Đào lý

Chương 35 : Ngọt ngào

Thứ gì đó lành lạnh, mềm mại áp xuống môi nàng. Tiểu Tiếu cảm giác tim mình ngừng đập, hô hấp đình trệ, thính giác biến mất, mọi thứ xung quanh đều biến mất. Cả thế gian chỉ còn lại hai người bọn họ, kề sát bên nhau. Hàng mi dài của hắn khẽ rung, đôi mắt đen thăm thẳm tràn đầy ý cười. Nàng luống cuống, không biết lấy sức ở đâu đè tay xuống mép giường nghiêng người tránh ra. Nhưng vì dùng sức hơi nhiều nên ngã ngồi trên đất. Gương mặt công tử không có điểm nào quẫn bách, ngược lại hắn tỏ ra rất thản nhiên. Một tay chống cằm, đầu nghiêng nghiêng vô tội nhìn nàng. Dường như hành động vừa rồi của hắn rất ư là bình thường, chỉ có nàng phản ứng thái quá. Cảm xúc mềm mại còn lưu lại trên môi Tiểu Tiếu. Nàng mở miệng nhưng không biết phải nói gì, mặt đỏ bừng bừng. Thật sự không biết phải làm sao, Tiểu Tiếu dứt khoát đứng dậy, bỏ chạy. Công tử nhìn theo bóng dáng hốt hoảng của cô bé, khóe mắt, khóe miệng hắn tràn ngập ý cười. Nàng chạy một mạch từ phòng công tử về nhà bếp. Ngơ ngẩn nhìn cái nồi sắt trên lò một hồi, bỗng cô bé nói một câu không đầu không đuôi: “Bị gỉ rồi, phải chà cho sạch mới được.” Sau đó liền bưng cái nồi từ trên bếp lò xuống, vơ một nắm rạ bắt đầu chà xát dọc theo mấy vết sắt gỉ. Soàn soạt soàn soạt… Quanh viền nồi càng lúc càng sáng bóng. “Dừng tay dừng tay!” Cô bé không dám ngừng. Dừng lại là sẽ nhớ ngay đến đôi mắt đen như mực vừa kề sát mặt nàng. “Đừng chà nữa!” Tiếng ai vậy? Chỉ nghe một tiếng ‘cạch’ lớn vang lên. Cái nồi rớt xuống đất làm đám bụi gỉ lẫn tro bếp tung lên mù mịt. Giữa đám bụi, một ông già lụ khụ ho khan đứng dậy. “Nồi… nồi tinh gia gia…” “Da mặt ta bị cô chà mỏng mất thôi…” Nồi Tinh cẩn thận sờ sẫm da mặt chảy xệ của lão, vô cùng tiếc rẻ nói: “Cô nương, tuy lão hủ có là nồi để nấu đi nữa nhưng cũng cần da mặt chứ.” “Cháu… cháu không cố ý…” Tiểu Tiếu vội xin lỗi. Lão Nồi Tinh ho hai tiếng, chậm chạp ngồi lên cái nồi lật úp trên đất, rồi để cái gậy chống sang bên. Xong xuôi lão mới nhướng hai mí mắt lụp xụp, kê mặt sát vào nhìn Tiểu Tiếu thật kỹ. Một hồi mới kinh ngạc thốt lên: “Ây da, sao lại là cô?” Tiểu Tiếu sửng sốt. Chẳng lẽ cả buổi trời mà lão còn chưa nhận ra mình ư? “Ây da, cô nương, sao cô lại trở về?” Lão nồi tinh thở dài. “Công tử, chàng tới tìm cháu.” Mấy cái nếp nhăn trên trán Nồi Tinh xoắn lại một chỗ, chắc hẳn là lão đang nhíu mày? Lão không nói tiếng nào, chỉ yên lặng nhìn Tiểu Tiếu, có vẻ đang nghiêm túc nghĩ gì đó. Tiểu Tiếu bị ánh mắt của lão chiếu tướng, cứ cảm giác như mình làm sai chuyện gì. Cuối cùng, lão thở đánh sượt, than một câu: “Xem ra công tử hạ quyết tâm rồi.” Tiểu Tiếu nghe mà không hiểu. “Cô nương, về đây rồi thì cứ đi theo công tử. Lần này hắn tìm cô về chính là đã nhận định cô.” Lão Nồi Tinh nhặt cây gậy, ho một trận mới tiếp tục