Đào lý bất ngôn
Chương 93 : lại đáng khinh
Hơi thở An Chi nghẹn lại, cũng không có nghe rõ lời nói của Ngôn Hề, chỗ bị nàng nhéo trên đôi má cũng bắt đầu nhanh chóng nóng lên.
Ngôn Hề mặc chiếc áo sơmi màu trắng cổ thấp, mái tóc rủ xuống một bên, ánh đèn trong phòng khách chiếu lên xương quai xanh tuyết trắng của nàng, mà trong cổ áo giữa khu đồi núi là một sợi dây chuyền vàng mỏng, theo hô hấp của nàng phập phồng lên xuống.
An Chi đưa ánh mắt chuyển đi, vốn không dám nhìn.
Nhưng mà Ngôn Hề không buông tha cho nàng, người kia nằm thấp xuống, ngón tay tiếp tục chạm vào khuôn mặt của nàng: "Ngươi nói đi, là ta tương đối thương ngươi hơn, hay là nhị mợ?"
"Là ta đối với ngươi tương đối tốt hơn, hay là nhị mợ?"
"Ta xinh đẹp, hay là nhị mợ?"
An Chi càng nghe càng cảm thấy có điểm gì đó là lạ. Đây là Ngôn Hề đang ghen tị sao? Nàng có chút muốn cười, tuy rằng không phải là một loại ghen gì khác, bất quá, cũng đủ làm cho nàng vui vẻ.
"Ngươi tương đối thương ta hơn, ngươi tương đối tốt với ta hơn." An Chi nói, ánh mắt của nàng nhìn vào đôi mắt Ngôn Hề, "Ngươi là xinh đẹp nhất."
Đôi mắt cười lên của Ngôn Hề bởi vì cảm giác say mà có chút sương mù, cũng không biết có nghe thấy hay không, nàng nghe xong khóe miệng cong lên, nằm xuống bên cạnh tựa trên bờ vai An Chi. Hô hấp của nàng lướt nhẹ trên cần cổ An Chi, ở chỗ đó động mạch trên cổ An Chi nhanh chóng nhảy lên.
Nàng ngủ rồi sao? Hay là nàng vẫn còn đang nghẹn lại muốn hỏi chuyện gì.
Ngôn Hề uống say như vậy đối với An Chi mà nói là lạ lẫm, nhưng mà muôn phần đáng yêu.
An Chi không khỏi nghĩ đến một tình tiết tương tự mà nàng từng đọc thấy trong một tiểu thuyết, trong tiểu thuyết Thẩm Khâm say rượu, sau đó nàng bắt đầu hôn Thường San, thậm chí còn đưa tay chạm vào trong y phục của người kia.
Gương mặt An Chi như bốc cháy lên, nàng đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy, Ngôn Hề mới sẽ không như vậy. Nhưng mà bây giờ người kia liền gối đầu lên bờ vai của nàng, môi của người kia tới gần trên cổ của nàng, chỉ cần An Chi nghiêng đi một chút, thậm chí một centimet, Ngôn Hề có thể hôn lên gương mặt của nàng.
Nàng không thể nghĩ như vậy, An Chi tận lực chuyển ánh mắt ra khỏi người kia, nghiêng ra phía bên ngoài, cũng sắp rơi khỏi ghế sofa rồi, nàng vừa mới di chuyển, Ngôn Hề lại ôm lấy nàng, An Chi vùng vẫy một chút, sức lực của Ngôn Hề lớn hơn nàng, người kia đem An Chi ôm vào trong ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Không cho phép đi."
Thứ mềm mại của người kia áp sát vào sau lưng An Chi, cánh tay vươn qua đặt trên bờ vai của nàng. An Chi đỏ mặt giống như cà chua, tránh tránh: "Di di..."
"Ân? Suỵt suỵt, đừng nói, đầu ta đau." Đôi môi Ngôn Hề liền dán lên cần cổ của nàng, hơi thở ấm áp khiến cho An Chi nổi da gà.
An Chi chậm rãi thả chậm hô hấp của mình, qua vài giây, kéo bàn tay của người kia ra. Thử rời ghế sofa lần nữa, nàng vẫn là không thành công, Ngôn Hề lại một lần kéo nàng lại, bàn tay còn đặt ở trước ngực nàng.
An Chi lập tức cứng đờ, bàn tay Ngôn Hề còn đè xuống, tựa hồ cảm thấy xúc cảm không tệ, còn vuốt vuốt.
"Ô A...Không thể..." An Chi đã nghe được tiếng hô hấp của mình, vội vàng đẩy tay Ngôn Hề ra. Ghế sofa không nhỏ, không gian cũng đủ cho hai người, chỉ là An Chi giãy giụa đến giãy giụa đi cũng không thoát khỏi lòng ngực của nàng được, chỉ có thể đỏ mặt từ bỏ mà để cho nàng ôm.
