Đào lý bất ngôn

Chương 52 : tiểu lớp trưởng

Ngay từ đầu lớp thực nghiệm cao trung liền bừng bừng khí thế, ngoại trừ kiểm tra trong lớp hàng tháng, lớp thực nghiệm còn có thể thi kiểm tra hàng tuần. Trải qua mấy lần kiểm tra, đồng học trong lớp thực nghiệm cơ bản liền nắm rõ thực lực lẫn nhau. Mọi người phi thường nản lòng mà phát hiện ra rằng, lớp phó tóc xám khói quả nhiên có chút tài năng, ngoại trừ tiểu lớp trưởng có thể tranh cao thấp với nàng một chút, những người khác cơ bản không có biện pháp. Nhưng mà mỗi lần tổng số điểm từng môn cộng lại của tiểu lớp trưởng đều thua nàng nửa điểm, hoặc là bằng với nàng. Cho nên mỗi lần người đứng đầu quả nhiên đều là nàng! Thật sự quá đáng giận! Phần lớn tính tình của mọi người trong lớp thực nghiệm tương đối yên tĩnh, thầm nghĩ làm loại người "Khiêm tốn có nội hàm" "Chân nhân bất lộ tướng" cao ngạo, lạnh lùng học giỏi mà các bạn học thường nói đến, làm "Học trò ngoan ngoản nghe lời" trong mắt hiệu trưởng và lão sư, nhưng mà có một đồng học mang vẻ bề ngoài khí chất không góc chết thu hút sự chú ý của người khác như vậy, muốn khiêm tốn cũng không được. Mỗi tuần lúc chào cờ, giờ tập thể dục giữa giờ mỗi ngày, đều phải tiếp nhận ánh mắt quái dị từ mọi người xung quanh. Khai giảng ba tuần rồi, hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm lớp cũng không thể làm cho nàng nhuộm tóc lại, rốt cuộc người này có lai lịch gì. Lẽ nào có thành tích tốt thì không cần tuân thủ nội quy nhà trường sao! Lớp thực nghiệm là loại tồn tại gì đây! Là lớp thực nghiệm thường xuyên được các lão sư lấy ra làm tấm gương; nếu như các đồng học lớp khác nói đến "Lớp thực nghiệm" liền biến sắc; là lão sư các lớp khác dùng để giáo huấn bọn họ mà nói "Các ngươi xem lớp thực nghiệm của người ta", đúng vậy, chính là lớp thực nghiệm như vậy mới đúng! Là đối tượng để người khác hâm mộ ghen tỵ mới đúng! Phải là loại ấn tượng "Ngươi xem lớp thực nghiệm bọn họ thành tích đã tốt còn đặc biệt rất nghe lời không có quấy phá chút nào a"! Mà không phải ấn tượng là "Ngươi có nhìn thấy mái tóc xám khói của lớp thực nghiệm kia không? Không thể tưởng tượng được lớp mọt sách cũng có người sang chảnh thật ngầu bắt mắt đến như vậy!" Chúng ta không cần! Chúng ta không cần người ta tạo nên những ấn tượng này! Cự tuyệt! Tẩy chay! Phản đối! Các học sinh không biết, kỳ thật Bàng lão sư cũng phi thường buồn rầu. Tuần đầu tiên khai giảng nàng đã gọi Hứa Gia Nhĩ vào văn phòng nói chuyện. Được lắm, vừa mới vào văn phòng, các lão sư khác liền nghiêng mắt nhìn tới đây. Nàng thử nói để cho người kia nhuộm lại thành tóc đen. Hứa Gia Nhĩ đồng học lộ ra dáng tươi cười vô cùng suất khí: "Lão sư! Đây chính là màu tóc vốn có của ta a!" Ngươi lừa gạt ai vậy! "Lão sư, màu tóc này của ta là màu sắc ~ bảo vệ a!" Cái gì ~ màu sắc? Bài hát của Mayday sao? "Kỳ thật lúc ta còn nhỏ thân thể vẫn luôn không tốt, thầy tướng số nói lúc ta 15 tuổi sẽ gặp phải kiếp nạn, sau đó thì sao, được cao nhân chỉ điểm nên ta phải nhuộm màu tóc này mới có thể độ kiếp thành công ..." Độ kiếp? Sao ngươi không nói là thiên lôi sấm sét luôn đi! Căn bản là đang chuyển đề tài, Bàng lão sư thở dài phất phất tay để nàng trở về phòng học. Quyết định trực tiếp dùng đại chiêu, gọi điện thoại cho gia trưởng của nàng, Hứa mẹ ở bên kia cười đến đặc biệt chân thành: "A, Bàng lão sư, ân ân ân, ngài nói đúng, là có một chút ảnh hưởng không tốt. Nhưng kỳ thật chúng ta là có nỗi khổ tâm, khi còn nhỏ thân thể Gia Nhĩ không quá tốt, coi bói nói 15 tuổi nàng sẽ gặp vấn đề, ai, ngươi nói gia trưởng trong nhà chúng ta, dính đến sức khỏe của đứa bé, chính là không dám xem thường a, này không phải, chúng ta thiên tân vạn khổ mà tìm đến một vị cao nhân, cao nhân nói nàng phải nhuộm màu tóc này mới có thể...bla bla " Thành thật cầm ống điện thoại nghe nửa tiếng đồng hồ, Bàng lão sư đều không cách nào xen vào nói chuyện. Còn có gia trưởng như vậy sao??? Bàng lão sư nghe đến mắt nổi đom đóm, chỉ có thể từ bỏ. Tuần thứ hai, trong cuộc hợp thường kỳ chủ nhiệm khoa phá lệ án chỉ nàng một câu "Công việc đầu tiên của chủ nhiệm lớp là phải thông báo phổ biến nội quy kỷ luật cũng như các mục tiêu yêu cầu của nhà trường... Thường xuyên nắm bắt tổ chức quản lý lớp học, điều phối và giám sát ..." Bàng lão sư nghe thấy mí mắt liền giật giật, không biết có phải là chính mình đa tâm hay không. Sự thật chứng minh quả nhiên có không phải, sau đó, chủ nhiệm khoa gọi nàng lại, cười tủm tỉm nói: "Bàng lão sư, tuy rằng trường của chúng ta đề cao dân chủ, tuy nhiên quá khác biệt cũng không được, những học sinh khác sẽ cảm thấy chúng ta nhu nhược." Bàng lão sư bối rối đến bối rối đi, linh cơ khẽ động, gọi điện thoại cho lớp trưởng Đào An Chi, nói với nàng chuyện như vậy, "Trưởng lớp có trách nhiệm chia sẽ mọi chuyện với chủ nhiệm lớp, bây giờ lão sư có một vấn đề rất khó khăn..." An Chi chớp mắt mấy cái lắng nghe, trước kia nàng đều làm lớp phó học tập, lần đầu tiên làm lớp trưởng, có chút căng thẳng. Đến cùng thì tuổi cũng còn nhỏ, bị lừa gạt rồi, nàng gật đầu nói: "Được rồi, lão sư ta sẽ cố gắng hoàn thành." Sau khi sắp xếp lại chỗ ngồi, Hứa Gia Nhĩ vẫn là ngồi ở phía sau nàng. Thấy An Chi ngồi xuống, Hứa Gia Nhĩ nâng tay chọt chọt lưng nàng, "Chủ nhiệm lớp nói ngươi làm gì vậy?" An Chi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mái tóc của nàng một cái: "Chừng nào thì ngươi nhuộm lại tóc, mỗi tuần lớp chúng ta đều bị đội kỷ luật trừ điểm vì người." Hứa Gia Nhĩ không cho là đúng: "Phần điểm đó có tác dụng gì chứ?" An Chi cau hàng lông mày nhỏ nhắn lại: "Ngươi nghĩ như vậy sao? Nhưng mà lão sư sẽ rất khó khăn..." Ồ? Lời này nói như thế nào đây? Lão sư chèn ép chúng ta phê bình chúng ta hiển nhiên rất vui vẻ rất hưởng thụ nha! "Đây là công việc của lão sư a, nàng phải kiếm tiền nuôi gia đình có thể còn phải nuôi đứa nhỏ, người lớn làm việc đều bận rộn, có thể buổi tối còn phải thức đêm, ban ngày còn phải quan tâm đến ngươi sao? Có thể còn bị lãnh đạo nói..." An Chi vừa liếc nhìn mái tóc màu xám khói của nàng một vòng. Sau đó nhìn thấy Hứa Gia Nhĩ đang nhìn nàng, giống như nàng đang nói nhưng lời rất mới lạ. Nàng cười rộ lên: "Tiểu lớp trưởng? Ngươi bao nhiêu lớn a, liền sẽ đứng ở góc độ của người lớn mà nhìn vấn đề a...Ha ha ha! Thú vị!" An Chi bị nàng cười đến có chút không hiểu gì cả, vẫn là chăm chú khuyên nàng: "Vậy đến cùng ngươi có nhuộm lại màu đen hay không?" Hứa Gia Nhĩ nói: "Ta suy nghĩ một chút." "Há, vậy được rồi." An Chi liền xoay người lên. Bắt đầu tiết học buổi chiều, nàng ghi chép bài, làm bài, vẽ tranh, sắp xếp lại các ghi chép, tiếp tục giải đề bài. Tiếng chuông tan học vang lên, nàng quay xuống hỏi lại: "Ngươi đã suy nghĩ xong chưa?" Hứa Gia Nhĩ dở khóc dở cười: "Chưa." "Vậy ngươi phải suy nghĩ bao lâu?" "Ta không biết a." "..." An Chi buồn bực mà nhìn nàng, vừa buồn bực, khuôn mặt của nàng liền cau lại, nét phúng phính của trẻ con còn chưa mất đi, giống như một cái bánh bao