Đào lý bất ngôn
Chương 129 : nguyện ý sao
Ngôn Hề ôm chặt lấy tấm lưng của người kia, nàng thở dốc còn chưa đều đặn, đầu óc vẫn còn thiếu dưỡng khí.
Tiếng An Chi thở hổn hển hòa cùng với nàng, các nàng tựa sát vào nhau, liếc mắt đưa tình, gò má sinh hương.
Ngôn Hề ôm lấy gương mặt An Chi, trầm thấp hỏi: "Khó chịu sao?"
Hàng lông mi An Chi chậm rãi chớp chớp, ánh mắt từ gương mặt Ngôn Hề chuyển đến phần quần áo mất trật tự nơi trước ngực, một giây sau, nàng vô thức liếm liếm môi.
Nàng đã có một vài suy nghĩ làm cho gương mặt nàng đỏ lên, đã từng xấu hổ xem trên internet...Những hình ảnh kia theo cảm xúc mênh mông của nàng dũng mãnh ùa vào trong đầu, làm cho nàng rất khó chịu.
Nàng có chút khẩn trương mà liếm liếm môi, rơi vào trong mắt Ngôn Hề, liền giống như nàng đang còn dư vị của hành động vừa rồi, ánh mắt Ngôn Hề hội tụ một vầng sáng âm trầm, trên gương mặt lại bay tới một chút ửng đỏ, "Hôn một chút sẽ không khó chịu..."
Bỗng nhiên Ngôn Hề nắm lấy cằm của nàng, hôn nàng, hai người quấn lấy nhau thật chặt.
Đầu lưỡi ấm áp hương thơm của Ngôn Hề, hơi thở đọng lại trên cằm An Chi, vành tai, đôi má, lưu lại dấu vết nóng bỏng trên cần cổ non nớt của nàng.
An Chi đang run rẩy, nàng giống như bé thỏ con mất phương hướng lạc trong ảo cảnh không biết phải làm sao, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, muốn kêu lên cũng không kêu được, chỉ có thể phát ra những thanh âm "Ô ô" rất nhỏ.
Chẳng qua là nàng mơ hồ mà cảm giác được một loại khó chịu khác.
Đợi đến khi dừng lại, Ngôn Hề nhẹ nhàng mà cấp bách thở hổn hễn bên tai nàng: "Có tốt hơn một chút không? Còn khó chịu sao?"
An Chi nuốt một ngụm nước bọt, đối mặt với nàng, không biết phải trả lời như thế nào. Ngôn Hề tiếp xúc với ánh mắt của nàng, trái tim đang nhảy lên thình thịch.
Mọi thứ đều im lặng.
Nhưng mà, có phải là quá nhanh hay không?
Ngôn Hề nghĩ, nàng là người lớn hơn, có lẽ trong mắt An Chi, người chủ động hẳn là nàng. An Chi ỷ lại nàng tin tưởng nàng như vậy, chỉ cần nàng có một chút tâm tư, người kia tuyệt đối sẽ thuận theo nàng.
Chính vì như vậy, càng thêm không thể.
Bản thân nàng lớn hơn An Chi nhiều như vậy, lại là cùng giới, không thể cho người kia quá nhiều sự bảo đảm, lại còn một gia đình lớn như vậy, trước khi chưa có được sự chấp nhận của người trong nhà, nàng không thể làm ra chuyện vô trách nhiệm như vậy.
Nhưng mà tình đến mức thâm sâu, nàng càng ngày càng khống chế không nổi nữa rồi.
Thật sự là ngọt ngào hành hạ.
Ngôn Hề than thở một tiếng.
Nàng cảm thấy mình còn chưa đủ trưởng thành và mạnh mẽ, không thể tìm ra kế sách lưỡng toàn.
Bộ dạng Ngôn Hề khi suy tư, hàng lông mi dài khẽ chớp, đôi má vẫn còn sót lại chút đỏ ửng vừa rồi, bộ dạng dịu dàng hơi bất đắc dĩ, mi tâm cau lại, dễ dàng đánh trúng vào trái tim của An Chi.
Những suy nghĩ của nàng đang chuyển động.
Nếu như do nàng chủ động, vậy giống như leo lên một ngọn núi không xác định, phong cảnh vô hạn đang chờ đợi nàng, chỉ là xem xem nàng có can đảm này hay không.
An Chi tự nhận những thứ nàng am hiểu rất ít, ngoại trừ ngành học của mình ra.
