Đào lý bất ngôn

Chương 144 : hội nghị gia đình hai

"Hồ đồ! Đây quả thật là đang hồ đồ, ngươi, các ngươi nhanh chóng chấm dứt!" Ngôn Dĩ Đông vừa sợ vừa giận, chỉ vào Ngôn Hề, toàn thân run rẩy. "Không được, chúng ta không thể chấm dứt được!" Ngôn Hề lạnh lùng mà nhìn hắn, "Ta muốn cùng một chỗ với Đào Đào." "Ngươi..." Ngôn Dĩ Đông chết lặng, cảm thấy mọi thứ đều đã vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn. "Ngươi, ngươi," Hắn cũng không còn tìm được từ ngữ nào để nói: "Đây là sai trái, chuyện này không được, ta tuyệt đối sẽ không cho phép!" "Ta không cần ngươi cho phép!" Ngôn Hề hít vào một hơi, tận lực giữ ôn hòa nói: "Đại ca, ta biết nhất thời nửa khắc ngươi khó có thể chấp nhận, chỉ là xin ngươi hãy hiểu cho ta, ta và Đào Đào rất nghiêm túc, ta muốn cùng một chỗ với nàng." Ngôn Dĩ Đông hoàn toàn nghe không vào, hắn nhíu chặt lông mày, một bộ dạng không thể nói lý: "Cùng một chỗ? Các ngươi có thể kết hôn sao? Có thể sinh con sao? Nàng có thể cho ngươi cái gì? Ngươi có thể cho nàng cái gì? Còn có...Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này...Là ngươi nuôi lớn a?" Ngôn Hề nhắm hai mắt lại, hàng lông mi thật dài khẽ run dưới ánh đèn dường như đã thấm ướt, ngay cả tiếng nói của nàng đều đang run rẩy: "Ta biết, ta cũng đã từng do dự, nhưng mà ta không có cách nào, ta yêu nàng." "Đại ca," Thanh âm của nàng mang theo khẩn cầu: "Ta thật sự muốn cùng một chỗ với nàng, ta không có cách nào tưởng tượng ra những ngày tháng nàng không có ở bên cạnh ta..." Ngôn Dĩ Đông ngây ngẩn cả người, nhiều năm như vậy, về mặt tình yêu Ngôn Hề chưa bao giờ kiên định như vậy, rõ ràng như vậy, nếu như đổi lại là một nam nhân, vậy hắn sẽ giơ hai tay tán thành, nhưng mà tại sao cố tình lại là An Chi! Ngôn Hề về đến nhà thì đã sắp mười giờ, trên đường trở về nàng vốn đã điều chỉnh tâm tình không sai biệt lắm, nhưng khi nhìn thấy trong nhà có ánh đèn lưu lại vì nàng vẫn là nhịn không được cay cay sống mũi. Ổn định lại tâm tình đi lên lầu hai, trong phòng khách An Chi đang nhìn laptop đến nhập thần, thỉnh thỏang má lúm đồng tiền lại lõm xuống, mi nhãn của nàng đã hoàn toàn nở rộ, đang ở độ tuổi đẹp nhất, cho dù trong đêm khuya cũng có một loại cảm giác tươi mới. Nàng nhìn thấy mình, khoe răng cười cười với mình: "Trở về rồi sao? Mọi người đều thích lễ vật chứ?" "Ân, rất thích." Ngôn Hề nhìn nàng, An Chi khoanh đôi chân trắng thon dài ngồi trên thảm, mỉm cười cong đôi mắt hạnh. Gương mặt Ngôn Hề không khỏi thả lỏng, dịu dàng cười nhẹ: "Ta còn tưởng ngươi ngủ rồi." "Chờ ngươi nha, ta còn chưa tắm đây." An Chi đem laptop khép lại, đứng lên. Ngôn Hề cười cười, vừa đi đến phòng ngủ, khựng lại, bỗng nhiên xoay người hỏi nàng: "Cùng nhau tắm?" An Chi sững sờ, hai gò má liền đỏ lên. Ngôn Hề mỉm cười, cũng không trêu đùa nàng, tự nhiên đi vào phòng trong. Nàng thu dọn một chút liền đến phòng tắm, tẩy trang, mái tóc búi cao lên sau đầu, nàng cảm thấy rất mệt, bồn tắm lớn đã mở đầy nước, An Chi cũng búi cao mái tóc sau đầu giống như nàng, đôi má trắng hồng hào. "Muốn bọt xà bông tắm không?" An Chi có chút thẹn thùng, cũng không dám nhìn vào ánh mắt nàng. Ngôn Hề cười cười, bắt đầu cởi quần áo, "Không cần, hôm nay hơi mệt." An Chi