Đào lý

Chương 23 : Ông chủ đào

Đêm đó Tiểu Tiếu ngủ không an giấc. Trong đầu đủ thứ suy nghĩ linh tinh không dừng được. Đến nửa đêm, cô bé vừa thiêm thiếp thì nghe tiếng gió nổi lên vù vù ngoài cửa sổ. Cái then cài cửa sổ đã cũ kỹ, không chống được cuồng phong. Nó lúc lắc vài cái, đụng phải đầu cạnh cửa liền bị gió đẩy rớt ra. Gió lạnh nhất thời tràn vào. Trên người Tiểu Tiếu chỉ đắp cái chăn mỏng, không khỏi co người rút vào trong. Thời tiết thay đổi rồi. Chỉ mấy ngày trước còn là trời thu mát mẻ, hôm nay gió bấc đã thổi về. Sợ là mùa đông sắp đến. Tiểu Tiếu quấn cái mền xuống giường, xem lại then cài cửa. Nó hỏng rồi, đành gỡ ra vứt một bên, sau đó tìm khúc cây nhỏ chèn tạm. Cứ như thế đã, ngày mai trời sáng hỏi Tiểu Đậu Tử xem có thay được cái này không… Nhớ lúc trước, Hoa Dư giỏi đẽo gọt mấy thứ này lắm. Thỉnh thoảng lại khắc búp bê gỗ cho mấy đứa trẻ trước cửa nhà. Có cây chèn cửa chắn gió, chăn mền mới ấm lên được một tí. Tiểu Tiếu xoa hai tay vào nhau, ngơ ngẩn đứng cạnh cửa sổ. Sáng hôm sau, cô bé mơ màng mở mắt ra thì bị ánh sáng đâm vào mắt. Tiểu Tiếu lật người, quay lưng về phía ánh sáng ngáp dài. Mi mắt nặng trĩu, vẫn còn muốn ngủ thêm chút nữa. Bỗng nhiên, cô bé giật mình, bật dậy xoay người xuống giường, bước lại mở toang cửa sổ. Ánh mặt trời tươi rói trải đầy mặt đất. Chết rồi! Mặt trời lên cao như vậy rồi! Ánh nắng tuy rực rỡ, nhưng không ấm áp. Không khí lạnh đập vào mặt làm Tiểu Tiếu rùng mình. Không dám mặc kệ, cô bé vội rửa mặt chải đầu, bới được hai cái áo hơi dày một chút, khoác vào rồi chạy đi. Trận gió đêm qua không chỉ thổi sạch mây trên trời, còn cuốn hết mớ lá khô còn thừa trên cây. Không ngờ là, cái sân nhỏ đã được quét tước sạch sẽ. Củi đã chặt xong, xếp thành đống. Lu nước cũng được đổ đầy. Mấy con gà đang rúc rù rù trong ổ, có vẻ đã no nê. Chỉ mình Hoa Lau không an phận nhảy ra ngoài tản bộ xung quanh. Tất cả công việc hàng ngày đều xong xuôi, Tiểu Tiếu không khỏi cảm thấy xấu hổ, vừa thầm tự trách mình ngủ dậy trễ, vừa chạy vội ra nhà trước. Đi ngang qua mái hiên, cô bé tiện thể xem xét mấy vạc cá vàng. Bọn cá có vẻ phờ phạc, không muốn bơi lội, miễn cưỡng lờ đờ trong vạc nước. Tiểu Tiếu nghĩ có lẽ vì thời tiết bất chợt chuyển lạnh. Tuy cá không sợ lạnh, nhưng nhiệt độ thay đổi bất ngờ thế này cũng khó mà chịu đựng. Cô bé ngẩng đầu nhìn mặt trời, quyết định đem mấy vạc cá ra phơi nắng. Ngặt nỗi mấy vạc quá lớn, bên trong chứa đầy nước, trời lại lạnh làm thành vạc lạnh buốt. Tay đỡ cái vạc càng lâu, khí lạnh thấm vào da thịt càng dữ dội. Tiểu Tiếu vận hết sức bình sinh mới chuyển được một vạc, vẫn còn mấy vạc nữa. Thật sự không đủ sức, cô bé đành đi tìm Tiểu Đậu Tử giúp đỡ. “A…” Bàn tay tê cóng, Tiểu Tiếu vội giơ lên xem. Mới chỉ có một lát mà hai tay đã đỏ bừng, còn