Đạo Mộ Bút Ký
Chương 430
Tôi đang định mở lời, chợt nghĩ ngay như vậy không đúng, tôi mà cất tiếng sẽ lập tức bại lộ ngay, chỉ có có thể nghĩ cách làm gì bây giờ.
Lúc này Chú Ba phải làm gì? Lúc này Chú Ba sẽ làm gì?
Trong đầu tôi rối thành một mớ bòng bong, mắt thấy lão tặc Khâu kia bước tới gần trước mặt mình, thấy mặt tôi hắn lập tức ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Tôi nhìn hắn, trong chớp mắt nảy ra cách duy nhất không khiến thân phận bị bại lộ lúc này. Tôi túm lấy hắn rồi vung tay đấm một quyền vào bên cánh mũi trái hắn.
Con rùa Khâu kia bất ngờ không kịp đề phòng, bị tôi húc cho ngã nhào ra đất, tay tôi lập tức đau dại đi, nhưng vẫn cắn răn nhịn lại, tiếp túc bước tới hạ thêm một quyền nữa, đánh cho hắn lăn lê trên đất. Vương Bát Khâu kêu như heo chọc tiết, tôi nhớ tới những lời trong bữa cơm hôm trước mời hắn, lửa giận bốc lên càng hăng, dù sao cũng chẳng biết có giấu được hay không, trước cứ đánh sướng tay đi đã rồi tính sau. Ngay sau đó tôi liền xông tới đạp hắn túi bụi.
Cảnh này xem cũng thực tàn nhẫn, đòn toàn chọn mặt mà đánh, ngay cả cơ hội chống trả cũng không có. Bốn tên thủ hạ phía sau hắn rốt cục cũng hiểu ra tình hình, lập tức cùng nhau lao lên, Phan Tử lập tức đứng chắn trước mặt tôi, nhìn bọn chúng gằn từng tiếng:
“Muốn chết à, một đao một mạng, ba phút không giải quyết xong chúng mày tao đây nhận làm cháu.”
Phan Tử hung bạo ai cũng biết tiếng, trong lúc nhất thời cả bốn tên không dám nhúc nhích.
Lúc này tôi đã đánh tới mức tay mất đi cảm giác, sợ là sau vụ này phí bảo trì tay tôi còn cao hơn cả trị thương cho bọn chúng cũng nên, bản thân lại cảm thấy có phần quá đáng rồi, đạp bồi cho vài cái nữa mới quay đầu bước đi.
Phan Tử nhìn tôi đi rồi mới nhổ một ngụm lại, bước theo chân tôi. Chúng tôi đi qua một giao lộ, nhìn lại thấy mấy tên thủ hạ kia lập tức đi đỡ lão tặc Khâu dậy. Tôi bước nhanh hơn, tới chỗ bọn chúng không còn nhìn thấy nữa mới đưa tay lên nhìn, giờ tay phải tôi sưng như cái bánh bao.
“Lần sau chỉ cần bạt tai thôi.” Phan Tử nói, “dùng quyền đấm hắn là còn chừa cho hắn thể diện đấy.”
Tôi nhìn về phía sau, hỏi:” có lộ không?”
“Chắc chắn không, hắn nhất định có tai mắt quanh đây, trước giờ vẫn theo đuôi tôi hoặc cậu, thấy bộ dáng cậu hiện tại nên nghĩ là Tam Gia trở về, lập tức phi tới đây xem tình hình. Vừa rồi cậu phản ứng rất đúng, chỉ là đánh chưa đủ dữ.”
“Còn chưa đủ sao?”
“Nếu là tôi xuống tay, chúng ta sẽ không lo lắng hắn có nhận ra hay không,” Phan Tử nói, “có điều mặc cho hắn có phát hiện hay không, trận đòn này hắn chắc chắn bị đánh cho ngu người luôn rồi, tạm thời cứ mặc hắn đấy, chúng ta phải đi mau.”
Chúng tôi lên xe taxi, Phan Tử nói không thể trở lại khách sạn tôi trọ được, cũng không thể tới phòng anh ấy, tối hôm nay kiểu gì thì kiểu cả Trường Sa này sẽ biết tin ngay, trước phải trốn đi đã. Nhưng không cần trốn lâu, vì Tam Gia từ trước tới giờ chưa từng biết sợ lũ khốn đó, ngày mai hẳn sẽ còn một màn ác đấu nữa.
