Đào lý bất ngôn

Chương 46 : định lý sai

Sau đó, tình cảm của Dương Mông Mông và An Chi trở nên rất tốt. Dương Mông Mông càng thêm cố gắng học tập, cũng không thường lên mạng đọc sách nữa. Cha mẹ Dương Mông Mông cảm thấy vui mừng, bởi vì gần đây cha mẹ của nàng bận rộn việc kinh doanh, thỉnh thoảng cũng sẽ cho Dương Mông Mông ở nhà Ngôn Hề qua đêm. Sauk hi chương trình thi từ kết thúc, Ngôn Hề có một kỳ nghỉ ngắn, bởi vì lão trạch có em bé mới sinh, Ngôn Hề đón An Chi về, đồng thời dọn dẹp một căn phòng dành cho khách ở trong nhà cho Dương Mông Mông. Dương Mông Mông và An Chi có thể thảo luận đến bất kỳ chủ đề gì, chính là lúc dính đến Ngôn Hề, các nàng sẽ có chút cẩn thận từng li từng tí. Mông Mông hầu như cũng không dám đề cập đến những lời quá rõ ràng, nàng biết Ngôn Hề thật sự là vì An Chi mà đối xử với nàng rất tốt, phòng khách dành cho nàng cũng được trang trí rất đẹp. "Chuyện này...Đại khái chính là yêu ai yêu cả đường đi a..." Dương Mông Mông nói với nàng. An Chi hơi mím môi, cười với nàng. Dương Mông Mông cũng hiểu ý mà không nhắc đến nữa, trước mắt, tạm thời, lấy việc học làm trọng. Cuộc sống tạm thời thật giống như một mặt hồ thuận buồm xuôi gió. Ít nhất thì An Chi cho là như vậy, nàng dồn hết sức lực muốn thi vào một trong năm trường cao trung đứng đầu cả nước, nhưng mà chỉ thi đậu vào thôi còn chưa đủ, nhất định phải đạt thành tích xuất sắc mới được. Những tâm tình khác nàng cũng không dám suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ sâu xa. An Chi rất giỏi giải đề thi lần đầu tiên cảm thấy lo sợ, đem những tâm tình này gác qua một bên. Có lẽ chính mình lớn lên một chút, thì sẽ có năng lực xử lý những tâm tình này. An Chi còn nhỏ đã xác định so với nam sinh, nàng càng cảm thấy nữ sinh thân thiết đáng yêu, dễ dàng ở chung. Nhưng mà...Nàng không thể giải thích vì sao, thậm chí sợ hãi những tình cảm nàng dành cho Ngôn Hề. Hình như là không nên như vậy. Từ khi An Chi bắt đầu đi học, sức học tập của nàng là vượt qua mức quy định, nàng đã sớm có thói quen một mình phát hiện vấn đề sẽ giải quyết vấn đề, nàng đã sớm quen với những vấn đề người khác không hiểu được, nàng sẽ không sốt ruột, bởi vì nói không chừng còn có những kiến thức ở phía trước đang chờ nàng phát hiện. Mang theo những suy nghĩ như vậy, An Chi cảm thấy càng ngày càng kiên cường, không còn cảm thấy bất an nữa, thậm chí cảm thấy không còn thứ gì khác có thể làm tổn thương nàng. Nhưng mà cuộc sống chính là cuộc sống, thường thường sẽ ở những thời điểm ngươi bất ngờ chưa kịp phòng bị mà giáng cho ngươi một cái tát tai. Thứ sáu, cũng là một ngày thứ sáu cuối cùng của thời sơ trung, thứ hai bắt đầu thi cao trung, cuối tuần phải sắp xếp phòng thi, hôm nay trường học liền cho nghỉ sớm một ngày, để học sinh về nhà nghỉ ngơi sớm một chút. "Còn năm ngày nữa là được giải phóng!" Hai người đạp xe đạp, vui vẻ trò chuyện với nhau. Dương Mông Mông bỗng nhiên "Ồ" một tiếng nói: "An An, đằng kia có một nữ sinh vẫn luôn nhìn ngươi." An Chi nhìn theo phương hướng nàng chỉ. Tháng năm ở Bội thành đã mang theo hơi thở đầu mùa hè, tan