nói. “Mọi chuyện cô đừng lo lắng, chỉ cần tin hắn là được rồi.” Lão nói xong, lại chậm chạp trượt khỏi cái nồi, cầm cây trượng gõ gõ xuống đất hai tiếng: “Ta đi đây… sau này nhớ kỹ, đừng có chà mặt ta nữa nhé.” “Đợi đã.” Tiểu Tiếu gọi giật, trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng: “Nồi Tinh gia gia, ông có thể nói cháu biết hai trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì không?” “Hai trăm năm trước…” Lão suy tư một chốc, rồi lắc đầu: “Ta không thể nói.” “Vì sao ai cũng không chịu nói? Ỷ Vi không thể nói, ông không thể nói, còn công tử thì không biết rõ –“ “Cô vừa nói ai? Ỷ Vi?” Nồi Tinh ngẩng đầu. “Ỷ Vi xuất hiện rồi?” “Nồi Tinh gia gia biết hắn?” “Làm sao không biết chứ? Nhắc tới mới nói, hắn và Hợp Hoan còn có chút giao tình.” “Hợp Hoan?” Tiểu Tiếu càng mù mờ. Lão Nồi Tinh lại thở dài: “Ỷ Vi xuất hiện rồi, vậy người kia cũng sẽ không ngồi yên. Cô nương, lão hủ biết trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, ta chỉ có thể khuyên cô đừng nên bận tâm làm gì.” “Nhưng tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến cháu. Cháu chỉ là một người phàm, lại tự nhiên bị dính vào mớ quan hệ rối rắm với thần tiên gì đó. Bọn họ cứ mở miệng là nói hai trăm năm trước, hai trăm năm trước. Ai cũng nhận ra cháu, chỉ có cháu là –“ “Cô nương, trên đời có rất nhiều chuyện khó mà nói rõ. Nhưng đã tìm tới cô thì hẳn là có nguyên do của nó. Ai nợ cô, cô nợ ai, cuối cùng đều phải trả hết mới được.” Tiểu Tiếu không hiểu lão nói gì, đang muốn hỏi lại thì ngoài cửa có tiếng Khánh Dư truyền tới: “Tiểu Tiếu nhi! Cô nói muốn mua đồ ăn gì?” Nồi Tinh cầm cây trượng gõ ba cái, thoắt cái liền biến mất. Khánh Dư vào phòng bếp, thấy cái nồi nằm dưới đất. Hắn hỏi: “Cái nồi này sao lại nằm dưới đất? Tiểu Tiếu nhi, cô đang làm gì vậy? Không phải cô trút giận lên cái nồi đấy chứ?” Tiểu Tiếu đang ngẩn người, nghe Khánh Dư gọi tên mình mới giật mình ngước lên: “A?” Khánh Dư liếc cô bé một cái, bĩu môi: “Ban sáng cô hăng hái là thế, sao chẳng duy trì được vậy? Chưa tới nửa buổi đã trở lại cái bộ dạng ngốc nghếch này rồi?” Trong đầu Tiểu Tiếu bây giờ là một mớ bòng bong về quan hệ giữa công tử, Ỷ Vi, và cả bản thân, làm gì còn chỗ để suy nghĩ mà trả lời Khánh Dư. Vì thế cô bé không trả lời hắn, chỉ yên lặng cúi đầu chìm trong suy tư. Tất nhiên Khánh Dư đâu chịu bị phớt lờ. Hắn bước tới trước mặt Tiểu Tiếu, gõ lên cái nồi sắt kêu coong coong: “Này này, cô sao vậy? Cô nói muốn mua đồ, cuối cùng là mua cái gì nào?” Tiểu Tiếu thấy hắn gõ cái nồi, buột miệng kêu lên: “Đừng có gõ, ông ấy sẽ bị đau đấy!” Lần này tới lượt Khánh Dư đờ mặt ra. Cô nương này bị gì vậy? Không có tinh thần thôi, còn hô to gọi nhỏ bảo cái nồi “sẽ bị đau” là sao? Đây chỉ là cái nồi cũ thôi mà? Có khi nào bị Hoa Lau mổ ngốc luôn rồi không? Khánh Dư ngắm nghía