hơi sưng nữa. “Phải cẩn thận không để bỏng lạnh mới được.” Cô bé nhủ thầm, cử động các khớp ngón tay. Bất thình lình một trận gió thổi tới khiến Tiểu Tiếu rùng mình. Mấy cái áo trên người dù sao cũng không phải áo bông, căn bản không đủ ấm. Mùa đông sắp đến rồi, mình còn chưa mua được nguyên liệu may áo. Lúc trước có bao nhiêu tiền đưa đã đưa hết cho A Sở, đi làm chỗ thím Lê thì mới có một tháng. Tiền tiêu vặt hàng tháng vốn không đủ… chẳng lẽ ứng trước tiền từ chỗ thím Lê? Thím Lê chèo chống cửa hàng này đã quá vất vả, không dư dả gì. Haizz, thật là ngại mở miệng… Còn cái áo bông rách lúc chạy nạn thì bị công tử quăng mất rồi, muốn sửa lại mặc cũng không được… Hoa Lau đuổi theo chân cô bé, quấn quanh đòi ăn. Hai mắt đen nhánh như hạt đậu nhìn nàng tha thiết. Tiểu Tiếu tiện tay tách bắp khô treo dưới mái hiên ném xuống đất cho nó. Hoa Lau lập tức nhào qua mổ lia lịa, y như hổi đói vồ mồi. Không nhịn được, cô bé vuốt ve bộ lông của nó, cảm thán: “Được như ngươi thì tốt quá, ít ra còn có bộ lông dày.” Hạt bắp hơi to, Hoa Lau mổ rất tốn sức nhưng nó quyết không bỏ. Tiểu Tiếu mặc kệ nó vật lộn với mấy hạt bắp, đứng dậy. Lúc này phía trước cửa hàng có tiếng người nói chuyện truyền tới. Thím Lê và Tiểu Đậu Tử đều ở đó, còn có giọng nói đàn ông. Tám phần là khách tới xem cá, Tiểu Tiếu vừa nghĩ vừa đi ra nhà trước. Đến gần, giọng nói của khách cũng rõ ràng hơn. Cô bé cảm thấy có chút quen thuộc, đang thắc mắc thì chân đã bước đến cửa sau của tiệm. Người đứng cạnh thím Lê vận bộ y phục trắng tinh, không dính chút bụi như thường lệ. Hắn theo lời giới thiệu của thím Lê xem từng cái giá để đặt bồn cá, vẻ mặt tươi cười. Thoạt nhìn bên ngoài, nam tử kia quả là một công tử hào hoa, khí khái nho nhã. Nếu đi trên đường lớn, hẳn sẽ thu hút ánh mắt rất nhiều cô nương. Công tử này hình như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tiếu đang đứng ngây người tại ngưỡng cửa. Hắn không thèm chú ý lễ tiết, coi đây là chỗ không người, đi tới định kéo tay nàng. Tiểu Tiếu bị động tác của hắn làm cho giật mình, vội lách người ra sau cửa. Cô bé ôm ngực, vô lực thở một hơi: quả nhiên, người điên không thể nhìn bên ngoài mà phán đoán được. Ngược lại hắn không hề tỏ ra ngượng ngùng, còn cười hì hì gọi Tiểu Tiếu: “Cô mau ra đây.” Này cũng kỳ, nàng ra hay không thì dính dáng gì tới hắn? Rõ ràng hai người vốn không quen biết. Tiểu Tiếu không thích cách nói chuyện thân mật của hắn, nhưng cũng không thể làm hắn mất thể diện. Cô bé chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Xin khách quan cứ chậm rãi xem cá”. Sau đó tiếp lấy cái khăn lau từ tay Tiểu Đậu Tử đi lau bồn cá. Dường như hắn còn muốn nói gì đó, có điều thím Lê rất nhiệt tình kéo hắn đi giới thiệu các loại giá đỡ. Bà tỉ mỉ giải thích giá cả, ưu đãi