Đào lý bất ngôn

Chương 137 : đào đào của nàng

Nội tâm An Chi không phải không buồn bực, Ngôn Hề liền sẽ trêu chọc nàng, cho tới bây giờ cũng không dám có hành động thật sự chuyển chương với nàng, thật sự là quá đáng, quá không hiểu phong tình rồi! Lúc đầu nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng, không thể khi dễ nàng trước khi thẳng thắng với mọi người trong nhà. Sau đó còn nói lúc ôm nàng sẽ nghĩ đến khi nàng còn nhỏ, đây là Liễu Y Y lỡ miệng nói cho nàng biết. Mặc dù ngày hôm qua lúc nàng mê man liền khi dễ nàng, nhưng mà khi nàng thanh tỉnh lại chỉ dám sờ sờ nàng, rõ ràng quần nhỏ của nàng đều bị đổi, khẳng định không chỉ sờ như vậy, còn nói cái gì lớn tuổi cần nghỉ ngơi. Thật sự là một vị lão nhân gia băn khoăn quá nhiều! Nàng hết sức tức giận xem email trong phòng khách, cả buổi cũng không đi vào, đứng dậy đi phòng ngủ xem Ngôn Hề. Nàng nằm nghiêng ngủ rồi, tiếng hít thở nhẹ nhẹ, gương mặt của nàng dưới ánh đèn lờ mờ có một tầng cảm giác dịu dàng thanh thoát. Má lúm đồng tiền của An Chi tràn ra, nhìn nàng một hồi lâu, xác định nàng ngủ say, đi đến hôn nàng một chút. Ai kêu mình yêu nàng như vậy chứ? Nể tình nàng lớn tuổi hơn, nhân nhượng nàng một chút là được rồi, nếu như Ngôn Hề có nhiều băn khoăn như vậy, chỉ cần cứ để nàng làm chủ, liền giống như đêm đó, ngược lại là bản thân mình chiếm tiện nghi An Chi lại hôn nàng, "Ngủ ngon, di di lớn tuổi." Hôm sau nàng làm bữa sáng và để lại một tờ giấy nhắn cho Ngôn Hề, sau đó liền đi đến lớp. An Chi sợ Ngôn Hề buồn chán, cố gắng hoàn thành bài tập với hiệu suất càng cao càng tốt, để có nhiều thời gian dành cho nàng một chút. Chỉ là Ngôn Hề không cảm thấy buồn chán chút nào, sân trường Harvard rộng lớn, khắp nơi đều có thư viện, An Chi đến lớp nàng liền đi thư viện đọc sách, lúc thời tiết không quá lạnh thì ra bên ngoài tản bộ, thưởng thức cảnh tuyết trong sân trường, chụp ảnh. Đi xe đến H Mart mua chút đồ ăn Châu Á về nấu cơm, lúc rảnh rỗi thì cùng An Chi đến Tremont St xem phim. Ngôn Hề muốn mua xe cho An Chi, An Chi cười nói nàng cũng không thường xuyên đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài có thể đi nhờ xe bằng hữu, đổ xăng cho hắn là được rồi. Trong trường học nàng đi xe đạp hoặc là đón xe buýt Shuttle miễn phí mà trường học cung cấp. Ngôn Hề suy nghĩ một chút, trước mắt liền đáp ứng, sau này sẽ nói sau. Có một ngày thời tiết tốt các nàng gặp Hứa Gia Nhĩ, Hứa Gia Nhĩ không khỏi lúng túng, cũng mang theo bạn gái của mình. Bạn gái của nàng Rachel phi thường yêu thích An Chi, kết quả là hai người bọn họ trò chuyện, mà Ngôn Hề và Hứa Gia Nhĩ nhìn nhau chẳng biết nói gì, chỉ tự mình uống thức uống của bản thân. Sau đó đến lúc ăn cơm, An Chi cũng phát hiện ra, cùng