cái nồi, lại quay sang nhìn vẻ mặt bức xúc của Tiểu Tiếu. Hắn đành thôi không khuyên nhủ cô nàng nữa, chỉ gằn từng chữ nghiêm túc nói: “Hỏi lần cuối, cô muốn mua đồ gì?” “Mua đồ?” Cuối cùng câu hỏi của hắn cũng lọt vào tai Tiểu Tiếu, cô bé không hiểu lặp lại một lần. Khánh Dư hết chịu nổi, hắn trợn mắt: “Chứ gì nữa! Mua đồ! Buổi sáng cô còn hùng hổ chạy qua bảo ta đi chợ mà!” “Ừ há! Mua đồ!” Hai mắt Tiểu Tiếu sáng lên, rồi giơ bàn tay gập từng ngón một, vừa gập vừa điểm danh: “Phải mua cải trắng, với lại xem trên phố có rau gì tươi thì mua luôn, dù sao mùa đông cũng ít có đồ ngon lắm. Còn có thịt khô, thịt tươi mua mỗi thứ một ít. Dầu, muối, tương, dấm, hũ nào cũng trơ đáy hết rồi. Cả túi gạo cũng trống không, phải mua thêm hai túi nữa…” Nhìn cô bé chỉ chớp mắt đã biến lại thành Tiểu Tiếu lanh lợi, Khánh Dư hoàn toàn không biết nên than thở hay nên cảm phục. Khánh Dư đi rồi, Tiểu Tiếu ngồi một mình lại ngẩn ra. Công tử là tiên, Ỷ Vi là yêu, xem ra quan hệ giữa bọn họ không mấy tốt đẹp. Đêm đó ánh mắt Ỷ Vi nhìn công tử có vẻ rất dữ dằn, mà hình như công tử cũng không thích hắn. Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan đến mình không? Nghĩ cả buổi cũng không lần ra được manh mối nào. Tiểu Tiếu chán nản ôm đầu, rồi lại đưa tay sờ cái nồi sắt nằm trên đất, thử gọi hai tiếng ‘Nồi Tinh’ nhưng không có ai trả lời. Mà gọi lão ra được thì sao chứ? Ông ấy đã bảo là ông ấy không thể nói. Thật kỳ lạ, vì sao ông ấy không thể nói? Ỷ Vi không, Mật Cửu không, cả Dịch Suối đã chết cũng không thể? Còn công tử thì rõ ràng là không nhớ nổi. Cuối cùng là ai cản trở bọn họ? Vì sao người đó lại không cho họ nói ra? Rốt cuộc hai trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Còn bản thân mình là gì chứ? Chẳng phải chỉ là một người phàm thôi sao? Nhưng nếu là phàm nhân, làm sao Ỷ Vi lại biết mình? Hai trăm năm… thời gian dài như vậy, khẳng định là không chỉ có kiếp trước, mà còn phải có kiếp trước nữa. Nói không chừng còn là kiếp trước của kiếp trước của kiếp trước… Haiizz, càng nghĩ càng thấy lâu thật. Mật Cửu nói Ỷ Vi ở đó chờ mình, thời gian dài như vậy, một mình hắn làm sao vượt qua? Nhất định là rất cô đơn… Nếu có thể gặp được Ỷ Vi thì tốt quá. Nàng muốn hỏi hắn trước kia mình là người thế nào. Có phải dáng vẻ không khác nhiều so với hiện tại, hay là hoàn toàn không giống nhau? Rồi lúc nàng lớn lên có lấy chồng không? Gả cho người ra sao? Càng tưởng tượng càng lan man, Tiểu Tiếu đem cái nồi đặt lên bếp lò. Sau đó cô bé ngồi xuống chiếc ghế đẩu thấp, ngây người nhìn bầu trời ngoài cửa. Bất thình lình, một bóng người xuất hiện nơi ngưỡng cửa, vừa lúc chắn ngang tầm mắt Tiểu Tiếu. Thoạt đầu cô bé ngẩn ra, sau đó thì đỏ bừng mặt. Người tới là công tử. Tay hắn bưng cái khay thức ăn, trên đó có cái bát không. Hắn bước qua, đặt cái