nhỏ. Hứa Gia Nhĩ nhìn thấy buồn cười, nàng thu dọn túi sách xong liền đứng lên. "Cho một thời gian cụ thể, ngày mai ta mới có thể nói với lão sư." An Chi cũng đứng dậy. Hứa Gia Nhĩ bỗng nhiên nói: "Như vậy đi, tiểu lớp trưởng, nếu kỳ thi tháng này ngươi thắng được ta, ta liền nhuộm tóc về màu đen, thấy thế nào?" Không nói đến cái này còn đỡ, An Chi đi học nhiều năm như vậy, chưa từng đánh mất vị trí thứ nhất. Khai giảng hơn ba tuần rồi, mấy lần kiểm tra tuần nàng chưa từng đứng nhất, một môn không có, tổng các môn cộng lại cũng không có, có vài môn các nàng ngang nhau. Kiểm tra tháng, sẽ dùng để xếp hạng trong lớp, thi tất cả các môn. An Chi không có nắm chắc trăm phần trăm. Điều này làm cho nàng vô cùng buồn bực. May mắn lúc vào trường này đã có chuẩn bị tâm lý, bằng không thật đúng là chịu không nổi sự hụt hẫng trong lòng này. Nàng đang cúi đầu nghĩ, Hứa Gia Nhĩ khẽ cười nói: "Làm sao vậy, tiểu lớp trưởng, ngươi không dám sao?" An Chi ngẩng đầu: "Không được! Thi tháng là vào cuối tuần, chờ có thành tích cũng phải mất thời gian, mái tóc này của ngươi đã để lâu như vậy...Đây không phải là kế hoãn binh của ngươi chứ?" Hứa Gia Nhĩ nheo nheo mắt: "...Tiểu lớp trưởng, sự thực là ngươi sợ thi không thắng ta đi???" Người này, có chút đang ghét a... An Chi mím môi, nhịn không được, trừng mắt nhìn nàng. "Ngươi có trăm phần trăm nắm chắc thi thắng ta sao?" Hứa Gia Nhĩ nhún nhún vai, "Không có." Một tay nàng vung lên đeo ba lô lên vai, động tác cực kỳ soái khí. Mái tóc xám khói kia mềm mại rũ xuống, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra cái trán trơn bóng, còn có đôi mắt rất thâm thúy. Nói thật, màu tóc này rất phù hợp với nàng, không phải mọi người nhuộm màu này đều đẹp, trong nháy mắt, An Chi có chút dao động. Lúc này, Hứa Gia Nhĩ cười liếc liếc nhìn nàng: "Nếu như ngươi không đồng ý so với ta, tóc của ta không thể nhuộm lại màu đen được rồi...!" An Chi mím môi, không nói lời nào, đeo ba lô lên lưng liền rời đi. Hứa Gia Nhĩ cười đi theo phía sau nàng: "Ai, ai, tiểu lớp trưởng, ngươi tức giận rồi sao? Đừng tức giận!" "Ta phải về nhà! Ta không thèm nghe ngươi nói nữa!" "Ha ha, tiểu lớp trưởng, ngươi bao nhiêu lớn rồi, về nhà tìm mẹ sao?" An Chi vừa đi vài bước quay đầu lại: "Lớp trưởng là lớp trưởng, tại sao lại gọi ta là tiểu lớp trưởng!" "Bởi vì ngươi..." Hứa Gia Nhĩ cụp mắt xuống nhìn nàng cười. An Chi cho rằng người kia muốn nói tuổi tác của nàng tương đối nhỏ, ai ngờ Hứa Gia Nhĩ nhấc tay lên so so trên đầu nàng, sau đó kéo qua đến cổ của bản thân "...Thật thấp a..." !!!! Lúc tiểu học có một đoạn thời gian rất dài An Chi bị ám ảnh lo lắng mình sẽ không cao lên được, bây giờ thật vất vả mới tốt lên được một chút, lên sơ trung không còn ai nói nàng như vậy nữa! Người này! Vốn đã làm cho nàng khó giữ được vị trí, cư nhiên còn cười nhạo chiều cao của nàng! Thật là làm cho người ta tức giận! Hứa Gia Nhĩ nhìn gương mặt bánh bao nhỏ của nàng thoáng cái liền hồng lên, thở phì phò mở to mắt hạnh trừng mình, nhìn chằm chằm mình, ngay cả má lúm đồng tiền dường như cũng muốn đỏ lên. Là một bộ dạng muốn mắng người, nhưng mà vừa nhìn đã biết là sẽ không thể mắng người, nhẫn nhịn cả buổi, "Hừ!" Quay đầu liền bỏ đi mất. Hứa Gia Nhĩ ở phía sau cười ha hả, tiểu lớp trưởng tựa hồ nghe được tiếng cười của nàng, tức giận đến mức đứng lại vài giây, lại quay đầu qua dùng sức trừng nàng, tức giận mà bước đi thẳng. Ôi, đáng yêu chết mất.     ------------- Sorry for being late