May mắn là chẳng qua Ngôn Hề chỉ ôm nàng, gương mặt vùi vào sau gáy nàng, rốt cuộc cũng không có hành động nào khác.
Thật giống như người kia thật sự rất thích hương vị của nàng, nhất định phải như vậy người kia mới có thể ngủ.
Bàn tay An Chi nắm lại thật chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Vốn nàng đi hơn hai tháng cũng đã suy nghĩ kỹ, nàng đã quyết định sẽ không cuồng dại ảo tưởng nữa, chân chính đem Ngôn Hề trở thành thân nhân và trưởng bối của nàng. Mọi thứ của nàng đều là do Ngôn Hề cho, làm sao nàng có thể hưởng thụ tất cả những thứ người kia mang đến cho nàng rồi lại còn dám mơ ước đến người kia?
Tuần đầu tiên là vất vả nhất, nàng muốn gọi điện thoại cho người kia, lúc nàng cùng mọi người đến các điểm tham quan, nàng thậm chí còn đưa điện thoại của mình cho lão sư hướng dẫn. Tiếp theo là tuần thứ hai, tuần thứ ba kết thúc trại hè, liền cùng Liễu Y Y đi đến New York, cũng không có trở về nhà.
Tất cả các thông tin liên lạc của các nàng đều thông qua Liễu Y Y mà hoàn thành.
An Chi nghiêng mình sang nằm thẳng nhìn về phía Ngôn Hề, người kia ngủ say, theo động tác của nàng nằm nghiêng bên cạnh mà ngủ, An Chi đưa mắt nhìn người kia một hồi, chậm rãi nâng tay trái của nàng lên, do dự một hồi, dán lên đôi má Ngôn Hề, làn da của người kia ấm áp nhẵn nhụi, trắng nõn trứng gà lột.
Thì ra thật sự có thể so sánh như vậy. An Chi nghĩ. Mu bàn tay trái của nàng bởi vì bị phỏng mà để lại một vết sẹo màu hồng nhạt lớn, lại càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Ngôn Hề.
Ngón tay của An Chi do dự, chạm vào đôi mắt đang khép của nàng. Nàng rất hay cười, khóe mắt có một đường nét khi cười, trừ cái đó ra, gương mặt mộc của nàng vẫn tựa như khi vừa gặp mặt, không có thay đổi. Chẳng qua là khí chất càng ngày càng trưởng thành dịu dàng, ánh mắt càng ngày càng mê người.
Ngôn Hề, Tiểu Ngũ, di di.
Mỗi một từ xưng hô lướt qua đầu lưỡi của nàng, đều mang đến cho trái tim một lần mãnh liệt đập nhanh.
An Chi nghĩ, di di của nàng chính là nữ nhân tốt nhất đẹp nhất mà nàng từng gặp qua. Xứng đáng có được cuộc sống hoàn mỹ nhất một tình yêu đẹp nhất, nàng không thể lại ràng buộc bước chân của người kia.
Từ nay về sau, nàng sẽ biến thành một người lớn thành thục, đem tất cả tâm tư đều giấu kỹ, sẽ không có bất kỳ kỳ vọng nào nữa, cũng sẽ không cáu kỉnh chiến tranh lạnh với người kia, làm tốt bổn phận của nàng.
An Chi khép lại hốc mắt đau đớn, hít vào một hơi, bình tĩnh tâm tình. Đầu của Ngôn Hề lần nữa gối lên bờ vai của nàng, chân dài cũng áp lên trên đùi của nàng, An Chi cắn môi không dám nhúc nhích, một lúc sau mới đưa tay tới vuốt vuốt mái tóc của người kia, giồng như trước đây người kia hay dỗ dành nàng.
Ngôn Hề rõ ràng rất hưởng thụ, nàng nhẹ nhàng ân một tiếng, lại vùi vào cổ của An Chi.
Qua một hồi lâu, An Chi giữ vững một tư thế thật lâu, thẳng đến khi cánh ta của nàng đều tê rần, nàng mơ mơ màng màng dựa vào Ngôn Hề, cũng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, toàn thân Ngôn Hề cứng đờ tỉnh lại, phát hiện nàng ngủ một mình trên ghế sofa, xung quanh còn có mùi rượu khó nghe. Bị chính mình chán ghét đến, nàng bật người đứng lên, trở về phòng đi tắm rửa. Lúc nước ấm trút xuống, khôi phục chút ý thức, hình như tối hôm qua An Chi ở nhà?
Nàng tắm rửa xong thay đồ rồi xuống lầu, quả nhiên trong nhà ăn có mùi thơm của bánh mì nướng, còn có mùi hương của cháo.
"Di di, ngươi dậy rồi?" Thiếu nữ đang bận rộn trong phòng bếp, tươi trẻ đến có thể làm cho cơn đau đầu sau khi say rượu biến mất.
"Ha, tối hôm qua ngươi về rồi..." Ngôn Hề ấn lên đầu nhớ lại, kéo cái ghế ra ngồi xuống.