khay lên kệ bếp, không nói không rằng dạo một vòng, sau đó ngồi xuống trước mặt nàng. Hắn đột ngột lại gần trong gang tấc làm Tiểu Tiếu giật nảy người, theo bản năng nghiêng người về sau. Kết quả cô bé mất thăng bằng, té cái bịch xuống đống củi ở sau lưng. Công tử duỗi tay kéo nàng, nhưng hắn lại không dùng sức. Tuy hắn nắm tay Tiểu Tiếu thật chặt, lại thuận thế cô bé ngửa ra sau mà ngả người về trước. Cái ghế đẩu nằm lăn lóc cạnh chân Tiểu Tiếu. Nàng nghiêng mặt qua một bên, tay chống lên ngực công tử, cố gắng không để hắn áp sát người mình. Một lọn tóc trên vai hắn trượt xuống, quét lên má Tiểu Tiếu khiến cô bé không thoải mái phải quay mặt lại. Đầu lọn tóc liền sượt qua chóp mũi nàng, ngưa ngứa khiến nàng không nhịn được mà quay mặt qua hắt hơi một cái làm đống lá khô vụn và bụi bặm bay lên, dính đầy mặt. Bộ dạng thảm hại của Tiểu Tiếu làm công tử không nhịn được bật cười. Cô bé vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, chỉ hận không thể giấu mặt sau đống củi. Chợt nhớ công tử chỉ đè một tay, nàng vội nâng cánh tay không bị nắm lên che mắt lại. Chợt nghe tiếng hắn vang lên trên đỉnh đầu. Hắn nói: “Bạch Tiểu Tiếu, em thật là ngốc. Sao ta có thể thích em được nhỉ?” Nói nàng ngốc? Cô bé để tay xuống, hung hăng cãi lại: “Vậy chàng thích em, chàng cũng là đồ ngốc.” Nói xong thật chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình cho rồi. Phì phì phì, cuối cùng là nàng trúng phải cái gió nào mà đi đấu khẩu mấy chuyện này? Công tử cười cười đứng dậy, lật cái ghế lại rồi tự mình ngồi xuống. Tiểu Tiếu cũng ngồi dậy, phủi cỏ vụn và bụi trên quần áo. Bỗng nhiên hắn lại tiến sát vào khiến nàng giật mình muốn ngã ra lần nữa. Hắn chỉ nhẹ nhàng gỡ miếng lá khô trên tóc Tiểu Tiếu, có điều vẻ mặt hoảng sợ của nàng làm hắn bật cười: “Ta đâu phải cọp, ăn thịt em được hay sao? Lại đây, đầu em dính đầy lá cây đây này.” Tiểu Tiếu mím môi, khuôn mặt đỏ bừng dịch người đến cạnh hắn. Không gian chật hẹp đến mức nàng không biết phải nhìn đi đâu. Cô bé cảm thấy rất bực, sao hắn không có lấy một chút đỏ mặt cơ chứ? Rõ ràng buổi sáng còn làm chuyện khiến người ta lúng túng như vậy… Chẳng lẽ thần tiên da mặt đều dày thế ư? Cô bé giả đò tỉnh bơ nhìn lướt qua mặt hắn, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Tay áo hắn phất phơ trước mặt nàng, bỗng Tiểu Tiếu nhìn thấy thứ gì đó phát sáng trên cánh tay hắn. Đó là gì? Rõ ràng cô bé thấy thứ gì đó, nhưng tay áo hắn phất qua lại không thấy ánh sáng kia nữa. “Em nhìn gì vậy?” Cô bé đang mải tìm, nghe hắn hỏi như vậy ngượng ngùng cười cười, chỉ vào tay hắn: “Công tử, hình như tay chàng có thứ gì sang sáng ấy?” “Em muốn xem à?” Tiểu Tiếu gật đầu một cách dứt khoát. “Không được, nói không chừng em sẽ sợ.” Cô bé lập tức cướp lời: “Gan em to lắm mà công tử!” Hắn chau mày, cuối cùng