Nếu qua ngày mai mà còn sống thì phải lập tức trở lại cửa hàng ở Hàng Châu, có thể bình tĩnh ở đó một thời gian.
Tôi gật đầu, anh nói:” đêm nay không được ngủ, tôi sẽ nói cho cậu làm thế nào để giả trang được. Có điều mai cũng không thể lấy cứng đối cứng được, một buổi tối hôm nay cậu phải học làm sao cho thành thạo bộ dáng của Tam Gia, ngày mai tôi tìm một nơi nào đó, để cậu ngồi bên trong, tôi bên ngoài, còn cho bọn chúng vào nhìn mặt cậu, cậu không cần phải nói gì cả, như vậy là để giáo huấn chúng.”
“Không nói lời nào mà là giáo huấn sao?” tôi lấy làm lạ hỏi.
Phan Tử liền cười thần bí:” tôi sẽ truyền thụ cho cậu tuyệt chiêu giáo huấn người độc nhất của Tam Gia, trầm mặc huấn nhân.”
Tối hôm đó, tôi gần như phải thức suốt đêm để luyện cái kỹ năng gọi là trầm mặc huấn nhân đó, kỳ thật chính là ném sổ sách từ xa.
Phan Tử nói, Chú Ba tôi những lúc tức giận, thường rất thích mắng chửi người khác, nhưng một khi đã nổi trận lôi đình, ngược lại chú chỉ im lặng. Chú lấy những số sách có vấn đề ra, bảo những tên làm sai sổ sách chờ ở bên ngoài. Nếu giải thích khéo, chú sẽ để xuống, còn nếu vẫn có vấn đề, chú sẽ ném sổ sách đi, lúc đó người kia liền biết mình chết chắc rồi.
Sổ sách nhất định là phải rơi, nhưng không cần quá chuẩn. Nhưng vấn đề của tôi là, phải nhận mặt người chúng thuộc hạ dưới trướng kia. Ngày mai ngoài những tên đầu lĩnh trong địa bàn ra, còn có một vài trợ thủ nữa, người tới hẳn sẽ hơn ba mươi mạng, Phan Tử lại không có ảnh ở đây, anh ấy chỉ có thể bố trí một kế hoạch, ngày mai để bọn họ đứng theo trật tự, sau đó sắp xếp số hiệu, tôi nghe tên thì đối chiếu với một mã số, đem những sổ sách này quăng xuống đó.
Tôi luyện hết buổi tối, rốt cục cũng đạt được chút thành tựu, ném cũng đã được vài phần thật tâm đắc, cuối cùng còn phải quăng một cái gạt tàn thuốc lá, coi như tống kết. Cái gạt tàn đó phải vung sang chỗ Phan Tử, ý là trừng phạt anh ấy làm việc không tận lực, Phan Tử có thể vì thế mà nổi điên lên.
Tôi nhìn cái gạt tàn sắp rơi xuống đất kia- cái gạt tráng men màu thời Mãn Thanh, không khỏi thầm gào lên Phan Tử nhà anh mà không đỡ được nó, tôi đây coi như một phát vứt mất sáu ngàn tệ.
Rạng sáng hôm sau, tôi chợp mắt lấy một lúc, vào khoảng năm giờ thì Phan Tử gửi tin nhắc cho bọn họ:” Thu Lân (như kiểu họp khẩn), chín giờ, chỗ cũ.”
Đây là tiếng lòng, giống như “Long Tích Bối” vậy.
Sau khi hai chúng tôi ăn mặc chỉnh tề, ra tới cửa Phan Tử nói:” Tam Gia, cậu chính là Tam Gia.”
Tôi nhìn anh ấy, không biết là anh ấy đang nói với tôi hay tự nói cho chính mình nữa, vừa bước ra ngoài, đột nhiên từ góc đường có một người xông tới, vung đao chém vào sau lưng Phan Tử.
Bị phục kích bất ngờ không kịp đề phòng, Phan Tử lảo đảo vài bước, sau lưng máu phun đầy đất. Tên kia lập tức xoay người lao tới tấn công tôi, khảm đao trong tay nhắm thẳng cổ tôi mà chém xuống.Tôi vội vã lánh đi, Phan Tử cũng vừa đứng được dậy, vươn tay chộp lấy gáy tên kia rồi đoạt luôn khảm đao trong tay hắn. Tên khốn kia cố gắng giãy dụa, tôi thấy trong bóng tối phía sau hắn bước ra thêm sáu bảy người nữa.