học sớm, mặt trời vẫn còn chút nắng. An Chi dường như bị dán dính tại chỗ, nàng ngơ ngác nhìn nữ nhân kia từ xa đi đến gần. Nàng cho rằng nàng không còn nhớ rõ tướng mạo của người kia nữa, nhưng mà khi người kia đứng ở trước mặt nàng, gương mặt đó rõ ràng lại quen thuộc đến như vậy. Trái tim An Chi bỗng nhiêu dâng lên một sự chua xót khó nói, lan tràn ra khắp tứ chi bách hải. "An An?" Dương Mông Mông phát hiện nàng có chút không thích hợp. Nghi ngờ dò xét nữ nhân đứng ở trước mặt các nàng. Rất đẹp, trẻ tuổi, một chiếc váy màu vàng nhạt rất phù hợp, cần cổ thon dài xinh đẹp. Một đôi mắt hạnh mơ màng, làm cho người ta thương tiếc. "An Chi..." Nàng mở miệng, "Có thể nói chuyện với ta không?" Đây rốt cuộc là ai? Dương Mông Mông nghe thấy An Chi nghiêng đầu chậm rãi nói với nàng: "Mông Mông, ngươi về trước đi." "Nhưng mà..." Nàng thấy gương mặt An Chi đều đã trắng bệch, hướng nàng cười một cái: "Không sao, ta quen biết nàng." Dương Mông Mông không yên tâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng các nàng rời đi, điện thoại di động của nàng cũng không có mang theo. Suy nghĩ một chút, vội vàng đạp xe về nhà. "Ta đã trở về mấy tháng rồi, vẫn luôn bận rộn sắp xếp dọn dẹp phòng ở." Vốn nàng muốn đưa An Chi đến quán cafe gần trường học, nhưng mà An Chi từ chối, tìm một bóng râm gần đó ngồi xuống. Xe đạp dựng ở bên cạnh. "Ta muốn xử lý xong mọi chuyện rồi mới tới tìm ngươi, Trần Mộ Tề cùng vợ của hắn nói đã đi du lịch, ta...Cũng mới biết được những năm này ngươi là...ở bên cạnh Ngôn Hề ..." An Chi im lặng mà nghe. Bởi vì ngươi chưa từng gọi một cuộc điện thoại. Không phải chưa từng chờ mong, chỉ là sau đó nàng liền trở thành gỗ rối. Từ lúc nàng còn rất nhỏ đã biết không cần quá mức chờ mong, người khác cho thì nhận lấy. Người khác không cho, không thể khóc. Thật giống như khi nàng hơn năm tuổi ở lão trạch Ngôn gia, lúc ăn cơm, chỉ gắp những thức ăn ở trước mặt, những thứ không thích ăn, người khác cho cũng phải ăn. "Dung mạo của ngươi rất giống Trần Mộ Tề..." Khóe miệng An Chi giật giật, không nói gì, nàng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi, quả thực còn muốn mệt hơn so với tham gia 7 tiết học ngữ văn, toán, tiếng Anh, vật lý, hóa học, sinh học, địa lý. Trần Mộ Tề nói dung mạo của nàng giống Đào Trân Trân, Đào Trân Trân nói dung mạo của nàng rất giống Trần Mộ Tề. Hai người này, ở một mức độ nào đó rất là xứng. Trong lòng An Chi có chút tắc nghẽn khó chịu, không muốn tiếp tục nghe nàng nói quanh co lòng vòng, "Có chuyện gì không? Nếu như không có, ta phải về nhà rồi." Đào Trân Trân nghẹn họng một chút, dừng một lát, nàng đưa tay vuốt tóc một cái. An Chi nhớ rõ trước kia hình như nàng có một mái tóc đen nhánh, bây giờ đã nhuộm thành màu rám nắng. Vừa rồi An Chi không có chú ý đến, bây giờ bởi vì động tác này của nàng, mới phát hiện ra ngón giữa của Đào Trân Trân có một chiếc nhẫn kim cương, lòe lòe tỏa sáng. "Ta đã kết hôn, sau này sẽ sống ở trong nước." An Chi cắn môi. "Ông xã của ta lớn lên ở nước ngoài, chúng ta quen biết khi cùng làm việc. Bởi vì công việc hắn được điều