Đào lý bất ngôn

Chương 74 : không động tâm chính là không động tâm

Lông mày Ngôn Hề nhíu lại, cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng. Nàng có thể hiểu được sự bất an của An Chi, có thể cô bé cho là sau khi mình yêu đương liền sẽ không còn muốn cô bé nữa, đứa nhỏ này vẫn luôn thiếu hụt cảm giác an toàn. Nàng nhất định phải phủ nhận, nhất định phải làm yên lòng cô bé: "Đào Đào, chuyện đó sẽ không xảy ra, đây là nhà của ngươi, ngươi vĩnh viễn không cần dời ra ngoài." An Chi cúi đầu không nói lời nào, Ngôn Hề không nhìn thấy ánh mắt của cô bé, cho nên nàng theo bản năng đến gần cô bé, An Chi liền lui về sau một bước. Cả hai người đều đồng thời sửng sốt một chút. Ngôn Hề thu bàn tay lại. Biểu tình có chút trống rỗng, có chút không biết phải làm sao. An Chi buông thõng tay xuống bên người nhéo vào đùi mình một cái. Sự yên tĩnh quỷ dị giữa hai người đại khái kéo dài một phút đồng hồ. Bờ môi Ngôn Hề động đậy, vừa định lên tiếng trước đánh vỡ sự trầm mặc này. An Chi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rực rỡ với nàng: "Ta sẽ không đến trường học ở nữa." Nụ cười của nàng cũng không có làm cho Ngôn Hề cảm thấy nàng đang thật sự tươi cười, ngược lại cảm thấy trong nụ cười của nàng ôm lấy một chút đắng chát. "Ngươi mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu." An Chi vẫn đang cười, dáng tươi cười không có chút sơ hở nào, trong lòng Ngôn Hề nghi ngờ vừa rồi nàng nhìn lầm. Ánh mắt Ngôn Hề ngừng một lát trên gương mặt cô bé, nàng xoay người, giày cao gót dạo qua một vòng trên mặt đất, "lộp cộp" mà bước qua hai bước, lại quay lại, váy dài xòe ra trên mặt đất thành một đóa hoa. Ngôn Hề đi về phía nàng, chọn một chủ đề hỏi: "Vừa rồi ngươi ở phòng bếp bận rộn làm cái gì vậy? Làm bánh ngọt cho ta sao?" An Chi cúi đầu cười cười: "Ân, chỉ là một cái bánh xoài nho nhỏ thôi. Bất quá...Không phài ngươi cần đi ra ngoài sao? Người khác cũng chờ ngươi đã lâu rồi." Từ lúc nào An Chi nói chuyện mà lại không nhìn nàng? Mi tâm Ngôn Hề nhíu chặt, nàng nhìn An Chi nói xong, hơi cúi thấp đầu đi thu dọn dụng cụ sau khi làm bánh, máy đánh trứng, các loại tô chén, cần rửa sạch sẽ thì rửa sạch sẽ, rửa xong thì úp lên ngọn gàng. Ngôn Hề lặng yên nhìn cô bé làm những thứ này, sau đó nàng nói: "Lấy bánh ngọt ra đi, ta muốn ăn." "A? Nhưng bây giờ đã là tám giờ rồi?" An Chi xoay người kinh ngạc nói. "Vậy thì có sao?" Ngôn Hề kéo váy lên một chút, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, "Hôm nay là sinh nhật của ta ta lớn nhất, ta quyết định." An Chi mím môi nở nụ cười. Nụ cười này mới giống như là thật sự đang cười. Ngôn Hề nghĩ. An Chi lấy ra từ tủ lạnh, một cái bánh ngọt xoài dày 4 tấc, tinh xảo khả