nhau trò chuyện thêm vào tình cảnh mới tốt lên một ít. Sau khi các nàng trở lại ký túc xá, An Chi hỏi nàng: "Hình như ngươi không quá ưa thích Hứa Gia Nhĩ?" Ngôn Hề nhẹ nhàng cười cười, không nói lời nào. Nàng đúng là không ưa thích Hứa Gia Nhĩ, rất nhiều năm trước khi vừa nhìn thấy nàng đã không ưa thích. Nhưng ở trước mặt An Chi nàng sẽ không nói ra. An Chi đi đến bên ghế sofa, gần đến nàng, ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm vào nàng. Ngôn Hề sờ sờ đầu của nàng, vẫn là không định nói ra. An Chi nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên cười cười, kề sát cánh tay nàng: "Có phải ngươi ghen với Hứa Gia Nhĩ hay không?" Ngôn Hề cứng đờ có thể rõ ràng nhìn ra được, không nói lời nào, nhìn chằm chằm nàng một cái. An Chi le lưỡi, ranh mãnh nói: "Bây giờ nàng cũng đã có bạn gái, hơn nữa khi đó còn nhỏ, chẳng qua là đối với ta có chút hảo cảm mông lung thôi." Ngôn Hề hé miệng, trong đầu hiện lên hình ảnh khi đó nàng thật vất vả lấy hết dũng khí đi tới trước cửa ký túc xá của An Chi, lại nhìn thấy Hứa Gia Nhĩ. Tuy rằng đằng sau đó không giống như những gì nàng nhìn thấy, nhưng mà bây giờ nghĩ đến vẫn là không thoải mái. Chỉ là nói ra lại thể hiện nàng quá keo kiệt. "Không chỉ có nàng, lúc ngươi học Đại học không phải cũng có một sư tỷ rất có cảm tình với ngươi sao?" Ngôn Hề chuyển hướng khỏi chủ đề Hứa Gia Nhĩ. "Ân?" An Chi suy nghĩ một chút, "Bất quá đó đều là chuyện đã qua rồi." "Với lại bây giờ ở bên cạnh ngươi còn có cô bé người Nhật Bản kia." "A? Ngươi nói Đoan Mộc?" Đoan Mộc Huệ Tử là con lai Trung Nhật, mấy ngày hôm trước An Chi sinh bệnh thì đưa thuốc cho nàng, cũng tới gõ cửa quan tâm tới nàng, gặp mặt Ngôn Hề mấy lần. "Không phải không phải, nàng có bạn trai rồi, chẳng qua là năm nay vừa chuyển đến, sau đó thấy ta là người Trung Quốc, cảm thấy thân thiết mà thôi." An Chi phất tay nói. "Ồ..." Ngôn Hề cũng chỉ là thuận miệng nói ra. An Chi hậu tri hậu giác từ trong giọng nói của nàng phân biệt rõ ra một chút vị chua, nàng phốc một tiếng cười hì hì nhìn Ngôn Hề. Ngôn Hề bị nàng trêu ghẹo ánh mắt cũng không được tự nhiên, nàng bổ nhào vào trong lòng ngực của mình, Ngôn Hề theo bản năng mà ôm lấy nàng, có chút tức giận xoa bóp gương mặt của nàng. An Chi hơi nhíu cái mũi lên, sau đó lại cọ cọ vào người Ngôn Hề nở nụ cười. Ngôn Hề chọt chọt má lúm đồng tiền của nàng, yếu ớt nói: "Ngươi thật đúng là làm cho người ta yêu thích...." Về sau có thế sẽ có càng nhiều người yêu thích bé thỏ con này. Ngôn Hề nghĩ, loại cảm giác nguy cơ này sẽ luôn bám theo nàng. Nhưng mà An Chi ôm lấy cổ nàng cười: "Ta chỉ muốn làm cho một mình người thích là đủ rồi, ân, có làm cho ngươi cảm thấy yêu thích không?" Ngôn Hề bị nàng chọc cười: "Thích, thích rồi." "Không được qua loa!" An Chi ôm lấy gương mặt của nàng, "Nhìn ta nói!" Một mặt bá đạo như vậy thật đúng là rất hiếm thấy, Ngôn Hề sửng sốt một chút, cô gái trẻ tuổi tươi cười sáng rỡ, hàm răng trắng sáng, bờ môi hồng nhuận, nhưng mà gương mặt của nàng lại thẹn thùng mà đỏ lên. "Đương nhiên là thích..." Cuống họng Ngôn Hề chuyển động, vuốt ve gương mặt của nàng, ánh mắt thâm sâu. An Chi càng muốn chủ động hơn so với nàng, dán đến gần nàng liền hôn lên môi của nàng, đầu lưỡi nghịch ngợm vươn vào trong miệng nàng, cùng nàng dây dưa. Ngôn Hề nheo mắt, bắt đầu đáp lại An Chi, bàn tay sờ đến vòng eo thon của An Chi, từ từ vuốt nhẹ. Trong phòng rất yên tĩnh, An Chi mềm mại đến gần nàng, mềm nhũn thở dốc nói: "Không được sờ..." Ngôn Hề nâng cằm nàng lên, từng cái từng cái hôn nàng, gắn bó như môi với răng: "...Ân? Không cho ta sờ?" An Chi kéo bàn tay Ngôn Hề đang đặt ở phía sau lưng nàng ra, "Đúng vậy, không cho ngươi sờ." Nữ nhân này, cũng chỉ dám cách quần áo mà sờ nàng, liền sẽ trêu đùa nàng. An Chi phồng mặt lên, dứt khoát nhấc chân ngồi trên đầu gối, An Chi nhẹ nhàng mà đánh xuống bả vai nàng: "Sau này không cho phép ngươi sờ ta nữa." Ngôn Hề kinh ngạc mà nhìn nàng. Cả khuôn mặt An Chi đều hồng thấu, rõ ràng cũng rất khẩn trương, còn muốn nỗ lực kiên trì lời nói của chính mình: "Về sau ngươi chỉ, cũng chỉ có thể, làm bottom thôi." Từ "Thụ" kia nói không nên lời, nàng thay bằng từ đơn tiếng Anh, rõ ràng là quá khẩn trương, nàng quyết định tiên hạ thủ vi cường, trước ngậm lấy đôi môi của người kia, sau đó chạm vào y phục của người kia. Ngôn Hề vốn là ngây người khó hiểu, nghe xong ngược lại muốn cười, sau đó nụ hôn của An Chi liền rơi xuống rồi. Nếu như không phải nụ hôn của nàng lộ ra hoảng hốt, hôn mấy lần cũng không hôn trúng môi, vì vậy những câu nói "Không cho phép" "Chỉ có thể" nghe ra cũng không có trọng lượng. Ngôn Hề nhịn không được cười khẽ lên. Nàng vốn có một đôi mắt cười, khi còn hơi trẻ tuổi cười rộ lên liền khoan khoái mỹ lệ, hôm nay trải qua thời gian rèn luyện, ánh mắt càng có nội dung, cười rộ lên thâm sâu vũ mị, càng bởi vì là đang nhìn An Chi, lại tăng thêm một phần kiều diễm mà nhìn người yêu mới có. An Chi nhìn đến ngây người, trái tim thình thịch thình thịch nhảy loạn, bàn tay của nàng vốn đặt ở bên hông Ngôn Hề, da thịt nơi đó bóng loáng như ngọc, hai gò má nàng ửng đỏ, lén lút đưa tay lên, lên nữa, lại tiếp tục hướng lên, đồng thời đem dấu son in lên trên mặt và cần cổ Ngôn Hề. Tiếng cười của Ngôn Hề ngừng lại, tiếng hít thở thoáng nặng, nàng cũng không lên tiếng nói chuyện, cũng không ngăn cản động tác của An Chi, khi ngón tay của An Chi sờ đến bên nội y của nàng, nàng mới khẽ nói: "Không cho phép ta sờ ngươi, vậy