hung ác và oán hận, tay hung hăng đấm vào bức tường bên cạnh.
Mã Liệt thở dài, nói: “Ta cũng cho là người của Khương gia làm. Bọn họ ngay từ đầu đã đặt bẫy để hai nhà chúng ta xích mích, hiện tại lại làm ra chuyện này, có lẽ là muốn toàn bộ người hai nhà lưu lại đây.”
Hắn dứt lời liền trầm mặc, sắc mặt của Kim lão đại càng thêm xấu xí, mà bọn hoả kế lại có chút hoảng sợ.
Mã Văn Thanh kéo Trần Ngọc sang một bên thì thầm một hồi, lại đi trở về, nói với Mã Liệt và Kim lão đại: “Cha, Kim gia, tình huống hiện tại đã như vậy, vậy chúng ta càng không thể chưa chi đã rối loạn trận tuyến. Sự tại nhân vi, chỉ cần chúng ta nghĩ biện pháp, nhất định sẽ tìm được cách ra ngoài. Ta thấy, không bằng hôm nay trước tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, dưỡng đủ tinh thần mới làm tốt công việc. Ngày mai chúng ta liền mang theo minh khí, tìm cửa ra.”
Lời hắn nói đánh vỡ sự trầm mặc và uể oải của mọi người, Kim lão đại từ tờ danh sách kia ngẩng đầu lên, cười khổ với Mã Liệt: “Mã gia, có người kế tục rồi. Tiểu tử này nhà ngươi, gặp nguy không loạn, rất có tài làm lên chuyện lớn.”
Mã Liệt cũng lấy lại tinh thần, cười cười: “Tiểu tử này còn kém lắm, có điều, hai chúng ta cũng nên hảo hảo thương lượng. Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây luôn đi, thuận tiện kiểm kê số thức ăn nước uống còn lại.”
Trong lòng thấp thỏm, mọi người quét tước sạch sẽ gian thạch thất đã trống không này, đốt bếp không khói nấu cơm. Trong phòng bày hai lăm, hai sáu túi ngủ, còn có mấy người bị đẩy đến tận cửa, nhân tiện gác đêm luôn.
Trải qua một lần kiểm kê, tổng cộng có ba mốt người, thức ăn nước uống mang theo có thể duy trì ba ngày, thế nhưng, nến chỉ còn sáu cây. Cả đội từ đầu đến cuối cần đốt tổng cộng ba ngọn nến, nói cách khác, ngọn nến còn dư chỉ duy trì được nửa ngày.
Kim lão đại và Mã Liệt cũng bắt đầu sầu muộn, trong sơn động này, không có nến, thì rất đáng sợ, mọi người sẽ vĩnh vễn không có cách nào ra ngoài. Trần Ngọc dựa tường mở mắt ra, lục lọi một hồi trong túi mình, lấy ra hơn bốn mươi cây nến, nói: “Mã thúc, Kim gia, đây là nến ta mang theo.” Thấy ánh mắt kinh hỉ và kinh ngạc của hai người, Trần Ngọc gãi gãi đầu, nói: “Ta xuất môn có thói quen mang theo mấy thứ này, hai người xem rồi chia, có lẽ có thể duy trì được hai ba ngày.”
Mã Liệt vỗ vai Trần Ngọc, thở phào: “Cháu trai, thói quen của ngươi đã mang đến đại ân rồi đấy, trách không được hỗn tiểu tử kia nhà ta ngày ngày đều khen ngươi trước mặt ta.”
Mã Văn Thanh chăm chăm nhìn Trần Ngọc đặt nến xuống, lại quay về góc kia, lòng buồn bực: lúc nào mà tiểu tử này đã có thêm cái thói quen đó, không báo cáo với gia a…
Mã Văn Tú đưa thức ăn và nước nóng cho Trần Ngọc, thấy Trần Ngọc tinh thần suy sụp rõ ràng, muốn nói lại thôi. Trái lại Tiểu Mập phi đến tay Mã Văn Tú, đôi mắt mong chờ nhìn cái bát trong tay cô nàng, mang đầy đủ hình tượng một đứa trẻ đáng thương bị phụ thân vứt bỏ, lại bị mẫu thân không quan tâm. Mã Văn Tú lập tức lấy ra không ít thịt bò trong bát mình, ném vào bát Tiểu Mập.