ái. Ngôn Hề đương nhiên đoán được bên trong nhất định sẽ có rất nhiều xoài mà nàng thích ăn. "Đúng rồi! Có nến! Muốn đốt lên không?" An Chi bắt đầu hào hứng, đôi mắt cũng trở nên sáng long lanh. Nàng hưng phấn mà tìm ra một túi nến nhỏ có đủ màu sắc rực rỡ. "..." Ngôn Hề muốn nói nàng ba mươi tuổi rồi, cũng không phải ba tuổi, đốt nến gì gì đó cũng quá ngây thơ a, chỉ là nhìn dáng vẻ cao hứng của cô bé, liền nhẹ nhàng gật đầu, "Đốt đi?" "Ân? Ba mươi cây?" Giọng nói của An Chi có chút nghịch ngợm. Ngôn Hề nhịn không được cũng cong khóe môi, "Cái gì mà ba mươi cây, vậy bánh ngọt còn có thể ăn sao? Một cây là được rồi!" "Được rồi." An Chi chỉ có thể từ trong túi chọn chọn lựa lựa ra một cây, "Màu xanh lá, hồng nhạt, màu vàng, màu lam...Ân, hồng nhạt đi?" Ngôn Hề hơi nghiêng đầu, cho nàng một biểu tình "Ta giống ngươi rất quan tâm đến màu của ngọn nến sao?". "Vậy hồng nhạt là được rồi." An Chi chọn lấy một cây, thắp sáng. "Happy birthday! Đúng rồi! Phải tắt đèn!" Ngôn Hề cười rộ lên, "Không cần, cứ như vậy đi." Nàng thổi tắt ngọn nến. "A! Ngươi liền thổi rồi, ngươi còn chưa có cầu nguyện!" An Chi thất vọng. Ngôn Hề nhún nhún vai, một bộ dạng không quá để tâm. "Được rồi," An Chi cầm lấy con dao cắt một đường dọc miếng bánh, lộ ra lớp bỏ bánh mỏng cùng rất nhiều xoài lóng lánh ở bên trong. Ngôn Hề dùng nĩa xắn một miếng bỏ vào trong miệng, hài lòng hơi nheo mắt lại. "Ăn ngon." An Chi đặc biệt yêu thích bộ dạng lúc nàng đang ăn, lúc Ngôn Hề ăn những thứ mà mình yêu thích thì phi thường trẻ con. Nàng cứ như vậy cầm bánh ngọt ăn rất nhanh. An Chi vội vàng khuyên nàng: "Ai, lát nữa ngươi còn phải đi ăn cơm a." Ngôn Hề để nĩa xuống, cầm khăn giấy lau qua môi, "Cũng may là ta không có dùng son màu đỏ." An Chi nhanh chóng liếc nhìn cánh môi của nàng, không nhận ra là son môi màu gì. Nhưng mà Ngôn Hề không phải ngươi yêu thích trang điểm điên cuồng như Liễu Y Y, nàng thường mua son môi hiệu Charlotte Tilbury và Tom Ford, thình thoảng cũng nhận được sản phẩm của Mac do cuồng nhân Liễu Y Y tặng đến. Ai biết được son môi Ngôn Hề nói đến không phải là của hai nhãn hiệu này, mà là son môi Cle de peau beaute 310, màu đỏ mang theo một chút màu cam, không phải hoàn toàn là màu đỏ của người trưởng thành, có tính chất nhung tơ, có cảm giác thanh bạc sáng bóng, làm cho đôi môi của nàng giống một đóa hoa hồng đầy đặn kiều diễm lấp lánh. Có thể là An Chi chăm chú nhìn hơi lâu một chút, Ngôn Hề tò mò nhìn lại nàng, chỉ có điều nàng rõ ràng không biết trái tim của người thiếu nữ trẻ tuổi đang đập loạn lên. Nàng cho rằng cô gái mười lăm tuổi hẳn là đang cảm thấy hứng thú với việc trang điểm. Ngôn Hề cười nói: "Có phải cũng muốn dùng son môi hay