Đào lý bất ngôn

Chương 70 : nàng chỉ có thể dựa vào việc học

Một đoạn thời gian tiếp theo của An Chi trôi qua rất mơ hồ, cơ hồ là bị ngày tháng đẩy đi. Cần thi cử thì thi cử, nên đến lão trạch ở thì đến lão trạch ở. Bước vào cuối năm, người lớn bận rộn công việc đến không được, lại thêm Ngôn gia gia bị trật chân, Ngôn Dĩ Tây, Ngôn Dĩ Nam cùng Ngôn Hề vốn ở bên ngoài đều tranh thủ thời gian nán lại trong nhà nhiều hơn một chút, Tiêu Vũ Đồng phải chăm cho Tuấn Tuấn, Tâm di bận rộn việc lớn việc nhỏ trong nhà còn phải chú ý sinh hoạt hàng ngày và chuyện uống thuốc của Ngôn gia gia. Trong tình hình này, đứa bé không lớn không nhỏ bình thường lại nhu thuận như An Chi liền dễ dàng bị bỏ qua. Hơn nữa không biết có phải là nàng nhạy cảm hay không, sự chú ý của Ngôn Hề dành cho nàng cũng không còn cao như lúc trước, dường như thoáng cái người kia liền xem nàng hoàn toàn là người lớn. Tuy rằng bình thường người kia cũng để cho nàng rất tự do, nhưng mà mỗi ngày ít nhất sẽ gọi điện thoại một lần, hỏi tình hình trong ngày một chút, ví dụ như về nhà chưa? Ăn cơm chưa? Nhưng mà gần đây cũng đều không có. An Chi cũng không có gọi cho nàng, bởi vì hàng năm vào dịp cuối năm đều là thời điểm Ngôn Hề bận rộn nhất, An Chi không muốn quấy rầy nàng, mà các nàng cứ như vậy đành chấp nhận sự lạnh nhạt của đối phương. Nhưng mà cũng có thể đây chẳng qua là ảo giác của An Chi? Đúng không? An Chi vốn không dám tiến thêm một bước để xác nhận. Trước đó vài ngày những cảnh tượng nhìn thấy trong bệnh viện không thể xóa nhòa khỏi đầu óc nàng, mỗi ngày bọn họ còn làm việc cùng một chỗ, nam nhân kia rõ ràng là yêu thích di di, điều An Chi sợ hãi chính là Ngôn Hề đã chấp nhận hắn. Nhưng mà nàng không có biện pháp nào cả, nàng không thể làm được gì hết. Đêm giao thừa, Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi phi thường vui vẻ, bởi vì trước lễ mừng năm mới Ngôn gia và Liễu gia có gặp mặt một lần, hai nhà đã quyết định xong chuyện hôn sự của Ngôn Dĩ Tây cùng Liễu Y Y. Tiêu Vũ Đồng vui vẻ nói: "Hy vọng sang năm có thể nghe được tin vui của tiểu Nam và Tiểu Ngũ." Ngôn Dĩ Đông ý vị thâm trường nói: "Tiểu Nam đoán chừng..." Ngôn Dĩ Nam tức giận nói: "Đại ca! Ta nhất định sẽ theo đuổi được nàng! Nhất định sẽ thành công!" Ngôn Dĩ Đông cười: "Ha, ngay cả Đại Bàn Tiểu Bàn cũng có bạn gái rồi, ngươi còn chưa thành công!" Làm Ngôn Đại Bàn Ngôn Tiểu Bàn vội vàng thanh minh: "Ba, tụi con còn chưa có! Tụi con còn chưa có!" Cả gia đình tràn đầy vui vẻ. Buổi tối chờ sau khi cả nhà đều ngủ rồi, An Chi một mình đến gara lấy pháo hoa ra ngoài đốt một chút. Mấy đóa hoa sáng lạn liên tiếp nở rộ trên không trung, một đóa hoa cuối cùng thật to cô độc giữa không trung, từng cái chợt tất, sau khi rực rõ lộng lẫy chính là cô tịch, cô đơn lạnh lẽo. An Chi đứng