Đào lý bất ngôn

Chương 127 : nụ hôn dâu tây tuyết mỵ nương

Các nàng ngồi trên ghế sofa. An Chi nhào vào lòng Ngôn Hề, dứt khoát ngồi lên đùi nàng, ôm lấy cổ nàng, cười hì hì nói: "Yêu thích ta đi?" Đôi mắt trong suốt của nàng phản chiếu ra lúm đồng tiền ngọt ngào của nàng, làm cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy hân hoan, muốn làm cho nàng luôn vui vẻ tươi cười như vậy, vô ưu vô lo. Thân thể thon thả hương mềm của nàng ôm vào trong lòng cảm giác rất tốt, nhưng mà khóe môi Ngôn Hề cong lên một cái, liền nổi lên chút ý xấu, vuốt ve sau lưng nàng, "Ngươi này tiểu thỏ mập." "..." An Chi lập tức rút tay về, nhíu mày lại, thở phì phò mà trừng nàng, tất cả cảm giác đều bị nàng phá hư hết. Sau đó nàng rầu rĩ từ trên đùi của người kia trượt xuống ghế sofa, một bộ dạng không muốn để ý đến người kia. Ngôn Hề cười dịu dàng mà nhìn nàng, không có lập tức lên tiếng, chỉ thấy đôi má của An Chi đều phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn ấm ức mà lầm bầm: "Còn nói người ta béo...Ta căn bản cũng không có béo..." Vừa rồi về nhà nàng liền đem bánh hạt dẻ bỏ vào trong tủ lạnh, chỉ lấy dâu tây tuyết Mỵ Nương định vừa xem phim vừa ăn, bây giờ dứt khoát không ăn nữa. "Dù sao cũng là thỏ mập rồi..." An Chi cắn lên lớp vỏ bánh trắng như sữa một miếng, lộ ra dây tây và kem bơ bên trong, vị kem ngọt và vị dâu tây chua chua, An Chi nâng lên vui vẻ, nói: "Lại béo ta cũng muốn ăn." Ánh mắt Ngôn Hề thâm sâu mà nhìn nàng, "Ăn ngon không? Có thể cho ta ăn thử một miếng không?" An Chi tức giận nói: "Không cho." Đầu lưỡi hồng hào của nàng vươn ra liếm liếm khóe môi, bên môi có dính một chút kem. Bởi vì tựa hồ đang giận Ngôn Hề, còn xoay người đi. "Ân? Thật sự không cho sao?" Ngôn Hề đến gần nàng, ngón tay thon dài chọc chọc vào bờ vai của nàng, ôn nhu nói. Từ trước đến nay An Chi kháng cự không nổi âm điệu dịu dàng của Ngôn Hề, hơn nữa nàng vốn cũng không phải thật sự giận Ngôn Hề, lúc Ngôn Hề gọi nàng là "Tiểu thỏ mập" kỳ thật đang mỉm cười, giọng nói thanh linh mang theo ý tứ sâu xa, vừa giống như là người lớn hơn trêu chọc, lại vừa giống như người yêu đùa giỡn. An Chi đưa lưng về phía Ngôn Hề mà gương mặt đỏ rần. Chỉ một câu xưng hô mà thôi, nàng lại tưởng tượng nhiều như vậy. Vẫn là nói nàng béo, nàng vốn hẳn là nên tức giận. Nhưng mà nàng chính là không thể nổi giận với Ngôn Hề, thật vô dụng a... An Chi lại cắn một miệng dâu tây tuyết Mỵ Nương thật lớn, trong lòng giận chính mình, ngoài miệng thì nói: "Thật sự không cho ngươi ăn." Nàng cắn hai ba miếng rất nhanh đem dâu tây tuyết Mỵ Nương ăn hết, không chừa lại cho người kia miếng nào. Ngôn Hề nhẹ nhàng mà nở nụ cười, "Ta vẫn là có biện pháp để ăn được." Nàng xoay bờ vai An Chi qua, một giây sau bàn tay dịu dàng đè lên sau gáy của An Chi, đôi môi liền chụp xuống bờ môi của người kia. An Chi không có dự liệu đến nụ hôn này, vốn là đang ngẩn người, liền nhìn thấy gương mặt tinh xảo trắng nõn và hàng lông mi khép hờ của Ngôn Hề tới gần. Trên môi ấm áp, sau đó đầu lưỡi của nàng vươn ra liếm liếm khóe môi của An Chi, nàng liền trầm thấp hơi "ân" một tiếng nói: "Kem rất ngọt, ta lại thử những thứ khác." Hô hấp ấm áp của nàng lướt nhẹ qua gò má nhồn nhột, gương mặt An Chi trở nên hồng hồng mà mặt thường có thể dễ dàng nhìn thấy, sau đó đôi môi của nàng lần nữa ép xuống, không