không, ân, bây giờ học sinh cao trung đã trang điểm rất nhiều rồi." Nàng quan sát tỉ mỉ khuôn mặt nhỏ nhắn của An Chi, "Nhưng mà ngươi vốn không cần trang điểm, màu da tự nhiên đã rất đẹp rồi." Đôi má An Chi nóng lên, cụp hàng lông mi xuống. "Sắc môi tự nhiên cũng rất đẹp, dùng son dưỡng môi là được rồi, có lẽ...Cũng đến lúc dùng thử son môi rồi." An Chi có thể cảm giác được ánh mắt của Ngôn Hề đang dừng trên môi của nàng, nàng khẩn trương đến không được, lại rất muốn cắn môi. "Dùng các loại màu cam sáng hẳn là nhìn rất đẹp..." Ngôn Hề tựa hồ vẫn còn đang nghiên cứu, "Màu hồng nhạt hẳn là cũng không tệ." Rốt cuộc An Chi chịu không nổi, mặt của nàng đều đỏ lên rồi, "Ngươi mau đi đi! Cũng quá trễ rồi!" Ngôn Hề chớp mắt mấy cái, nhìn thấy cô bé ngượng ngùng, nàng cười khẽ, cảm thấy khoảng cách với An Chi trong mấy tháng nay thoáng cái tất cả đều biến mất, so với bộ dạng trầm mặc không nói của An Chi, Ngôn Hề thật sự là thích trêu chọc cô bé sau đó nhìn cô bé lộ ra biểu tình xấu hổ, tâm tình thoải mái vui vẻ không ít. Nàng đứng dậy, "Hảo hảo hảo, ta đi đây." Ngôn Hề đi ra phòng ăn, An Chi đi theo người kia đến cửa phòng ăn, bờ môi động đậy rồi lại ngừng lại. Nàng không dám hỏi người kia đêm nay mấy giờ trở về, cũng không dám hỏi người kia đêm nay có trở về hay không. Ngôn Hề đi đến trước cửa, đột nhiên có cảm giác mà quay đầu lại, An Chi một mình dựa vào cửa phòng ăn, từ xa xa mà nhìn theo nàng. Trái tim Ngôn Hề bỗng nhiên càm thấy nhói lên, muốn nói lại thôi, lúc này từ xa xa An Chi cũng đang cười với nàng, vẫy vẫy tay liền xoay người đi vào. Ngôn Hề đứng nguyên tại chỗ ngẩn người mấy giây, mới đi ra ngoài. Lúc nàng lái xe đi ra ngoài còn đang suy nghĩ loại tâm tình không thoải mái này là gì chứ. Là áy náy? Là khó chịu? Là đau lòng? Cảm giác như tất cả đều có. An Chi cũng không phải là trẻ em mới mấy tuổi, ở nhà một mình mấy tiếng cũng không thành vấn đề, chính là ánh mắt cô bé nhìn nàng vừa rồi, luôn cảm thấy nàng đã bỏ lỡ điều gì đó. Ngôn Hề không có nhìn thấy, An Chi trở lại bàn ăn, nhìn miếng bánh Ngôn Hề còn chưa ăn xong, nàng ngồi xuống chiếc ghế Ngôn Hề ngồi vừa nãy, cầm lấy cái nĩa người kia đã dùng qua, ăn một miếng bánh ngọt nhỏ. Nàng không nếm ra được một chút hương vị ngọt ngào nào của miếng bánh, chỉ nghe thấy tiếng trái tim của mình đang đập. An Chi che mặt, thật sự là không còn cứu được nữa rồi. Bước vào nhà hàng đã đặt chỗ trước, Ngôn Hề mới thu suy nghĩ lại. Liêu Thừa Vũ đang chờ đợi nàng, trong ánh mắt có sự kinh diễm mà nhìn nàng, kéo ghế cho nàng, hai người ngồi xuống. "Xin lỗi, chờ lâu lắm rồi sao? " "Không có." Hắn đặt trước một nhà hàng Pháp chuẩn một sao Michelin, khung cảnh cũng không tệ. Là một nhà hàng