Sáng sớm báo chí đưa tin, khối vẫn thạch ở Biển Đông đã được vớt lên, đường kính khoảng chừng bằng một nửa sân bóng rổ, các chuyên gia đều lên tiếng. Vương Minh cười lăn cười bò, hắn nói có một chuyên gia bị hói đầu, bộ dáng rất giống với cậu hai của hắn. Chỉ có tôi chú ý tới hàng chữ nhỏ phía dưới tin tức, dạo gần đây con chó của một người nông dân ở Phúc Kiến đã xảy ra biến dị, theo điều tra là do bị nhiễm virus loại mới, sau khi trị liệu thì ngày hôm qua chú chó đã hồi phục. Tôi quay đầu nhìn sang Muộn Du Bình, hy vọng tình huống này không giống như những gì tôi nghĩ. Chùa Linh Ẩn mỗi ngày đều tấp nập kẻ ra người vào, tôi và Muộn Du Bình đứng trước một quầy bói toán chờ Trương Hải Khách. Nói cũng lạ, tôi nhìn kiểu gì cũng thấy lão thầy bói này quen mắt, đặc biệt là hai nhúm râu kia, vừa nhìn đã biết là dán lên. Bé con Muộn Du Bình chỉ vào hắn: "Tề." Hắn vừa nói xong, phía sau thầy bói liền xuất hiện một con chó, càng nhìn càng thấy nó giống con Pinocchio của Tiểu Hoa. "Không phải chứ, anh thiếu tiền như vậy à?" Tôi trực tiếp nhấc cái mũ trên đầu lão thầy bói xuống, kính đen to bự chảng của Hắc Hạt Tử lộ ra, nhúm râu quai nón bên trái có dấu hiệu lệch hẳn xuống. "Ai mà không cần tiền chứ, cậu nói đúng không? Hơn nữa đây chính là nghề cũ của sư phụ cậu, nếu đã đến đây rồi thì sao không để tôi xem một quẻ cho hai người?" Hắc Hạt Tử đẩy kính mắt, cười cực kỳ đáng khinh. Dù sao Trương Hải Khách vẫn chưa đến, đứng chờ cũng chán, chi bằng tán gẫu với hắn một lát: "Tôi vẫn nghĩ ban đầu anh làm nghề mát xa." Hắc Hạt Tử đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Ngô Tà, tôi không cho phép cậu hạ thấp tôi như vậy." Bé con Muộn Du Bình ngồi bên cạnh tôi nhìn trên sạp hàng của hắn bày trận đồ bát quái. "Quẻ Khảm (*), hôm nay mọi việc không tốt." (*) Quẻ Khảm: quẻ thứ 29 trong Kinh Dịch, có nghĩa là hãm = rơi xuống, sa xuống hố sâu, tượng trưng cho sự trùng trùng hiểm hãm. Hắc Hạt Tử một tay đẩy Muộn Du Bình về, vừa mới lấy ra một quẻ thì Trương Hải Khách cũng tới rồi. "Ồ, xem bói sao ông chủ Ngô? Đừng tin mấy lão đạo sĩ giang hồ này, cậu cứ hỏi tôi đi, tôi không lấy tiền, không thì hỏi Tiểu Ca nhà cậu còn tốt hơn." Tôi chớp mắt, trong ấn tượng của tôi, dường như Hắc Hạt Tử và Trương Hải Khách đều không quen nhau. "Khiêu chiến tôi à?! Được, Hắc gia nhận lời khiêu chiến này." Hắc Hạt Tử dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc trên sạp, có vẻ như chuẩn bị ra tay thật. Trương Hải Khách mỉm cười: "Đùa nhau à, tôi biết anh là ai. Tôi chỉ đến tìm tộc trưởng, khi nào có cơ hội sẽ bàn luận với anh một lần." Nói xong thì ôm lấy bé con Muộn Du Bình, tôi cũng đành theo chân hắn. Đằng sau điện Hoa Nghiêm có một căn nhà kho bỏ hoang, mấy năm trước lúc tân trang và chỉnh sửa lại