cho từng món. Cao thế nào, thấp thì sao, gỗ lê dễ khắc hoa văn, gỗ đào thì kiên cố… Hắn không mấy để tâm, thím Lê nói gì hắn cũng gật đầu. Ánh mắt chỉ nhìn theo hướng Tiểu Tiếu. “Ông chủ Đào à, theo ta thấy, ngài nên chọn giá bằng gỗ lê hoặc là cái làm bằng gỗ anh đào này đi. Hai cái này chất lượng vô cùng tốt, hoa văn lại được điêu khắc tỉ mỉ, màu sơn cũng hợp với bài trí trong tiệm ngài… Ngài thấy sao?” Hắn nghe thím Lê nói vậy, nhíu mày nhìn thử nhưng từ chối cho ý kiến. Không biết là khó xử thật hay giả vờ khó xử. Tiểu Tiếu nhi lau sạch một hàng bồn cá bên phải xong, định ra sau nhà giặt khăn, lại nghe tiếng hắn gọi: “Này, Tiểu Tiếu nhi, cô nói xem hai cái giá này, nên chọn cái nào?” Tiểu Tiếu bị hắn đột ngột hỏi, cô bé sửng sốt chớp chớp mắt. Không muốn nhiều lời với hắn nên chỉ đại: “Đây, cái này tốt.” Hắn chẳng thèm ngó một lần, trực tiếp nói: “Vậy được, lấy cái cô ấy vừa chọn.” Không ngờ hắn đồng ý nhanh như thế, Tiểu Tiếu quay sang nhìn kỹ mới giật mình. Vừa rồi nàng đã chỉ cái giá bằng gỗ lê vàng vì quá đắt tiền mà lâu nay chưa bán được! Thím Lê hiển nhiên cũng không nghĩ vị khách ở nhà đối diện hào phóng như thế, nhất thời không biết nói gì, chỉ lúng túng liên tục đáp được được. “Ừm, chúng ta ở gần đây, cũng không mấy khó khăn, có điều ta muốn về cửa hàng lấy tiền trước. Cái giá này tuy nhỏ nhưng dời đi cũng không dễ, cần có người giúp tiểu nhị của ta một tay. Ta thấy chân tiểu nhị của quý tiệm có vẻ không tiện, chi bằng làm phiền vị cô nương này theo ta một chuyến.” Lúc này Tiểu Tiếu nhi mới chú ý thiếu niên ong mật kia. Hắn đứng ở cạnh cửa, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào. Hai mắt to đen láy chớp chớp, hình như có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng không nói nên lời. Có vẻ hắn đang bực bội gì đó. Khi khổng khi không mà bán được món hàng giá cao, thím Lê vô cùng vui vẻ đáp ứng: “Tất nhiên không thành vấn đề. Ông chủ Đào yên tâm, cô nương nhà chúng tôi làm việc rất nhanh nhẹn, lại tỉ mỉ, bảo đảm sẽ mang cái giá không chút sứt mẻ qua chỗ của ngài.” Hắn gật đầu cười: “Tốt lắm. Mật Cửu, còn thất thần ở đó làm gì?” Cậu thiếu niên mặt mày hằm hằm dậm chân đi tới, nhấc mạnh cái giá lên. Trong bụng Tiểu Tiếu nhi cả trăm lần không muốn qua Đào Hoa Túy, nhưng thím Lê đã nói vậy, nàng không thể không nghe. Cô bé đành ném cái khăn sang một bên, đỡ lấy một chân cái giá. “Vậy chúng tôi không làm phiền nữa. Về sau hai nhà còn qua lại nhiều, xin thím chiếu cố.” Lời nói khách sáo từ miệng hắn, nghe không có vẻ gì là lời của kẻ điên. Chẳng lẽ bệnh điên của hắn phát tác có giai đoạn hay sao? Tiểu Tiếu nghĩ lung tung, bỗng cảm thấy có chỗ không đúng lắm. Cái giá này tuy nhỏ nhưng đều dùng lõi cây đẽo thành, bên trên còn khảm ngọc, theo lý là rất nặng. Có điều cô