điển hình dành cho các cặp đôi. Hắn mặc một bộ tây trang, rất thích hợp với hắn, ngoại hình tuấn tú. Kỳ thật yêu cầu của Ngôn Hề đối với vẻ bề ngoài của nam nhân không cao, sạch sẽ gọn gàng đoan chính là tối thiểu nhất, đương nhiên nếu như vẻ ngoài tốt đến mức làm cho trái tim của nàng đập không thể khống chế được nàng cũng không từ chối. Thật đáng tiếc, trước mắt không có. Ở những bữa tiệc trong đài truyền hình nàng gặp qua rất nhiều nam tinh anh tuấn, chỉ là thưởng thức mà thôi. Trước kia Ngôn Hề hiểu bản thân rất rõ, cảm thấy sự động tâm của nàng rất mơ hồ, mơ hồ đến mức nàng không thể nói rõ được. Chỉ là khoảnh khắc mà nàng động tâm chắc chắn nàng sẽ biết được. Nhưng mà bây giờ nàng cũng nói không ra, bất quá không động tâm chính là không động tâm, nàng vẫn là biết được. Bữa tối rất tốt, chỉ là nàng có chút không tập trung. Món khai vị là cái gì nàng cũng không có chú ý đến, chỉ biết là nàng đã ăn bơ, sau đó thì hơi chua. Súp ốc sên cũng không tệ, gan ngỗng cũng rất tươi. Đợi đến lúc ăn món tráng miện, phục vụ viên đưa bánh ngọt lên, còn đứng quanh nàng hát bài chúc mừng sinh nhật. Lúc này dáng tươi cười của Ngôn Hề liền lộ ra một chút lúng túng. Chỉ là tâm ý của người khác, nàng cũng chỉ có thể nghe cho hết. Bánh ngọt cũng rất đẹp, hình trái tim, toàn bộ phía trên phủ kín hạnh nhân, chất đầy các loại trái cây. Chỉ là Ngôn Hề nhìn nó, lại nghĩ đến miếng bánh xoài nho nhỏ An Chi làm cho nàng vừa rồi, còn có ngọn nến hồng nhạt ngây thơ kia. Nàng chỉ nếm qua một miếng bánh ngọt liền không ăn được. Cơm nước xong xuôi, bọn họ tản bộ ven đường. Cảnh đêm mùa thu thâm trầm, dưới hàng cây hai bên đường không khí mát lạnh còn có thoang thoảng mùi hương hoa. "Có sao không? Ta cảm thấy hôm nay ngươi rất lặng im." Liêu Thừa Vũ hỏi nàng. Lông mi Ngôn Hề buông thỏng, nàng đi rất chậm, hầu như đang đếm bước chân của mình. Nghe nói như vậy, Ngôn Hề tự giễu cười cười, "Đến một độ tuổi nhất định, sinh nhật cũng không còn hưng phấn như vậy nữa." Liêu Thừa Vũ cười nói: "Ngươi cũng như vậy sao? Trong mắt của ta ngươi vẫn luôn rất đẹp, luôn rất tốt." Ánh mắt của hắn có chút quá mức thâm tình, mà lúng túng chính là Ngôn Hề không cảm nhận được bầu không khí đó chút nào. Nàng nhẹ nhàng mà "Ân" một tiếng, cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt của hắn. Liêu Thừa Vũ tới gần hơn, hắn đưa tay qua lại nắm lấy tay nàng, theo bản năng toàn thân Ngôn Hề căng cứng, nhịn xuống không có tránh ra. Sau đó trong lòng có một thanh âm nói với nàng, nàng đã không có cách nào tiếp tục chịu đựng thêm nữa, cũng không có cách nào lừa gạt chính mình được nữa. "Ta có lời muốn nói với ngươi." Ngôn Hề rút bàn tay củamình về, ngẩng đầu nói với hắn.