nghe thấy tiếng nước ào ào, do dự có nên đi vào hay không, những vách thủy tinh xung quanh phòng tắm phát thảo ra hình thể uyển chuyển của Ngôn Hề, bọt nước từ bắp đùi của nàng trượt xuống. An Chi không xác định có thể nhịn xuống sự hấp dẫn này hay không, trong lòng còn đang đấu tranh tới đấu tranh lui, nghe thấy Ngôn Hề gọi nàng: "Còn chưa đến sao?" Gương mặt An Chi đỏ lên, cởi y phục trên người ra, Ngôn Hề không có đóng cửa kính vách thủy tinh, mùi thơm mang theo hơi nước tập kích vào chóp mũi, thân thể tuyết trắng khêu gợi của nữ nhân như ẩn như hiện. Đôi chân khéo léo của An Chi vừa rảo bước tiến lên, một cánh tay ngọc đã đưa qua ôm chặt lấy nàng. Nước từ vòi hoa sen chảy xuống róc rách như dòng suối, hơi nóng mờ mịt cũng ngăn không được bầu không khí thân mật mập mờ. Qua thật lâu, đến nửa đêm, An Chi khỏa thân nằm nghiêng trong ngực Ngôn Hề cực kỳ mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, ngủ rất say, trong miệng nàng còn phát ra tiếng nỉ non. Toàn thân mang theo hơi thở trong trẻo lại được yêu thương kịch liệt mới có được. Ngôn Hề sờ lên bờ vai phấn nhuận của nàng, nơi cần cổ nàng còn có dấu đỏ do chính mình lưu lại, vừa rồi nhịn không được mà cắn xuống. Trước kia Ngôn Hề cảm thấy An Chi tương đối dính mình, bây giờ mới phát hiện ra chính mình cũng càng ngày càng dính lấy nàng, cho dù khi cùng tồn tại trong một không gian thì ai làm chuyện nấy cũng tốt. Lúc trước ôn tồn hôn môi còn có thể hơi biết cách khống chế bản thân một chút, bây giờ càng ngày càng không được rồi, luôn nghĩ...làm càng nhiều chuyện xấu với nàng. May mắn là đêm khuya yên tĩnh An Chi cũng đã ngủ rồi, ngoại trừ chính nàng, cũng không ai biết được những tâm tư thầm kín trong nội tâm của nàng. Lúc trước khi trở về Ngôn Dĩ Đông và nàng tranh cãi một trận, hắn tức giận tới mức giơ chân, nàng chưa từng thấy đại ca tức giận như vậy bao giờ, Ngôn Hề nỗ lực duy trì tâm tình của mình. "Ta mặc kệ, nếu ngươi không chấm dứt vời nàng, ta đành phải đi tìm An Chi đấy." Ngôn Hề biết rõ hắn sẽ không làm đến một bước này, tuy rằng Ngôn Dĩ Đông không thường ở nhà, nhưng đối với An Chi cũng là rất thương yêu, hơn nữa nhất định hắn cảm thấy người lớn tuổi hơn chính là người phải chịu trách nhiệm nhiều hơn. Ngôn Hề chỉ có thể thẳng thắn nói với hắn: "Đại ca, ta sẽ không chia tay với nàng, chúng ta đã...Ta sẽ chịu trách nhiệm với Đào Đào." Ngôn Dĩ Đông cau mày đang muốn nói gì đó, một giây sau mới kịp phản ứng câu nói đó là có ý gì, hắn trừng to mắt, nhìn vào ánh mắt của nàng một lời khó nói hết. "Ngươi, ngươi cũng quá...Ngươi, ngươi..." Lúc này còn khiếp sợ hơn so với khi Tiểu Bàn mang theo bạn gái nói là đã mang thai về nhà nói muốn kết hôn. Hơn nữa còn không biết tìm từ nào để mắng nàng. Lúc ra cửa Ngôn Hề nhìn thấy đại tẩu cầm theo thuốc đau đầu và thuốc dạ dày lên lầu. Ngôn Hề ôm lấy An Chi, than nhỏ một tiếng vùi mặt vào cần cổ thiếu nữ, nhắm mắt lại. Nàng cho rằng nàng sẽ ngủ không ngon, nhưng mà cũng không phải, nàng ngủ một giấc đến ánh mặt trời lên, ngay cả làm mơ cũng không có. Trái lại Ngôn Dĩ Đông là một đêm ngủ không ngon, than thở, lật qua lật lại, cuối cùng Tiêu Vũ Đồng bị hắn làm phiền chết, nếu như không phải là thông cảm hắn, nàng thật sự