Đào lý bất ngôn
Chương 14 : nuôi dưỡng trẻ em không phải việc dễ dàng
An Chi lo sợ bất an ngồi ở trong phòng, lúc Ngôn Hề đi vào không có đóng cửa, dù sao tầng này cũng chỉ có hai người các nàng.
"Ngươi tức giận sao?" Trong mắt An Chi ngân ngấn giọt nước mắt lóng lánh, ngay cả ngồi nàng cũng không dám ngồi, ngẩng đầu ánh mắt ba ba nhìn Ngôn Hề.
Ngôn Hề không nói lời nào, nàng cho rằng đây là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, không nói tiếng nào đã bỏ đi, bỏ nhà đi. Phải nói cho cô bé biết chuyện này là không đúng, nhưng mà An Chi bây giờ là chim sợ cành cong, nhẹ không được nặng không được, vạn nhất nói nặng, nàng lại tự mình bỏ trốn thì làm sao bây giờ?
"Ngươi cảm thấy..."
Ngôn Hề vừa mở miệng liền thở dài một hơi, nàng cũng không biết làm sao để mở miệng. Lẽ nào ở chung nhiều ngày như vậy, cô bé không thể tin tưởng nàng sao? Nếu như vừa rồi An Chi không may mắn, bị xe đụng, bị người bắt cóc...Nếu như mình không có tìm được cô bé kịp thời, đêm nay cô bé sẽ ở đâu qua đêm?
Bây giờ vừa nghĩ lại trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
An Chi rất bối rối, nàng cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, bàn tay nhỏ bé vươn ra túm lấy một góc áo của Ngôn Hề.
Bàn tay Ngôn Hề chạm vào nàng. Đáy lòng, nhất thời chua xót.
Nàng đã quá miễn cưỡng phải không, lúc ấy có phải nàng căn bản không nên đưa An Chi về nhà hay không, nàng căn bản cũng không có năng lực để chiếu cố tốt cho một đứa bé.
Đáy lòng Ngôn Hề không chỉ có chua xót, mà còn có bàng hoàng.
Nàng thừa nhận lúc ấy khi nàng đưa An Chi về nhà là xúc động, cũng từng nghĩ nuôi dưỡng một đứa bé không phải chuyện đơn giản, nhưng mà hình như còn khó khăn hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Cửa không có đóng, Ngôn gia gia cùng Ngôn nãi nãi một trước một sau đi vào, thấy người lớn đang mở to mắt, đứa nhỏ thì khóc thút thít. Hai người liếc nhìn nhau, Ngôn gia gia cười nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngôn nãi nãi tiến lên ôm lấy An Chi: "Tiểu An Chi, đến, nói chuyện với Thái nãi nãi."
Hai vị lão nhân gia rất ăn ý, Ngôn nãi nãi ôm An Chi đi, Ngôn gia gia ở lại, mỉm cười nhìn Ngôn Hề.
"Tiểu Ngũ, lần gần nhất thấy con đỏ mắt là lúc nào chứ?"
Ngôn Hề là cảm thấy đôi mắt của mình giống như kim châm, lại bị Ngôn gia gia trêu ghẹo như vậy, nàng thẹn thùng mà nghiêng đầu một chút.
"Đứa bé tìm khắp đã trở về rồi, con còn khóc làm cái gì?" Ngôn gia gia ngồi xuống, nhàn nhã bắt chéo chân.
Ngôn Hề ngại ngùng mà sờ lên cái mũi, phủ nhận nói: "Ai khóc nhè chứ..."
Nàng do dự một hồi, liền đầu hàng trước ánh mắt hiểu rõ hết mọi thứ của Ngôn gia gia. Nàng lẩm bẩm nói: "Con chỉ không biết quyết định của con có đúng hay không nữa..."
Trong lúc nhất thời nhớ tới rất nhiều chuyện, ví dụ như nàng quyết tâm chia tay với Cao Ký Minh, mặc kệ hắn níu kéo như thế nào. Nàng từ bỏ chuyện tiếp tục học, lựa chọn đi làm. Còn có nàng đưa An Chi trở về, có chiếu cố cho cô bé thật tốt hay không.