Mã Văn Thanh đi tới, vỗ vỗ đầu muội muội, nói: “Tú tú, Trần Ngọc ca của ngươi không sao, hai ngày nay cậu ta ăn không ngon, ngủ không ổn, lo lắng cho vóc dáng của mình ——”
Mã Văn Tú đứng lên, lườm Mã Văn Thanh một cái, “Ca, ngươi tưởng ai cũng như ngươi sao!”
Mã Văn Thanh lau mồ hôi, nhìn bóng dáng muội muội đi xa, thầm thở dài, ngồi xuống cạnh Trần Ngọc, nói: “Ta nói này tiểu Trần Ngọc, thế này không giống ngươi a. Nhớ trước đây, gặp phải chuyện gì, ngươi cũng đều nuốt trôi, ngủ đến ngon giấc.” Liếc nhìn thần sắc Trần Ngọc, Mã Văn Thanh tiếp tục nói: “Phong ca từng giúp và cứu chúng ta rất nhiều lần, ta cũng biết ngươi và hắn có cảm tình sâu nhất. Thế nhưng ngươi cũng nói rồi, đó là cách duy nhất ngươi có thể nghĩ ra để giúp hắn.”
Trần Ngọc đưa tay vỗ lên cánh tay Mã Văn Thanh, cúi đầu, bình tĩnh nói: “Văn Thanh, ta không sao. Phong Hàn đã quên chúng ta, quả thực ta rất khó chịu. Bất quá, hắn từ trước tới nay đều không phải người cùng thế giới này với chúng ta, mặc kệ là hình thức nào, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy.”
Nói tới đây, Trần Ngọc sờ sờ báo con hai móng vuốt đang giơ lên cào cào đầu gối cậu, cẩn cẩn dực dực nhìn cậu. Có lẽ tiểu hài tử này mấy lần bị người nhà bổ rơi, tuy rằng đều do có nguyên nhân, nên luôn có cảm giác không an toàn. Trần Ngọc thở dài, ánh mắt không tự giác trở nên ôn hoà hơn.
“Bây giờ, quan trọng nhất là chúng ta mau nghĩ cách để ra ngoài.”
Mã Văn Thanh vội vàng rời trọng tâm câu chuyện, “Cái này ngươi cứ an tâm, chúng ta nhất định có thể tìm được cửa ra. Trần thúc chỉ có đứa con trai duy nhất là ngươi, nếu ông ấy biết ngươi vì giúp ta mà xảy ra chuyện, ta cũng không biết phải ăn nói sao với Trần thúc.”
Nghĩ đến phụ thân, Trần Ngọc lại bắt đầu phiền muộn. Lại có hiểu lầm, sinh tử khúc chiết trải qua mấy ngày nay, cũng đều phai nhạt. Trên tất cả, cậu càng mong muốn sống sót quay về gặp y một lần. Tay Trần Ngọc từ từ siết chặt lại, trước đây, cậu luôn muốn gạt Phong Hàn, không dám cho hắn biết thân phận tiềm ẩn kia của mình. Hiện tại xem ra, nên tới sẽ vẫn phải tới, số phận tựa như một kịch bản đã được an bài kĩ lưỡng.
Y quấy nhiễu cuộc sống bình thản của mình, khiến Trần Sâm muốn giết chết nhi tử này của chính mình, khiến Phong Hàn rời đi, sau đó đứng bên đối địch.
Nếu tránh không thoát, vậy đối mặt đi.
Trần Ngọc mở bàn tay ra, vận mệnh của cậu phải nắm giữ trong tay mình.