Bọn họ không nói lời nào chỉ hường chỗ tôi mà nhào tới.
Sau lưng Phan Tử đã bị nhuộm đỏ máu, anh cầm khảm đao trong tay, nhẹ giọng nói với tôi:” đừng chạy, nhìn tôi, bình tĩnh.”
Trên người tôi vã đầy mồ hôi lạnh, không nói được câu gì, chỉ thấy Phan Tử chắn ngang cây đao gầm lên:
“Có bảy mạng, Vương Bát Khâu kia vẫn tiếc tiền sao?”
“Vương Bát Khâu?” tôi nhìn những người đó, đột nhiên như hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Đây là người của tên tặc Khâu kia cử tới giết tôi, hắn sao có thể tìm được bọn tôi chứ? Tai mắt của hắn lợi hại tới vậy sao?
Vẻ mặt những người kia lạnh tới khó hiểu, tôi không nhận ra bọn chúng. Từ người chúng tỏa ra một cảm giác, khiến tôi chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi, cho dù là ở trong đấu gặp phải thứ gì kỳ quái, tôi cũng không có cảm giác sợ hãi như vậy. Tôi nhớ tới hồi tôi còn là Tiểu Tam Gia bé bỏng, chú Khâu kia còn trộm cho tôi tiền tiêu vặt. Giờ đây tôi lập tức hiểu ra là con người ta rất giỏi trong việc nịnh nọt, nhưng cái gì cũng chỉ có giới hạn thôi.
Đáng sợ hơn so với quỷ thần, là lòng dạ con người, đây là lòng người sao? Tôi nhìn máu chảy sau lưng Phan Tử, phải nói là vết thương đó đập vào mắt khiến tôi vô cùng choáng váng.
Sau khi chém bay ba tên, những tên còn lại lập tức bỏ chạy.
Anh nhìn tôi một cái, tựa người lên tường thở hổn hển, nói:” thằng tặc già họ Khâu là loại con buôn, chuyện không chuyên nghiệp thế này, chẳng qua chỉ là đùa giỡn quá chớn thôi, muốn dùng những tên này thì không được.”
Tôi gượng cười, hỏi xem anh có bị thương nặng lắm không, tính đi tới dìu thì Phan Tử lắc đầu, bảo tôi đứng im đấy, ” ông chủ lớn mà phải đi đỡ thủ hạ bị đao sao, vậy khác nào sa sút phong độ rồi, tôi không sao”. Nói xong chỉ chỉ bên kia, tôi thấy bọn chúng vẫn chưa chạy ra, “chắc chắn chúng mới nhận được một nửa tiền thù lao, tới khi nào giết được chúng ta mới nhận đủ, hẳn là còn muốn tìm cơ hội đánh lén.”
“Vậy phải làm sao đây?” tôi nhìn về hướng đó, “anh cứ như vậy sẽ sốc vì mất máu đấy.”
“Không đâu, lão tử mất cái gì mới sốc chứ, mất máu không bao giờ sốc.” Phan Tử nói, sau thì đứng thẳng dậy, tôi nhìn lên mặt sau tường đầy những vết máu, “đi, chúng ta đuổi theo bọn chúng.”
Đi được vài bước Phan Tử lại dừng, tôi thấy mặt anh ấy lộ ra vài phần đau đớn, nhưng anh chỉ nhíu chân mày chứ tuyệt không thốt lên lời nào.
Chúng tôi một trước một sau tiến tới chỗ những thủ hạ kia, Phan Tử vung đao phạt ngang một đường, lưỡi đao chém lên vách tường thành một vệt dài. Đây là phương thức đe dọa hạ đẳng nhất trong mỗi trận đánh nhau, hẳn là trước đây anh ấy không bao giờ phải dùng tới, nhưng hiện tại chúng tôi chỉ có hai người.
Đám ô hợp kia rốt cuộc cũng vẫn chỉ là đám vô tích sự, mấy tên bị Phan Tử dọa cho lùi vào trong góc khuất ven đường. Máu chảy tới ướt cả quần Phan Tử, anh chống đao xuống, nhìn mấy tên khốn kia vẫn chưa bỏ chạy, mà ngược lại chúng cũng trừng mắt về phía hai người bọn tôi. Có thể thấy là chúng hiểu với tình hình Phan Tử lúc này, không sớm thì muộn gì anh rồi cũng sẽ ngã xuống.
