Tôi đứng trong wc của quán trọ nhỏ, nhìn mặt mình trong gương. Phải mất một lúc rất lâu sau, tôi không nghĩ ra được điều gì, chỉ biết ngắm người trong gương kia. Người này rất quen, nhưng đó không phải là tôi. Cảm giác này vô cùng vi diệu, hỗn hợp giữa một bên là cảm giác “trốn tránh” và một bên là cảm giác “sợ hãi”. Tôi như đang mượn khuôn mặt để “trốn tránh” cái thân phận Ngô Tà của mình, nhưng lại tiến vào một cảnh giới “nhân sinh” càng khó kiểm soát hơn. Cảm giác không thể khống chế này rất chân thật, nó bao hàm biết bao nhiêu khả năng có thể xảy ra. Tôi gần như không thể đoán được, sau này tôi sẽ sống thế nào đây nữa. Lúc mới bắt đầu, tôi cho dù là chưa nhìn tới mặt mình trong gương đã thấy hơi run rồi. Giờ tâm trạng đã khá hơn, có rất nhiều chuyện, ngay ban đầu bạn cảm thấy khó mà chấp nhận ngay được, nhưng một khi đã chấp nhận rồi thì sẽ phát hiện chuyện thực chất chỉ có vậy mà thôi. Trước khi bước tới đường này, tôi chưa từng nghĩ tới cái gọi là “mặt nạ” có thể giống tới mức như thật thế này. Cho dù tôi có nhìn dán vào trong gương, có thể thấy cả lỗ chân lông giống như trên làn da của mình vậy, chỉ là hơi thô ráp hơn một chút. Trước kia tôi từng thấy Muộn Du Bình, còn tưởng đó là một kỹ xảo bàn môn tà đạo cao thâm nào, giờ mới thực sự bội phục, tay nghề như vậy tuyệt không phải trong một sớm một chiều mà có thể thành thục được. Tóc cũng được nhuộm thành màu hoa râm, muối tiêu trên mái tóc Chú Ba là dấu vết trải bao thăng trầm thời cuộc lắng đọng lại mà thành, còn muối tiêu của tôi chỉ cần trong vài giờ, nhìn không chút khác biệt. Vì thế mà ngược lại tôi cảm thấy Chú Ba cũng không tới mức khổ sở gì lắm. Cô gái kia nói, mặt nạ này của tôi không cần phải qua bảo dưỡng gì cũng có thể dùng được trong bốn tuần, nhưng giờ nếu tôi muốn gỡ nó ra cũng không được nữa. Thuật dịch dung của Trung Quốc, kỳ thật là một thuật hóa trang đã đạt tới trình độ vô cùng điêu luyện, giống như kỹ thuật trang điểm bây giờ vậy, nhưng vì mục đích không giống nhau nên làm mặt nạ tốn kém hơn so với hóa trang rất nhiều, không thể phổ biến được trong thực tế- chỉ có những người nắm giữ kỹ năng chân chính, hoặc có mục đích vô cùng quan trọng mới có thể sử dụng. Việc khó nhất làm làm một mặt người thật, không phải là biến thành một người xa lạ mà là biến thành một người thân quen rồi. Điều này đòi hỏi người đeo mặt nạ, phải đạt được thần thái cực giống. “Tôi chỉ có thể giúp anh đeo mặt nạ, không chỉ đeo mặt nạ này bên ngoài, anh còn phải đeo nó trong tâm mình nữa.” Trước khi rời đi, cô ấy thản nhiên nhìn tôi nói một câu như thế. Đeo trong cả tâm mình nữa ư? Tôi nhìn “Chú Ba” trong gương, lại sờ sờ ngực mình, nghĩ năm xưa khi Giải Liên Hoàn đeo mặt nạ Chú Ba, có phải cũng được dạy qua như vậy không. Nhưng nhiều năm như vậy, nếu hắn thực sự vẫn mang thì mặt nạ bên ngoài có thể tháo xuống được, còn mặt nạ trong lòng, tháo làm sao đây? Tôi nhìn lại đồng hồ, đã tới giờ, lấy nước rửa qua mặt rồi dùng khăn lau khô, mặt nạ không bị bung ra, xem ra cuối cùng cũng đã thành công. Tôi bất giác thở dài. Trở về lại phòng ngủ, tôi ngả mình xuống chiếc giường đơn chật chội, trong đầu liền cân nhắc xem sau đây phải làm thế nào? Hết thảy mọi sự từ bây giờ bao gồm cả cung cách nói chuyện, hiện tại đều là con số không, tôi phải làm thế nào cho tốt đây. Ý niệm đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của