đó một mình thật lâu, hô hấp tràn đầy bầu không khí rét lạnh, khiến cho khuôn mặt cũng tê tái. Nàng nhớ tới khi nàng vừa đến Ngôn gia được một năm, Ngôn Hề lén dẫn nàng ra đốt pháo hoa, chớp mắt một cái đã trôi qua nhiều năm như vậy. Ngôn gia rất tốt, mọi người trong nhà đều rất tốt, thật sự quá tốt. Thật giống như một gia đình mỹ mãn mà nàng hay nhìn thấy trên phim ảnh, nàng đắm chìm trong đó, hưởng thụ sự quan tâm và yêu mến mà người nhà họ Ngôn dành cho nàng. Bọn họ coi nàng như đứa nhỏ của Ngôn gia, nàng cảm động lại bối rối. Có lẽ là nàng quá tham làm, nàng còn muốn có được thứ nàng không nên nghĩ đến. Nàng cảm thấy hốc mắt cay cay, trên thế giới này, ngoại trừ Ngôn Hề, nàng chính là lẻ loi trơ trọi một mình, nàng bỗng nhiên ý thức được điểm này. Chỉ cần nàng tiếp tục cầu mong xa vời, nàng liền sẽ mất đi mọi thứ trước mắt, mất đi Ngôn Hề. Mà nàng không có nơi nào khác để đi, nhiều năm như vậy, nhận được nhiều sự quan tâm như vậy, nhận được sự sủng ái của Ngôn Hề, nàng đã trải qua cuộc sống mà chính mình không thể tưởng tượng được. Nhưng nàng không có một người cha "Vô luận đứa nhỏ làm gì sai, cha mẹ vĩnh viễn sẽ là bến cảng cuối cùng kiên cố nhất", nàng chỉ có thể một thân một mình. Nàng không thể yêu cầu xa vời quá nhiều, nhiều năm như vậy Ngôn Hề chưa từng có cuộc sống tình cảm cá nhân, hoặc nhiều hoặc ít cũng có phần băn khoăn đến nàng. Vả lại các nàng chênh lệch tuổi tác nhiều như vậy, cách biệt hai thế hệ khác nhau, vô luận nàng cố gắng đuổi theo như thế nào, cũng đuổi không kịp. An Chi nhìn lên bầu trời đêm trống rỗng, cố gắng ngửa đầu, không cho nước mắt chảy xuống. Nghỉ đông qua đi, chính thức tiến vào học kỳ sau cao nhị. Hứa Gia Nhĩ từ Mỹ trở về, mang theo một đống lớn quà phân phát cho bạn cùng lớp, nàng chọt chọt An Chi: "Tết âm lịch trôi qua thế nào?" An Chi mệt mỏi câu có câu không mà trả lời. Hứa Gia Nhĩ đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Tiểu lớp trưởng, ta phát hiện ngươi không cao lên?" Lúc trước nói tới vấn đề chiều cao, An Chi đều sẽ tạc mao mất hứng, chỉ là bây giờ nàng lười biếng ngồi xuống bên cạnh bàn học, miễn cưỡng nói: "Không cao thì không cao a." Hứa Gia Nhĩ cẩn thận nhìn nhìn nàng, cảm thấy trạng thái tinh thần của nàng không tốt lắm. Lúc nghỉ đông có nhắn WeChat cho nàng, có khi An Chi sẽ trả lời có khi không, giọng điệu cũng không hăng hái lắm. Hẳn là xảy ra chuyện gì rồi. Hứa Gia Nhĩ suy nghĩ một chút, muốn hỏi thêm vài câu, có bạn học đến hỏi An Chi đề toán. Hứa Gia Nhĩ liền nhìn thấy An Chi xoa mặt nhẹ một cái, cầm lấy cây bút nước Mitsubishi trung tính, xoẹt xoẹt xoẹt trên tờ giấy trắng: "Nhất định là ngươi không rõ chỗ này, ngươi thấy vẽ thêm một đường ở đây, có phải liền rõ ràng hơn nhiều hay không ..." Hứa Gia Nhĩ nhìn nàng cầm cây bút lưu loát