ngươi sờ ta thì được sao?" "Như vậy cũng quá không công bằng." Cái mũi của Ngôn Hề chạm vào ánh đèn lóe sáng trong phòng, giọng nói của nàng trầm thấp càng thêm có sức cuốn hút, hơi thở mời nhạt hương thơm, thổi đến làm da thịt xung quanh lỗ tai An Chi đều ửng hồng lên. Rốt cuộc da mặt An Chi vẫn là mỏng, nàng chột dạ không có can đảm sờ nữa, ngượng ngùng rút tay về, nói lầm bầm: "Đã cho ngươi cơ hội khi dễ ta, ngươi không có khi dễ đến cùng...Ngươi lớn tuổi, ta nhường cho ngươi." Gương mặt nàng đỏ bừng, vẫn mạnh miệng nói: "Sau này sẽ không cho ngươi cơ hội nữa! " Qua mấy giây nàng không có nghe thấy Ngôn Hề trả lời, nàng mới lén lút giương mắt nhìn Ngôn Hề. Ngôn Hề lặng yên nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt khó có thể lý giải. An Chi cắn môi, cảm thấy thật lúng túng, thân thể nàng chuyển động, muốn xuống khỏi đầu gối Ngôn Hề. Bỗng nhiên, Ngôn Hề nghiêng đến gần: "Nếu như sau này ta không còn cơ hội, vậy bây giờ ta có thể tiếp tục chuyện khi dễ chưa hoàn thành xong ngày đó hay không?" Nàng thấp giọng, thanh âm có khuynh hướng mập mờ ướt át. Nhiệt ý chưng nóng hai gò má An Chi, nàng nghĩ mấy giây mới hiểu được ý của Ngôn Hề, hoảng sợ lui về sau. Ngôn Hề luôn luôn dịu dàng, cũng sẽ không ép buộc nàng, chẳng qua là An Chi vội vội vàng vàng mà nghiêng sang bên cạnh, rơi xuống ghế sofa, Ngôn Hề đưa tay nắm lấy mắt cá chân nàng, giật thót mình, đưa ta ra ngoài nắm thấy thứ gì đó, không ngờ đến... Lạch cạch. Bóng tối như thủy triều lan tràn trong phòng. An Chi cứng người ngã xuống ghế sofa, vừa rồi nàng ấn tắt đèn. Trong lúc nhất thời chưa thích ứng được bóng tối trong diện rộng, không mò ra Đông Nam Tây Bắc. "Di di..." Vừa dứt lời, thân thể mềm mại quen thuộc tới gần, trả lời cho nàng chính là bàn tay của Ngôn Hề, đè lên bờ vai của nàng, động tác lúc đó làm cho mùi thơm của Ngôn Hề tràn tới, dùng nụ hôn ngăn chặn thanh âm. Đôi mắt An Chi trợn to, bên tai ong ong, lần này nụ hôn của Ngôn Hề đột ngột lại cường thế, nàng lập tức cạy mở hàm răng của An Chi, đầu lưỡi thoảng xẹt qua hàm trên mẫn cảm của An Chi, mút lấy cái lưỡi của An Chi. Lý trí còn xót lại không nhiều của An Chi, trong khoảnh khắc đã không còn sót lại chút gì. Trong bóng tối phóng đại hết mọi thứ giác quan cảm xúc, nụ hôn nóng bỏng như sao Hỏa vỡ tung, sao Hỏa văng ra khắp nơi. Ngôn Hề chậm rãi đè xuống thân thể của nàng, một bên hôn nàng, một bên không chút do dự mà kéo áo len của nàng lên. Chiếc áo len rộng thùng thình An Chi mặc từ khi đi ra ngoài về, rất nhanh bị nàng cởi ra, còn lại một chiếc áo sơmi cổ tròn ôm người. Đầu ngón tay của nữ nhân đã sờ xuống sau lưng An Chi, lưu luyến mà vuốt ve vòng eo không đủ một vòng ôm của thiếu nữ, từng tấc từng tấc trượt lên, chậm