An Chi hỏi: "Muốn ăn cháo không? Có rau ngâm và bánh quẩy, hay là cafe, nước chanh, bánh mì nướng?"
"Cho ta cafe trước đi." Đầu óc Ngôn Hề còn hỗn loạn, An Chi nhìn nhìn nàng, lấy cho nàng một ly nước chanh trước, "Uống cái này trước đi."
Ngôn Hề nghe lời mà uống một hớp lớn, khoang miệng thư thái rất nhiều, gật đầu với nàng.
An Chi nhanh nhẹn làm cho nàng một quả trứng chiên, chân giò hun khói, và hai miếng bánh mì sandwich đã nướng tốt đưa lên.
Ngôn Hề sung sướng mà thở dài, bắt đầu ăn sáng, sau đó lại nghĩ tới: "Mấy giờ rồi?"
"Sắp chín giờ, bất quá ta đã gọi điện thoại cho đồng nghiệp của ngươi nói ngươi sẽ đến trễ, còn có xe của ngươi đã ở chỗ đài truyền hình, ta hỏi qua rồi, a, vừa rồi ta có mua Bách phục ninh, nhưng mà đầu của ngươi phải rất không thoải mái mới được uống."
Từng chuyện từng chuyện đều thay nàng suy nghĩ kỹ càng.
Ngôn Hề để cái nĩa xuống, nhìn về phía thiếu nữ vẫn còn đang bận rộn, hình như hơn hai tháng không gặp, An Chi thoáng cái đã trưởng thành không ít, tuy rằng lúc trước nàng cũng rất chu đáo, chỉ là sáng nay có loại cảm giác không giống như trước đây.
"Hôm qua ta không có uống say làm loạn đi?" Thậm chí Ngôn Hề cũng không nhớ nổi lần gần nhất nàng uống say là lúc nào nữa, cảm thấy đau đầu, trí nhớ giống như một nét đứt quãng.
An Chi dừng một chút, đôi mắt hạnh nhìn nàng: "Cũng không có."
Ngôn Hề vừa định nói vậy là tốt rồi, An Chi nói tiếp: "Chính là ngươi không chịu trở về phòng, nhất định phải ngủ trên ghế sofa, cũng không muốn đi tắm rửa, bốc mùi như vậy liền ngủ trên ghế sofa."
Ngôn Hề: "..."
Nàng khụ một tiếng: "Ta có như vậy sao?"
"Ân, ngươi cũng không có nhìn thấy bộ dạng chơi xấu ngươi, cũng may là ta không có chụp hình lại." An Chi dùng giọng điệu một lời khó nói hết khiến cho gương mặt của Ngôn Hề thoáng cái liền đỏ lên, nàng không quá thích ứng đứa bé nhỏ hơn nàng nhiều tuổi lộ ra bộ dạng như vậy, cúi đầu.
Xấu hổ chết người, hình tượng gì cũng không còn.
Nàng giả vờ không quan tâm rất nhanh ăn xong, rất nhanh trở về phòng thay y phục trang điểm, đeo kính râm lên đi ra ngoài: "Ta đi làm đây."
An Chi cười tủm tỉm nói với nàng: "Ân."
Ngôn Hề đi được vài bước, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi xe.
"Ngôn Tiểu Ngũ! " Ngôn Hề sửng sốt, quay đầu lại.
Thiếu nữ cười cong đôi mắt lên đứng ở cửa: "Tối nay không được uống say." Nụ cười kia, tuy rằng rất dí dỏm rất đáng yêu, nhưng mà...
Khuôn mặt Ngôn Hề cứng đờ, không nói tiếng nào mà mở cửa đi ra ngoài.
Không biết lớn nhỏ, không biết lớn nhỏ.
Ngôn Hề đè lên thái dương, cầm cái gối để ở bên hông đặt lên mặt bàn, tựa mặt lên trên cái gối, bân rộn một hồi cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Nàng nhắm mắt lại, xúc cảm mềm nhũn làm cho nàng nhớ tới một chút nội dung tối hôm qua. Kéo lấy thiếu nữ không buông tay, đè cô bé ở dưới thân thể, nhéo gương mặt của cô bé...Còn có...
Còn có, Ngôn Hề thoáng cái ngồi dậy, che miệng, thiếu chút nữa là kinh hô thành tiếng, nàng nhìn vào lòng bàn tay của mình, ngón tay thon dài mảnh khảnh có chút phát run.
Bây giờ cẩn thận nhớ lại, trong lòng bàn tay dường như còn có chút xúc cảm mềm non nào đó, bên tai còn có thanh âm của thiếu nữ e lệ lầm bầm.
Ngôn Hề không dám tiếp tục nghĩ nữa, dựa về phía sau, che mặt lại ai thán một tiếng.
Tại sao lại, tại sao lại đáng khinh như vậy a...
Truyện khác cùng thể loại
204 chương
40 chương
40 chương
439 chương
501 chương
36 chương