tôi là muốn cởi sạch quần áo để lao ra bên ngoài chạy một vòng, dù sao cũng không phải là mặt mình, tôi có thể làm vô số chuyện không dám làm trước kia vì sợ mất mặt, ví như là xông vào wc nữ, đội một cái bô lên đầu hay đại loại thế. Nhưng tôi cũng lập tức gạt ngay những ý niệm đó khỏi đầu mình. Mục đích đeo mặt nạ của tôi là muốn làm cho những người dưới trướng của Chú Ba một lần nữa tập hợp lại, cung cấp toàn bộ những tài nguyên có thể, dùng nó để cứu đội Muộn Du Bình. Đây là mục đích duy nhất của tôi, nhưng bước đầu tôi phải làm thế nào để không bị  phát hiện ra bây giờ. Giọng nói tôi không thể nào ngụy trang được, cái này cần huấn luyện chuyên môn, có lẽ cũng chưa cần tới tự tay mình phải sát phạt bọn họ, vui buồn tức giận gì đều có thể mang bọn họ ra xử lý được hết. Tôi cũng không phải ảnh đế (nam diễn viên suất sắc nhất, nữ diễn viên xuất sắc nhất được xưng là ảnh hậu), với khí sắc của mình tôi chắc chắn sẽ bị bọn họ vạch trần chỉ trong vài phút. Việc này chỉ có thể dùng trí, không thể cứng được, tiện thể còn khoe trí thông minh của mình nữa. Tình huống tốt nhất là, tôi không cần đích thân ra mặt gây mâu thuẫn với bọn họ, tiếp theo phải dùng tới người phát ngôn. Tôi biết mình lại phải cần sự giúp đỡ của Phan Tử, chỉ có anh ấy mới quen thuộc Chú Ba và tính cách Chú Ba, nhưng tôi thực không muốn phải lôi anh ấy vào cuộc. Anh ấy đã bước ra rồi thì không nên kéo anh ấy quay lại nữa. Nhưng ngoài Phan Tử ra thì còn ai có thể giúp được tôi đây? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ mãi cũng chẳng ra được ai cả. Giờ tôi mới phát hiện, không có Chú Ba tôi thực sự rơi vào vòng luẩn quẩn với hai bàn tay trắng. Tôi lấy di động, lướt một lượt từ trên xuống dưới danh bạ, lại thấy trong vài năm ngắn ngủi mà quá nhiều chuyện cảnh còn nhưng người đã không còn, hết thảy đều đã đổi thay. Cuối cùng tôi vẫn lật tới số của Phan Tử, tôi nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm “thực xin lỗi”, sau đó gọi tới số của anh ấy. Chắc là Phan Tử chưa về, nếu không anh ấy đã gọi điện lại cho tôi. Trời cũng đã chạng vạng, không biết anh ấy hôm nay lại gặp phải những chuyện quái gở gì nữa, cũng chẳng biết nếu thấy tôi anh ấy sẽ biểu cảm ra sao. Không biết là vì sao mà tự nhiên tôi thấy trò này cũng hơi bị thú vị, nhưng đồng thời lại thấy có một cảm giác muốn gạt hết đi. Trong điện thoại tôi không thể nói cho Phan Tử nghe cụ thể tình hình, chỉ nói là tôi nghĩ ra một cách, giọng anh nghe thực bình tĩnh, nhưng vẫn có phần mỏi mệt, chúng tôi hẹn ra một nơi để gặp mặt. Tôi xoay người rời khỏi giường, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ- đó là đồ cô gái kia đưa cho tôi, cũng là loại áo khoác gió mà Chú Ba thường mặc. Tôi cởi áo phông của mình, mặc lên bộ đồ kia, thầm khen Tiểu Hoa cậu thực chu đáo, y phục vô cùng vừa vặn luôn. Nghĩ một lát, tôi liền gửi cho hắn một tin nhắn: “cảm ơn”. Nhưng bên kia không có hồi âm. Một giây sau khi bước ra cửa, tôi ý thức được mình phải thẳng lưng lên, tự nhắc nhở bản thân rằng bước khỏi cảnh cửa này tôi đã là một người khác. Nhưng rất nhanh sau đó tôi nhận ra mình không cần cố gắng làm gì, vì khi đi trên đường, chính tôi cũng nhận ra bước chân mình đã thay đổi. Lúc đi ngang qua đường lớn, tôi vô tình nhìn vào một cửa kính liền phát hiện trong ánh mắt kia bỗng toát ra một khí chất vô cùng lãnh khốc.