chút do dự cạy mở hàm răng của An Chi, đầu lưỡi dịu dàng quét qua một vòng trong miệng An Chi, hương dâu tây và vị ngọt kem bơ mơ hồ tràn ra trong nụ hôn của các nàng. An Chi bị động nhận lấy nụ hôn này, thân thể lập tức mềm nhũn ra, Ngôn Hề đã rất quen thuộc với phản ứng của nàng, bàn tay đang đặt sau gáy của nàng trượt xuống đem nàng ôm lấy một cái, kéo đến gần thân thể của mình, ôm nàng ngồi lên đùi, An Chi thuận thế vươn tay ôm lấy cổ Ngôn Hề. Ngồi ở trên đùi Ngôn Hề, An Chi hơi cao hơn nàng một chút, đôi môi hai người dính lấy nhau, bởi vì trong lòng sinh ra khát vọng mà cánh môi hé mở, đầu lưỡi Ngôn Hề mềm mại quấn quanh lấy đầu lưỡi nàng. Nụ hôn của Ngôn Hề giống như con người nàng, mềm mại dịu dàng, động tâm liền lan tràn ra từng mạch máu. An Chi còn trẻ chưa từng trải qua những cám dỗ khác, chỉ cảm thấy chuyện này đã là hấp dẫn đến cực hạn. Đầu lưỡi khuấy động một đầm xuân thủy, thanh âm mập mờ mơ hồ trêu chọc thần kinh lẫn nhau. Ngón tay linh hoạt của Ngôn Hề khe khẽ vuốt ve phần lưng của An Chi, từ bờ vai trượt xuống, lướt nhẹ qua xương bả vai của nàng, sau đó trượt xuống bên hông nàng, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve. An Chi bị Ngôn Hề hôn đến càng không ngừng thở dốc, Ngôn Hề cho nàng thời gian để thông khí, bờ môi cọ cọ hôn hôn lên gương mặt nàng. An Chi hơi ngửa mặt lên, hàng lông mi rung động nhè nhẹ, đôi môi Ngôn Hề du tẩu dọc theo chiếc cằm của nàng, một mực hôn xuống. Tiếng thở dốc của An Chi càng trở nên dồn dập, bàn tay trượt vào mái tóc dài mượt mà như thác nước của Ngôn Hề. Ngôn Hề hôn đến da thịt non nớt ở giữa cần cổ nàng, An Chi có chút chịu không nổi, có chút khóc âm run rẩy từ cổ họng của nàng thoát ra, gò má nàng như hai đóa ửng đỏ, chính mình cũng cảm thấy thẹn thùng, giơ bàn tay lên cắn vào một đốt ngón tay. Thân thể bất giác khó nhịn mà khẽ vặn vẹo, áo ngủ dưới động tác vặn vẹo như vậy trở nên mất trật tự. Bàn tay Ngôn Hề vuốt ve qua lớp áo đã có chút nhịn không được sự hấp dẫn, vươn tay trượt vào từ mép áo, sờ lên phần lưng nõn nà của An Chi. Da thịt mềm nhẵn trên diện rộng, xúc cảm giống như kem bơ, nhiệt độ nơi đáy mắt Ngôn Hề dần dần nóng rực lên, nàng thở dốc thật sâu, nheo mắt nhìn An Chi đỏ bừng mặt vươn tay che miệng. Ánh mắt lướt xuống, ngay cả cần cổ An Chi cũng bắt đầu phát hồng, cổ áo ngủ rộng mở, một góc băng sơn hương mềm tròn trĩnh lộ ra, tựa hồ đang kêu gọi nàng. Đôi môi Ngôn Hề chạm vào xương quai xanh của nàng, dùng sức khống chế chính mình, khàn tiếng nói: "...Không được...Còn không được..." Bàn tay của nàng trượt ra khỏi áo của An Chi, ôm lấy bờ vai của An Chi, hai người đồng loạt chậm rãi vững vàng hô hấp. Ngôn Hề hoảng hốt nghĩ, có phải sau này nên ít thân mật một chút hay không, bằng không nếu như thật sự nhịn không được thì làm sao bây giờ? Nhưng mà luôn có những lúc không nhịn được muốn hôn nàng, luôn có lúc muốn thân mật vuốt ve nàng. Ngôn Hề thật sự đang bối rối, chính mình cũng không phải thích dính người như vậy, cũng không phải là loại người thích chàng chàng thiếp thiếp. Tựa hồ sau khi xác định quan hệ với An Chi, nàng liền trở nên càng ngày càng không hiểu nổi bản thân nữa. "Di di..." Thanh âm mềm mại của An Chi phun lên cổ của nàng, "Còn muốn hôn..." Ngôn Hề nheo mắt, cảm thấy một trận nguy hiểm bùng nổ, nàng âm thầm liếm liếm môi, quyết tâm, kéo