rãi, ngón tay của nàng vây quanh ra phía trước, khe khẽ đè ép, hai đoàn mềm mại liền bật lên trong lòng bàn tay của nữ nhân. An Chi bị Ngôn Hề hôn đến chóng mặt, ý thức đều trở nên mơ hồ, trong cả thế giới đều là hơi thở thơm ngát của nàng. Thẳng đến khi Ngôn Hề vuốt ve lên ngực của nàng, nàng mới phản ứng tới vừa định kêu lên sợ hãi, Ngôn Hề ngậm lấy vành tai của nàng, ẩm ướt mềm nhũn ma sát, tiếng thét kinh hãi kia của An Chi bị vây trong cuống họng, mất đi sức lực, chỉ còn lại tiếng thở gấp yếu ớt. Trong bóng tối thấy không rõ thần sắc của thiếu nữ, chỉ có thể cảm nhận được thân thể mềm mại như hoa còn có tiếng thở dốc nho nhỏ mềm mại của nàng, Ngôn Hề cảm thấy có chút đáng tiếc, chỉ là bóng tối càng làm cho lòng can đảm của nàng bành trướng, làm cho nàng dung túng bản thân mình. Là Đào Đào của nàng, hôn hôn sờ sờ thì có sao chứ, là của nàng. Quả đào non mềm căng mọng của nàng dựng lên sắc nét, cũng thẹn thùng giống như con người nàng mà cọ cọ vào lòng bàn tay Ngôn Hề, thật sự là làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Ngôn Hề dứt khoát kéo áo sơmi của nàng ra, cho dù là trong bóng đêm, trong khoảnh khắc thân thể thiếu nữ lộ ra, không khí cũng giống như đã ngưng lại. Ngôn Hề lại sờ tìm lên đôi môi của nàng, thiếu nữ hôn đáp lại nàng, mềm mại mà câu lấy cổ của nàng, hai người hấp thu hương vị ngọt ngào của đối phương, vong tình ôm chặt lấy nhau. Qua rất lâu, hơi thở An Chi mong manh, nói không rõ thành câu: "Cấn đau ta rồi..." Ngôn Hề sờ soạng quần áo trên người mình, hẳn là nút áo làm cấn đến nàng, Ngôn Hề xoa xoa gương mặt của nàng, an ủi: "Ngoan...Đau ở đâu? Di di hôn một chút liền tốt..." An Chi phân thần, muốn nói "Lão nhân gia" này khẩu thị tâm phi, rõ ràng nàng rất thích xưng hô "Di di". Mới nghĩ tới đây, trước ngực liền ẩm ướt, cảm giác tê dại truyền đến, đại não của nàng lập tức trống rỗng. Ngôn Hề ngậm lấy đỉnh hồng của nàng, dịu dàng mút vào. "A..." An Chi phát run lên, khoang miệng của nữ nhân mềm mại trơn ướt, toàn thân nàng như bị dòng điện mạnh mẽ xẹt qua, hai cái đùi tê dại đến sắp không còn cảm giác, đang phát run, qua rất lâu, mới có sức lực đi sờ lên bờ vai Ngôn Hề. Cũng muốn phối hợp cũng muốn vuốt ve người kia, bàn tay của nàng cũng run rẩy mà chạm tới trước ngực Ngôn Hề, lại bị một bàn tay còn lại của người kia nắm lấy, đặt ở trên đỉnh đầu. Gọng nói khàn khàn của Ngôn Hề vang lên: "Bây giờ đến lượt ngươi không được phép sờ vào ta, đến phiên ngươi làm bottom..." Hơi thở nóng bỏng của nàng lướt nhẹ trên đôi má An Chi, thân thể cũng là nóng hổi, tựa hồ gần như đã bước tới ranh giới không thể khống chế nổi nữa. Đều là bởi vì chính mình sao? Ánh mắt An Chi mê ly, giống như có sương mù che khuất ánh mắt của nàng, toàn