Nghĩ tới đây, Trần Ngọc đẩy Mã Văn Thanh, “Trông giúp ta một lát, ta muốn biết rõ vài thứ.” Nói xong tự mình chui vào góc tường, đốt một ngọn nến lên.
Mã Văn Thanh và Tiểu Mập ngồi chồm hỗm trước mặt cậu.
Mã Văn Thanh ai oán nhìn lướt qua báo con, địa vị của mình trong lòng Trần Ngọc a ——
Tiểu Mập cũng ai oán nhìn thoáng qua Mã Văn Thanh, lại ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc một cái, bắt đầu liếm móng vuốt của mình, sau khi nhận thấy đường nhìn của Mã Văn Thanh, móng vuốt sắc bén loé loé khỏi lớp đệm thịt xù lông.
Thấy Mã Văn Thanh, báo con, Cống Bố và cái tên khỉ ốm – từ sau khi vào sơn động vẫn cách cậu không xa lắm đang vây quanh bốn phía, Trần Ngọc yên lòng mà móc bản bút kí bìa đen ra.
Lật đến chỗ lần trước xem, do dự một lát, Trần Ngọc tiếp tục nhìn xuống.
“Sơn động này không hề công chính thân thiện như những gì nó biểu hiện bên ngoài, quy tắc của nó có một mặt cực kì tàn nhẫn. Muốn ra ngoài, chỉ có thể nghĩ cách lợi dụng quy tắc của sơn động.
Lần trước lúc vào sơn động, ta lợi dụng ba yêu cầu của tế tự, chiếm được trái tim Phong Hàn, như vậy, khối thân thể này sẽ vĩnh viễn duy trì dáng dấp năm đó.
Sau đó, ta để lại một thứ trong sơn động, trong những quy tắc của sơn động cũng không hề không cho phép ai lưu lại đồ vật. Sơn động sẽ trở thành nơi bảo vệ an toàn nhất, không ai có thể mang nó đi, ngoài trừ chính ta, cũng chính là ngươi. Món đồ đó trong căn thạch thất bên cạnh đại sảnh tế tự, cũng chính là nơi bản thể của sơn động tồn tại. Tiến vào nơi đó, sau đó tìm một cái tráp ngũ giác, nhấc tảng đá màu đen bên trong tráp ra, nhất định phải mang ra ngoài. Ngươi sẽ không còn cơ hội nào tìm được sơn động này lần nữa. Đây là thứ cuối cùng ngươi cần, có nó mới có thể cử hành nghi thức.
Năm đó, ta không mang theo bất cứ thứ gì của sơn động, ta lợi dụng quy tắc của nó, khiến nó phải hứa hẹn, an toàn để ta rời đi. Thế nhưng đồng thời, nó sẽ không xuất hiện lần thứ hai. Khương gia và Mã gia, là cống phẩm ta an bài cho sơn động, sẽ có người đặt tên bọn họ vào tế đàn. Mà sơn động này không ngừng vận động dưới lòng đất, bởi vì nó khuyết thiếu năng lượng, nên không thể rời khỏi Tây Tạng.
Yêu cầu thứ ba, để sơn động giam cầm Phong Hàn, Phong Hàn sẽ trở thành năng lượng của sơn động. Căn cứ vào nguyên tắc công bằng của sơn động, lúc này sơn động sẽ thả người rời đi.
Về phần tế phẩm của Phong Hàn, khi Phong Hàn không có trái tim, hẳn là không thể chống lại sơn động, thế nhưng máu của tế phẩm sẽ cho hắn sức mạnh, cho nên ngươi nhất định phải giết tế phẩm của Phong Hàn, để đảm bảo sơn động có thể nhốt Phong Hàn lại. Như vậy, sẽ không còn ai có thể gây trở ngại đến việc cử hành nghi thức.”
-END 102-
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
28 chương
29 chương
97 chương
16 chương
21 chương