đến Bội thành, cho nên chúng ta mua nhà ở đây, hắn không để ý đến chuyện trước kia ta đã từng có con, nhưng cha mẹ của hắn có chút ý kiến...Bất quá không sao, ngươi cũng đã lớn như vậy, cũng rất hiểu chuyện nhạy cảm, bọn họ sẽ từ từ tiếp nhận ngươi." An Chi cắn răng, thanh âm từ kẽ răng truyền ra: "Cho nên?" "An Chi, chuyển tới sống cùng ta, trước kia ta...Vì sự nghiệp không thể không...Bây giờ ta có năng lực chiếu cố ngươi rồi..." "Với lại ngươi cũng không thể ở Ngôn gia mãi được, dù sao không thân cũng chẳng quen..." An Chi lập tức đứng lên, cả người cứng ngắt, nhìn chằm chằm vào nàng: "Ta không cần ngươi quan tâm!" "An Chi!" Ánh mắt Đào Trân Trân lóe lên một thần sắc buồn bã: "Ngươi trách ta là đúng, ta không nghĩ tới Trần Mộ Tề không nên thân kia sẽ ném ngươi cho Ngôn Hề." "Không phải ngươi cũng ném ta cho hắn sao?" Đôi mắt An Chi đỏ bừng mà nhìn nàng, giọng nói châm chọc. Đào Trân Trân sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới An Chi có thể nói ra những lời này, trong trí nhớ xa xăm của nàng, nho nhỏ An Chi chỉ biết mở to đôi mắt tròn trịa trong veo, lặng yên nhìn nàng, thật biết điều, không khóc cũng không quấy. Mà thiếu nữ trước mặt thanh tú trắng trẻo như cành liễu mùa xuân, tuy rằng ngây thơ, nhưng mơ hồ đã có sự quật cường dẻo dai như từng trải qua gió tuyết. "..." Đào Trân Trân ý thức được bản thân mình cần thay đổi phương thức để diễn tả. Nhưng mà An Chi không cho nàng cơ hội để nói chuyện, An Chi nói: "Nếu như chẳng qua là ngươi muốn nói với ta những thứ này, vậy cũng không cần nữa, bây giờ ta rất tốt!" "Nhưng mà một ngày nào đó ngươi sẽ phải rời khỏi Ngôn gia, một ngày nào đó Ngôn Hề sẽ kết hôn..." Cơn bóng tức giận của An Chi thoáng cái liền bị những lời này đâm vỡ, trong khoảnh khắc nàng rõ ràng đã sa sút xuống, nàng lắc đầu, lại lắc đầu, "Ta nói, không cần ngươi quan tâm." "An Chi..." Đào Trân Trân do dự một chút, bàn tay trắng nõn xoa vào bụng mình: "Ngươi sắp làm tỷ tỷ..." Trong ba giây như có tiếng nổ vang động bên tai An Chi, chỉ nhìn thấy chiếc cằm mỹ lệ của Đào Trân Trân, ánh mắt của nàng tràn đầy mẫu tính mà An Chi chỉ mới nhìn thấy ở Ngôn đại tẩu lúc mang thai, môi của nàng đang chuyển động, mấy chữ liên tiếp truyền ra: "Ta nghĩ...Ta bây giờ...Có thể làm một...người mẹ tốt..." Chạng vạng những đám mây nơi đường chân trời đỏ ửng, thời tiết nóng bức vẫn chưa lui. Không khí oi bức. Chờ đến khi An Chi phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện nàng đã đi lạc đường. Bốn phía không phải là những tòa nhà cao tầng quen thuộc, nàng dừng lại xem xét, hai chân run lên. Đột nhiên cả kinh, nàng quên mất xe đạp của nàng rồi. Tình cảnh vừa rồi đã vượt ra khỏi sức chịu đựng của nàng, nàng không muốn nghe Đào Trân Trân nói thêm nữa, liền bỏ chạy. Làm tỷ tỷ cái gì chứ, đùa cái gì vậy! Mấy năm nay lưu hành chính sách hai con, rất nhiều bạn học của nàng vốn đều là con một, đa phần cha mẹ cũng trong độ tuổi trung niên, trong đó cũng có người sinh ra ý nghĩ muốn có đứa thứ hai. Có cha mẹ sẽ hỏi đứa nhỏ: "Ba mẹ sinh cho con một đệ đệ muội muội có được không?" Cũng