bộ đều nhìn không tới nữa, chẳng qua là cánh tay bị đặt trên đỉnh đầu, Ngôn Hề lại hôn xuống nơi tròn trịa của nàng, tay kia của Ngôn Hề cởi bỏ nút quần jean của nàng, từ từ lướt qua xương hông. Dục vọng giống như là thủy triều, trong bóng đêm bao phủ lên mọi điểm trong không gian quanh ghế sofa. Ngón tay của Ngôn Hề trượt vào trong quần lót bằng bông của nàng, nhu hòa vuốt ve. An Chi cắn môi, thở ra một hơi, lại cắn môi, đôi mắt nóng ẩm không giải thích nổi, thân thể cong lên, khẽ run. Nàng cũng không có xâm nhập vào, chẳng qua là khe khẽ vuốt ve, nữ nhân lớn tuổi hơn càng hiểu rõ những điểm nhậy cảm của nữ nhân, liền từng điểm từng điểm mà xoa nắn, vuốt nhẹ. Hai chân An Chi không có cách nào khép lại, một tiếng lại một tiếng thân ngâm nhu mềm, không kịp hô hấp, gần như muốn bật khóc. Nàng bỗng nhiên sợ hãi, không biết có thể nhận lấy cái gì, chỉ cảm thấy cảm giác tê dại sảng khoái trước nay chưa từng có ào ào kéo tới, từng đợt từng đợt không ngừng, nàng bất lực gọi: "Di di...Di di..." Nữ nhân buông bàn tay của nàng ra, vùi đầu đến bên vai nàng, ôn nhu dỗ dành nàng: "Không sợ, không sợ, ngươi đã từng trải qua, giống như lần trước..." Lần trước cái dạng gì? An Chi còn chưa kịp tiêu hóa lời nàng nói, động tác vuốt nhẹ của Ngôn Hề cũng trở nên nhanh hơn, tới tới lui lui mà vỗ về chơi đùa, thậm chí còn thử đi vào một chút, An Chi không khống chế được mà co rút lại cong người lên, cảm thấy mình giống như trái cây, bị người ta khe khẽ bóp mở, lập tức tràn ra mật dịch. An Chi ôm lấy cánh tay Ngôn Hề, choáng váng đến gần như là ngất xỉu, liền nức nở nghẹn ngào một tiếng. Ngôn Hề tựa đầu lên trán An Chi thở ra, tầng mồ hôi mỏng thấm ướt tấm lưng nàng, nàng cắn môi, trong bóng tối cúi xuống miêu tả bộ dáng động tình của thiếu nữ, cảm thấy còn chưa đủ, vô pháp khống chế bản thân, một lần nữa nàng áp xuống người An Chi, đem quần jean và quần lót kéo ra khỏi người An Chi. An Chi còn chưa thở nổi, lập tức phát hiện bản thân trống trơn, tiếp theo hai chân của nàng bị tách ra. Nàng mãnh liệt hiểu được Ngôn Hề muốn làm cái gì, muốn kêu ra tiếng nhưng toàn thân lại vô lực. Sau đó tất cả những mẫn cảm trên thân thể, trong nháy mắt đều tập trung ở ngay chân tâm. Đầu óc An Chi thiếu dưỡng khí, muốn kêu lên cũng không kêu ra được, hàng lông mi đều ướt đẫm. Đôi môi Ngôn Hề, ngậm lấy nơi đó của nàng, nhu hòa mà liếm láp. An Chi mềm nhũn như bùn, ý thức tan rả, cũng không nhớ rõ đây là chỗ nào, chỉ có thể để mặc động tác của nàng, đôi má thiêu đốt như lửa nóng, gan bàn chân căng thẳng cũng muốn chuột rút, nàng bắt đầu khóc rưng rức: "Di di, ô ô...A..." Trước khi hôn mê nàng còn cảm giác như mình đã chết rồi. Ngạt thở trong sự âu yếm nhẹ nhàng lại kịch liệt của Ngôn Hề.