An Chi xuống khỏi đầu gối của nàng, thả vào bên cạnh: "Hôn đủ rồi..." Lời này vừa ra khỏi miệng, suýt chút nữa thì cắn trúng đầu lưỡi của mình, cái gì gọi là hôn đủ rồi, lời này cũng quá mức đả thương người. Quả nhiên An Chi đang nhìn vào đùi của Ngôn Hề, tựa hồ còn đang suy nghĩ vì sao thoáng cái liền không cho nàng ngồi ở chỗ đó nữa, bây giờ lại còn không hôn, nước mắt lưng tròng mà nhìn Ngôn Hề, hơi ủy khuất im ắng lên án Ngôn Hề. "Không, không phải, không phải nói là hôn ngươi đủ rồi." Ngôn Hề lúng túng nói, đối với một người dẫn chương trình thì yêu cầu cơ bản là ăn nói trôi chảy, nhưng mà bây giờ nàng cũng đang cà lăm rồi. Tối hôm nay An Chi vốn đã bị Ngôn Hề nói là "thỏ mập", lại bị nói là hôn đủ rồi, vừa thẹn vừa giận, nàng biết Ngôn Hề do dự, nhưng mà vẫn là có chút tức giận. Nàng mãnh liệt nắm chặt lấy quần áo của Ngôn Hề, kéo người kia tới trước, Ngôn Hề không có phòng bị thân thể liền đổ về phía trước, An Chi cũng không ngờ khí lực của nàng lại lớn như vậy, một trước một sau, chính nàng ngã lên ghế sofa, Ngôn Hề ngã lên trên người của nàng. Đụng đầu vào trán của nàng. An Chi hơi nheo mắt lại "Ai nha" một tiếng. Ngôn Hề vội vàng nói: "Đụng có đau không, thực xin lỗi..." Nàng muốn đứng lên, lại bị An Chi dùng sức níu chặt lấy nàng. Trên trán nàng ửng đỏ, cong miệng lên, "Đến hôn, bằng không ta sẽ tức giận." Ngôn Hề chớp chớp mắt, bỗng nhiên muốn cười, nàng mím môi. Gương mặt An Chi càng đỏ hơn, cũng càng tức giận, nhỏ giọng mềm khí mà quát lên: "Ngôn Tiểu Ngũ!" Vốn bị gọi thẳng nhũ danh còn có chút ngoài ý muốn, nhưng mà Ngôn Hề càng ngày càng muốn cười, đôi mắt cong lên, đôi má cũng tràn ra những đường nét ôn nhu y cười. An Chi hít sâu một hơi, kéo nàng xuống, chặn lại đôi môi đang nhếch lên của nàng, cánh tay câu lấy cổ của nàng, ôm chặt lấy nàng, không cho nàng chạy trốn. Nụ hôn lần này vừa vội vàng vừa ướt át, từ nhu tình chuyển qua rất nhanh độ đến kịch liệt, lần này An Chi không quan tâm, vừa mút vào vừa liếm khẽ. Tích lũy thẹn quá hoá giận cả một đêm làm cho nàng mới khai phá ra một kỹ năng "Cắn cắn", khẽ cắn khóe môi Ngôn Hề, hương vị dâu tây đã biến mất, biến thành hương vị đơn thuần của hai người. Ngọt ngào ẩm ướt mềm mại. An Chi có thể cảm thấy mình bị đụng đến choáng váng, muốn hôn nàng, tới gần nàng, thân cận nàng, đôi môi An Chi trực tiếp theo bản năng mà mút lấy cổ Ngôn Hề, thậm chí là cắn cắn. Các nàng dính lấy nhau, có thể cảm nhận được thân thể Ngôn Hề càng không ngừng run rẩy, người vốn khắc chế như nàng lại kiềm nén không được mà phát ra tiếng than nhẹ mập mờ. Tứ chi An Chi đều bắt đầu tê dại, thần trí mơ hồ. Mấy lần Ngôn Hề đều muốn đứng lên, nhưng mà nụ hôn của An Chi đuổi theo nàng, nàng chỉ có thể hơi chống cánh tay lên, thừa nhận những lần tấn công mềm mại của An Chi từ bên dưới, kỳ thật lực cắn của An Chi không đau, cảm giác giống như bị kim châm một chút, cắn xong đôi môi mềm mại như cánh hoa của An Chi sẽ phủ xuống hôn hôn lên, sau đó đầu lưỡi sẽ vươn ra liếm liếm. Người này có khả năng học hỏi và lĩnh ngộ kinh người. Ngôn Hề cũng sắp chịu không nổi nữa, hô hấp dồn dập giống như một giây sau liền sẽ hít thở không thông. Càng muốn chết hơn là, An Chi vẫn còn đang nhu mềm mà nỉ non với nàng: "Muốn sờ sờ..." Không biết là muốn Ngôn Hề sờ nàng, hay là nàng muốn sờ Ngôn Hề, hay là cảhai đều có.