To gan làm giả thiết, cẩn thận đi chứng thực, còn có trái tim dũng cảm thực hành, tinh thần không sợ thất bại.
An Chi căng thẳng, trong đầu tràn ra những lời phương châm khi làm nghiên cứu của riêng nàng.
Lập tức nàng liền âm thầm mắng chính mình, sao có thể so sánh như vậy, chuyện này có thể giống nhau sao? Đây là Ngôn Hề, là di di nàng yêu, hành vi thân mật của các nàng sao có thể so sánh với làm thí nghiệm.
Hành vi thân mật...
Gương mặt An Chi lại đỏ rồi, Ngôn Hề hình như cũng không kháng cự hành động tiến thêm một bước của nàng, hơn nữa thần thái nhắm mắt lại đôi má đỏ ửng vừa rồi của người kia, còn có thanh âm của người kia.
Nếu như nàng tiến thêm một bước, muốn nhiều hơn một chút nữa, người kia sẽ nguyện ý sao?
Ngôn Hề kéo suy nghĩ trở về, phát hiện thiếu nữ trong ngực cũng đang yên tĩnh, nàng cụp mắt nhìn xuống người kia, phát hiện An Chi thẫn thờ ngây ngẩn, lúm đồng tiền bên má phải trắng sứ hãm sâu xuống, ngón tay mềm nhỏ vô thức đặt trên càm của mình.
Tựa hồ đang suy tư chuyện nhân sinh đai sự gì đó.
Khóe môi Ngôn Hề có chút cong lên, vuốt ve tóc mềm của nàng, đến gần khẽ hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
An Chi giống như bị người cắt ngang mạch suy nghĩ mà giật mình, gương mặt của nàng bỗng nhiên trở nên ửng đỏ khả nghi, vừa chạm tới ánh mắt của Ngôn Hề, gương mặt càng đỏ hơn, thoáng cái trốn vào bên cổ Ngôn Hề.
Ý cười trong mắt Ngôn Hề càng sâu, nàng kéo tóc sang bờ vai bên kia, trêu chọc: "Ân?"
An Chi áp mặt trên cổ nàng tiếp tục thẹn thùng mấy giây, sau đó mới đi ra, đôi môi hồng nhuận mấp máy, ánh mắt e lệ lại nhiệt mộ, một bộ dạng muốn nói lại không dám nói.
Ngôn Hề chọc chọc vào má lúm đồng tiền lõm xuống của nàng, cười đùa nàng: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
An Chi hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết tâm, ôm lấy cổ của nàng tiến sát đến bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Nếu như ta muốn..." Hơi thở của An Chi từ khoang miệng tràn ra nhẹ như lông vũ, mà từng chữ của An Chi quả thực là mang theo dòng điện, bùm bùm vờn quanh bên tai nàng.
"Di di, di di nguyện ý sao?"
"..."
Ước chừng Ngôn Hề sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, nàng còn chưa kịp trả lời, gương mặt liền ửng hồng, hoả tốc nóng bừng lên, hơn nữa ngay dưới ánh mắt của An Chi, trốn cũng không kịp trốn.
Xong rồi, thanh tâm quả dục ba mươi mấy năm, bị một cô bé không rành thế sự trêu chọc rồi, hơn nữa tâm tình dao dộng, thình thịch say lòng.
Vẻ ái mộ dịu dàng sáng long lanh trong đôi mắt An Chi, còn đang chờ câu trả lời của nàng. Người kia còn dựa sát vào trong lòng nàng, Ngôn Hề muốn trốn cũng không có cách nào trốn được.
Quả thực...Quả thực...
Muốn ngất xỉu...
Nàng nói không nên lời, An Chi đang đợi câu trả lời của nàng, bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ và lúng túng.
Hơn nữa đó là loại lúng túng vô pháp bước xuống đài.
Cho nên khi chiếc điện thoại đặt ở trên bàn vang lên, các nàng đều thở phào nhẹ nhõm.
An Chi từ trên đùi Ngôn Hề leo xuống, ổn định tâm tình, ngồi xuống bên cạnh, mới cầm lấy điện thoại, nhìn nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại vài lần mới nghe máy.
Người gọi đến là Trần Mộ Tề.
Hắn cười hahaha: "An Chi, gọi cho người mấy cuộc điện thoại ngươi cũng không có nghe máy, đang bận sao?"
An Chi dừng một chút, hàm hồ trả lời vài tiếng cho qua.