muốn một cước đá hắn xuống giường. Buổi sáng Ngôn Dĩ Đông lại uống một viên thuốc giảm đau, nhíu mày bắt đầu suy nghĩ đối sách, lần đầu tiên phải thừa nhận đúng là hắn đang vô kế khả thi, sau đó vỗ vỗ cái trán gọi điện thoại cho hai người đệ đệ của hắn. "Không cần nói với lão bà của các ngươi, lập tức tới đây ngay." "Sau khi đến, cũng không cần hỏi đại tẩu của các ngươi chuyện gì hết, trực tiếp lên lầu hai, đến thiên thính." Hôm nay là cuối tuần, Tiêu Vũ Đồng ở phòng khách chỉ Tuấn Tuấn làm bài tập. May mắn là Tuấn Tuấn không có ngu ngốc như Đại Bàn Tiểu Bàn, cũng coi như thông minh, tuy nhiên không thể so được với An Chi. Tiêu Vũ Đồng cảm thấy mình đối với hắn nghiêm ngặt một chút: "Ân, câu này còn không biết sao? An Chi tỷ tỷ của ngươi năm thứ hai nhắm mắt lại cũng có thể làm ra..." Tuấn Tuấn: "..." Câu này của mẹ là có lỗi ngôn ngữ! Nhưng mà hắn không dám nói ra lời này. Một lát sau, Ngôn Dĩ Tây tới trước: "Đại tẩu." Tiêu Vũ Đồng có chút kinh ngạc: "Ha, Dĩ Tây?" Ngôn Dĩ Tây vốn là ít nói kiệm lời, Tiêu Vũ Đồng còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, hắn liền lên lầu. Trong lòng nàng buồn bực, tay không rơi xuống, vỗ vỗ Tuấn Tuấn đang thất thần: "Lại ngẩn người, làm toán xong thì lấy sách giáo khoa ngữ văn đến đọc lại một lần đi!" Tuấn Tuấn kháng nghị: "Mẹ?" Tiêu Vũ Đồng: "Dám phản kháng chút nữa sẽ không cho ngươi ăn kem." Tuấn Tuấn: "..." Chỉ có thể ngoan ngoan nghe lời. Tiêu Vũ Đồng thoả mãn, tuy rằng Tuấn Tuấn không phải con gái, cũng không có thông minh như An Chi, nhưng may mà học tập cũng khá, cũng không tính là bướng bỉnh, tương đối nghe lời, chỉ cần cho ăn là được. Nàng đang nghĩ có cần cho hắn làm thêm nhiều bài tập một chút hay không, Ngôn Dĩ Nam vội vàng bước vào: "...Đại tẩu." Tiêu Vũ Đồng nhíu nhíu mày: "Ba huynh đệ các ngươi có mưu đồ bí mật gì sao?" Ngôn Dĩ Nam cười ha ha: "Không có, làm sao có thể chứ..." Hắn cũng không biết a, so với đại tẩu, hắn vẫn tương đối sợ đại ca, hắn đảo tròn mắt: "Chính là đại ca bảo chúng ta đến...Khụ, bồi dưỡng tình cảm huynh đệ một chút, tâm sự cái gì đó đi." Tiêu Vũ Đồng: "Ha ha." Lừa gạt ai vậy? Ngôn Dĩ Đông thích xem bóng đá và các chương trình quân sự, Ngôn Dĩ Tây không rời khỏi vật lý, Ngôn Dĩ Nam thích trò chuyện về phẫu thuật thẩm mỹ. Ba huynh đệ các ngươi vốn không thể trò chuyện cùng nhau a! Tiêu Vũ Đồng nhìn Ngôn Dĩ Nam lên lầu, suy nghĩ trở nên sâu xa, sờ sờ đầu Tuấn Tuấn: "Không cần học ngữ văn nữa, làm xong những thứ này liền đi chơi đi, có thể ăn kem." Sau đó nàng gọi điện thoại: "Alo, Y Y a?" Trong sảnh ở lầu ba. Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam không thể tin vào lỗ tai của mình: "Đại ca, đây là sự thật?" Ngôn Dĩ Đông dựa vào ghế, cảm giác trong đầu vẫn còn đang mơ hồ đau nhức: "Tất cả đều là sự thật, Tiểu Ngũ cũng đã thừa nhận với ta." Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam liếc nhìn nhau. Ngôn Dĩ Tây nhíu mày lại. Ngôn Dĩ Nam mở to miệng, ngoẹo cổ, hô hấp, nhịn không được bùng nổ: "Ngọa tào!" Còn chưa đủ. "Ngọa tào!" Hắn đứng lên đi vòng vòng trong sảnh nhớ lại, vỗ tay một cái thật mạnh: "Trách không được! Ta đã cảm thấy các nàng là lạ, ta còn tưởng rằng ta suy nghĩ nhiều, vui buồn thất thường, thì ra thật sự là như vậy! Bây giờ mọi thứ đều được giải thích rồi! Ngọa tào!" "Ha ha ha Ha ha ha..." Ngôn Dĩ Nam cười ha hả, bị Ngôn Dĩ Đông trừng mắt, mới ngượng ngùng im lặng. Ngôn Dĩ Đông trầm mặt hỏi Ngôn Dĩ Tây: "Lão nhị, ý kiến cảu ngươi thế nào?" Cho dù Ngôn Dĩ Tây tính tình trầm tĩnh cũng kinh ngạc một hồi, hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: "Kỳ thật nếu đều là nữ nhân cũng là không có gì...nhưng mà cố tình lại là An Chi...Ân." Hắn khe khẽ thở dài. Ngôn Dĩ Đông níu chặt lông mày: "Cho dù không phải là An Chi, cũng không được." "Đại ca," Ngôn Dĩ Nam nói, "Đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, nam đồng tính cũng rất nhiều." Ngôn Dĩ Đông không kiên nhẫn nghe Ngôn Dĩ Nam nói những lời tương tự như "Thế kỷ 21 rồi thì thế giới có xu thế đại đồng", hắn đã sớm nghe đủ rồi, "Ta gọi các ngươi đến là muốn thảo luận xem nên khuyên hai người bọn họ chấm dứt như thế nào, không cần nói những lời này." Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam lần nữa liếc nhìn nhau, bỗng nhiên trầm mặc. "Chuyện này...Tuy rằng ta cảm thấy các nàng cùng một chỗ có chút vấn đề, chỉ là dù sao chuyện này cũng là cuộc đời của Tiểu Ngũ." Ngôn Dĩ Tây do dự nói. Ngôn Dĩ Nam cũng bổ sung: "Huống chi chúng ta nói đại khái Tiểu Ngũ cũng sẽ không nghe chúng ta đâu..." Ngôn Dĩ Đông vỗ bàn: "Không phải do nàng làm chủ! Tại sao hai người các ngươi không nghĩ một chút, các nàng cùng một chỗ chúng ta phải nói với bọn nhỏ như thế nào đây? Về sau phải xưng hô như thế nào? Còn có nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, công việc của Tiểu Ngũ coi như xong rồi!" "Đại ca, không phải ngươi sắp trở thành lãnh đạo sao? Còn ai dám đồn đãi lan truyền sinh hoạt cá nhân của Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ cũng không phải là minh tinh có lưu lượng gì, bất quá cũng chỉ bị suy đoán mà thôi, suy đoán cũng không có gì, bây giờ năng lực tiếp nhận của công chúng rất mạnh..." Ngôn Dĩ Nam lơ đễnh nói. "Bọn nhỏ cũng có thể tiếp nhận a, không thành vấn đề." Ngôn Dĩ Tây nói. "..." Ngôn Dĩ Đông một hơi nghẹn cổ họng, không thể đi lên cũng không thể đi xuống, trái tim cũng buồn đau khó chịu. Đương nhiên là có hắn ở đây đơn vị truyền thông nào dám nghị luận về Tiểu Ngũ, hắn nói ra đúng là chỉ muốn cường điệu tầm quan trọng của chuyện này! Muốn làm cho hai đệ đệ đứng về phía hắn. "Cho nên các ngươi tán thành sao?" Hắn u ám hỏi. Ngôn Dĩ Tây: "Ta trung lập." Ngôn Dĩ Nam: "Ta...Cũng tốt thôi, có thể khi quen rồi thì tốt thôi?" Ngôn Dĩ Đông tức giận đến mức đuổi bọn họ đi ra ngoài. Ngôn Dĩ Tây cùng Ngôn Dĩ Nam đứng lên, mở cửa nhưng chưa có đi ra, Ngôn Dĩ Đông ở sau lưng còn nói: "Đúng rồi, việc này trước đừng nói với lão bà của các ngươi, dù sao đây là chuyện của Ngôn gia." Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam nghi hoặc mà quay đầu lại, vừa muốn nói gì đó, đã nhìn thấy Tiêu Vũ Đồng đang đứng ở ngoài cửa, hai tay khoanh trước ngực. Bọn họ quyết định không cần nói gì nữa, đi ra ngoài trước đã. Quả nhiên lúc bọn họ đi ra ngoài bêntai truyền đến tiếng cười lạnh của Tiêu Vũ Đồng: "Ha ha, NgônDĩ Đông, lời này củangươi là có ý gì? Lão nương gả cho ngươi hai mươi nămcòn không phải là người nhà họ Ngôn?!"