có người mặc kệ ý kiến của đứa nhỏ, trực tiếp mang thai rồi thông báo. "Cái gì gọi là sinh cho con đệ đệ muội muội? Chính ba mẹ muốn sinh, tại sao còn làm như muốn tốt cho con?" "Cái gì mà có thêm một đứa nhỏ về sau có thêm người chăm sóc lẫn nhau, làm ơn đi, chúng con chỉ chênh lệch có mười mấy tuổi thôi mà? Đến cuối cùng là ai chiếu cố ai? Nói ra lời này chẳng qua chỉ muốn con cam tâm tình nguyện tiếp nhận mà thôi, cha mẹ xem, còn chưa có sinh ra, cha mẹ cũng đã thiên vị." Những lời oán giận của các bạn học kia vẫn còn ở bên tai, lúc đó An Chi chẳng qua là nghe qua mà thôi, không ngờ bây giờ nghĩ đến còn rõ ràng như vậy. Đứa bé được cha mẹ yêu thương đương nhiên có thể hùng hồn mà oán giận, có thể gọn gàng dứt khoát kháng nghị. Nói như ngạn ngữ là, đứa bé khóc sẽ có đường ăn. Nhưng ngạn ngữ cũng không có nói, tất cả những đứa bé khóc đều sẽ có đường ăn, không được yêu thương, cho dù khóc khô cả mắt cũng không có ai đế ý tới. Nàng chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn. "Trời sinh cha mẹ chính là yêu thương đứa bé," Nếu như lời này thật sự là định lý, vậy vì sao mọi người đều được cha mẹ yêu thương, chỉ có nàng không được? Nếu như cho rằng những lời này là định lý sai, có thể dễ chịu hơn chút ít hay không? An Chi im lặng khóc thút thít. Lúc chạng vạng tối, những người gần đó tan tầm tới lui, xe vộ vội vàng. Chung quanh đây không có trường học, là một khu làm việc, người qua lại đều là người lớn mặc trang phục công sở nghiêm túc. An Chi chật vật vừa đi vừa nghỉ, nhìn biển báo giao thông. Điện thoại đã hết pin rồi, ngay cả thời gian cũng không biết. Nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi, rốt cuộc nhịn không được bật khóc. Những người lớn đang vội vàng chẳng qua là kinh ngạc kỳ quái đánh giá nàng một cái, không có ai dừng lại hỏi nàng làm sao vậy. Có lẽ đây mới thế giới của đa số những người trưởng thành và người lớn, bản thân bọn họ đã bị những việc vặt quấn lấy, không rảnh bận tâm đến người khác, thế giới của mỗi người chỉ có một gốc cây duy nhất, chỉ có thể cô độc phát triển. Nội tâm An Chi hoảng sợ, nước mắt từng giọt từng giọt không tiếng động rơi xuống. Tựa như đang trở lại với những bước chân nhỏ vội vàng mà đuổi theo sau Đào Trân Trân khi lần đầu tiên nàng đến ga tàu cao tốc, khi đó nàng mới chỉ nho nhỏ, ánh mắt nhìn người lớn đều giống như người khổng lồ, vật xe kiến trúc cũng tựa như quái thú vậy, nàng cố hết sức bước đi, không dám kêu, chỉ sợ Đào Trân Trân vứt bỏ nàng. An Chi khóc cố sức kéo mình ra khỏi những hình ảnh kia, nhắc nhở chính mình, nàng đã là người sắp lên cao trung, nàng đã không còn là đứa bé ngay cả chiều cao cũng chưa phát triển kia nữa, nàng luôn là người đứng đầu lớp, nàng biết nói tiếng anh, biết nói những câu bản địa, trong túi nàng có tiền, nàng có bằng hữu, có Ngôn Hề, nàng đang phát triển để trở thành một người rất ưu tú. Cho nên, nàng không sợ lạc đường, nàng không cần người khác chý ý bận tâm đến. An Chi vừa nức nở vừa lau khóe mắt, rốt cuộc tìm được đườngtrở về trường học, trở lại chỗ cũ, xe đạp đã không thấy đâu rồi.