vẫn kéo tay áo lên, giơ khuỷu tay ra cho nàng xem. Nhìn thấy mảng phát sáng kia, Tiểu Tiếu sửng sốt. Gần chỗ khuỷu tay trên cánh tay hắn có lớp vảy to gần bằng bàn tay, sáng lên như xà cừ, lại có màu đỏ tím. Sao lại là vảy? Công tử dùng bàn tay kia quơ quơ trước mặt nàng: “Sợ?” Lúc này Tiểu Tiếu mới hoàn hồn, lắc đầu: “Không có. Em chỉ tò mò thôi. Sao trên tay chàng lại có vảy?” “Vì ta là Cám Thanh mà.” Cám Thanh, Cám Thanh. Nàng biết hắn được gọi là Cám Thanh. Nhưng Cám Thanh thì có liên quan gì đến mớ vảy kia? Khoan đã – Tiểu Tiếu kinh ngạc kêu lên: “Cám Thanh Thiển Hoàng? Có phải là giống cá đỏ tía pha lẫn xanh sẫm ở cái ao sau viện, chính là Cám Thanh Thiển Hoàng đó?” “Xem em nói lung tung cả lên kìa. Không sai, chính là giống Cám Thanh Thiển Hoàng ấy.” Hắn cười cười, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Em đừng có lẩn quẩn mấy vấn đề tiên phàm linh tinh gì nữa, ta không tin nhất chính là mấy chuyện đó.” Tiên phàm? Trước giờ nàng chưa từng băn khoăn vấn đề này… Nàng biết mình thích hắn, có thể ở bên cạnh hắn đã đủ lắm rồi. Tiên phàm thì có gì khác biệt? Có gì nghiêm trọng? Ngược lại Tiểu Tiếu càng cảm thấy hứng thú với quá khứ của hắn hơn. “Tuy ta là Cám Thanh Thiển Hoàng, nhưng không giống mấy loại Cám Thanh Thiển Hoàng bình thường. Ta sinh ra ở núi Tịch Nhan trong thời kỳ hỗn độn sơ khai, đến nay không biết đã bao nhiêu tuổi…” Bỗng hắn nhíu mày. “Em sẽ không chê ta là ông già đấy chứ?” Tiểu Tiếu đờ ra. Ông già? Hắn già chỗ nào? Không phải là khéo lo trời sập hay sao? Dường như hắn rất quan tâm tới vấn đề này, không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi: “Có không đấy? Hử?” Cô bé chỉ phải lắc đầu. Đột nhiên nàng có cảm tưởng hình như hắn đang làm nũng... Không giống chút nào với hình ảnh công tử nghiêm túc lúc trước. Có điều nàng chợt nhớ tới một chuyện. Lúc đó Tiểu Tiếu chạy nạn lạc đến ngoài thành Thụy Hưng, ở bên bờ sông Thịnh Nguyệt sảy chân rơi xuống nước. Giữa lúc hoảng hốt mơ hồ nhìn thấy một con cá chép khổng lồ. Lúc trước nàng vẫn nghĩ rằng mình bị ảo giác, nhưng giờ ngẫm lại, người cứu nàng có lẽ là công tử. Thế là cô bé liền hỏi: “Công tử, lúc ở bờ sông Thịnh Nguyệt, có phải chàng cứu em không?” “Em nói thử xem?” Công tử lại cười. “Em bẩn thỉu y như con khỉ con trét bùn, có thuyền đánh cá nào qua lại thèm cứu đâu. Trừ ta ra, làm gì còn ai tốt bụng vậy nữa?” Thì ra bản thể chàng là hình dáng đó… Nàng nhớ mang máng toàn thân hắn một màu đỏ tía pha lẫn xám sẫm như màu mực nhạt, ở trong nước chỉ chực hòa tan. Hắn giơ tay lên gõ nhẹ trán Tiểu Tiếu, hỏi: “Em lại nghĩ gì đó?” “Không có gì. Em chỉ cảm thấy công tử giống như sứ giả ông trời phái xuống cạnh em. Cứu em, bảo vệ em, còn cho em chỗ ăn chỗ ở. Ân tình chàng nhiều như vậy, em không báo đáp được thì phải làm sao bây giờ?” Hết chương 35