bé ôm một chân, nhưng không cảm nhận chút trọng lượng nào. Tiểu Tiếu thử nâng cái chân giá lên cao chút nữa, vẫn nhẹ như không. Bất quá nhìn sắc mặt Mật Cửu phía trước, cô bé cũng hiểu ít nhiều. Chắc là Mật Cửu chịu hết trọng lượng về bên hắn rồi. Gương mặt vốn trắng nõn giờ đỏ bừng. Cũng may, chỉ đi mấy bước đã đến Đào Hoa Túy. Mật Cửu vẫn im ru như trước, chỉ im lặng làm theo lời ông chủ sai bảo. Sau đó hắn ra sau cửa hàng lấy tiền. Ỷ Vi rất vui vẻ. Hắn đi vài vòng quanh cái giá gỗ lê có khắc hoa cúc nhìn cho kỹ, rồi quay sang hỏi Tiểu Tiếu nhi: “Nàng nói xem, cái này đặt ở đâu thì hợp?” Sắc mặt Tiểu Tiếu vốn không tốt, chỉ là nhìn hắn trưng bộ mặt thành khẩn tha thiết y như Hoa Lau đi xin ăn nên hơi mềm lòng. Thế là cô bé đánh giá kỹ cái giá, đoạn xem cách bài trí trong Đào Hoa Túy rồi nói: “Cái này có lẽ nên đặt trước tấm bình phong.” “Tốt lắm.” Hắn lại cười. Sau đó Ỷ Vi nâng tay ngoắc nhẹ. Cái giá nặng trịch tự di động đến trước tấm bình phong. Tiểu Tiếu nhi kinh ngạc, hai mắt mở to, nói không nên lời. Đây… đây là tiên pháp ư? Còn người làm phép vẫn cứ hồn nhiên phất phất tay, vừa chỉnh cái giá cho đúng góc độ, vừa lẩm bẩm một mình: “Ừm… như vậy trông cũng được đấy nhỉ…” Giống như đây là một việc rất đỗi bình thường. Mãi đến khi Mật Cửu đem tiền ra, đếm đủ số lượng giao cho Tiểu Tiếu nhi, tim nàng vẫn còn đập thình thịch. Ngoại trừ kinh ngạc ra, không biết dùng từ gì để diễn tả. Ông chủ Đào chỉnh cái giá xong, lại nâng tay chỉ bồn cá ở trên bàn. Cái bồn tự mình bay sang nằm gọn trên giá. Hai chú cá vẫn vui tư nô đùa trong bồn, không mảy may sợ sệt. Tiểu Tiếu nhi ngây người. Thình lình tay nàng bị hắn nắm lấy, khiến nàng giật mình định rút ra. Không ngờ ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, chân mày nhíu lại. Đôi đồng tử vàng sẫm đi, nhìn nằng chăm chăm. Tiểu Tiếu tưởng nàng làm hắn tức giận, ai ngờ hắn nói: “Sao tay nàng lạnh như băng vậy?” Nói rồi tự động đưa tay sờ cổ áo cô bé. Ngón tay hắn chạm vào da nàng, tuy ấm ngoài dự đoán vẫn khiến nàng nổi gai ốc. Cô bé vội đẩy tay hắn ra. Hắn lại không để ý, vẫn tiếp tục truy vấn: “Hôm nay trời lạnh như vậy, sao nàng ăn mặc mỏng manh thế?” Cô bé không đáp, cúi đầu im lặng giống hệt Mật Cửu. Hắn gấp gáp mà Tiểu Tiếu thì không trả lời. Bỗng nhiên hắn buông tay nàng ra, bắt đầu cởi thắt lưng của mình. Tiểu Tiếu kinh ngạc nhìn hắn, đến lúc hắn sắp cởi áo mới hồi phục tinh thần, vội hét một tiếng, che mắt lại. Hành động của Ỷ Vi cũng làm Mật Cửu giật mình, cuống quýt chạy qua giữ tay hắn. Không biết sao cuối cùng Mật Cửu cũng chịu mở miệng, hắn trừng mắt quát to: “Ngươi làm gì vậy? Muốn dọa cô ta chạy mất à?” Ỷ Vi bị Mật Cửu quát sửng sốt dừng động tác, trầm ngâm rồi yên lặng mặc áo vào. Sau đó nắm chặt tay Tiểu Tiếu nhi: “Đi theo ta.”