liệt kê các trình tự trên giấy, lại cẩn thận giảng giải. Nàng mím môi cười rộ lên. Thật đáng yêu a! Đáng tiếc đáng tiếc, nàng không thích mình. Lần đầu tiên Hứa Gia Nhĩ hiểu rõ loại phiền muộn này. Sau khi khai giảng, lão sư hóa học thông báo Olympic Hóa học cấp thành phố đã bắt đầu, mọi người trong lớp có thể đăng ký tham gia. Nếu đạt được thành tích tốt ở kỳ thi cấp thành phố, còn có thể tham gia Olympic Hóa học cấp quốc gia. Chuyện này đối với việc vào Đại học sau này rất có lợi. An Chi bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, đúng lúc nàng cần cuộc thi này để điều chỉnh tâm trạng. Đây là điều thích hợp với nàng nhất trong giai đoạn này. Sau khi tan lớp, lão sư hóa học gọi nàng đến văn phòng, hướng dẫn thêm cho nàng một số kiến thức hóa học cao trung. An Chi sớm đã tự học xong kiến thức hóa học cao trung, cơ bản là lão sư vừa nói nàng liền có thể tiếp thu, thậm chí có rất nhiều kiến thức hóc học chưa có trong chương trình cao trung nàng cũng đều biết. Lão sư hóa học phi thường hài lòng, dặn dò nàng: "Đừng làm những câu hỏi quá khó, với lại phỉa chú ý một chút đến hoá học hữu cơ. Còn nữa sau này mỗi thứ sáu ngươi ở lại làm thí nghiệm, cuộc thi sẽ cho làm thí nghiệm, lão sư sẽ đưa chìa khóa cho ngươi." Ghi cho nàng một vài ghi chú, động viên nàng vài câu. An Chi cám ơn lão sư, lúc ra khỏi trường học thì thở dài một hơi. Tự nói với mình không nên suy nghĩ lung tung, sở trường của nàng, chỉ có thể dựa vào việc học. An Chi bắt đầu ôn tập trong vòng một tháng, nàng phân phối thời gian xong, mỗi ngày ngoại trừ học tập nhưng môn khác, dành thời gian học hóa nhiều hơn một chút. Thường xuyên học đến đêm khuya, nàng biết rõ nàng có chút thiên phú trong việc học tập, nhưng mà trên thế giới này có rất nhiều người có thiên phú, thông minh hơn nàng nhiều, nàng càng phải cố gắng thêm một chút. Lúc nàng học tập đến đêm khuya Ngôn Hề có đến hỏi han mấy lần, thấy nàng cố gắng vì việc học, liền gật gật đầu cổ vũ nàng, cũng không có hỏi nhiều. "Tiền đủ dùng không?" Nàng hậu tri hậu giác phát hiện ra thật lâu rồi An Chi không có dùng tiền tiêu vặt, WeChat binding* của An Chi có kết nối với tài khoản của Ngôn Hề, Alipay** cũng vậy, tiền mặt để tiêu vặt trong nhà cũng thật lâu rồi chưa có dùng đến. (*Loại hình thức chi trả trên WeChat) (**Một ví điện tử tại Trung Quốc do tập đoàn Alibaba Group sở hữu và phát triển. Hiểu một cách đơn giản nhất, Alipay là một kênh trung gian để thanh toán, ở nó giống như tài khoản của ngân lượng, hoặc Paypal vậy.) "Ân, đủ rồi, cũng không có gì cần dùng đến." An Chi cười cười với nàng. "Quần áo, mỹ phẩm dưỡng da đều không cần mua sao?" Ngôn Hề lại hỏi. "Không cần." Quần áo An Chi mặc thường xuyên nhất chính là đồng phục, làn da trời sinh đã rất tốt, chỉ cần dùng loại kem giữ ẩm cơ bản