Ngôn gia gia nói: "Con còn nhớ lúc con vào cao nhất* hay không, con thích chụp hình, thường xuyên trốn học, chạy đến nông thôn, vùng ngoại ô, chạy đến mọi nơi có thể chụp hình, cũng không lo học hành..."
(*Trẻ em 6 tuổi bắt đầu vào tiểu học, gồm 6 lớp từ thấp đến cao: nhất niên cấp, nhị niên cấp, tam niên cấp, tứ niên cấp, ngũ niên cấp, lục niên cấp.
Kế đến là bậc sơ trung , gồm 3 lớp từ thấp tới cao: sơ nhất, sơ nhị, sơ tam. Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp phổ thông cơ sở (lớp 9) ở VN. Khi ấy, có thể học tiếp bậc cao trung, gồm 3 năm học từ thấp tới cao: cao nhất, cao nhị, cao tam. Tốt nghiệp cao trung, có thể thi vào đại học.
Vậy cao nhất là lớp 10 ở VN)
"Lão sư ít nhất là 5 lần mời ta cùng bà nội của con đến họp phụ huynh."
"Thành tích học tập của con lúc mới vào trường thì đứng thứ 3, sau đó rơi xuống thứ 30, rồi top 50, top 100."
"Lúc ấy ai khuyên con cũng không nghe, các ca ca của con, ta và bà nội của con, con cũng chẳng nghe lời khuyên của chúng ta."
"Lúc đó con nói như thế nào? Con nói nếu như con đã quyết định như vậy, liền sẽ chịu trách nhiệm với mọi hậu quả của quyết định này."
Nghĩ đến chuyện cũ, Ngôn Hề cười rộ lên, nàng gõ gõ đầu, "Nhưng mà kỳ thi cuối học kỳ thi chung đề của ba trường, chủ nhiệm lớp ra tối hậu thư cho con, nói nếu như con tiếp tục trốn học, thi học kỳ nhất định sẽ bị loại ra khỏi lớp trọng điểm, không bằng bây giờ nàng loại con ra..."
"Kết quả là một tuần trước kỳ thi con đã thức suốt đêm điên cuồng ôn thi, thật vất vả mới có thể tiếp tục ở lại trong lớp trọng điểm."
"Điên cuồng hành xác trong một tuần a...Cái giá này thật sự là khá lớn đấy..."
Ngôn Hề hiểu ý của ông nội, nàng có chút nhíu mày nói: "Nhưng chuyện này không giống với chuyện kia a..."
Ngôn gia gia nhìn nàng: "Nhưng mà con cũng không phải chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi thôi nha."
"Con hiểu ý của ông nội, ông nội muốn nói với con, nếu như đã quyết định, liền phải chịu trách nhiệm."
Thần sắc Ngôn Hề hoang mang: "Nhưng mà con không biết làm sao đề quan tâm đứa bé... Ông nội...Con cảm thấy mấy tuần nay con đã tận lực, nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn này...Con sợ sau này khi mình gặp những chuyện khó khăn hơn, sẽ không kiên nhẫn, sẽ nhụt chí, như vậy càng thêm làm tổn thương An Chi..."
"Ông nội...Lúc ông chăm sóc tụi con, có loại cảm giác lo lắng này hay không ..."
"Cho đến bây giờ nuôi dưỡng trẻ em đều không phải việc dễ dàng, hơn nữa sẽ còn khó khăn hơn so với trong tưởng tượng của con. Một người sau khi lớn lên sẽ là người như thế nào, không tránh khỏi có liên quan đến hoàn cảnh sống của người đó. Con sắp xếp tốt mọi thứ, lên kế hoạch xong mọi thứ, để người đó phát triển theo chiều hướng mà con cho là đúng, nhưng nhiều khi, sẽ không giống như mong muốn.