Sau khi đi nước ngoài, Trần Mộ Tề thường xuyên gọi điện thoại cho nàng, cũng đến Boston thăm nàng một lần, đem cho nàng rất nhiều thứ, còn cho nàng tiền. An Chi từ chối không được liền nhận một chút. Cuối cùng hắn cũng đóng vai trò của một người cha, hơn nữa tính tình cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, cùng An Chi tạo thành mối quan hệ trưởng bối vãn bối vững vàng làm cả hai đều thoải mái, tuy rằng chữ "Ba" kia còn chưa nói ra được, nhưng Trần Mộ Tề không để ý chút nào, hắn một câu lại một câu tự xưng là "Ba" cũng nói không quá tự nhiên.
Trong điện thoại Trần Mộ Tề nói: "Ngày mai có thời gian đi ra ngoài ăn cơm với ba không? Với lại đến phòng trưng bày tranh của ba xem một cái. Có được không?"
Tâm tư An Chi đều còn đang đặt ở tình cảnh lúng túng vừa rồi, còn có phản ứng của Ngôn Hề, căn bản không có quá lưu ý Trần Mộ Tề đang nói cái gì.
"Có đang nghe ba nói hay không? An Chi, An Chi?"
"A...A..."
"A cái gì nha, biết địa chỉ chưa? Con thuê xe đến phòng trưng bày ở đây..."
An Chi cảm thấy có chút phiền não, vừa muốn kết thúc cuộc điện thoại này, Ngôn Hề liền đến gần, nàng từ phía sau ôm lấy cả người An Chi vào vòng tay ấm áp mềm mại.
Tiếp theo An Chi cảm thấy nàng đang tựa đầu trên vai của mình.
Trái tim An Chi thoáng cái liền yên tĩnh trở lại.
Nàng suy nghĩ một chút nói: "Được rồi, ngày mai ta sẽ đến."
Trần Mộ Tề vui vẻ cười: "Chút nữa ba nhắn địa chỉ qua cho con, con đưa cho người lái xe là đượ rồi, với lại con có muốn ăn gì không? Được rồi, ba đưa con đi ăn thức ăn gia truyền, ở Boston vẫn là quá ít có cơ hội ăn..."
Giọng nói của hắn cũng không có giảm xuống, tâm tình hưng phấn truyền tới, tâm tình An Chi có chút phức tạp, chỉ nói: "Đã biết rồi, ngài làm chủ là được rồi."
"Ân, đúng rồi, Ngôn Hề có tới cùng không?"
An Chi xoay mặt qua nhìn Ngôn Hề, Ngôn Hề nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nàng nói: "Không được rồi, ngày mai nàng còn phải đi làm."
"Hảo hảo hảo, sau này ta lại mời riêng nàng đi ăn bữa cơm. Cũng tốt, bình thường thời gian các ngươi ở cùng nhau đã rất nhiều, ngày mai An Chi sẽ một mình cùng với ba đi."
Tuy rằng lời này cũng không có ý tứ gì khác, nhưng mà An Chi vẫn là chột dạ xấu hổ một chút.
Cúp điện thoại.
Hai người vẫn lẳng lặng không nói lời nào.
Ngôn Hề ho một tiếng nói: "Vậy trưa mai ta ăn cơm ở trong đài là được rồi."
"Được rồi." An Chi nói.
Cho đến giờ Ngôn Hề cũng không có hỏi nàng về quan hệ với cha mẹ, thuận theo cách xử lý của nàng, Ngôn Hề biết rõ những năm này quan hệ của An Chi và Trần Mộ Tề cũng tương đối tốt, chỉ là không có liên hệ với Đào Trân Trân.
Nàng đang nghĩ, có nên nói quan hệ của các nàng với Trần Mộ Tề hay không, dù sao cũng là nữ nhi của hắn, điều này cần An Chi đồng ý, bất quá sự băn khoăn này không lớn, nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý để chịu sự trách mắng của hắn. Ngược lại người nhà của mình, nhưng mà đây cũng không phải là chuyện khẩn cấp trước mắt.
Giờ phút này chuyện khẩn cấp nhất chính là vấn đề vừa rồi của An Chi, đôi mắt nàng nhìn nhìn An Chi, An Chi đang cúi mặt không nói lời nào.
"Khụ." Ngôn Hề hắng giọng.
An Chi giống như nhận được tín hiệu mà nhìn về phía nàng.
Nhất thời Ngôn Hề cũng giống như bị nghẹn nói không nên lời.
An Chi nhìn thần sắc quẫn bách của nàng, bật cười lớn một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
204 chương
40 chương
40 chương
439 chương
501 chương
36 chương