là được, như vậy cho dù dùng hàng của Dabao cũng được. "Ân...Tốt." Ngôn Hề gật đầu, nhất thời trầm mặc, cảm thấy cũng không cần hỏi thêm gì nữa, nàng dừng một chút, những vấn đề riêng tư khác, Ngôn Hề do dự do dự vẫn là không hỏi đến. "Đừng học khuya quá, chú ý nghỉ ngơi." Nàng để lại lời này rồi rời phòng. Nàng không nhìn thấy được lúc nàng đi ra, ở sau lưng An Chi vẫn luôn yên lặng mà nhìn theo nàng. Lúc cánh cửa khép lại, An Chi cúi đầu xuống. Nàng muốn hỏi: "Ngươi đã từng yêu đương sao? Có phải ngươi đã chấp nhận hắn rồi không?" Chỉ là nàng không dám. Trong nội tâm có một chút cảm thấy may mắn, có lẽ lúc Ngôn Hề bắt đầu yêu đương sẽ nói với nàng? Nhưng mà dựa vào cái gì đây? Vì sao lúc Ngôn Hề bắt đầu yêu đương lại phài nói với nàng? Trong lòng Ngôn Hề, nàng chỉ là một đứa nhỏ sống nhờ a? Có phải bởi vì nàng đã lớn lên rồi, nên Ngôn Hề cũng không cần quản nàng nữa hay không. Thậm chí đợi đến khi Ngôn Hề yêu đương, người kia cũng sẽ không để ý đến nàng nữa. Từng giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống nở rộ trên trang giấy của nàng, ba chữ "Nguyên tử nitơ" hoàn toàn nhòe đi. Nàng yên lặng rơi nước mắt một lúc, lau khô đôi má, lại tiếp tục làm bài. Địa điểm đấu loại diễn ra ờ trong trường của nàng, Hứa Gia Nhĩ cũng tham gia đấu loại, nàng đơn thuần chính là muốn tham dự đề lấy kinh nghiệm một chút. Đấu loại trong vòng ba giờ, sau khi thi xong đi ra ngoài các nàng đều có chút kiệt sức, mua sữa tươi nóng vừa uống vừa đi. "Ta hẳn là có thể tham gia đấu vòng loại vào tháng chín, nhưng mà mệt quá, không muốn thi." Hứa Gia Nhĩ uống hết sữa tươi, cầm hộp giấy, ném đi, bay thành một đường vòng cung trên không trung rơi vào thùng rác. An Chi từng ngụm từng ngụm mà hút sữa tươi, đôi má hơi phồng lên. Từ góc nhìn của Hứa Gia Nhĩ, nàng mặc áo lông thật dày còn có quần jean, mang giày, quấn một cái khăn quàng cổ màu đỏ, da trắng môi hồng, hàng lông mi tinh tế thật dài dưới ánh mặt trời ngày đông phát sáng nhè nhẹ. "Ân." Nàng uống xuống một ngụm sữa lớn mới trả lời chính mình. Trạng thái thập phần đáng yêu. Hứa Gia Nhĩ thật vất vả mới dời được ánh mắt đi, yên tĩnh mấy giây nói: "Sau khi tốt nghiệp cao trung ta sẽ đi nước ngoài, đây là chuyện đã sớm quyết định. An Chi, ngươi có từng nghĩ đến chuyện ra nước ngoài không?" Đây là lần đầu tiên người kia gọi tên nàng, An Chi ngẩn người, mới trả lời: "Tạm thời không có." Hứa Gia Nhĩ biết rõ An Chi là vì ai, bất quá nàng vẫn muốn hỏi một chút. Nàng cười cười tự giễu, nói: "Ta hiểu được suy nghĩ của ngươi, chỉ là...Đối với chúng ta, hoàn cảnh ở nước ngoài sẽ tốt hơn một chút, không chỉ có việc học...Còn là về cuộc sống nữa." "Ta cảm thấy ngươi vẫn nên suy nghĩ một chút a. Không nhất định chỉ có trường Bách khoa Bội thành mới là trường thích hợp với ngươi nhất."