Ta và bà nội từ nhỏ đã nghiêm khắc với ba của con, ba của con rất có năng khiếu âm nhạc, ta và bà nội của con một lòng mong hắn có thể đi theo con đường âm nhạc, kết quả ngược lại, hắn chọn là kiến trúc sư..."
"Chúng ta bỏ ra rất nhiều thời gian đề thuyết phục chính mình, đứa nhỏ có suy nghĩ của đứa nhỏ, chúng ta chỉ có thể tôn trọng chúng."
"Như vậy còn chưa hết, đến khi ba của con học năm ba Đại học, hắn bỗng nhiên về nhà nói muốn kết hôn với mẹ của con!"
"Lúc ấy trường Đại học còn chưa cho phép sinh viên kết hôn, chúng ta cũng không phản đối ba mẹ con tự do yêu đương, chẳng qua là cảm thấy bọn họ còn quá nhỏ, còn chưa thể xây dựng gia đình."
"Kết quả cũng không bao lâu, ba của con nói trong bụng mẹ của con đã có đại ca của con...Làm ta hết sức tức giận! Suýt chút nữa thì đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn! Thể diện già nua của ta a..."
Ngôn gia gia lắc đầu.
Ngôn Hề là lần đầu tiên được nghe "Sự tích vĩ đại" của cha mẹ, nàng cảm thấy thú vị, không khỏi cười ra tiếng.
"Vậy lúc ông nội và bà nội nuôi dưỡng tụi con liền dễ dàng hơn nhiềi a?"
"Dễ dàng cái gì!" Ngôn gia gia la lên: "Lúc học tiểu học đại ca của con thường hay đánh nhau với người ta, không thích học tập. Trung học cũng không biết làm sao nữa, nói là bất mãn nghiêm trọng với các kỳ thi của Trung Quốc, có một lần dẫn đầu phần lớn bạn học nộp giấy trắng...Làm cho chủ nhiệm lớp của hắn lúc đó là người vừa mới tốt nghiệp đi làm tức đến phát khóc..."
"Nhị ca của con, năm sơ nhị học về điện học trong vật lý, liền thích khám phá đồ điện trong nhà, đem những đồ có thể phá liền phá! Phá xong liền tiếp tục đi phá ổ điện, làm bà nội sợ hãi, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều phải cúp cầu dao, chính là sợ hắn thừa dịp mọi người đi ngủ rồi làm ẩu."
"Tam ca của con, chín tuổi hay là mười tuổi gì đó, cũng không biết là dây thần kinh nào không đúng, quyết định muốn làm một đứa bé gái, thích mặc váy...Ta và bà nội của con lo lắng a..."
"Ha? Không phải chứ, còn có chuyện này sao?"
Ngôn gia gia thở dài nói: "Sau đó ta và bà nội của con mới phát hiện chẳng qua là hắn cảm thấy thú vị, cũng không phải có sở thích lệch lạc, hay là một loại tâm lý giới tính khác, chúng ta thiếu chút nữa liền chuẩn bị coi hắn như một bé gái..."
Ngôn Hề cười đến chảy nước mắt, "Tam ca thật sự là...Thật sự là họa phong thanh kỳ*..."
(*Phong cách thanh lịch, phóng khoáng)
Nàng cười thở hổn hển, làm nũng nói với Ngôn gia gia: "Ông nội, có phải là con nghe lời nhất hay không?"
"Con?" Ngôn gia gia liếc mắt nhìn nàng: "Con phá nhất, phần lớn hoa cỏ của ta là do con hạ độc thủ a, muốn mắng con con liền giả khóc giả bộ đáng thương, người không để cho người ta bớt lo nhất chính là con!"
Ngôn Hề che mặt lại, vẫn còn đang cười.
"Đương nhiên, nếu như con cảm thấy áp lực quá lớn, có thể đưa An Chi trở về..." Ngôn gia gia quan sát thấy biểu lộ của Ngôn Hề biến hóa.
Thần sắc Ngôn Hề có chút khựng lại.
Ngôn gia gia nói tiếp: "Dù sao nàng với con cũng không có quan hệ máu mủ phải không? Con cũng không có trách nhiệm..."