thì nơi này không bị phá dỡ, bao nhiêu người đều đoán ở đây cất giấu bí mật động trời gì đó. Khi tôi bước vào đây, cỏ dại đã mọc đầy trong sân, mạng nhện giăng khắp nơi. Tôi chợt nghĩ tới Động Bàn Tơ, nhưng chắc nơi này sẽ không có yêu quái đâu. Trương Hải Khách một mình đi vào, hắn bảo chúng tôi chờ ngoài cửa, còn mình thì vào đó lấy đồ. Tôi nhìn bé con Muộn Du Bình, nghĩ thầm nếu đột nhiên hắn biến trở về bình thường thì quần áo trên người phải làm sao bây giờ? Lúc Trương Hải Khách đi ra thì đưa cho Muộn Du Bình một cái hộp, bên trong có rất nhiều thỏi vàng, ngoài ra còn có hai cuốn sổ đỏ và một túi văn kiện. "Chúng tôi dự định làm ăn ở Hàng Châu, đây là tất cả tư liệu về công ty mới." Tôi không hiểu ý hắn. "Không phải bảo là giúp giải quyết vấn đề của Tiểu Ca sao? Đưa hai mảnh đất gọi là giải quyết?" "Định cư ở Phúc Kiến rất không an toàn, ở Hàng Châu vẫn tốt hơn, ra cửa vài bước là thấy mặt nhau, đôi bên đều an toàn." Trương Hải Khách muốn đưa cái hộp cho bé con Muộn Du Bình, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lại đưa cho tôi. Tôi và bé con Muộn Du Bình liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cùng cảm thấy ngày hôm nay ra khỏi cửa đúng là không phải một lựa chọn chính xác. Buổi tối lúc rửa mặt tôi vẫn miên man suy nghĩ, nếu như bé con Muộn Du Bình không thể quay lại như xưa, tôi nên tìm cách để làm thủ tục nhận nuôi thôi. Đang nghĩ ngợi, Muộn Du Bình đột nhiên mở cửa phòng tắm nhờ tôi lấy giúp hắn cái khăn. Tôi lôi ra một cái khăn tắm đưa cho hắn, lúc đóng cửa lại đột nhiên tôi cảm thấy hơi sai sai. Vừa nãy cánh tay đó hình như cùng một độ cao với tôi thì phải? Tôi kéo cửa phòng tắm ra, Muộn Du Bình đã buộc khăn tắm xong xuôi đi ngang qua trước mặt tôi, thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi một cái. Cẩn thận ngẫm lại, sau khi Muộn Du Bình bé đi, hình như tôi chưa bao giờ tắm rửa cho hắn cả. Chẳng lẽ nước mới chính là phương pháp giải quyết? Tôi vọt vào phòng ngủ, hắn đang ngồi nghiên cứu cái máy sấy của tôi. "Tiểu Ca." Tôi gọi hắn, "Lẽ nào mấy ngày nay anh nhỏ đi là vì thiếu nước à?" Muộn Du Bình nheo mắt lại, phát ra tín hiệu cực kỳ nguy hiểm. Tôi tự cảm thấy logic của mình vô cùng hợp lý, lập tức gọi điện thoại cho Bàn Tử báo tin vui. Vương Minh ở dưới lầu nghe thấy giọng tôi, cả đêm tìm vé cho tôi quay về Phúc Kiến. "Là từ trường." Muộn Du Bình nói. Tôi đang nhắn tin nên không rảnh để ý đến hắn: "Từ trường gì?" Hắn đè lại hai vai tôi, đôi môi hôn lên trán tôi: "Từ trường của cậu." _HOÀN_ Đôi lời của editor: Tôi edit hết bộ này trong một buổi chiều, đã lâu rồi chưa có hứng như vậy, có lẽ vì câu chuyện quá đáng yêu:)))) Hy vọng sau này tôi vẫn giữ được đam mê và sự siêng năng bất thường thế này ???? Chúc các bạn một ngày vui vẻ ❤.