Bọn tôi đứng ở ven đường chờ xe taxi, nhưng lúc nhìn lại, tôi lại thầm than không xong rồi, muốn bắt được xe ở đây so với Hàng Châu vất vả hơn nhiều.
Tôi bỗng cảm thấy đây là chuyện bi thảm nhất trên đời, chúng tôi bị người khác chém, sau đó lại phô trương thanh thế, đứng ngay trên vệ đường nhưng bắt không được xe, cũng không biết đây có phải nguyên nhân Phan Tử cầm khảm đao hay không nữa.
Mắt thấy Phan Tử tựa lên thân cây, liền hiểu là anh không còn bao nhiêu sức lực nữa, tôi vô cùng lo lắng, nhớ lúc vừa rồi Phan Tử nói đây là thủ đoạn của lũ không phải chuyên nghiệp. Chẳng lẽ Chú Ba mất rồi, chúng tôi lại bị bọn dân không chuyên bức tới mức này sao?
Mấy người kia dần dần nhích lại, Phan Tử lại nắm chặt khảm đao, nhìn liếc sang tôi một cái, ánh mắt có phần bất đắc dĩ. Tôi đột nhiên muốn gọi cảnh sát, nhưng một giây sau, tôi lại nhớ tới lời anh nói:
“Có nhiều chuyện cậu không kham nổi đâu.”
Tôi vẫn cho là anh nói không kham được là nói về áp lực rất lớn thôi, không ngờ là, cái kham không được lại như thế này. Chơi vậy không đẹp, sự thật trần trụi, mắt thấy bằng hữu tốt của mình sắp không chịu được nữa, mà bản thân vẫn phải giả bộ bình tĩnh, cũng không được quyền bỏ chạy, lại càng không thể nhờ tới sự trợ giúp của người khác, chỉ có thể chết lặng trong cái chỗ này mà thôi.
Tay tôi giấu trong túi áo đã nắm chặt lại, nghĩ tới nếu Phan Tử ngã xuống, tôi phải làm sao đây? Nhận lấy đao của Phan Tử tiếp tục chống đỡ sao?
Lúc này, tôi chợt thấy mấy tên khốn trước mặt vỗ tay reo hò, tiếp theo từ bên đường lại có mười mấy người, trong tay ai cũng lăm lăm một thanh đao.
Hai nhóm người đồng lòng tiền về phía bọn tôi, tên thủ lĩnh vung tay lên nhanh chóng quay lại bức lui chúng tôi. Lòng tôi lạnh đi, vẫn còn tiếp ứng sao.
Phan Tử đứng phắt lên, mắng một tiếng:
“Chao ôi, đúng là tên bỉ ổi, con rùa đen họ Khâu thông tin cũng thực nhanh, biết rõ tao và chúng mày đang nghỉ giữa hiệp. Tam Gia, ngài đừng lùi về sau một chút, đừng để bẩn quần áo.” Nói xong vỗ vỗ đao lên thân cây, một tên liền tiến về phía chúng tôi.
Nhưng vừa đi được vài bước, hắn đột nhiên ngừng lại, mắt hướng ra đằng sau lưng tôi. Tôi thấy nét mặt hắn chợt lúng túng, Phan Tử cũng thấy kỳ quái, dừng lại quay đầu nhìn.
Tôi cũng quay đầu nhìn, mấy chiếc xe đậu ven đường kia bắt đầu lần lượt mở cửa, người bước ra tương đối nhiều. Đi đầu là Hoắc Tú Tú, trên người mặc thường phục nhìn đầy sức sống, bước tới khoác lấy tay tôi nói:
“Chú Ba à, lâu rồi không gặp, còn nhớ cháu không?”
Không đợi tôi kịp trả lời, tôi thấy Tiểu Hoa mặc âu phục cùng áo sơ mi phấn hồng đúng chất bên trong, vừa gửi tin nhắn vừa bước tới trước mặt tôi, đợi sau khi gửi xong tin nhắn mới ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, nói:
“Đưa Tam Gia tới “chỗ cũ”, còn gặp lão tặc Khâu ở đâu đánh chết hắn ở đó cho anh.”
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
249 chương
170 chương
103 chương
491 chương
363 chương
20 chương
336 chương