"Nhưng nếu con muốn kiên trì với quyết định của mình, vậy thì kiên trì a, không ai có thể nói đó là đúng hay là sai, con cũng không thể hoàn toàn chuẩn bị tốt, chúng ta chỉ có thể đi từng bước, càng đi về phía trước một bước, có thể đích đến là nơi không như mong muốn, có thể trên đường đi sẽ có rất nhiều phong cảnh mỹ lệ."
Ngôn Hề cười: "Ông nội, ông cũng quá canh gà* rồi a!"
(*Hình như là một cách nói của người TQ, ý là lời nói đi quá xa, hơi lan man)
Ngôn gia gia cười nàng: "Vậy con không khóc nhè nữa chứ."
Ngôn Hề ngại ngùng mà ho khan một cái.
"Chúng ta đi xem bà nội của con với An Chi..." Ngôn gia gia đi ở phía trước nói: "Con nha, con lớn hơn An Chi một chút, con nên khống chế tốt tâm tình của mình, bằng không đứa bé sẽ càng thêm bất an..."
Đến lầu hai, Ngôn nãi nãi ôm An Chi dỗ dành nói: "Không có, chuyện không liên quan đến con, con nghĩ xem nếu như Đại Bàn ăn đào ở bên ngoài chẳng phải sẽ còn tệ hơn sao?"
An Chi ở trong lòng nàng khóc thút tha thút thít.
"Lần sau không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài biết không! Người lớn sẽ lo lắng rất nhiều nha! Được rồi được rồi, đừng khóc, khóc thành con mèo nhỏ rồi..."
Ngôn nãi nãi ôm nàng đến cây đàn dương cầm, "Lần trước không phải đã dạy con bài những ngôi sao nhỏ sao? Còn nhớ không? Đến đây đánh đàn cùng bà nội ...
1155665 - Twinkle, twinkle, little star..."
"Ai, rất tốt, cùng bà nội đàn...Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lấp lánh ..."
An Chi được hấp dẫn đi lực chú ý, từ từ nín khóc, bàn tay nhỏ bé cùng Ngôn nãi nãi bấm phím đàn dương cầm.
"Tốt, rất tốt, thật thông minh." Ngôn nãi nãi cười híp mắt khen nàng.
Thấy phía sau Ngôn gia gia cùng Ngôn Hề đang đứng đó nhìn các nàng, Ngôn nãi nãi vui tươi nói: "Lão đầu tử, ngươi xem Tiểu Ngũ đàn rất tốt đi."
Ngôn gia gia biết rõ trí nhớ của nàng lại hỗn loạn, nói: "Đây cũng không phải là Tiểu Ngũ, đây là An Chi."
Ngôn Hề cũng nói: "Bà nội, con ở đây..."
Ngôn nãi nãi ngẩn người, sờ sờ khuôn mặt An Chi một chút, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Xem trí nhớ của ta này, đây là nữ nhi của Tiểu Ngũ ..."
Ngôn gia gia thở dài cười nói: "Được rồi được rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi, đến..."
"Chuyện khác để cho bọn nhỏ tự mình giải quyết."
Ngôn gia gia đi qua nắm tay Ngôn nãi nãi, hai người chậm rãi đi nghỉ ngơi.
An Chi từ trên ghế đi xuống, ngẩng đầu nhìn Ngôn Hề, ánh mắt ngập nước, mang theo một chút cẩn thận.
Không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ mưa lại rả rích rơi tí tách, còn có xu thế càng ngày càng lớn.
Ngôn Hề bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi An Chi: "Đói bụng chưa?"
An Chi sững sờ.
"Vừa rồi ta cũng ăn chưa no, ngươi cũng chỉ ăn có một chút thôi, chúng ta vào phòng bếp xem xem có cái gì để ăn không a..."
Ngôn Hề nắm chặt bàn tay của nàng, An Chi giống như con thỏ nho nhỏ, gật gật cái đầu nhỏ nhắn: "Ân."
Truyện khác cùng thể loại
204 chương
40 chương
40 chương
439 chương
501 chương
36 chương